Tử Thiên Thần

Quyển 02 - Chương 13-2: Gió (II)




II
Hoa Tiên đưa mắt nhìn cô gái mặc bộ váy ngắn màu hoa đào kia, nàng khẽ hỏi Thiên Hà:
"Cô ấy là ai vậy? Mẹ của mi à?"
"Không, đó là em gái anh đấy." - Thiên Hà cười khổ sở.
"Em gái gì mà trông già thế?" - Hoa Tiên hơi nhíu mày lại.
Thiên Hà thở dài não nề, Thiên Nhi của anh dạo này không ăn không ngủ được nên đúng là trông có phần xuống sắc đi thật, tội nghiệp con bé quá, mới 17 tuổi thôi mà trông đã như 18, 19 rồi ấy.
"Già?? Nó bảo mình già ư!?" - Thiên Nhi tức điên nhìn Hoa Tiên, đầu cô phừng phừng bốc khói, cô quát: "Con bé láo lếu kia ăn nói cho cẩn thận nhé!! Nó là ai vậy Thiên Hà?!"
"À, đây là..." - Thiên Hà toát mồ hôi, biết giải thích sao đây nhỉ.
Hoa Tiên đứng phắt dậy, nàng hướng về phía Thiên Nhi và kiêu kì nói:
"Mi mới phải ăn nói cẩn thận thì có, con người hỗn xược kia. Ta là Tử thiên thần đấy nhé!"
"Tử thiên thần là cái quái gì?" - Thiên Nhi cau mày.
"Là gió, là nước, là lửa, là đất, và hơn thế nữa." - Hoa Tiên hào hùng đáp.
"Vớ vẩn. Ăn nói linh tinh, hoang đường!" - Thiên Nhi bĩu môi.
"Không hoang đường đâu, ta sẽ cho mi thấy!" - Con mắt bạc của Hoa Tiên lóe lên.
"Hai em hãy bình tĩnh." - Thiên Hà gượng cười, anh có thể cảm nhận được sức nóng từ ánh mắt của Thiên Nhi và Hoa Tiên dành cho nhau.
Nhưng Hoa Tiên chẳng để tâm đến lời Thiên Hà, bên mắt bạc của nàng đang sáng chói lên, và nàng hét lớn:
"Nigilli!"
Ngay lập tức, bầu trời tối sầm lại, và một trận cuồng phong nổi lên khiến cả vườn hoa xao xác. Từ thinh không, vô vàn những chiếc lông vũ màu xanh lục đậm đang hiện ra, và rồi chỉ trong thoáng chốc chúng đã kết lại thành hình hài của một con quái điểu khổng lồ!!
Thiên Nhi và cả Thiên Hà đều không khỏi ngỡ ngàng, kinh ngạc, con quái điểu xanh thẫm kia đang hùng dũng đáp xuống ngay phía sau Hoa Tiên khiến cả khu vực rung chuyển, nó dang rộng đôi cánh đồ sộ và gầm lên một tiếng đầy uy phong:
GRÀÀÀO!!!
Hoa Tiên mỉm cười nhìn Thiên Nhi, nàng châm chọc:
"Ha ha, mi sợ Nigilli của ta rồi phải không?"
* Nigilli: Đại bàng đầu rồng. Linh thú của Hoa Tiên. Nó có phần thân của loài đại bàng khổng lồ với lớp lông vũ màu xanh lá cây sậm, phần cổ và đầu của loài rồng cũng được phủ vảy xanh lục với những chiếc sừng trắng lớn, còn cặp chân thì mang vuốt bạc.
Thiên Nhi không cất lên lời nữa, gương mặt cô tái mét lại. Thiên Hà thì ngước lên nhìn con đại bàng đầu rồng Nigilli mà trong lòng vừa thấy hơi run vừa thấy thích thú, thật không ngờ lại có ngày anh được chiêm ngưỡng tận mắt một sinh vật thần thoại như thế này, anh lẩm bẩm:
"Lớn quá, tuyệt diệu..."
Hoa Tiên nắm lấy cánh tay Thiên Hà, nàng rạng rỡ nói:
"Đi nào, ta sẽ đưa mi tới một nơi mà chúng ta có thể thoải mái ca hát."
Rồi nàng cất mình bay lên, kéo theo luôn cả Thiên Hà, hai người bay thẳng lên lưng con đại bàng đầu rồng Nigilli. Thiên Hà ngồi sau Hoa Tiên, hai người chỉ vừa mới yên vị thì con quái điểu đã dậm chân và đập cánh phóng vọt lên không trung. Thiên Hà vội vã túm chặt lấy những chiếc lông lớn trên lưng nó. Hoa Tiên quay nhìn anh, nàng cười khúc khích:
"Bám chắc vào nhé, mi rơi xuống là ta không chịu trách nhiệm đâu."
"Này cô bé, em định đưa anh đi đâu vậy?" - Thiên Hà hỏi.
"Bí mật, hi hi." - Hoa Tiên nháy mắt một cách đáng yêu.
Dưới mặt đất, Thiên Nhi vẫn đứng như trời trồng ngước nhìn theo bóng con đại bàng xanh đang bay đi xa dần, xa dần, rồi mất hút vào bầu trời cao thăm thẳm, nơi ánh hoàng hôn và những bông tuyết lại đang chậm rãi tỏa buông.