Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia

Chương 108






Đêm, đầy dần và lặng lẽ, Tử Y vừa trở về phủ đã lập tức tới Dương viện. Uyển Nghi đang nằm trên giường, một chiếc chăn mỏng đắp ngang qua ngực, mi mắt khép hờ, hơi thở ổn định, nhưng lại không cách nào ngủ được. Nghe thấy tiếng mở cửa, nàng mở hé mắt ra nhìn, chống tay lên đệm ngồi dậy.



" Ngủ sớm vậy? "



Tử Y tới bên bàn ngồi xuống, hỏi bâng quơ.



" Tỷ đến tìm muội có chuyện gì không? "



Uyển Nghi trả lời bằng một câu hỏi. Nàng vốn dĩ cũng chẳng buồn ngủ, chỉ là nếu cứ tiếp tục ngồi thừ người ra, nàng sẽ lại tiếp tục nghĩ đến những việc không vui. Nàng chỉ là muốn nằm trên giường, muốn ngủ một chút, như vậy có lẽ sẽ tìm được chút an bình. Vì chỉ trong giấc mơ, nàng mới có được sự thanh thản mà khi tỉnh táo nàng không có được. Tử Y nhàn nhạt liếc nhìn, sau đó liền đứng dậy, đi tới bên giường ngồi xuống. Bàn tay dịu dàng đặt lên tay Uyển Nghi.



" Ta nghe nói hôm nay muội và vương gia có chuyện? "



" Cũng không có gì to tát. " Uyển Nghi hướng mắt nhìn thẳng, nhẹ giọng đáp.



Tử Y im lặng, không nói nữa. Hai người cứ như vậy, chẳng ai nói với nhau câu nào, một hồi lâu sau, Tử Y chợt khẽ thở dài, đứng dậy.



" Thôi, ngủ sớm đi. Ta không làm phiền muội nữa. "



" Ân. "



Uyển Nghi không phản ứng nhiều, chỉ trả lời một tiếng rồi lại nằm xuống, nhắm mắt.



Đi qua cây cầu độc mộc, hướng thư phòng đi tới, không gõ cửa liền trực tiếp đi vào. Nam Cung Việt đang ngồi trầm ngâm trong phòng, ánh nến lập lòe yếu ớt hắt lên gương mặt hắn, trông có phần tiều tụy. Thấy Tử Y vào phòng, hắn cũng không buồn nhấc mắt.



" Sao không giữ muội ấy lại? " Tử Y hỏi.



" Giữ được sao? " Nam Cung Việt cười nhạt, đuôi mắt hơi nhếch lên, sắc mặt u ám. " Ta vốn dĩ muốn giữ lấy nàng, nhưng nàng lại chẳng hề muốn cho ta cơ hội. Ta sợ nếu càng cố chấp, sẽ càng làm tổn thương đến nàng ấy. Có lẽ nàng ấy đã đúng. Ở bên cạnh hắn sẽ tốt hơn ở bên cạnh ta. "



Đêm càng thêm tịch mịch, tiếng côn trùng rả rích như một bản hòa âm đầy tuyệt diệu của thiên nhiên. Không gian chìm trong yên lặng và bóng tối, chỉ có tiếng côn trùng thỉnh thoảng vang lên, càng khiến lòng hắn càng thêm trống trải, cô liêu.



"Haizz..." Tử Y thở dài. " Cả hai người, lúc cần buông tay thì cố chấp không buông, lúc cần cố chấp thì lại từ bỏ. Tại sao lại ngốc đến như vậy? Lúc mất đi điều mình quý trọng nhất, khi ấy có hối hận cũng không kịp đâu. "



Tử Y rời khỏi phòng, Nam Cung Việt cụp mắt, ngón tay mân mê trên một bức họa thiếu nữ. Từng đường nét, từng sắc thái của nàng đều được khắc sâu vào tâm trí hắn. Khẽ thở dài, đứng dậy mở cửa sổ, ánh trăng hiền hòa nhẹ nhàng bao phủ lấy hắn. Trăng tỏa ra ánh sáng màu bạc, hiền hòa mà lạnh lẽo, cô độc. Trăng...cũng cô đơn giống hắn chăng?



