Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia

Chương 110






Sáng sớm, Uyển Nghi ngồi thẫn thờ trên giường với đôi mắt đỏ ngầu, sưng húp. Một ngày khóc quá nhiều cùng với một đêm không ngủ khiến tinh thần của nàng suy nhược, đôi mắt vừa sưng mọng vừa đau. Nàng mệt mỏi nằm xuống giường, nhắm mắt, muốn chìm vào giấc ngủ. Đột nhiên một đạo thanh âm dõng dạc vang lên, phá tan bầu không khí yên lặng của buổi sớm mai, đồng thời cũng đuổi bay cơn buồn ngủ của nàng.



" Thái hậu giá đáo, hoàng thượng giá đáo. "



Uyển Nghi vội vàng bật dậy, vuốt vuốt lại mái tóc dài cho đỡ rối, vội vàng ra mở cửa nghênh đón. Nàng vừa mở cửa, đã nhìn thấy Vương Ngọc thái hậu cùng Nam Cung Thiên đang khoan thai tiến dần đến. Thái hậu một thân hoàng y thêu chim phượng, mái tóc búi cầu kì, trên đầu cũng đội một mũ miện phượng hoàng, phong thái ung dung, khí chất bất phàm, giống như một con chim phượng hoàng cao quý đang sải cánh. Nam Cung Thiên phe phẩy chiết phiến đi bên cạnh, một thân hoàng bào rực rỡ, nụ cười ôn nhu vẫn thường trực trên môi, vân đạm phong khinh, nhưng vẫn không cách nào che giấu được vẻ tiều tụy cùng nét đau buồn trong đáy mắt.



Uyển Nghi đứng trước cửa phòng, vội vàng khom người hành lễ.



" Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế. Thái hậu thiên tuế, thiên thiên tuế. "



" Đứng lên, mau đứng lên. " Vương Ngọc thái hậu vừa thấy Uyển Nghi đã vội tới gần đỡ nàng dậy, nhẹ giọng trách cứ " Nha đầu ngốc, ở đây không có người ngoài, con lại đang có thai, không cần phải hành lễ. "



Vừa nói, bà vừa đỡ Uyển Nghi vào phòng, ấn nàng ngồi lên giường, sau đó xót xa xoa xoa gương mặt có phần tiều tụy của nàng.



" Nha đầu này, sao lại không biết tự chăm sóc bản thân mình như thế, nhìn con xem, sắc mặt xấu quá, hôm qua ngủ không ngon sao? "



" Con không sao, người đừng quá lo lắng. " Uyển Nghi mỉm cười dịu dàng, vỗ vỗ lên mu bàn tay của Vương Ngọc thái hậu.



" Nào nào, mau nằm xuống, nằm xuống nghỉ ngơi đi. " Vương Ngọc thái hậu khẽ đẩy nàng nằm xuống, cẩn thận đắp chăn cho nàng. Nét mặt kinh hỷ, bàn tay cũng vì quá xúc động mà khẽ run lên " Sáng nay ta vừa nhận được tin báo, liền lập tức tới đây thăm con ngay. Đã lâu như vậy, cuối cùng thì con cũng có tin vui, ta thật sự rất cao hứng. "



Uyển Nghi cười ngượng nghịu, ánh mắt vô tình quét về phía Nam Cung Thiên đang đứng ở phía cuối giường. Gương mặt tuấn tú hơi tái, lộ ra vẻ tiều tụy, đôi môi vẫn nhếch lên, nhưng lại không mang ý cười, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo cùng đau thương đang chằm chằm nhìn nàng. Nàng hơi quay mặt đi, né tránh ánh mắt của hắn. Nàng mỉm cười gượng gạo nhìn Vương Ngọc thái hậu vẫn đang vui mừng cười nói.



Hai người hàn huyên một lúc lâu, chủ yếu toàn là Vương Ngọc thái hậu nói, Uyển Nghi chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu. Một lúc sau, xem chừng đã lâu, Vương Ngọc thái hậu mới luyến tiếc đứng dậy.



" Ta cùng Thiên nhi hồi cung, con nghỉ ngơi cho tốt. "



" Dạ, cung tiễn mẫu hậu. " Uyển Nghi mỉm cười.



