Tự Truyện Tâm Linh - Nghiệp Âm

Quyển 1 - Chương 15: Tầm sư học đạo, tiếp ..




Mẹ tôi đứng phắt dậy, hai mắt mở chừng chừng nhìn về phía trước. Thầy Hữu lấy thế làm lạ lắm, liền xua tay ra dấu cho tôi lùi về sau để dè chừng. Mẹ tôi cất lời, trong cái âm sắc của giọng nói ấy phần nào ta có thể thấy được sự uy nghi, bề thế như của phường mãi võ, binh nghiệp, 

-Sao, thầy Hữu vội quên cố nhân đến vậy ư? Năm xưa cớ chả phải chính ông dặn dò người trong thôn này hễ cứ ngày rằm mồng một là hương hỏa cho ta sao? Nay ngày rằm giữa tháng, ta đi ngang thấy chốn này thì thấy tà khí xung thiên nên định bụng ghé thăm ông để hỏi chuyện. 

Thầy Hữu cắt lời, 

-Ra là Mã Chính tướng quân, cố bằng hữu năm nào chướng khí oán nghiệp còn nặng nề, vậy mà nay lại đem theo phúc khí tới tệ xá. Thật là hân hạnh 

Thầy Hữu ngắt ngứng, ngập ngừng toan nói tiếp thì Mã Chính cười một tiếng thực là hào sảng lắm, 

-Kể ra năm đó nếu như không có ông thì ta cũng chẳng tài nào mà được như ngày hôm nay. Dù là dương gian hay là âm thế thì ta vẫn phải hành sự cho tròn chữ nghĩa. Năm xưa ông giúp ta được trở về quê nhà Thiểm Tây, chưa kể đến còn được hưởng hương hỏa, lễ lộc của nhân gian. Lâu dần phúc khí tích tụ, quả nghiệp vuông tròn, ta được phong làm âm thần. Năm đó chính ta cũng đã nói với ông, nếu sau này có biến về mặt âm phần cứ thỉnh ta, ắt ta sẽ về giúp. Nay thiên cơ đã định, âu cũng là lúc để ta báo ân. 

-Quả là bậc anh hùng trượng nghĩa 

Thầy Hữu hồ hởi, đánh tiếng cho tôi đi pha ấm trà để thượng đãi người được coi là âm thần đang ngự trong người mẹ tôi. Mã Chính thấy vậy thì gạt đi, chỉ tay vào tôi mà nói tiếp, 

-Không cần phải cầu kỳ vậy đâu, ta chuẩn bị phải đi ngay. Khí số của thằng bé này sinh ra vốn đã được định sẵn phải trải qua nhiều tai kiếp. Tai họa lần này cũng chỉ là một trong số đó. Cuộc đời con người đúng là chẳng bao giờ dễ dàng như y muốn của chính mình. Cậu bé, cậu chỉ cần cắt máu rồi chấm vào ngón tay của mẹ cậu để ta có thể linh ứng được cậu thì ắt khi có biến ta sẽ xuất hiện. 

Tôi nghe đến vậy thì lo lắng, thoạt nhìn sang thầy Hữu ý vẻ thăm dò. Thầy Hữu trầm ngâm một hồi rồi quay sang Mã Chính mà rằng,

-Máu của cậu bé này mang dương khí cực thịnh, nếu ông làm vậy hoạ chăng chẳng phải tự làm tổn thương đến hồn phách của mình hay sao. Hữu đây đã có sự tính toán kỹ lưỡng để hành sự, khi cần ắt sẽ linh ứng được với ông. Mã Chính đáp,

-Vậy thì xin theo sự sắp đặt của ông. Vừa dứt lời thì mẹ tôi lịm đi, người ngả ra phía sau ghế. Lúc này thầy Hữu lấy tay ấn mạnh vào huyệt nhân trung lay mẹ tôi tỉnh dậy. Vừa choàng tỉnh thì mẹ tôi bấu chặt lấy tay thầy Hữu, 

-Thầy ơi, thầy cứu mẹ con con với. Con nghe bên tai cứ có giọng nữ nhân đòi lấy mạng thằng bé nhà con, nó vừa nói vừa nghiến răng kèn kẹt, lúc thì nó lại cười khành khạch quái đản lắm. Con không biết phải làm như thế nào, con van thầy thầy cứu lấy con con. Thầy Hữu trấn an, 

