Tử Thần Gõ Cửa Diêm Vương

Chương 34: Từ Biệt




Biên giới Địa Trung Hải, đáy biển như đất rung núi chuyển. Áp lực đã lớn đến mức đáng sợ, đá vụn từ phía trên cung điện rơi xuống, ngay cả đứng vững cũng rất gian nan.

Áp lực biển sâu không phải thân thể người phàm có thể chịu được, Thần minh hải dương có thể đi tới đi lui thoải mái ở khu vực biển giống như người phàm đi lại trên đất liền, là bởi vì khu vực biển hoàn toàn được bọn họ khống chế, tự nhiên có thể dễ dàng buông lỏng. Nhưng nước biển kỳ lạ ẩn chứa thần lực Bắc Âu thì khác, bọn họ sẽ gánh vác áp lực rất lớn. Một khi phòng tuyến bị phá vỡ thì biển khơi không còn không gian sinh tồn cho Thần hải dương.

Dốc hết lực lượng toàn giới biển, chèo chống cho kết giới không bị phá vỡ là một công việc gian khổ của gian khổ. Không chỉ phải chịu áp lực thật lớn mà còn phải chia thần lực ra không ngừng củng cố kết giới. Phải biết rằng bọn họ đối mặt với lực lượng đủ để cho cả hệ Thần bị diệt, mặc dù lan đến nơi chỉ còn lại một chút lực dư thừa thì cũng đủ để uống một bình rồi.

Giống như những người lính biên phòng đang chiến đấu trong một cuộc chiến tranh lâu dài không biết khi nào sẽ kết thúc, không thể nhìn thấy điểm dừng, nhưng không bao giờ lùi bước.

Hệ thần trên khắp thế giới đều đang chiến đấu với trận chiến ác liệt này.

Ở Ai Cập huyền bí, vị thần của sông Nile - Vùng nước nguyên thủy Nun giơ cao cánh tay của mình để ngăn chặn sự xâm lược của nước biển Bắc Âu.

Ở Hoa Hạ cổ xưa, ba vị Tây, Nam, Bắc Long Vương mỗi người dựng lên một cái Định Hải Thần Châm*. Bởi vì Định Hải Thần Châm của Đông Hải bị Tôn Ngộ Không lấy đi làm Như Ý Kim Cô Bổng nên tạm thời không có pháp bảo. May mà có Thần Đế Nữ của Trường Giang, Thần Hà Bá sông Hoàng Hà trợ giúp một tay, còn có thủy Thần Cung Công tương trợ, phát huy tinh thần đoàn kết chính là lực lượng của Hoa Hạ, một đợt đại nạn lớn lặng lẽ vượt qua khi người phàm hoàn toàn không biết gì cả.

(*) Là tên đầy đủ của Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không, là bảo vật trấn thủy trong thiên hà, cũng là một trong những pháp bảo mà Thái Thượng Lão Quân tạo ra.

Ở Hy Lạp, Thần biển Poseidon cầm đinh ba, dẫn đầu ba ngàn Thần đại dương cùng chống đỡ kết giới. Ai Cập thuộc về Bắc Phi, Trung Quốc thuộc về Đông Á, Hy Lạp và Bắc Âu cùng thuộc Châu Âu, mặc dù không cùng một phía, nhưng khoảng cách gần nhất, bị ảnh hưởng cũng lớn nhất, có thể được gọi là chiến trường chính bên ngoài nơi nguy hiểm nhất.

Nhưng mà có nguy cơ cao thì lợi nhuận càng cao, từ đó Poseidon phát hiện, Thần minh Bắc Âu không ngừng ngã xuống, anh có thể hấp thu những thần lực Bắc Âu vô chủ kia, chuyển hóa thành lực lượng của mình, tăng cường sức mạnh cho mình. Mặc dù quá trình chuyển đổi hơi rắc rối một chút, nhưng sức mạnh thì thực sự vượt trội. Dù khó khăn, nhưng được đền đáp.

Đây là món quà của thế giới ý chí cho các vị thần bảo vệ toàn cầu.

Zeus kia châm chọc khiêu khích từ chối đến giúp đỡ, ngược lại bỏ lỡ một cơ hội làm cho thực lực tăng trưởng kịch liệt như vậy.

Trong khi các vị Thần biển đang tập trung vào việc củng cố kết giới thì đột nhiên Poseidon nghe thấy một âm thanh quen thuộc của ốc biển.

