Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 26




Mặt trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà chiếu lên cây đào ở sau nhà, tia sáng loang lổ từ giữa cành lá xanh biếc xuyên qua rơi trên người Tống Tân Đồng, nàng ngẩng đầu đếm kĩ càng quả đào trên cây đào, ước chừng hơn năm mươi quả, hiện tại chỉ mới bằng ngón tay cái, giá chừng hai tháng nữa là có thể chín.

Tống Tân Đồng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, nàng vậy mà sẽ thèm mấy quả đào lông đến nhỏ dãi như thế, thực sự là quá châm chọc!

Địa phương thâm sơn cùng cốc này căn bản là không thấy được loại trái cây mới mẻ nào, cho dù trong thành có, đó cũng là cung cấp cho người nhà phú quý ăn, loại tiểu dân chúng như nàng chỉ có thể hướng vào đào lông mà thèm khát

Chẳng qua vừa nghĩ tới ngày mai sau khi bán hết chiết bên tai, lại có thêm một bút thu nhập, đáy lòng nàng liền ngọt.

Từ trong đất đào ra một củ gừng, rửa sạch rồi quay về nhà, tối nay Tống Tân Đồng tính toán đem bao tử heo còn lại làm rau trộn, bởi vì không có dầu trộn rau*, lại cảm thấy dùng tương thù du trộn rau thật sự không dễ nhìn cho nên cũng chỉ có thể thêm một chút gừng chua cay tăng vị.

[*: Gốc là dầu mạnh mẽ, bó tay không biết dịch kiểu gì nên thông cảm dùm.]

Lúc ở hiện đại, Tống Tân Đồng cũng không phải là người yêu phóng khoáng lạc quan yêu mỹ thực, cao thủ xuống bếp gì, chỉ để ý ăn tốt hơn là mỹ thực, làm một chút thức ăn gia đình mà thôi, thỉnh thoảng cũng sẽ ở trên mạng vơ vét một ít thức ăn đặc sắc tự mình làm thử một lần, hơn nữa vị cũng không tệ lắm. Chỉ là hiện tại điều kiện không tốt, thiếu rất nhiều gia vị, vị nấu ra hơi thiếu một chút, chẳng qua nàng cũng không phải người kén ăn, chỉ cần vị tạm không khó ăn là được, chờ sau này có điều kiện lại chuẩn bị các loại hương liệu.

Tống Tân Đồng đem bao tử heo sớm đã làm lạnh cắt thành sợi nhỏ dài, toàn bộ bỏ vào trong bát sâu, đem gừng xắt sợi cùng với tỏi băm toàn bộ bỏ vào, lại thêm bột hoa đã sớm mài, còn thêm một chút thù du đề sắc, rất nhanh một bát rau trộn bao tử heo xắt sợi trông không tệ liền hoàn thành.

Cầm đũa gắp một miếng nếm thử, vị cũng được, rất thanh đạm.

Lại nhấc tấm ván gỗ làm vung nồi ra, một cỗ hơi nước màu trắng nóng hầm hập thoáng cái xông ra, làm Tống Tân Đồng nóng đến vội lùi ra sau mấy bước, chờ nhiệt khí tan hết mới một lần nữa trở lại, nhấc tay nhanh chóng đem canh trứng gà chưng trong nồi bưng ra.

Canh trứng gà thêm tóp mỡ thêm một chút mùi thịt thơm ngon, cách thật xa cũng có thể ngửi thấy được.

Cặp song sinh vội vã chạy về theo mùi thơm chạy vào phòng bếp, “Tỷ, thơm quá.”

“Ca ca, là canh trứng gà.” Tiểu Bảo đứng cạnh Đại Bảo, nhìn trứng hấp vàng óng, ngữ điệu nhảy nhót nói: “Đệ nhìn cũng nhịn không được chảy nước miếng.”

Đại Bảo cũng nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, sau đó giả như cái gì cũng chưa xảy ra pha trò với Tiểu Bảo, “Đệ cũng quá tham, hôm qua còn ăn tóp mỡ.”

“Thế nhưng không có ăn trứng gà.” Tiểu Bảo nói rất đương nhiên.

Đại Bảo không nói gì nhìn trời, “…”, Có một cái đệ đệ tham ăn như thế, cậu thật mệt tâm!

“Được rồi được rồi, hai đệ mau lại đây rửa tay.” Tống Tân Đồng múc nước trong vại ra đổ vào bồn gỗ, lại đem bồ kết đặt cạnh bồn gỗ, vén tay áo cặp song sinh lên thật cao, “Rửa cho thật sạch hai cái tay đen của các đệ, không rửa sạch thì không thể lên bàn ăn cơm!”

“Dạ.” Hai người giòn tan đáp lời.

“Đại Bảo đệ nhìn chằm chằm Tiểu Bảo, đừng để cho hắn chỉ biết giỡn nước.” Tống Tân Đồng đứng dậy bưng thức ăn lên nhà chính, dọn bát đũa xong hai đứa bé cũng rửa tay xong rồi theo qua đây.

“Oa, ăn thật ngon.” Tiểu Bảo không ngừng bỏ thức ăn vào miệng còn có thể bớt thời giờ nói được hai câu, cậu còn có một cái bản lĩnh lợi hại là có đứa nhỏ khóc đến nói không nên lời nhưng cậu trái lại khóc càng lợi hại thì càng nói thật thông thuận.

“Tỷ, chúng ta mỗi ngày đều ăn nhiều như vậy?” Đại Bảo vẫn rất lo lắng như cũ, rất sợ ngày mai lại cơm ăn không đủ no.