-Tôi sẽ tận lực giúp đỡ cô và cháu, nay dù có quý nhân tương trợ nhưng thật sự ta vẫn không mấy yên tâm. Ban đầu ta cứ nghĩ cậu bé giám quan nhà cô về tương cứu nhưng hoá ra lại là Mã Chính. Phen này lấy âm tướng đấu âm quỷ thì cũng chưa biết đằng nào mà lần. Chi bằng cô chịu khó để ta thỉnh cậu bé giám quan lên xin ứng cứu. Nếu như có thêm cậu ta thì lần này ắt hẳn thành công, Hữu đây lại có thể giữ được cái mạng già này. Mẹ tôi đồng ý ngay, thầy Hữu cũng không chần trừ mà lập tức bắt quyết đọc chú. Chừng độ vài phút thì có tiếng trẻ con hục hặc, 

-Cái tên tướng Tàu đấy đúng là vô phép vô tắc, ta đã nhập vào rồi còn xô ta ra để nói chuyện trước, nếu như không phải là có ý tốt thì biết tay ta rồi. 

Cậu bé giám quan lại tiếp, 

-Mà ông nhớ lấy rằng đối với loại Xích Diệm Quỷ này thì rất khó để đấu phép đấu đạo với nó. Hãy cố mà tìm cách nhốt nó vào hình nhân, tưới tiết gà trống lên rồi đem đi thả sông vào đầu giờ sửu thì mới hoá giải được. Nhớ cho kỹ lấy, ta phải đi ngay đây. Thầy Hữu chưa kịp nói nửa lời thì mẹ tôi rùng mình tỉnh lại. Lúc ấy chắc hẳn cậu bé giám quan đã xuất hồn rồi. Phần về mẹ tôi thì trông mệt mỏi lắm, khuôn mặt đen sạm đi với những vết chân chim và những nếp nhăn hằn rõ trên nhân ảnh giống như một thước đo báo hiệu sự già đi của tuổi tác.

Trời đã gần trưa mà mây đen vẫn khìn khịt cả một vùng trời, bức tranh xứ huyện Tứ Kỳ bấy giờ chỉ còn lại là sự cô liêu, quạnh vắng. Thầy Hữu lúc này có vẻ đang tính toán công việc, cuốn sổ tay chỉ có vài men giấy đã ố vàng ghi chép chằng chịt nào là những hình thù quái dị. Chưa kể đến những dòng chữ Tàu dầy đặc kín cả đến mép giấy. Thầy Hữu thấy tôi có vẻ chăm chú thì liền nói, 

-Ở cuộc đời làm gì cũng cần phải có sự chuẩn bị, nếu như không chuẩn bị kỹ lưỡng thì âu cũng phải được 5 6 phần. Đặc biệt là với người âm lại càng phải có sự dự liệu, tính toán kỹ lưỡng, có như thế thì các cụ mới sinh câu “chiều như chiều vong”. Hơn nữa, đây có lẽ cũng sẽ là trận chiến cuối cùng trong cuộc đời hành pháp của ta, phải làm cho chu toàn để không hổ thẹn với ơn trên. Lại đây cậu bé, để ta chỉ cho cậu thấy được bản ngã của nhân sinh. 

Thầy Hữu chầm chậm nói tiếp

-Trên đời này vạn vật vốn đều tuân theo thuyết âm dương, trong âm có dương, trong dương có âm, âm dương tương trợ lẫn nhau để trở nên hài hòa. Thứ âm dương gần ta nhất đó là ngày và đêm, ngày tượng trưng cho dương, đêm tượng trưng cho âm. Con người sinh ra có lúc nóng giận, có lúc mặc cảm, tự ti. Nóng giận là dương, tự ti là âm, nếu như cân bằng được âm dương thì đó là con người quả quyết, khiêm nhường, biết người biết ta. Vận số của mỗi con người thực chất là thử thách để cân bằng âm dương trong nội tâm và chính cuộc sống của họ. Không ai khổ về mọi mặt, cũng như chẳng ai sướng về mọi bề. Ắt sẽ có điểm sáng, điểm tối. Cuộc đời chính là thử thách, nếu như con cân bằng được giữa âm và dương thì tự khắc sướng khổ sẽ như nhau, tâm tư sẽ bình lặng, thân tự cư an lạc. Vạn điều hanh thông tấn tới. 

