Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 21




Tống Tân Đồng về đến nhà đã nhìn thấy Đại Bảo ôm cái chổi còn cao hơn hắn gắng sức mà quét sạch sân, quét đến đầu đầy mồ hôi.

“Đại Bảo, trời nóng đến như vậy quét cái gì, mau vào trong nhà đi.” Tống Tân Đồng rất sợ cậu bị cảm nắng.

Đại Bảo vừa nghe thấy thanh âm của nàng thì kinh ngạc chạy ra ngoài sân xem, sau đó trực tiếp vứt bỏ cái chổi liền chạy về phía nàng, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn cao hứng hô: “Tỷ, hôm nay sao sớm như vậy đã về rồi?”

Người trong thôn đi hợp chợ bình thường về nhà đều là vào đầu giờ dậu, giống như nàng đầu giờ thân đã về đến nhà ít lại càng ít.

“Đi đến sớm nên về sớm.” Nếu như lúc về cũng có xe bò thì sớm hơn, Tống Tân Đồng xoa chân phát đau nghĩ.

Đại Bảo nhìn Tống Tân Đồng đầu đầy mồ hôi, tất bật chạy vào phòng cầm quạt lá hương bồ ra, loạng choạng quạt lên quạt xuống: “Tỷ, đệ quạt cho tỷ.”

“Tỷ tự quạt.” Tống Tân Đồng cầm lấy cây quạt, lại đem Đại Bảo kéo đến bên ghế gỗ nhỏ bên người ngồi xuống, quạt quạt, hai người cũng có thể nhận được một chút gió mát, “Nhìn đệ làm đến đầu đầy mồ hôi này, sao không ngủ trưa một lát?”

“Tỷ, đệ không ngủ được.” Đại Bảo vân vê đầu ngón tay út, “Đệ đệ buồn ngủ, gọi cũng không dậy.”

Trong phút chốc nghe tiểu hài tử mới tròn năm tuổi nói không ngủ được, đáy lòng Tống Tân Đồng dâng lên một cỗ đau lòng, tiểu hài tử nhà ai không phải ăn chơi, mệt mỏi thì ngủ, ngủ còn kêu không dậy, tuổi còn nhỏ tâm sự đã nặng nề giống như người lớn bình thường như vậy, sau này làm thế nào?

Tiểu hài tử nên thiên chân khả ái, cái gì cũng không lo, nên vui đùa một chút, nên ăn thì ăn.

Tống Tân Đồng lấy khăn tay ra lau giọt mồ hôi trên trán cho Đại Bảo, “Đại Bảo, tỷ hôm nay cùng chưởng quỹ tửu lâu ký kết văn thư, sau này chúng ta mỗi phiên chợ đưa một trăm cân chiết bên tai cho tửu lâu, một trăm cân chính là bảy trăm văn, một tháng đưa một nghìn cân, chính là bảy lượng bạc.”

Đại Bảo tuy lão thành nhưng vẫn không biết bảy lượng rốt cuộc có bao nhiêu văn tiền, “Vậy là bao nhiêu văn tiền?”

Tống Tân Đồng chỉ vào một thùng nước rất cao cạnh góc tường, khoa trương nói: “Có thể đổi được một thùng nước này đấy.”

“Nhiều như vậy?” Đại Bảo kinh ngạc trừng lớn hai mắt, “Vậy có thể mua bao nhiêu bột gạo?”

“Rất nhiều.” Tống Tân Đồng quệt quệt cái mũi xinh xắn của Đại Bảo, “Tỷ lợi hại không?”

Đại Bảo gật gật đầu thật mạnh, nói chém đinh chặt sắt: “Lợi hại!”

“Vậy sau này mỗi ngày chúng ta cũng có thể ăn thịt, Đại Bảo cũng không cần lo lắng về bạc nữa, đúng hay không?” Tống Tân Đồng dẫn đạo Đại Bảo, muốn cậu nới lỏng tâm tư, không muốn cậu quá xoắn xuýt với tiền tài.”

“Thế nhưng nhà chúng ta còn thiếu nhiều bạc.” Đại Bảo bẻ ngón tay tính toán một chút, liếm liếm môi: “Một tháng chúng ta ăn thịt một lần là tốt rồi, còn lại cũng còn trả cho Thu bà bà.”

