Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Quyển 1 - Chương 129: Nhớ một người là một loại thống khổ




_Xích Hà cung_

"Người không phải đã hứa sẽ không làm hại nàng sao, tại sao lại còn cho người giết nàng?" - Hắc Kết phẫn nộ hướng người trên tràng kỉ hỏi tội

"Vì một nữ nhân đáng không?"

Hắc Kết cười "Sư phụ người sẽ không bao giờ hiểu được, từ nay trở đi con không còn là người của Xích Hà cung nữa. Con đến chỉ để nói cho người hay, nếu người còn làm hại Khanh Khanh thì Xích Hà Cung tự nhiên cũng sẽ biến mất"

Người ngồi trên tràng kỉ cười, ông ta ngồi dậy "Ba người các ngươi là muốn liên thủ lật đổ lão già này? Kết Nhi con nên biết sư huynh con có bao nhiêu chấp niệm với cô ta, ngươi thắng được nó?"

"Sư Phụ, người sai rồi! Khó không phải là có thể đoạt được người hay không mà là có thể giữ được trái tim người đó hay không"

Người kia dừng như có chút chấn động, bàn tay đặt trên ghế siết chặt, ông ta dừng như nghe lại được thanh âm của nữ tử mà ông ta từng yêu, rất nhiều năm trước

"Xích Thiên Ngạo, khó nhất không phải làm sao để là giành được nữ nhân ngươi muốn mà là làm thế nào để nàng toàn tâm toàn ý yêu ngươi, trái tim của nàng thuộc về ngươi"

Ông dùng cả cuộc đời để lấy thứ khó nhất cuối cùng vẫn không bằng kẻ đã ruồng bỏ nàng. Nàng vẫn không thể nào chấp nhận ông ta.

Hắc Kết cười "Sư phụ, một ngày nào đó người sẽ hiểu. Vĩnh biệt"

Rời khỏi đại môn Hắc Kết sẽ không còn là người của Xích Hà cung nữa, có thể như những đồng môn khác, rời khỏi Xích Hà cung mà tự tại.

Xích Dụ Yên đi vào liền chạm mặt Hắc Kết "Tiểu Kết, đệ về rồi? Ông ấy đã biết chưa?"

Hắc Kết cười, hắn luôn có hảo cảm với vị sư tỷ này. Có lẽ hắn được Xích Thiên Ngạo nuông chiều quá lâu, mặt hắc ám của Xích Hà cung hắn không thấy được, hai sư huynh hắn rời khỏi vì ghê tởm nơi này. Hắc Kết hắn rời khỏi vì Khanh Khanh

"Sư tỷ, lần này đệ về là nói lời từ biệt"

"Tại sao?"

Hắc Kết lắc đầu "Không có gì, đệ muốn được tự do, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại"

Xích Dụ Yên nhìn Hắc Kết rời đi lòng nặng nề, Xích Hà vốn dĩ đã vắng lặng bây giờ thật lạnh lẽo, từng người cứ thế rời đi. Đáng tiếc cô là nữ nhi của ông ta, một nữ nhi ông không bao giờ thừa nhận, càng không thể rời khỏi.

*

_Dạ Nguyệt sơn trang_

"Tỉnh rồi?"

Khanh Khanh ngồi dậy vỗ vỗ cái đầu nặng nề, Tô Yên nhìn động tác của nàng sợ đến mức ngồi bật dậy, giữ lại tay nàng

"Muội xem đầu mình là đậu hủ mà vỗ thế à, cẩn thận rách miệng vết thương"

Khanh Khanh cảm nhận được thân thể đau nhứt mới buông tay "Đại tẩu, ta ngủ bao lâu rồi?"

"Không lâu mới có một đêm thôi, muội làm sao bị thương thế này? Viên Nhi cùng Hạo Nhi bảo thấy muội ở gốc đào ngoài cửa. Là ai đưa muội đến?"

Khanh Khanh nhíu mày, Hắc Kết đưa nàng đến sao? Người đâu rồi?

Tô Yên nhìn vẻ mặt mơ hồ của nàng khẽ cười, kéo chăn lên đắp cho nàng "Thôi được rồi muội nghỉ ngơi đi, ta đi lấy thuốc cho muội"

Khanh Khanh nằm trên giường, nhìn lên đỉnh màn đến thất thần. Nàng chợt nghĩ đến hôm qua, hắc y nhân kia rốt cuộc là ai, vì cớ gì lại muốn hại nàng?

Khanh Khanh chợt nghĩ đến thân ảnh tử y rơi xuống trong một khắc nàng phá bỏ kết giới kia, hắn dường như bị trọng thương...

Nàng nhắm mắt đè lại trái tim đau đớn, Khanh Khanh thật không hiểu bản thân, nàng rốt cuộc có yêu hắn hay không. Nếu là yêu tại sao ngày đó đoạn tuyệt nàng lại chẳng đau đớn mà từ bỏ, nếu là không yêu tại sao mỗi lần nhớ đến lại có cảm giác trống rỗng

Gặp lại hắn trái tim vốn tĩnh lặng lại như mặt hồ gợn sóng. Rốt cuộc là tại sao? Bóng tử y như hằng sâu trong đầu óc, không xóa bỏ được.