Một ngày mới lại bắt đầu, vạn vật đã thức giấc đón chào bình minh, hạ nhân trong phủ cũng rục rịch tỉnh giấc làm việc, chỉ có Uyển Nghi là vẫn chìm sâu vào giấc ngủ. Gần một tháng nay nàng vẫn luôn như thế, ngoài trừ những lúc dùng bữa hoặc có việc gì cần, nếu không nàng sẽ là cả ngày đều nằm trên giường không nhúc nhích. Giống như một người bệnh, chỉ cần hoạt động một chút là đã không chịu đựng nổi vậy. Một là vì nàng vốn dĩ không muốn dậy, chỉ muốn cứ thế sống qua ngày, thứ hai là vì nàng thực sự không khỏe, dạo gần đây luôn thấy trong người nôn nao khó chịu, có lẽ là vì nằm nhiều quá nên cơ thể mệt mỏi đi. Những ngày này, Nam Cung Việt quả thực giữ lời hứa, không hề tới tìm nàng, mỗi ngày đều ở trong thư phòng giúp Nam Cung Thiên phê duyệt tấu chương. Gần một tháng, Mộ Dung Phong vẫn chưa quay lại, nghe nói ở Nguyệt quốc có biến. Hoàng thúc của Mộ Dung Phong là Mộ Dung Khiêm tạo phản, không ngờ lại bị Mộ Dung Phong đoán ra từ trước, liền bí mật diệt trừ hết vây cánh của Mộ Dung Khiêm. Bè lũ tạo phản bị diệt trừ không còn một ai. Vì Mộ Dung Khiêm thân là hoàng thúc của Mộ Dung Phong nên được miễn xá tội chết, nhưng là cả đời đều phải sống trong ngục. Mộ Dung Phong có gửi thư tới cho nàng, nói rằng sau khi ổn định lại việc triều chính, sẽ nhanh chóng trở về đón nàng.



Cửa nhẹ mở ra, Uyển Nghi khẽ mở mắt liếc nhìn người vừa bước vào phòng, uể oải nhỏm người dậy. Huệ Phi nhanh chóng đi tới bên giường đỡ nàng dậy, mỉm cười.



" Nha đầu lười, giờ này mà còn ngủ. "



Uyển Nghi mỉm cười không nói, nương theo Huệ Phi đi tới bên bàn trà ngồi xuống. Cùng lúc đó, Vũ Điệp cũng mang theo một đĩa bánh phù dung tới, đặt lên bàn. Huệ Phi mỉm cười, đẩy đĩa bánh về phía Uyển Nghi.



" Nào, mới tỉnh ngủ, chắc là cũng đã đói bụng rồi, mau ăn đi. "



Uyển Nghi nhìn đĩa bánh, khẽ lắc lắc đầu, nàng chẳng muốn ăn chút gì cả. Dạo gần đây cơ thể mệt mỏi, ăn cái gì cũng không cảm thấy ngon miệng, ăn một chút là chực nôn ra, vô cùng khó chịu. Hai người ta đẩy qua, ngươi đẩy lại, cuối cùng một tiếng " ọc ọc " vô cùng thô lỗ vang lên. Uyển Nghi nhìn Huệ Phi vẻ mặt bối rối, phiếm hồng một mảnh. Nàng đẩy đĩa bánh tới trước mặt Huệ Phi, mỉm cười.



" Muội không muốn ăn, tỷ ăn đi. "



Huệ Phi suy nghĩ một chút, xoa xoa cái bụng đói meo của mình, cầm lấy một miếng bánh.



" Vậy ta không khách khí, nhưng là ta ăn xong cái bánh này, muội phải ăn cùng ta đó, nghe không? "



Uyển Nghi bật cười, có chút ngoan ngoãn gật đầu. Huệ Phi nhìn thấy bộ dạng của Uyển Nghi, trên mặt tỏ ý hài lòng. Nàng khẽ vén tay áo, cầm lên một cái bánh, cắn một miếng nhỏ, nuốt xuống.



" Nào, muội cũng mau ăn đi, phải ăn mới có sức khỏe, nếu không...a..."



Lời nói còn chưa dứt, Huệ Phi bỗng a lên một tiếng, chiếc bánh cầm trên tay rơi xuống. Nàng trợn to hai mắt, thân hình đổ ập xuống đất, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lập tức tuôn như suối. Uyển Nghi nhìn thấy vậy không khỏi thất kinh, vội nhào tới lay Huệ Phi.