“Được, tỷ sẽ mau chóng trả nợ.” Tống Tân Đồng vỗ vỗ cái đầu hạt dưa nhỏ của cậu, “Chờ thêm hai tháng, tỷ sẽ đưa đệ và Tiểu Bảo đi học đường đọc sách.”

Đáy mắt Đại Bảo thoáng qua mong đợi, vụt sáng lên, “Bọn đệ cũng có thể đi đọc sách? Giống như Xuân Thụ đi tư thục đọc sách? Nhưng là phải tốn nhiều tiền bạc, nếu không để Tiểu Bảo đi đi, đệ ở nhà giúp tỷ.”

Xuân Thụ là cháu trai của Vạn thôn trưởng, được đưa đến một học đường trong thị trấn đọc sách, làm các đứa trẻ khác trong thôn hâm mộ vô cùng.

“Không được, hai người các đệ cùng đi, học biết chữ sau này mới có thể kiếm nhiều tiền bạc hơn.” Tống Tân Đồng thấy Đại Bảo vẫn xoắn xuýt với tiền bạc cũng chỉ có thể lấy tiền bạc dẫn dắt cậu, “Nếu như đệ không biết chữ, cả một đời cũng chỉ có thể làm ruộng, lại còn lo lắng ăn không đủ no.”

Đại Bảo khó xử nghĩ nghĩ, sau đó hai mắt kiên định nhìn Tống Tân Đồng: “Tỷ, đệ học chữ thật tốt, sau này sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền.”

“Dáng vẻ vậy mới đúng, có chí khí!” Tống Tân Đồng có chút lo lắng mình dạy sai bạn nhỏ, do dự một chút lại bổ sung: “Đại Bảo, đệ là nam tử hán, lòng dạ cần rộng rãi một chút, không thể cái gì đều cần tiền mới dám làm việc, đệ phải biết, tỷ đứng ở sau đệ đây! Có vấn đề gì, tỷ đều sẽ tìm cách giải quyết.”

Đại Bảo cái hiểu cái không nghĩ nghĩ, “Nhưng tỷ sẽ rất mệt.”

“Tỷ không mệt, sau này các đệ có tiền đồ, tỷ thật cao hứng đây.” Tống Tân Đồng đem Đại Bảo ôm vào trong ngực, hôn liền hai má của cậu, “Từ hôm nay trở đi tỷ rảnh sẽ dạy đệ và Tiểu Bảo biết chữ, đến lúc đó đếm học đường đọc sách mới không bị rơi lại phía sau.”

“Được.” Đại Bảo luôn luôn nghe Tống Tân Đồng, tự nhiên cũng sẽ không phản đối, hơn nữa có thể đọc sách biết chữ, đáy lòng cậu cũng vui vẻ, “Tỷ, đệ nhất định biết chữ đọc sách.”

Tống Tân Đồng vỗ vỗ đầu của hắn sau đó dựa vào tường, ngắm nhìn phương xa, nhìn thôn nhỏ thế ngoại đào nguyên bị ngày hè oi bức bao phủ, chỉ cảm thấy tất cả mệt mỏi rã rời đều tan thành mây khói.

“Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên.” Tống Tân Đồng thiếu chút nữa quên mất còn có năm cái bánh bao đặt trong giỏ đây, vội vàng đem ra ngửi ngửi, hoàn hảo không có biến vị, toàn bộ nhét vào trong tay Đại Bảo, “Tiểu Bảo không dậy, chỉ có một mình đệ ăn.”

Đại Bảo ôm bánh bao thịt, mím môi cười, “Đệ vẫn là đi gọi đệ đệ dậy đi.” Nói xong liền chạy vào trong phòng.

Tống Tân Đồng nhìn bóng lưng Đại Bảo, aiz, con cái nhà ai có biết điều như đệ đệ nhà nàng?

Tống Tân Đồng đem vải cất tốt vào trong tủ, chờ buổi tối có thời gian đem từng kiện quần áo cũ xem cắt xén thế nào, nghĩ đến hẳn là không khó.

Đem ba cân mỡ lá và bao tử heo vào bếp, rửa sạch qua liền bắt đầu thắng mỡ heo.