Là Venus đang gọi anh.

Poseidon lập tức thu tay lại, xoay người đi ra ngoài.

Thần lực của anh vừa rút lui thì các Hải Thần còn lại cảm thấy áp lực tăng lên rất nhiều, một đám thần nhỏ có thực lực yếu không chống đỡ được ngã xuống đất, nghiêm trọng phun máu tươi.

"Hải Hoàng bệ hạ!" Themis lên tiếng giữ lại.

Bước chân Poseidon hơi dừng lại, sau đó tiếp tục sải bước ra ngoài, lạnh lùng nói: "Lần cuối cùng."

Trong ngôi nhà trên cây trong rừng.

Móng tay tròn trịa phiếm hồng gãi ra một vết trầy xước thật sâu trên lưng Adonis, tóc vàng lộn xộn xoã trên gối, da thịt trắng như tuyết bị vân vê thành ửng đỏ nhàn nhạt. Chàng trai tóc vàng run rẩy đôi mắt cánh bướm, cánh môi diễm lệ khẽ phun ra hơi thở dễ nghe.

Thoải mái qua đi, Venus nằm trên ngực Adonis, đôi mắt xanh biếc nhìn anh: "Adonis, hôm nay anh không vui sao?"

Vốn là Venus muốn phàn nàn chuyện Ares xông vào tẩm điện của cậu làm chuyện khốn nạn, nhưng cậu nhận thấy hôm nay Adonis không hứng thú lắm, nên không nói những chuyện... Sốt ruột kia.

...... Cũng không tính là hứng thú. Venus nhận thấy tâm trạng của Adonis không tốt, nói một câu khéo hiểu lòng người: "Hôm nay không làm cái khác."

Cậu luôn luôn để Adonis giải quyết dục vọng cho mình, nhưng không phải lúc nào cậu cũng nghĩ về bản thân. Hiện tại Venus cho rằng Adonis không có tâm tình làm chuyện đó, nên hôm nay định thuần túy cùng Adonis giải sầu.

Ai ngờ Adonis hiểu lầm ý của cậu nói: "Được."

Sau đó kéo cậu lên giường vào thẳng chủ đề, bỏ qua một loạt các cuộc trò chuyện, đi bộ, ca hát và nhảy múa, thực sự là "không làm cái khác."

Venus: "..." Cậu nói không làm cái khác, "cái khác" có nghĩa là anh ấy! Thế mà Adonis hiểu ngược lại!

Vì vậy xem ra hứng thú của Adonis vẫn rất tốt, tốt hơn bao giờ hết.

Suýt thì Venus không xuống giường được.

Cậu cũng không xuống giường, lười biếng nằm sấp trên người Adonis, vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.

Adonis không vui.

"Nếu như anh gặp phải phiền phức gì thì có thể nói cho em biết." Venus nói, "Em là thần, chắc chắn em có thể giúp anh."

Adonis chạm vào tóc cậu: "Tôi ổn."

Chuyện dưới đáy biển, Venus không giúp được. Thần tình yêu và vẻ đẹp không giỏi phòng ngự và chiến đấu, trời sinh không phải là thần linh có thể chịu khổ. Hiện tại Poseidon không có ý định đưa Venus đến biển để chịu đựng. Áp lực ở biên giới biển sâu đã lớn đến mức Venus vừa đi là có thể nằm bẹp xuống, không có khả năng anh để Venus ở lại chiến trường tiền tuyến. Vì không cho Venus đi sâu vào nguy hiểm nên anh cũng không định nói cho Venus biết thân phận thật sự của mình.

Anh không vui là bởi vì sự tình nguy hiểm của biên giới biển, anh không thể liên tiếp rời đi, phải một thời gian rất dài không được gặp Venus.

Và có thể tưởng tượng được những gì xảy ra khi nhét Venus trưởng thành của mình vào đàn sói trên Olympus.

Thậm chí Poseidon còn nghĩ đến việc thi triển một thuật cấm dục cho Venus, giống như người chồng phải đi xa trên thế giới đeo khóa trinh tiết cho vợ, không thể quyến rũ đàn ông khác, để Venus có thể hoàn chỉnh thuộc về anh.

Dùng thuật cấm dục đối với Venus chẳng khác nào mạnh mẽ bóp nghẹt thần tính của Venus, giống như ném Thần biển vào biển lửa thiêu đốt.