" Nhã Cầm tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Điệp nhi, mau gọi Tử Y tỷ tỷ. "



Vũ Điệp hốt hoảng, không chậm trễ nửa bước liền chạy đi thật nhanh. Uyển Nghi ở lại nắm lấy tay Huệ Phi đầy lo lắng. Chỉ thấy sắc mặt Huệ Phi càng lúc càng tím tái, thân thể dần dần lạnh đi, đôi môi mấp máy không nói lên lời, chân tay co quắp dần dần cứng lại như đá. Đôi mắt nàng trợn to, nửa kinh hãi, nửa cầu cứu, khiến cho Uyển Nghi đau lòng không thôi, quýnh đến phát khóc.



Đột nhiên, Uyển Nghi chợt nhớ ra, trước đây Tử Y đã từng cho nàng một viên giải dược, nói rằng có thể giải được hầu hết các loại độc. Uyển Nghi vội vội vàng vàng tới bên hòm đựng đồ của nàng, loạn lên tìm giải dược. Vừa nhìn thấy giải dược được cất kĩ cuối đáy hòm, nàng mừng quýnh lên, vội chạy tới đỡ Huệ Phi dậy. Uyển Nghi cẩn thận nhét giải dược vào miệng cho Huệ Phi nuốt, lòng trăm ngàn cầu mong sẽ không xảy ra chuyện gì.



Huệ Phi khó khăn nuốt dược xuống, qua một lúc sau, thân thể dần dần ấm lại, hơi thở cũng bình ổn hơn, sắc mặt cũng trở nên hồng hào như trước. Uyển Nghi mừng rỡ không thôi, ôm chặt lấy Huệ Phi mà khóc. Trái tim của nàng như được thả lỏng, nhưng nàng cứ thế khóc không ngừng, càng khóc càng thương tâm, không cách nào dừng được. Cùng lúc đó, Tử Y, Nam Cung Nguyệt và Nam Cung Việt cũng chạy tới, Tử Y không chút chậm trễ liền bắt mạch cho Huệ Phi.



" Ổn rồi, không có việc gì rồi. " Tử Y nhẹ nhõm thở ra một hơi. Không ngờ viên dược trước đây nàng cho Uyển Nghi lại có lúc hữu dụng. Nàng buông tay Huệ Phi ra, đi tới bên bàn, rút ra một cây kim bạc, châm vào đĩa bánh, kim bạc lập tức chuyển sang màu đen. Sắc mặt nàng trầm xuống, đưa đĩa bánh lên mũi ngửi ngửi một chút, lại quan sát tỉ mỉ, liền nói:



" Là hóa cốt tán. "



Loại độc này có mùi hương dịu nhẹ, mùi hơi ngọt, không vị, dạng bột nhuyễn, khó nhận biết. Người trúng độc, trước tiên là toàn thân tê liệt, khí huyết ngưng tụ không thể lưu thông. Trong thời gian ngắn, nếu không được giải trừ kịp thời, toàn thân dần đông cứng như đá, dẫn đến tử vong. Là loại độc khiến người ta chết trong đau đớn.



Nam Cung Việt đi tới bên Huệ Phi, nhẹ vỗ vỗ mu bàn tay nàng, đáy mắt lạnh như băng.



" Người đâu, truyền trù nương. "



Bên ngoài " dạ " một tiếng, Nam Cung Việt cùng Tử Y đỡ Huệ Phi lên giường nằm. Rất nhanh, trù nương của trù phòng lập tức được đưa tới. Trù nương tuổi đã cao, mái tóc lấm tấm bạc, gương mặt đầy những nếp nhăn, nhưng cũng là toát lên vẻ hiền từ phúc hậu. Bà run rẩy quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu, một bộ dạng kinh hồn bạt vía.



" Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng. Lão nô thực tình không biết gì hết. Xin vương gia tha mạng, vương gia tha mạng. "



Nam Cung Việt sắc mặt thâm trầm, đôi mắt lóe lên hàn quang, hắc tuyến đầy mặt, hắn khẽ phất tay, thấp giọng nói.



" Đứng lên đi, ta là không phải muốn trách tội ngươi. Ta cũng không tin ngươi có lá gan làm chuyện đó. "



" Cảm tạ vương gia, cảm tạ vương gia. "



Trù nương liên tục dập đầu mấy cái, phủi bụi trên y phục đứng dậy, dùng ống tay áo lau đi mồ hôi đang rơi đầy trên trán.



" Ngươi nghĩ xem, có thấy ai khả nghi hay có khả năng hạ độc không? " Nam Cung Việt hỏi.



Trù nương suy nghĩ một hồi, cung kính chắp tay nói.