" Mẫu hậu. " Nam Cung Thiên im lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng " Người cứ ra trước đi, con có chút chuyện muốn nói với Uyển Nghi. "



Vương Ngọc thái hậu giương mi nhìn Nam Cung Thiên, rồi lại nhìn đến gương mặt cứng ngắc thiếu tự nhiên của Uyển Nghi, khẽ mỉm cười ra ngoài. Sau khi thái hậu rời đi, Nam Cung Thiên cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn Uyển Nghi, ánh mắt dần tối đi. Uyển Nghi cảm thấy cổ họng mình khô khốc, toàn thân bị nhìn đến thiếu tự nhiên, cơ hồ như muốn bật khóc. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, cuối cùng Nam Cung Thiên cũng mở miệng.



" Hy vọng nàng cùng hoàng huynh hạnh phúc. "



Nói xong, hắn khẽ cười nhạt, một nụ cười thê lương. Hắn đưa tay nhẹ gái sống mũi thẳng tắp của mình, xoay người bước đi.



Uyển Nghi nhìn theo Nam Cung Thiên, nước mắt vòng quanh khóe mắt. Nàng muốn khóc, nhưng đôi mắt cay xè không khóc nổi nữa, chỉ có nỗi đau vẫn len lỏi trong tim...



Vương Ngọc thái hậu cước bộ tới cầu độc mộc, một thân ảnh tha thướt cũng từ xa tiến đến. Thoáng thấy gương mặt quen thuộc, gương mặt bà liền tái đi. Nữ nhân này, trong lễ mừng thọ của bà cũng có xuất hiện, nhưng lần đó nàng ngồi cách bà khá xa, hơn nữa lại có nhiều người nên bà có thể dời sự chú ý của mình đi nơi khác. Nhưng là...lúc này...mặt đối mặt, khiến bà có chút bối rối. Nữ nhân này, năm năm trước khiến cho hài nhi của bà đau đến tê tâm liệt phế, khiến cho tình mẫu tử của họ rạn vỡ, cũng là nguồn cơn của mọi sự việc rắc rối, nếu nàng ta không quay về, Việt nhi và Nghi nhi của bà cũng sẽ không...



Liễu Song Song dường như không có chút gì bối rối hay ngạc nhiên khi gặp thái hậu, ngược lại còn vô cùng thản nhiên, bước chân tiêu sái tiến đến càng lúc càng gần. Nàng đứng trước mặt thái hậu, mỉm cười, hơi khom người hành lễ.



" Thái hậu thiên tuế. "



" Đứng lên đi. " Vương Ngọc thái hậu thái hậu phất tay áo, cảm thấy không thoải mái. Ngày mừng thọ của bà, bà đã cảm thấy có chút kì lạ, nhưng giờ khi đối mặt với Liễu Song Song, cảm giác ấy lại càng rõ rệt hơn. Liễu Song Song này không giống với Liễu Song Song toàn thân run rẩy đứng trước mặt bà năm ấy nữa. Người đứng trước mặt bà hiện giờ, sóng mắt lãnh đạm, phong thái ung dung, đôi môi hơi nhếch thành một nụ cười đầy bí ẩn, gương mặt tươi cười nhưng lại không mang theo ý vui vẻ. Toàn thân phát ra một loại khí chất cao quý, lãnh đạm, khiến bà cảm thấy mình có chút ngột ngạt.



" Thái hậu, đã lâu không gặp. " Liễu Song Song cười nhạt, khóe mắt khẽ giương lên.



Vương Ngọc thái hậu thái hậu hừ mũi, lập tức đi lướt qua Liễu Song Song, bà ngàn vạn lần không muốn tiếp tục nhìn thấy nàng nữa. Liễu Song Song hơi cúi đầu, tiếng cười khúc khích rất khẽ truyền đến tai thái hậu. Bà rảo bước thật nhanh, không giấu nổi vẻ căng thẳng. Bậc mẫu nghi thiên hạ như bà, lần đầu tiên cảm thấy lép vế trước một nữ nhân.



Vương Ngọc thái hậu cùng Nam Cung Thiên trở về, Uyển Nghi trùm chăn che kín người, an ổn chìm vào giấc ngủ. Mặt trời dần ngả về phía tây, ráng vàng phủ khắp không gian một màu vàng cam trầm ấm. Một vệt bóng đen dài xuất hiện ở trước cửa phòng của nàng, bước chân nhẹ nhàng đi tới bên giường.