Nước và lửa không thể hòa hợp, lửa đốt Poseidon là tra tấn. Cấm dục với Venus cũng là một hình phạt tàn nhẫn, còn có thể phải chịu hình phạt mấy trăm năm.

Cố chấp thô bạo là thần tính của anh, sự hoàn hảo của người yêu là yêu cầu của anh. Để Venus có thể duy trì sự hoàn hảo, Poseidon sẽ không cân nhắc liệu Venus có đau đớn hay không.

Không dùng thuật cấm dục là trái với thần tính của Poseidon, mà dùng thuật cấm dục là bóp nghẹt thần tính của Venus.

Với tính cách cố chấp ích kỷ của Poseidon, vốn không nên quên mình vì người.

Nhưng ôn nhu vị tha cũng là thần tính của Thần biển.

Anh đã dùng mặt dịu dàng hơn một trăm năm để làm bạn với Venus.

Ý niệm tàn nhẫn vừa lóe lên thì phát hiện mình luyến tiếc không dám xuống tay.

Cuối cùng thần tính dịu dàng thuộc về Adonis đã chiếm thế thượng phong. Anh đã không áp đặt tra tấn này chống lại Venus, tương đương với việc Venus có thể - hoặc chắc chắn, sẽ có một mối quan hệ với những người đàn ông khác.

Về phần mặt khác, về sau sẽ có bao nhiêu tức giận? Sẽ lấy lại từ Venus như thế nào?... Nó có liên quan gì đến Adonis bây giờ đâu? Dù sao anh thấy Venus là không nổi giận được, không có lòng thô bạo, cũng không hạ quyết tâm ra tay.

Nhiều nhất... Chính là rầu rĩ không vui như bây giờ.

Thần cách kép của Thần biển tương đương với nhân cách kép của con người. Khác ở chỗ là nhân cách con người khác nhau thì có thể coi là một cá nhân hoàn toàn khác nhau, mà tuy rằng hai thần tính của anh tự mâu thuẫn, nhưng lại hết lần này tới lần khác tụ tập thành một thể, mỗi một mặt đều là anh thật. Bây giờ Poseidon đang xem xét làm như nào để cho danh tính của Adonis biến mất một cách hợp lý trước mặt Venus.

Anh quyết định gây ra một việc ngoài ý muốn, chết vì một cuộc tấn công bởi động vật hoang dã.

Nếu Venus coi việc lên giường là ăn uống đơn giản, vậy anh sẽ để cho Adonis làm món ăn này, dừng lại ở lúc Venus tâm tâm niệm niệm nhất, thời điểm còn chưa nếm đủ. Để trong trí nhớ Venus vĩnh viễn gìn giữ món ăn, hương vị, bộ dáng này, về sau không thể ăn được nữa.

Bất kể sau đó Venus nếm thử bao nhiêu mỹ thực, hương vị cũng sẽ không vượt qua Adonis trong trí nhớ, đối với đàn ông ngoài Adonis đều vô vị, tốt nhất là không ăn được các món ăn khác.

Ngay cả khi không thể là duy nhất thì cũng phải là ấn tượng sâu sắc nhất, không thể thay thế nhất.

Ngay cả khi đã biến mất trong hàng trăm năm, Venus cũng không thể quên anh.

Adonis bước xuống giường và thay đổi bộ đồ săn bắn của mình: "Tôi sẽ đi săn trong rừng."

"Bây giờ sao?" Venus sửng sốt, bỗng nhiên trái tim đập mạnh một cái, dâng lên một dự cảm không tốt.

Cậu không phải Thần tiên tri, không thể đoán trước sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng giác quan thứ sáu làm cho cậu cảm thấy lo sợ bất an.

Venus vội vàng xuống giường, ôm lấy Adonis từ phía sau: "Không đi được không? Em luôn cảm thấy... Có mối nguy hiểm trong rừng."

Adonis nhẹ nhàng gỡ tay cậu xuống: "Mỗi ngày tôi đều săn bắn trong rừng, rất có kinh nghiệm, làm sao tôi có thể gặp nguy hiểm chứ?"

"Nhưng..." Venus không nói nên lời, vội vàng thay quần áo, "Vậy chúng ta cùng đi."

Adonis không từ chối.

Bên ngoài nhà, Ares trốn sau cây lớn rốt cuộc nhìn thấy Venus và Adonis đi ra, hai người đều thay quần áo, nhất định là đã tằng tịu xong.

