Tử Thần! Đừng Chạy Em Là Của Bọn Anh

Chương 24: Đi đâu cũng gặp




“anh là Hàn Phi trong quán café khi đó sao”

Hèn chi thấy quen như vậy, thì ra là anh ta, mà khoan vừa rồi anh ta nói tên gì nhỉ,Tả Hàn Phi..Tả Hàn Phi...Tả Hàn Phi có lầm không vậy,... sao lại là hắn,

cô gặp cục sh**t gì thế này, sắc mặt nói chuyện với hắn liền thay đổi từ kinh ngạc, vui vẻ nay thành bí xị, méo mó muốn ăn phân.

Tả Hàn Phi từ nãy nhìn cô sắc mặt thay đổi liên tục làm anh buồn cười, anh trông đáng ghét vậy sao, thật kì quái nha,

anh còn chưa làm gì cô đâu sao tự nhiên thành vậy rồi, chẳng lẽ cô biết rõ anh sao, anh nghĩ vậy ánh mắt híp lại nhìn cô như có điều suy nghĩ,xem ra có một số việc anh cần tìm hiểu rõ rồi.

“sao vậy, em không thích tôi sao”

Cô hết hồn, ngước nhìn anh

“A”

cô cười gượng khụ.

“Làm sao có thể chứ, chẳng qua tôi nghĩ sao chúng ta có duyên mà thôi, À phải rồi tôi có việc các anh cứ tiếp tục nói chuyện đi nha, hẹn gặp sau”

mới là lạ, cô phải thoát thôi, đây là nam chính của nữ chính đó, cô còn chưa muốn bị ghi thù đâu, nếu anh ta mà thật sự giết cô thì....

Vậy thì đừng trách cô không lưu tình, ánh mắt lóe lên chút hàn khí ngay sau đó biến mất.

“Ách... vậy lát gặp lại em sau”

Anh kinh ngạc thấy con thỏ bỏ chạy nhường lại thằng bạn Đông Phương Bạc với khuôn mặt đen xì kia, sắc mắt anh liền thay đổi

"Em tính bỏ chạy sao, nằm mơ, em cứ chạy đi anh sẽ trừng phạt em như thế nào mới nghe lời đây".

(tg: xin chúc mừng anh hắc hóa *cười to*)

=== ======ngoài lề chút một phút==== =====

Giải thích sự thay đổi của Tả Hàn Phi nha => nguyên vốn anh này từ đầu đến luôn ôn nhu với nữ chủ, dù bại lộ chưa bao giờ hối hận yêu nữ chủ, nữ chủ tuy sợ thân phận của ảnh nhưng vẫn yêu anh, tránh mặt anh,anh không lộ ra bản chất của mình ép cô hay bắt cô, anh là dạng người yêu nữ chủ đến nổi đổi tính người ôn nhu luôn.

=== ===== quay lại chủ đề truyện==== =====

Uyên Tuyết bất giác rùng mình, gì thế này sao có cảm giác như mình vừa gặp âm u thế này,thật không hay a.

“Chào cô, chúng ta làm quen chứ”

Hắn từ nãy tranh giành gặp cô với mấy đám bạn thấy cô còn một mình mắt lóe sáng,hắn không nói gì liền giảm sự tồn tại của mình lén lút gặp cô chừa lại cho đám bạn trừng mắt nhau, hề hề, Uyên Tuyết không hề biết rằng con sói thứ ba nào đó sắp lại gần cô rồi.

Cô giật mình xoay người nhìn người đàn ông đã đến trước mắt cô, người đàn ông này cách ăn mặc không cầu kì xa hoa, gọn gàng đúng chất người đàn ông trưởng thành, khuôn mặt tuấn tú,

nụ cười vui vẻ hài hước nhìn cô, tay phải thì cầm ly rượu đang uống,tay trái cho vào túi quần, ánh mắt nâu khói lóe sáng nhìn cô như nhìn con mồi

(tg: Ách..tả kiểu này hơi kì kì nhỉ...)

khí chất như ánh mặt trời tỏa sáng làm cho người ta ấm lòng,nhưng trong lòng thì lạnh lùng không thích con gái với cô thì là ngoại trừ, hắn cười cười.

“À chào anh, anh là...” Cô biết người này là ai nhưng giả vờ không biết, ngu gì nói ra đây không phải khiến hắn nghi ngờ sao.

“Tôi là Lâm Minh Hiên chào cô, tôi có thể gọi cô là Tuyết nhi không”

“Ách.. tùy anh”

mịa nó, chúng ta thân thiết đến nỗi gọi thân thiết vậy sao, tôi còn nhớ chúng ta có quen biết gì đâu, sao tên nhóc nào thích gọi cô thân thiết vậy, các người là con tắc kè sao mà thích kè kè tôi hoài vậy.

(tg: nói các anh ấy là tắc kè,chị chết chắc rồi.( /^ 3 ^)/)

“...”

“...”

Cả hai không nói gì chỉ nhìn nhau không ai lên tiếng, khiến cho không khí cả hai lâm vào ngượng ngùng, Lâm Minh Hiên đành lên tiếng phá vỡ.