" Hồi bẩm vương gia, lão nô thực sự không nghĩ tới ai ạ. "



Người trong trù phòng đều là hạ nhân làm việc đã lâu, toàn người tốt bụng, trung thực, hơn nữa, cũng chẳng có ai có cái lá gan lớn đến thế đi. Huống chi tất cả mọi người trong vương phủ đều quý mến Dương Uyển Nghi, có lí nào lại hạ độc nàng? Nam Cung Việt khẽ nheo mắt, nhìn tới Huệ Phi đang nằm bên cạnh, gương mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, bàn tay gắt gao nắm lấy góc tay áo của hắn. Hẳn là vừa rồi bị dọa đến một phen kinh hãi đi. Hắn lại dời tầm mắt về phía trù nương, tiếp tục truy hỏi.



" Vậy từ sớm tới giờ, có ai lạ mặt lui tới trù phòng không? "



" Hồi bẩm vương gia, không có. " Trù nương lắc đầu, chợt như nhớ ra điều gì, liền a lên một tiếng " Bẩm, sáng nay lúc lão nô làm bánh phù dung cho Dương cô nương, chính là có Liễu chủ tử... "



" Ta làm sao? "



Tiếng nói của trù nương bị đánh gãy, Liễu Song Song từ ngoài cửa bước vào, khóe miệng khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu. Nàng mặc một thân lam y, đuôi váy thêu hoa mẫu đơn, trên đầu búi một kiểu tóc đơn giản cùng vài chiếc trâm bạch ngọc, khuyên tai hồng ngọc đung đưa, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Cổ chân buộc một chiếc chuông nhỏ, mỗi bước đi đều vang lên tiếng chuông tinh tinh vui tai. Nàng liếc nhìn Huệ Phi sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, nhìn gương mặt giận dữ, căm hờn không chút che giấu của Nam Cung Nguyệt và Uyển Nghi, gương mặt thâm trầm khó đoán của Nam Cung Việt và Tử Y. Cuối cùng là dừng lại ở gương mặt sợ sệt của trù nương. Trù nương bắt gặp ánh mắt nhàn nhạt của Liễu Song Song, toàn thân lập tức mềm nhũn, lại phịch một cái quỳ xuống, liên tục dập đầu.



" Chủ tử tha mạng, chủ tử tha mạng, lão nô không nói gì hết. "



" Hửm? " Nét cười trên gương mặt Liễu Song Song càng lúc càng sâu, nhưng đáy mắt lại là một mảnh lạnh lẽo " Chẳng phải ý ngươi muốn nói là do ta làm đi. "



" Lão nô không dám, lão nô không dám, chủ tử tha mạng, chủ tử tha mạng. "



" Liễu Song Song. " Uyển Nghi nghiến răng, oán hận kêu lên, bàn tay vô thức nắm thật chặt, khiến óng tay đâm vào da thịt đau nhói. " Ngươi không cần phải cả v.ú lấp miệng em. Là ngươi, chính ngươi là thủ phạm phải không? "



Liễu Song Song cười híp mắt, đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm.



" Ta? Tại sao ta lại phải làm như vậy. Chẳng qua chỉ là sáng nay đi qua trù phòng, cảm thấy đói bụng liền vào lấy bánh ăn, chẳng lẽ vì như vậy lại có thể kết tội ta? Ngươi bất quá cũng chỉ là một nữ nhân bị hưu sống nhờ ở đậu trong vương phủ, ta cần gì phải hạ dược đối với ngươi? "



" Ngươi..." Uyển Nghi tức nghẹn họng, không kìm chế được lửa giận, bước tới hai bước, bàn tay giơ lên cao, lập tức muốn đánh người. Nhưng bàn tay nàng còn chưa có chạm tới gương mặt Liễu Song Song thì đã bị một bàn tay to lớn gắt gao nắm lấy.



" Uyển Nghi, nàng bình tĩnh chút đi. " Nam Cung Việt giữ chặt cổ tay nàng, đáy mắt sâu thâm trầm khiến người ta không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì. Uyển Nghi nhìn hắn, cười gằn.