Hai tay Ares nắm thành quyền, hàm răng cắn chặt.

Hắn len lén đi theo Venus xuống núi thì nhìn thấy Venus gặp gỡ người phàm này, vừa gặp đã ôm hôn, kéo nhau vào nhà, hơn nửa ngày mới đi ra.

Venus không bao giờ mỉm cười ngọt ngào như vậy với hắn ta.

Tên đàn ông hoang dã đó dựa vào cái gì?

Ares kế thừa sự ghen tỵ của mẫu thân Hera, sinh ra uy hiếp với tình địch, nhất định phải nhổ cỏ nhổ tận gốc.

Một kế hoạch độc ác xuất hiện trong tâm trí hắn.

Bởi vì trong lòng có dự cảm khó hiểu, Venus đi bên cạnh Adonis, gần như nửa bước không rời.

Nhưng thân thể người trẻ tuổi cường tráng đi rất nhanh, bất tri bất giác đã kéo dài một khoảng với Venus.

"Adonis, anh chờ em." Venus không nhịn được nói.

"Đi nhanh lên, Venus." Adonis cũng không dừng lại chờ cậu, "Trời tối thì không thấy rõ con mồi."

Venus đành phải nhẫn nhịn bất an đuổi theo, thỉnh thoảng lại nhìn đông nhìn tây.

Ares chờ đúng thời cơ, biến thành một con lợn rừng xuất hiện trong rừng, lặng lẽ không một tiếng động đến gần Adonis.

Adonis nhìn những bụi cỏ như không có gì khác thường, đôi mắt xẹt qua mỉa mai.

Anh là một trong ba vị thần linh mạnh nhất ba đời Thần, liếc mắt một cái đã nhìn thấu chân thân bốn đời Thần Ares.

Đứa cháu này xuất hiện ở đây thì không thể tìm thấy lý do gì khác ngoài việc ngấp nghé Venus.

Biến thành heo rừng lén lút tiếp cận anh, là xuất phát từ ghen tị muốn giết anh à?

Quả nhiên cũng ngoan độc như mẫu thân Hera, ngay cả thủ đoạn cũng dùng đến mức viển vông như vậy.

Chẳng qua cũng tiết kiệm cho anh đỡ hao tâm tổn trí tạo ra ngoài ý muốn.

Nhưng tâm trả thù của Hải Thần rất mãnh liệt, cho dù là lợi dụng Ares đạt được mục đích thì cũng không có nghĩa là không so đo sát tâm của Ares.

Adonis giương cung cài tên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bắn ra một mũi tên vào bụi cỏ, trực tiếp bắn gần trúng chỗ yếu hại.

Ares đang chờ thời cơ mà ra tay trong bụi cỏ phát ra một tiếng kêu thảm thiết: "Écc!!!"

Làm sao có thể? Hắn đã thu liễm hơi thở như vậy, sao một người phàm nhỏ yếu có thể nhạy bén tìm đúng vị trí của hắn như thế? Mũi tên kia nếu lệch một chút là hắn sẽ chết ngay tại chỗ!

Cơn đau dữ dội làm cho ghen tuông của hắn leo thang thành hận thù, Ares lao ra khỏi bụi cỏ rồi chạy thẳng về phía Adonis.

Cách đó không xa, Venus hoảng sợ hét lên: "Adonis cẩn thận!"

Adonis - Người đang bị tấn công trực diện bởi lợn rừng lại bình tĩnh đến cùng cực. Anh lẳng lặng nhìn heo rừng giận dữ xông về phía mình, trong đôi mắt vàng phản chiếu răng nanh sắc bén, sắc mặt không thay đổi chút nào, thậm chí mỉm cười ném cung tên của mình xuống.

Tên nhát gan này bị hắn ta dọa đến mức ngay cả vũ khí cũng rơi mất. Ares khinh miệt nghĩ, không biết một tiểu bạch kiểm như vậy dựa vào cái gì có thể làm cho Venus vui vẻ.

Trong lúc răng nanh lợn rừng hung hăng kề vào bụng Adonis, thần linh tóc xanh với tốc độ cực nhanh ẩn thân lướt vào rừng rậm, chỉ còn lại một thân thể vô hồn đứng nguyên tại chỗ.

