Từ Thôn Nữ Thành Phượng Hoàng

Chương 92




Mẫn Nhi ôm theo cuộn vải lụa mới mua đó ríu rít đi đằng sau Vân Nghê và Phương Bảo Lâm ra khỏi cửa tiệm. Trước khi về Vân Nghê cũng dặn dò ông ấy rõ ràng luôn là may xong cứ mang đến Định Văn hầu phủ giao cho tổng quản, bảo vị đó mang đến chủ nhân của Thính Vũ hiên. Hoặc có thể mang đến Nguyệt phủ giao cho cô. Vân Nghê vừa đi vừa ngó nghiêng đường xá tìm cửa hàng bán trang sức để vào mua một chút nguyên liệu, vừa hay phía trước có một cửa hàng tên Vạn Bảo.

"Hai người đợi ta một chút ta vào đây mua chút đồ, sẽ ra ngay thôi. Hoặc không cứ về trước. "

“Không cần đâu, hai người bọn muội đứng đây đợi cũng được tỷ mau vào mua đi.”

Vân Nghê nghe vậy cũng không nói nhiều quay người chạy vào bên trong, cô như một cơn gió chạy qua, loáng một cái đã mua xong. Nhưng điều mọi người tò mò ở đây là trong Vạn Bảo lại có cả chỉ khâu nhỉ? Tưởng nó phải có ở cửa hàng may mới đứng chứ? Nhưng thôi kệ đi thế giới trong sách mà cái gì chả có đừng phi lý quá là không sao hết cả.

Sau một hồi thì Vân Nghê cũng quay trở ra, trên tay là hay ba cái hộp cùng túi đồ mới mua. Tất nhiên mua sắm là thứ vui mà, người khổ ở đây chỉ có Mẫn Nhi thôi, vì cô ấy phải xách đồ mà. Nhưng Vân Nghê nào ác độc đến vậy cơ chứ? Cô vẫn giúp Mẫn Nhi xách túi đồ kia để cô ấy chỉ cần ôm cuộn vải thôi, Phương Bảo Lâm cũng chạy lại ôm giúp cô chiếc hộp đựng đồ đi về phủ. Đúng hơn chỉ có Phương Bảo Lâm và Mẫn Nhi về phủ thôi còn Vân Nghê thì đến Tiêu Dao vương phủ. Bây giờ cũng đã buổi xế chiều, Vân Nghê không nghĩ thì ra đi mua sắm tốn thời gian như vậy, nhưng cũng rất vui. Cầm theo đống đồ để làm trâm cài và ngọc quan cho Trịnh Cảnh Hiên, Vân Nghê tạm biệt hai người kia rồi một mình chạy đến vương phủ. Tất nhiên gọi là chạy nhưng cũng không thể quá mất hình tượng được, cô chỉ là bước đi nhanh hơn so với bình thường thôi.

Đi đến cổng vương phủ chắc là do trước đó Dung Tình khi giả dạng cô đã đi ra đi vào quá nhiều lần nên những thị vệ canh cổng còn không thèm ngăn Vân Nghê lại. Cô cứ vậy đi thẳng vào phủ một cách dễ dàng mà không ai có thể tin nổi. Vừa đi đến hoa viên Vân Nghê đã nghe thấy những tiếng ồn ào ở trong phòng của Trịnh Cảnh Hiên vang ra. Khổ cái thân cô thật chứ vết thương còn chưa khỏi hẳn phải chạy đi làm nhiệm vụ bây giờ có phải đi giải quyết mấy việc cãi vã cỏn con này nữa.

“Mấy người có thể im lặng một chút không? Cãi nhau như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ? Người bệnh còn đang nằm ở kia kìa, cãi nhau om tí tỏi lên không định để người ta nghỉ ngơi à? Huống hồ đó là Tiêu Dao vương gia đó, y mà có mệnh hệ gì ta cùng các ngươi gánh không có nổi đâu.”

Vân Nghê đẩy cửa ra từ ngoài đi vào vừa đi vừa nói, thật là, toàn người lớn với thiếu niên hết rồi đâu phải trẻ con nữa đâu mà nhặng xị cả lên như vậy chứ? Ồn ào đến thế không định để Trịnh Cảnh Hiên nghỉ ngơi sao? Mộ Thanh Sơn thấy Vân Nghê quay về thì giả bội ủy khuất chạy lại phía cô nấp sau lưng, tay thì chỉ về phía hai người Trịnh Kỳ Lâm cáo trạng.

“Nghê Nhi hai người bọn họ ức hiếp ta, muốn cầm kiếm xiên ta. Biểu muội tốt, mau mau mau, mau bảo vệ người biểu ca đáng thương này của muội đi.”



" Dung Nguyệt quận chúa, hắn ta lai lịch bất minh, lại tự ý ra vào thư phòng của vương gia, hắn rất khả nghi cần phải bắt lại. Trịnh Lăng chúng ta lên"

“Từ từ đã, Kỳ Lâm thị vệ, ừm Trịnh Lăng thị vệ, ta quên chưa nói với mọi người đây là biểu ca của ta Mộ Thanh Sơn. Huynh ấy được ta đưa đến đây, đã được vương gia đồng ý được tự do đi lại trong phủ rồi, bao gồm cả thư phòng của A Hiên.”