Nam Cung Việt lặng nhìn Uyển Nghi đang chìm trong giấc ngủ say, hắn khẽ khàng ngồi xuống, vươn tay chạm vào gương mặt đầy vẻ mệt mỏi của nàng. Ánh mắt hắn chứa đựng tình cảm sâu nặng cùng sự dịu dàng chưa từng có. Đầu ngón tay nhẹ lướt trên từng đường nét trên gương mặt, ôn nhu vén mấy sợi tóc mai của nàng. Rèm mi khẽ động, Uyển Nghi mở mắt ra nhìn hắn, đôi mắt to tròn chớp chớp. Toàn thân Nam Cung Việt cứng ngắc, bàn tay khựng lại một chút rồi tiếp tục gạt mấy sợi tóc ra sau mang tai cho nàng. Hắn nhìn nàng, muốn nói rồi lại thôi. Đôi mắt hắn nhắm nghiền lại như đang suy nghĩ gì đó, một hồi lâu sau hắn mở mắt, thở dài.



" Xin lỗi vì đã làm nàng thức giấc, nàng cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi. "



Nam Cung Việt do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy. Bước chân còn chưa tới cửa, một giọng nói mềm mỏng, ngập ngừng vang lên phía sau lưng hắn.



" Chàng...muốn có nam nhi hay nữ nhi? "



Nam Cung Việt xoay người lại, ánh hoàng hôn bao phủ cơ thể hắn, khiến Uyển Nghi có chút nhìn không rõ, đôi mắt đau của nàng chỉ có thể thấy thân ảnh của hắn mờ mờ ảo ảo, không nhìn ra loại biểu tình gì. Nam Cung Việt từng bước, từng bước tiến đến bên cạnh nàng ngồi xuống, ôn nhu cầm lấy tay nàng.



" Ta chỉ cần mẫu tử đều được bình an. "



Uyển Nghi nghe những lời nói chân thành của hắn, trái tim ấm áp như có một dòng nước ấm len qua, nàng mỉm cười dịu dàng.



" Cuối cùng ta cũng đã có hài tử với chàng rồi. "



" Ân. "



" Chàng có vui không? "



" Ân. "



" Chàng sẽ yêu thương nó chứ? "



" Ân. " Nam Cung Việt gật gật đầu, nghĩ nghĩ một lúc lại bổ sung " Lần trước nàng cũng hỏi y như vậy. "



Uyển Nghi bật cười, bàn tay khẽ siết lấy tay Nam Cung Việt, rèm mi buông xuống, che kín đôi mắt to tròn, đưa thế giới xunh quanh nàng chìm vào bóng tối tịch mịch.



Nam Cung Việt ngồi yên lặng bên cạnh nàng, bàn tay vẫn nắm lấy tay nàng. Khóe miệng giương lên thành một nụ cười.



Hạnh phúc...đôi khi chỉ đơn giản như vậy.



Trong vòng một tháng sau đó, Uyển Nghi hầu như lúc nào cũng ở trong phòng, sau khi ăn xong, uống thuốc dưỡng thai, nàng sẽ lại đi ngủ. Buổi chiều sẽ cùng Nam Cung Việt đi dạo quanh trong phủ cho khỏe khoắn. Nàng cũng không muốn sinh ra một đứa bé yếu đuối đi.



Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi, thẳng cho đến một ngày, sau khi dùng bữa cùng Nam Cung Việt xong, nàng lại được Nam Cung Việt đỡ đến nằm trên giường. Bưng bát thuốc dưỡng thai đen ngòm đang bốc khói nghi ngút lên trước mặt, Uyển Nghi có chút ngán ngẩm lắc đầu. Nam Cung Việt nhìn Uyển Nghi, khẽ bật cười, đưa tay lên xoa xoa đầu nàng.



Uyển Nghi mỉm cười lại với hắn, đưa bát thuốc lên.



" Choang. "



Tiếng vỡ sắc bén vang lên, những mảnh sứ văng ra, nước thuốc nóng chảy tràn trên mặt đất. Uyển Nghi gục người trên đệm nằm, hai tay ôm chặt lấy bụng, gương mặt tái mét đầy thống khổ. Nam Cung Việt cùng Vũ Điệp thấy vậy, mặt lập tức tái đi, hoảng hốt kêu lên.



" Người đâu, mau tới đây. Tử Y, mau đến đây ngay, Uyển Nghi xảy ra chuyện rồi. " Nam Cung Việt run rẩy gào lên, đôi tay lúng túng ôm lấy Uyển Nghi vào lòng, hắn gào lên, nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống.