“Ừm, hoan nghênh cô về nước, tôi nghe nói cô sắp vào kế thừa công ty của chủ tịch Uyên rồi phải không”

“đúng vậy”

“nếu vậy sau này chúng ta có cơ hội hợp tác với nhau vui vẻ nha”

“Ờ”

“cô không thể nói nhiều chút sao, sao nói xúc tích vậy làm tôi đau lòng nha”

“Ừ”

Hừ, anh nói nhiều đâu phải lỗi của tôi, trách thì trách anh nói nhiều như bà bán cá ý.

Lâm Minh Hiên uất ức nhìn cô,sao cô trả lời ít vậy,ghét anh vậy sao, nếu anh mà nghe từ "bà bán cá" anh liền ngất ngay, anh đường đường là phó giám đốc mà bị cô gái nhỏ này bảo hắn là bà bán cá không tức chết mới lạ.

“Anh không nói cũng không ai nói anh nói đâu, hứ”

Uyên Tuyết lạnh mạc nói rì rì, sắc mặt cô cười tà gian xảo, hừ đừng tưởng bày ra bộ mặt kia thì cô mềm lòng chắc.

“Cô có cần độc miệng như vậy không, tính ra thì tôi lớn hơn cô nha, ít ra cô gọi tôi là anh Hiên mới đúng”

Anh ai oán,chợt nghĩ đến gì đó mà cười đắc ý vì lời của mình là ý hay,có ai biết cô nghe từ này mặt cô liền biến đen, trợn tròn mắt, anh lớn tuổi ư, đùa sao,

cô sống cả ngàn năm tính ra cô một ngàn tuổi rồi, đáng làm trưởng bối à không phải là tổ tiên của hắn nha, nhưng nhìn lại bản thân cô,mới biết mình hiện đang là cô gái mới hai mấy, cô liền đen triệt để, cô thở dài lại nhìn cái mặt đắc ý kia thật muốn đập mặt hắn một phát quá.

(tg: cô không nói thì anh ấy có biết đâu *cười to*)

“Tôi không thích gọi, tôi biết anh lớn hơn tôi, vậy đi tôi gọi anh là Minh hiên sao hả, không được thì chấm dứt ở đây”

“Cô... được rồi, cô gọi sao cũng được”

sau này phải bắt em ấy đổi xưng hô mới dược, hừ đừng tưởng cho qua dễ như vậy.

(tg: *đập đầu Lâm Linh Hiên* anh à, người ta là hoa có chủ rồi đừng có dòm ngó chứ,

LMH: *không phục* em đạp đổ đi thay anh vào làm.

tg: *cười xấu hổ* thật ngại quá,không thể rồi, biết chi phí caste cho anh mắc lắm không, thôi yêu tâm đi,anh sẽ có một bông hoa dành riêng cho anh thôi,bỏ đi)

“vậychúng ta...”

“Ôi chao, thật ngại quá hình như anh có người gặp anh kìa thôi,khi khác gặp lại sau nhé”

Cô cắt đứt trò chuyện chán òm này,nhìn thấy có người đến gần bên này,cô liền lập tức biến thôi, bỏ lại cái mặt ngốc lăng tại chỗ.

“Em....”

Thấy người con gái kia bỏ chạy, anh lần đầu tiên nghi ngờ sức quyến rũ của anh rồi nha.

(tg:có sao @@)

“chào phó tổng,thật vui khi gặp ngài ở đây”

Người đàn ông có khí chất bình thường, híp mắt,cười nịnh nọt với Lâm Minh Hiên với ý dồ lôi kéo anh hợp tác kí hợp đồng có lời này.

“Uh, chào Triệu tổng”

Lâm Minh Hiên khôi phục lại khí chất đạm mạc không còn cười vui vẻ trước mặt cô nữa, đây mới đúng là Phó tổng mà người người muốn nịnh nọt,làm quen này.

“À, thật ngại quá, hợp đồng lúc trước chúng ta tiếp tục được chứ, sau này chúng ta sẽ hợp tác làm việc tốt hơn, à phải rồi, giới thiệu cho ngài,

đây là con gái độc nhất của tôi tên con bé là Triệu Nhã Nhi, con bé rất hiểu chuyện, coi như để ngài biết mặt gia đình chúng tôi”

Ông nói một lèo không chờ Lâm Minh Hiên phản ứng lại như sợ hắn từ chối vậy,ý tứ này quá rõ, ông ta muốn lôi kéo Lâm Minh Hiên,

không chỉ lôi kéo vào mà còn mai mối cho con gái lão đưa cho Lâm Minh Hiên,mục đích muốn hắn làm con rể, như vậy khiến lão càng có thế lực của hắn chống lưng không phải sợ ai.

“Ồ, vậy sao, quan hệ của chúng ta thân đến mức đó sao thưa Triệu tổng”

Lão Triệu cười cười, nhưng không yếu thế, hừ thằng ranh này thật không biết tốt xấu, cho dù có được chức này,lại là em trai của tổng giám đốc, có tài trong công việc thì sao,đàn ông nào chả không quỳ trước gái đẹp chứ.

(tg: Ờ.. sớm muộn gì die sớm *cười khinh*)

Lão híp mắt tính kế rồi cười to

“haha đương nhiên rồi, ngài chẳng phải cùng tôi hợp tác công việc rất tốt sao, coi như chúng ta quen biết khá tốt mà, tôi thấy ngài tư chất rất tốt nên giới thiệu con gái của tôi cho ngài, nào con gái đến chào vị phó tổng này đi, đây là người hợp tác với ba đó”