Ngay cả Ares gần trong gang tấc cũng không nhận ra có cái gì không đúng. Hắn đắc ý nhìn người phàm đã hoàn toàn trút hơi thở cuối cùng, sau khi thắng lợi thì chạy vào rừng trở về hình người, nắm chặt mũi tên đâm vào bụng, lảo đảo chạy về Olympus.

Hắn vẫn phải đối phó với vết thương mũi tên trên người.

Trong rừng, Venus nhìn răng nanh của lợn rừng đâm vào cơ thể Adonis và nở ra một bông hoa máu trên bụng của anh.

"Adonis!" Có thể nói tiếng kêu của Venus rất thê lương.

Cậu vội vã chạy tới, hoảng loạn thậm chí chạy mất giày. Gai và đá nhọn rạch ra từng vết máu trên chân trần của cậu, hoa hồng trắng đâm thủng làn da mềm mại. Venus đã cố gắng hết sức để chạy đến thi thể của Adonis, bất chấp nỗi đau.

Máu tươi chảy xuống hai chân nhỏ xuống đất, nơi mà cậu chạy qua nở ra từng đóa hoa hồng đỏ diễm lệ, cùng hoa hồng trắng bị máu nhuộm đỏ liên kết thành một vùng, nhìn thấy mà thê diễm giật mình.

Venus chạy đến bên cạnh Adonis, ngồi xổm xuống, không thể tin được cách đây không lâu còn nói chuyện với anh, vậy mà bây giờ Adonis lạnh như băng lẳng lặng nằm ở đây.

Cậu ôm Adonis vào lòng, hôn lên gò má nhợt nhạt của anh, nước mắt chảy dài: "Adonis, anh tỉnh dậy đi, anh đừng làm em sợ mà."

"Em đã nói trong rừng có nguy hiểm, tại sao anh không chịu nghe? Sao anh lại đi nhanh như vậy? Rõ ràng có thể không sao..." Xem ra Venus sắp hỏng mất.

Trong nháy mắt Poseidon hơi dao động, muốn đi ra ngoài nói với cậu rằng anh không có việc gì. Nhưng điều đó cũng không giúp ích gì. Anh không thể đưa Venus xuống đáy biển, anh lại không thể thường trú tại núi Thánh, và Venus tìm kiếm một niềm vui mới là một điều không thể tránh khỏi. Adonis chết thì vẫn có thể làm cho Venus nhớ hàng trăm năm. Adonis mà còn sống thì Venus sẽ sớm bỏ lại anh như một tình nhân cũ bình thường.

Điều mà Poseidon muốn là Venus phải khắc cốt ghi tâm với anh. Tạm thời không thể độc chiếm thân thể, nhưng trái tim thì vĩnh viễn chỉ có thể là của anh.

Ánh mắt Poseidon lạnh lùng, thần tính ôn nhu bị cố chấp thay thế, một chút áy náy kia bị giấu đi, tâm địa lại lạnh lùng cứng rắn lên.

"Câu chuyện lần trước anh kể em còn chưa nghe xong, đó là chữ Hán em không hiểu, chuyện cổ nghe được một nửa không có kết cục rất khó chịu đấy anh biết không? Anh kể xong rồi chết cũng được mà." Venus nghĩ đến nỗi buồn sâu thẳm, khóc càng thêm đau lòng.

Poseidon còn đang trốn sau gốc cây do dự có nên hiện thân an ủi hay không: "....."

Đứa nhóc không tim không phổi này.

Anh đang áy náy về cái gì vậy?

Bất luận Venus cầu xin như thế nào thì Adonis vẫn đóng chặt hai mắt, không dùng ánh mắt ấm áp nhìn cậu nữa.

Venus mới nhận ra tất cả những gì cậu đang ôm trong vòng tay chỉ là một cái xác không hồn.

Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, Venus quyết tâm đứng lên lau nước mắt của mình: "Em sẽ đến Minh phủ, em sẽ mang linh hồn Adonis trở lại."

Vị Thần tình yêu đau lòng muốn chết vội vã rời khỏi rừng, muốn đi Minh giới mang tình yêu của mình về.

Sau khi Venus rời đi, Poseidon lặng lẽ bước ra khỏi cây.

Anh nhìn về phía Venus chạy đi một lúc lâu, nhặt một bông hồng đỏ trên mặt đất, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi mùi, sau đó cất vào trong ngực, xoay người mang về biển.

..............