Khi mọi người chạy đến, chỉ thấy Nam Cung Việt gắt gao ôm lấy thân hình mềm nhũn của Uyển Nghi. Gương mặt nàng trắng bệch như xác chết, nước mắt ướt đẫm gương mặt, giữa hai chân nàng là máu, máu chảy thấm ướt một khoảng lớn. Nàng khóc nấc lên, đôi môi mấp máy, nói không rõ tiếng.



" Cứu...mau cứu hài tử...cứu...Nam Cung Việt...cứu lấy...cứu.. mau.. "



Nàng òa khóc, tiếng khóc nghẹn lại nơi cổ họng, toàn thân nàng đau đớn, run rẩy, mà khoảng máu dính trên đệm càng lúc càng loang ra, một màu đỏ thấm ướt trên đệm trắng, nổi bật đến kinh hãi.



Huệ Phi kinh hoàng che miệng, ánh mắt mở to trân trối, nước mắt bất giác rơi xuống. Nam Cung Nguyệt khóc đến thất thanh, nước mắt như lũ lụt tràn bờ, rơi xuống như mưa. Nàng quỳ bên giường mà khóc, gào lên.



" Tỷ tỷ, tỷ cố lên, sẽ không sao, không sao đâu..."



Uyển Nghi nhíu mày thật chặt, đôi mắt đỏ hoe, hốc mũi cay xè, nước mắt thi nhau tuôn rơi ướt đẫm ngực áo Nam Cung Việt. Năm ngón tay nàng trắng bệch bấu chặt lấy tay áo Tử Y, khóc đến tê tâm liệt phế.



" Tỷ tỷ, hài...hài tử...cứu...đừng...đừng mà..."



Thế giới của nàng, giờ nhuộm toàn một màu đỏ...



Tử Y đứng bất động bên giường, bất lực nhìn Uyển Nghi đang đẫm nước mắt cầu xin nàng, nhưng là...



" A...đau...đau quá...Mau...mau cứu...làm ơn...cứu lấy..."



Tiếng khóc tê tâm liệt phế của nàng cùng tất cả mọi người trong vương phủ vang vọng. Tiếng khóc như vang thấu cả trời xanh, trong phòng tràn ngập mùi máu tanh.



Thời gian qua đi, Tử Y đau lòng nắm lấy tay Uyển Nghi, nước mắt lã chã rơi xuống.



" Muội muội, vương gia, xin hai người cố nén cơn đau lòng. "



Uyển Nghi vô lực tựa vào Nam Cung Việt, đôi mắt vô hồn, chết lặng, nước mắt lặng lẽ chảy dài, đôi môi liên tục mấp máy " Hài tử...hài tử..."



Nam Cung Việt đau đớn ôm Uyển Nghi trong lòng, nước mắt chảy dài trên gương mặt, hắn không thể nói bất cứ lời nào. Một tình cảnh như vậy không khỏi khiến người ta nghẹn ngào.



Uyển Nghi thân thể càng lúc càng suy yếu, gương mặt cũng ngày một trắng bệch. Nàng dùng hết khí lực, túm lấy tay áo Nam Cung Việt, thều thào.



" Nam Cung Việt...ta...xin...xin lỗi...không...không thể...sinh...hài..hài...tử cho chàng..."



" Đừng nói nữa, ta cầu xin nàng, đừng nói nữa..." Nam Cung Việt đau đớn gào lên, nước mắt không ngừng rơi xuống, cả đời hắn, đây là lần đầu tiên hắn khóc nhiều đến như vậy. Uyển Nghi nước mắt thê diễm ngước lên nhìn hắn, yếu ớt nói:



" Ta...xin...lỗi...ta...sẽ cùng hài nhi...chờ...chờ chàng...bên cầu...nại hà..."



Bàn tay buông xuống, trái tim cũng buông theo...



Miệng cười...lòng cũng thanh thản...



Nàng đi trước...nguyện chờ hắn bên cầu nại hà...



Tử Y thất kinh túm lấy tay Uyển Nghi bắt mạch, sắc mặt dần tái đi, nước mắt rơi xuống như mưa, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên từng đợt.



" Muội...muội ấy...đi rồi..."



Một câu nói như đoạt trái tim mọi người mang đi mất, Nam Cung Nguyệt đau đớn ôm lấy Huệ Phi. Hai người ôm nhau khóc đến thê lương, gia nhân trong phủ quỳ sụp xuống than khóc. Tiếng khóc vang thấu tận trời xanh...



Nam Cung Việt đôi tay run run ôm chặt lấy Uyển Nghi, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi. Hắn không dám tin sự thật này, hắn gào lên đầy đau đớn.



" Khônggggggg..."