“Ra là vậy sao? Ha…ha ha…hóa ra là biểu ca của quận chúa. Là chúng ta hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Được rồi Kỳ Lâm huynh chúng ta mau đi thôi. Huynh đó thật là bồng bột mà.”

Trịnh Lăng nói, hàm ý trêu chọc Trịnh Kỳ Lâm, lại vừa kéo vừa đẩy y ra ngoài. Vân Nghê cũng không có ý ngăn cản họ lại hay tiễn họ đi. Cô để chỗ đồ minh đang ôm lên mặt bàn trà, mắt thấy hai người họ đã ra ngoài cô còn tiện tay đi ra dóng cửa phòng lại luôn, xong xuôi mới quay lại đi đến cạnh giường của Trịnh Cảnh Hiên để xem xét tình hình của y. Mộ Thanh Sơn thấy hành động của Vân Nghê thì cảm khái, đúng là hào quang nữ chính có khác được ưu ái hơn hẳn. Y dùng cả một buổi chiều cũng không thể đuổi được họ đi, Vân Nghê thì chỉ cần nói có một câu đã khiến họ nhất nhất nghe lời, ngoan ngoãn ra ngoài rồi. Mộ Thanh Sơn than vẫn một hồi, từ việc Vân Nghê được ưu ái như nào đến việv Trịnh Kỳ Lâm và Trịnh Lăng đã rút kiếm đuổi y đi như thế nào.

Mộ Thanh Sơn ồn ào tới mức Vân Nghê cũng lười chẳng muốn nghe muốn nói nữa. Cô đang bận quan tâm đến cái khác, tấm chăn trên người của Trịnh Cảnh Hiên chỉ được đắp đến ngang bụng, vòm ngực được để lộ ra đang được dùng ngâm châm để châm vào các huyệt đạo. Không cần phải thử, chỉ cần nhìn sắc mặt của Trịnh Cảnh Hiên cũng biết là rất đau, mồ hôi lấm tấm trên chán, bàn tay nắm chặt góc chăn đến nhăm nhúm, Vân Nghê kéo ống tay áo, dùng nó để thấm mồ hôi cho y. Mộ Thanh Sơn nhìn một cảnh này cũng chỉ biết thở dài.

“Độc y trúng đã quá nặng rồi, Băng Tâm cũng khó mà kiềm chế được. Ta đã dùng hệ thống kiểm tra một lượt, độc Dịch Hồn đã phát tán, lượng độc được phát hiện ra trong người của Trịnh Cảnh Hiên còn nhiều hơn hệ thống đã dự tính trước đó mấy phần, nhất định đã có người âm thầm gia tăng lượng độc tố. Ta phải dựa vào hướng dẫn của hệ thống dùng ngân châm châm vào những huyệt đạo này để tạm thời kìm lại tốc độ phát độc đồng thời dùng cả Băng Tâm để tăng cao khả năng kìm độc. Tử Giáng thảo cần hơn 2 canh giờ nữa mới hoàn thành, chỉ mong là Trịnh Cảnh Hiên có thể chống chọi từ giờ đến lúc đó. Nghê Nhi, nơi này ta giao lại cho cô, ta đi xem Tử Giáng thảo như nào rồi. Nơi thì phòng này ta đã để ý rồi, hầu như không có ai thường xuyên đến gần đây đâu. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi ta, ta sẽ đến ngay.”

Vân Nghê gật nhẹ đầu, cô không nói gì cũng chẳng ngoảnh lại nhìn Mộ Thanh Sơn lấy một cái, cô đây là đang bận suy nghĩ, rốt cuộc cô là không muốn phải làm lại nhiệm vụ từ đầu nên mới lo lắng hay là thật lòng lo lắng cho Trịnh Cảnh Hiên không muốn y xảy ra chuyện không may? Hơn hai canh giờ vậy cứ coi như là ngót nghét năm tiếng, nếu thuận lợi thì tối nay sẽ có thuốc giải. Còn nếu không thuận lợi thì…chỉ sợ là…Cô bây giờ cũng không biết phải làm gì nữa, bình thường thì nhiều việc nhiều nhiệm vụ là vậy nhưng hôm nay lại thảnh thơi thấy lạ. Cô nhìn Trịnh Cảnh Hiên bàn tay khẽ vuốt má y, nụ cười khẽ nở.

“A Hiên…Trịnh Cảnh Hiên, huynh đừng ngủ nữa có được không? Huynh đã ngủ từ trưa rồi, mau tỉnh lại đi có được không? Chẳng phải huynh từng nói huynh sẽ yêu thương ta cả đời sao? Ta còn chưa trả lời nữa, huynh có muốn nghe không? Ta sẽ không nói đâu trừ phi huynh tỉnh lại năn nỉ ta hihi… A Hiên, huynh tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa, huynh còn ngủ nữa ta sẽ không nhịn được mà muốn khóc đó…Gì chứ? Không phải do ta yếu đuối đâu, chỉ là ta không muốn nhìn thấy huynh hay bất kì ai mà ta yêu quý rời đi ngay trước mắt ta thôi… A Hiên, nếu huynh tỉnh dậy ta sẽ nói cho huynh biết một bí mật có được không? Ta hứa đó vì vậy huynh mau tỉnh dậy đi được không?..Xin huynh đấy A Hiên…”

“…”