"Khanh Nhi, muội suy nghĩ gì mà nhập tâm đến vậy? Ta đến gần muội cũng không nhận ra."

Khanh Khanh nghiêng đầu thấy người đến là Diêu Chính Vũ thì cười "Thế nào? Biết ta bị thương nên đến ức hiếp ta sao?"

Diêu Chính Vũ thở dài "Tần số bị thương của muội đang tăng dần đấy, khi nảy gặp Tô Yên tẩu, tẩu ấy nhờ ta đem thuốc đến cho muội"

Khanh Khanh nhận lấy chén thuốc từ tay hắc, vừa ngửi thấy mùi nàng đã muốn nôn ra, không uống cũng biết đắng cỡ nào.

Diêu Chính Vũ nhìn nàng uống thuốc do dự hỏi "Khanh Nhi, Muội đối với Phong Nguyệt Vô Thần... Là loại cảm giác gì?"

Khanh Khanh vừa đưa chén thuốc đến bên môi nghe hắn hỏi liền dừng lại động tác, nàng thổi nhẹ làn khói bóc lên từ chén thuốc "Không rõ, rất mơ hồ". Có lẽ vì trái tim nàng đóng băng quá lâu rồi, mất cảm giác rồi việc nữ nhi tình trường chẳng thể phân biệt.

"Ta..." - Diêu Chính Vũ ngập ngừng "Ta có thể có cơ hội không?"

Thân thể Khanh Khanh thoáng mất tự nhiên, nàng uống một hơi hết chén thuốc, cổ họng nàng hiện tại đắng đến phát nôn. Nàng mỉn cười "Đa tạ huynh, ta thành thật xin lỗi"

Diêu Chính Vũ bật cười "Muội đến suy nghĩ cũng không cần đã từ chối ta, tim ta thật sự rất đau nha"

Khanh Khanh mỉn cười, nàng biết hắn là chỉ đang giả vờ mình không sao, tình cảm hắn giành cho nàng nàng biết, chỉ là nàng không thể chấp nhận hắn, không có lí do.

"Ta muốn đến Túy Yên lâu, huynh đi cùng ta đi"

"Được!"

*

Phố Tây tấp nập người qua lại, Khanh Khanh một thân bạch y đi bên cạnh Diêu Chính Vũ một thân hắc y không khỏi khiến người khác chú ý.

Khanh Khanh không ngại vết thương trên mặt, dù Diêu Chính Vũ đã bảo nàng đeo mạn sa che nhưng nàng vẫn từ chối.

"Khanh Nhi, muội muốn rời khỏi đây?"

Khanh Khanh dừng bước, nàng cười nhẹ "Không qua khỏi đôi nhãn quang của huynh"

"Muội muốn đi đâu?"

Khanh Khanh ngẩn mặt lên trời, ánh nắng dịu nhẹ lướt qua khuôn mặt, dù có vết thương bên má cũng không thể nào phá vỡ khuôn mặt xinh đẹp, thanh thuần của nàng

"Có lẽ sẽ trở về Mông Cổ. Thảo Nguyên xanh, không khí trong lành có lẽ sẽ giúp tâm ổn định hơn. Muội muốn ngao du khắp đại lục này, muốn xem xem nó rộng lớn bao nhiêu"

Diêu Chính Vũ nhìn nàng có chút đau lòng, nàng là muốn rời khỏi Phong Nguyệt để quên đi Phong Nguyệt Vô Thần. Có nhiều người vì nàng như vậy nàng lại vấp phải tên vương gia phong lưu đó, thật không đáng mà.

Nhắc tới tào tháo, tào tháo liền xuất hiện.

Khanh Khanh thấy Diêu Chính Vũ đột nhiên yên lặng liền nương theo ánh mắt hắn nhìn qua phía đối diện. Phố lớn ngàn người qua lại nhưng lúc này nàng chỉ nhìn thấy đôi nam nữ đứng đối diện không xa

Nam tử vận áo bào tím sang trọng, nữ tử vận lục y nhã nhặn, đứng bên cạnh quả thật xứng đôi.

Khanh Khanh quay đầu nhìn Diêu Chính Vũ "Huynh có thể giúp ta một chuyện?"

Diêu Chính Vũ nhìn nàng chưa kịp mở lời nàng đã đặt tay lên mặt hắn, khuôn mặt Khanh Khanh dần phóng đại.

Giữ phố lớn có đôi nam nữ khí chất bất phàm, giữ phố lớn thân mật hôn nhau.

Phong Nguyệt Vô Thần xiết tay thật chặt, hắn kiềm chế cảm xúc muốn chạy lại bắt nàng nhốt ở bên cạnh hắn. Nàng không còn là nữ tử luôn kề bên cạnh hắn nịnh nọt, nàng cũng không còn là nữ tử hắn sắp đặt để bên cạnh nhìn nàng mỗi ngày. Nàng bây giờ không là của hắn, trước đây cũng vậy, sau này càng không thể...

Ở góc nhìn Phong Nguyệt Vô Thần không nhìn thấy được ngón tay Khanh Khanh xen giữa đôi môi nàng và Diêu Chính Vũ.

Khéo mắt nàng rơi ra hạt lệ châu, nàng cũng không rõ tại sao lại khóc, chỉ cảm thấy thật đau, thật khổ sở...