So sánh với mỡ heo thì Tống Tân Đồng thích dầu cải hơn, ít nhất sẽ không ngưng tụ lại, chẳng qua dầu cải bán trong xưởng ép dầu bán đến sáu mươi văn một cân, lấy tình hình tài chính hiện nay mà nói là tạm thời ăn không nổi cho nên chỉ có thể mua trước mấy cân mỡ lá về thắng mỡ heo, chờ qua một thời gian dư dả lại đi mua dầu.

Trước đây lúc ở cùng bà ngoại, Tống Tân Đồng đã xem qua thắng mỡ heo như thế nào cho nên hiện tại làm coi như là quen tay hay việc.

Trước đem mỡ lá rửa sạch một lần, cắt thành từng khối nhỏ đặt ở một bên sau đó rửa chảo thật sạch, làm bay hơi nước xong là có thể đem mỡ lá cắt khối đổ vào, chỉnh lửa thích hợp để thắng, sau một hồi công phu, hương thơm của mỡ phát tán ra lại bắt đầu chảy ra mỡ béo, dùng muôi khuấy, thẳng đến khi khối mỡ nhỏ dần, từ từ biến thành màu vàng sậm rồi mới tắt lửa.

Tống Tân Đồng lau lau mồ hôi trên mặt, đem đồ đựng dầu sớm đã chuẩn bị tốt để đổ dầu vào, bởi vì dầu cũng không nhiều, nhiều nhất chỉ có thể sử dụng gần nửa tháng cho nên nàng cũng không bỏ thêm đường cát tăng thời gian sử dụng, đem dầu múc vào vò, để bên cạnh chờ nó nguội bớt.

Tiểu Bảo trộm cầm một khối tóp mỡ, nhai vài miếng liền không nhịn được khen: “Tỷ, thật thơm!”

“Đệ còn muốn một khối.” Tiểu Bảo tha thiết mong chờ nhìn tóp mỡ bị bưng đến tủ bát, đồng thời còn đánh cái ợ no nê.

Tống Tân Đồng nhìn bánh bao đã cắn một miếng trong tay Tiểu Bảo, lại sờ cái bụng trướng như cái trống của cậu, nhíu nhíu mày, “Ăn mấy cái?”

“Ba.” Tiểu Bảo nói xong lại đánh cái ợ no nê, sau đó ngượng ngùng cúi đầu, mấy cái bánh bao không được ăn, cậu hận không thể đều ăn hết.

Tống Tân Đồng kéo tay Tiểu Bảo che trên bụng cậu, trầm giọng nói: “Tiểu Bảo, chính đệ sờ sờ xem, nơi này không phải phình lên đến lợi hại sao? Một người bụng cứ lớn như vậy, đệ nếu cứ cường ngạnh đem nhét đồ ăn vào, bụng sẽ bị hư rụng.”

Tống Tân Đồng đe dọa cậu, quả nhiên, sắc mặt Tiểu Bảo lập tức đại biến, lo lắng nhìn bụng của mình.

Tống Tân Đồng nhẹ nhàng xoa xoa bụng cho Tiểu Bảo, “Đều là ca ca cho đệ?”

Tiểu Bảo gật gật đầu.

“Bánh bao ăn ngon như vậy, ca ca khẳng định cũng thích ăn, hắn thế nào đều cho đệ đây?” Tống Tân Đồng ôn thanh hỏi.

Tiểu Bảo gian nan nghĩ nghĩ, “Huynh ấy là ca ca.”

Thanh âm Tống Tân Đồng trầm xuống, “Hắn là ca ca nên cho đệ?”

Tiểu Bảo thấy Tống Tân Đồng tức giận, có chút không biết phải làm sao.

“Ca ca thương yêu đệ cho nên cho Tiểu Bảo nhiều bánh bao như vậy, nhưng Tiểu Bảo đệ có nhớ ca ca chỉ lớn hơn đệ có một nén nhang không? Ca ca đau đệ như vậy, Tiểu Bảo cũng phải đau ca ca.” Tống Tân Đồng nói lời thấm thía.

Tiểu Bảo ngẩn người, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Vậy đệ đem đường giấu đi chia cho ca ca ăn.”

Chưa từng dạy dỗ trẻ, cũng không biết như vậy đúng hay không, ai