Tống Tân Đồng dừng đũa: “Đại Bảo, đã quên tỷ đã gì với đệ sao?”

“Không quên.” Đại Bảo cúi đầu, ngữ khí trầm thấp.

Tống Tân Đồng biết, một mâm rau trộn bao tử heo, một bát trứng chưng như vậy ở trong mắt người giàu có không đáng kể chút nào, nhưng ở hộ nhà tranh vách đất như các nàng đã xem như cực tốt rồi, nhưng loại tư tưởng tiết kiệm như vậy của Đại Bảo là không được, kiếm tiền là để tiêu, nàng muốn loại bỏ ý tưởng này của Đại Bảo, cái tuổi này của cậu nên giống bộ dáng không lo không sầu của Tiểu Bảo mới tốt.

“Tỷ, đệ chính là nghĩ chúng ta còn thiếu …” Đại Bảo nói mấy câu liền không nói nữa.

“Tỷ biết, tỷ không phải nói tất cả giao cho tỷ sao?” Tống Tân Đồng sờ sờ đầu Đại Bảo, đứa bé biết điều như thế, biết điều đến khiến nàng đau lòng, “Tỷ sẽ mau chóng trả hết nợ, thế nhưng đệ nhìn Tiểu Bảo một chút xem, có phải hắn rất gầy hay không?”

Đại Bảo nhìn đệ đệ đang mở đôi mắt to nhìn mình, mặt còn chưa lớn bằng bàn tay, thân thể còn nhỏ yếu, gật gật đầu.

“Đây là lúc thân thể các đệ đang lớn, nếu như ăn không đủ no liền sẽ lớn lên không cao.” Tống Tân Đồng lấy thìa múc nửa thìa trứng chưng đặt vào trong bát cậu.

“Đệ biết, không ăn no sẽ giống như Lưu nãi nãi vậy, thấp thấp, còn chưa cao bằng Cẩu Đản Nhi.” Tiểu Bảo đoạt lời trước.

Đại Bảo nửa tin nửa ngờn nhìn về phía tỷ nhà mình, hướng chỗ nàng tìm chứng cứ.

Tống Tân Đồng suy nghĩ một chút, Lưu nãi nãi? Người nọ hẳn là người lùn đi?”

“Có phải không tỷ?” Tiểu Bảo lại hỏi.

Tống Tân Đồng không nghĩ quá nhiều gật đầu, “Tỷ cũng không biết, chẳng qua tỷ biết là nếu như các đệ không ăn no, sau này nhất định sẽ nhỏ gầy, cả thùng nước cũng khiêng không nổi.”

“Được rồi được rồi, mau ăn mau ăn.” Tống Tân Đồng lại cho hai người thêm một chút cơm khô gạo tấm khoai lang, “Tỷ nhờ Hà nhị thẩm giúp nhà chúng ta hỏi một chút có gà con đem bán hay không, đến lúc đó liền đem gà cho các đệ nuôi?”

“Dạ.” Đại Bảo giòn tan đáp ứng, “Đệ sẽ nuôi gà.”

“Đệ cũng sẽ.” Tiểu Bảo cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém.

“…” Trong trí nhớ của Tống Tân Đồng cặp song sinh nhiều nhất cũng chỉ đuổi gà thôi, lúc nào sẽ nuôi gà?

Chẳng qua này đó đều không vội, chờ mua về lại nói đi.

Ăn cơm tối xong, tắm nước nóng.

Tống Tân Đồng đem quần áo đã làm tốt mặc vào cho cặp song sinh.

“Nga nga nga, có quần áo mới.”

“Ca ca, mau xem quần áo mới của đệ nhìn có được hay không.”

Đại Bảo nhìn tiểu đệ líu ríu, sau đó cúi đầu nhìn y phục của mình, cảm thấy y phục này hết sức kì quái, tại sao lại không có nút buộc đây?

“Thế nào? Không thích?” Tống Tân Đồng bưng ngọn đèn đi đến liền nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của Đại Bảo.

Đại Bảo lắc đầu, “Tỷ, vì sao y phục này và y phục trước đây của chúng ta không đồng dạng?”

“Ờm…” Điều này Tống Tân Đồng biết nói thế nào đây?

Nàng vốn là tính làm hình thức cũ, nhưng cảm thấy loại nút buộc đó khó coi lại còn dễ rơi, mấu chốt nữa là làm rất phiền phức, cho nên nàng liền trực tiếp cắt thành áo chui đầu, sau đó đơn giản khâu một chút là có thể mặc, dù sao cũng không cần thêu hoa, làm hai bộ quần áo như thế còn chưa tới một canh giờ.

“Loại này là kiểu mới, tỷ từ chỗ bà chủ tiệm vải đó học được.” Tống Tân Đồng không nói lí nữa, “Đại Bảo không thích, lần sau tỷ sẽ làm kiểu khác cho đệ.”

“Tỷ làm đệ đều thích.” Đại Bảo sợ Tống Tân Đồng không vui, nói ngọt.

Tống Tân Đồng hé miệng cười cười, đem ngọn đèn để trên bàn, “Được rồi, chúng ta tiếp tục học chữ.”

Ngày mùa hè gió đêm trận trận, dư quang sáng rõ chiếu vào trên căn nhà cỏ tranh cũ nát, một mảnh tiếng ếch, côn trùng khắp nơi kêu vang bốn phía, còn có thanh âm học thuộc lanh lảnh.

Sàng tiền minh nguyệt quang

Nghi thị địa thượng sương

Cử đầu vọng minh nguyệt

Đê đầu tư cố hương.

(Lý Bạch)