" Bình tĩnh? Ngươi bảo ta phải bình tĩnh thế nào đây? Bản thân suýt chút nữa thì mất mạng, nếu không phải do Nhã Cầm tỷ tỷ gánh thay ta, nói không chừng lúc này ta đã sớm không giữ nổi mạng. "



Trong lòng Uyển Nghi trào lên một nỗi chua xót vô hạn, nàng cũng sợ chết, nhưng nàng càng sợ ai đó chết vì nàng hơn. Vừa nãy nhìn thấy Huệ Phi một bộ dạng như vậy khiến nàng không khỏi kinh tâm động phách. Mộ Dung Phong đã vì nàng mà suýt mất mạng một lần, giờ lại đến tỷ tỷ của nàng. Vậy mà nam nhân này bảo nàng bình tĩnh, nàng phải làm sao mới có thể bình tĩnh đây?



" Hoàng huynh, huynh đừng có bao che cho ả. Chắc chắn chính là ả đã rắp tâm hạ độc Uyển Nghi tỷ tỷ. Nữ nhân tâm địa rắn rết này, không nên lưu tình với ả. " Nam Cung Nguyệt bất mãn kêu lên, ánh mắt cừu hận bắn về phía Liễu Song Song.



Liễu Song Song cười nhạt, không để tâm đến Uyển Nghi cùng Nam Cung Nguyệt, nàng chỉ lãnh đạm nhìn Nam Cung Việt, nét mặt thản nhiên, bình ổn như mặt nước phẳng lặng.



" Ta không quan tâm bọn họ nói gì. Ta chỉ muốn hỏi, chàng...có tin ta hay không? "



Nam Cung Việt sững sờ trước câu hỏi của Liễu Song Song, thân mình thoáng chút cứng đờ. Hắn trầm mặc một lúc, cuối cùng kiên định trả lời.



" Ta tin. "



Giống như có một tiếng nổ lớn mạnh mẽ vang lên trong đầu Uyển Nghi, nàng trân trối nhìn Nam Cung Việt, khóe mắt không kìm được một mảnh ẩm ướt. Bàn tay còn lại của nàng cố sức đánh vào người hắn, kêu lên.



" Khốn khiếp, khốn khiếp, tên khốn nhà ngươi. Ta suýt chút nữa thì không giữ nổi mạng, ngươi chỉ nói một câu ngươi tin ả? Nam Cung Việt, ngươi có còn là người nữa không? "



" Nàng bĩnh tĩnh đi. " Nam Cung Việt bắt lấy cả hai tay của Uyển Nghi, gần như hét vào mặt nàng " Song Song không phải người như vậy. "



" Không phải, không phải, ha ha...ngươi nói ả không phải người như vậy. Vậy còn ta? Vậy còn ta thì sao? Tại sao trước kia ngươi không nói một câu ta không phải người như vậy? Không nói hai lời liền trực tiếp đem ta đuổi ra khỏi phủ? Đây chính là cái mà ngươi gọi là yêu sao? Ha ha ha..."



Uyển Nghi chua xót cười lớn, nỗi đau như xé rách trái tim nàng, một lần lại một lần bị hắn làm cho rỉ máu. Hắn nói hắn yêu nàng, nhưng lại không tin tưởng nàng. Một cái tát, hắn liền cho nàng một tờ hưu thư. Còn nàng, là suýt bị mất mạng, hắn lại đem cho ả một câu tin tưởng. Ha ha ha...thật mỉa mai làm sao.



Nam Cung Việt đau lòng nhìn Uyển Nghi, không để tâm đến những người xung quanh, cố sức đem Uyển Nghi ôm vào lòng.



" Chính là vì ta đã sai một lần, nên ta không thể để bản thân phạm sai lầm một lần nữa. "



" Ta không nghe, ta không muốn nghe. " Uyển Nghi gắng sức đẩy Nam Cung Việt ra, nước mắt ủy khuất rơi đầy mặt. Nàng nhắm mắt, cuồng loạn lắc đầu " Ta không muốn nghe ngươi ngụy biện thêm bất cứ điều gì nữa. Ngươi cút đ..."



Lời còn chưa nói hết, Uyển Nghi liền cảm thấy một trận choáng váng, toàn thân mềm nhũn, không gian xung quanh trở nên tối đen, chỉ nghe loáng thoáng bên tai tiếng gọi thất thanh của mọi người...



Khi Uyển Nghi tỉnh lại thì sắc trời đã tối, mọi người vây quanh giường của nàng, nét mặt tràn đầy lo lắng cùng kinh hỷ. Nàng khó nhọc mấp máy môi.



" Ta...tại sao..."



Tử Y vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Uyển Nghi, dịu dàng mỉm cười.



" Uyển Nghi, muội có thai rồi. "