Thầy Hữu nói mười thì tôi chỉ có hiểu một, những thứ cao siêu của đạo học này vốn dĩ khi ấy chỉ thoáng qua tôi như dòng nước chảy. Nó thấm dần vào suy nghĩ, tâm hồn của con người tôi, nhưng không phải là ngay tức thì mà có lẽ sẽ phải mất cả một cuộc thì mới có thể ngộc ra được. 

Thầy Hữu giảng giải tiếp, 

-Cũng như câu chuyện diệt trừ Xích Diệm Quỷ, nó vốn mang hỏa khí cực thịnh trong mình, thứ quỷ tà ấy hoàn toàn có thể làm tổn thương thực thể bằng nhiệt độ nếu như nó muốn. Vậy để trừ diệt nó thì chỉ có dùng cách thả trôi sông để âm dương được cân bằng, lấy thủy chế hỏa rồi mới dùng chú pháp thỉnh gọi quỷ sai bắt quay trở lại xuống dưới âm ngục. 

Nói đoạn thầy Hữu quay sang mẹ tôi, đưa cho một mẩu giấy có ghi số điện thoại của cô Trà nhờ gọi giúp để chuẩn bị đồ lễ. Thầy Hữu dặn dò chu toàn lắm. Thỉ như hình nhân nữ thì phải được cột vào một ống tre, nổi được trên mặt nước, cột làm sao để vừa chặt mà hình nhân vẫn không bị biến dạng. Chưa kể đến nào là tiền vàng, hoa quả, nhang đèn, mỗi thứ bao nhiêu bao nhiêu đều được dặn dò một cách cụ thể và kỹ lưỡng. Cuối cùng, thầy Hữu còn nhờ mẹ tôi nói với cô Trà tìm giúp mấy người thanh niên cứng vía để đêm nay phụ việc chạy vạy. 

Mỗi người mỗi việc, tôi chỉ loanh quanh chạy theo mẹ để xem mọi người chuẩn bị thôi mà thoáng cái đã hết ngày. Mới đây thôi, tiết trời vẫn còn hùng đồ như thể thác đổ bạo phong mà giờ lại im ắng, oi bức đến lạ thường, người ta chỉ chờ trực những cơn gió nhè nhẹ thoảng qua để xoa dịu đi sự nóng bức, khó chịu trong người nhưng tuyệt nhiên cũng chẳng thấy. Thầy Hữu từ trong nhà vác ra năm cây cờ lớn, mỗi cây cờ mang một màu sắc riêng tượng trưng cho ngũ hành tương sinh tương khắc. Mỗi cây cờ được cắm cố định trên một ụ đất để có thể đứng thẳng. Thầy Hữu xếp cờ theo hình ngũ giác, các chân cờ được móc nối với nhau bằng những sợ chỉ đỏ. Mỗi sợ chỉ đỏ lại được xâu 9 đồng đài âm dương vào giữa. Duy chỉ có đoạn giữa cờ màu đỏ, tức cờ hành Hỏa và cờ màu xanh, tức cờ hành Thủy là không có dây buộc kết nối. Thầy Hữu gọi đó là cửa vào, nhưng là cửa tử. Kế đó, trên kỳ lệnh màu vàng, tức kỳ lệnh hành Kim, thầy Hữu cho treo một chiếc chuông đồng cỡ nhỏ lên trên. Thầy Hữu cắt nghĩa, 

-Vì vốn hành hỏa khắc với hành kim nên cần phải có thêm âm lực tác động vào kỳ lệnh hành Kim để tránh con quỷ phá bỏ cửa trận ở đó mà thoát ra. Nguồn âm lực bổ xung vào nhất thiết cần phải đến từ một vong linh có âm lực cũng phải chừng 5 6 phần con Xích Diệm Quỷ, đó không ai khác, chính là cậu bé giám quan của Nguyễn tộc. Khi cậu ta được triệu thỉnh lên thì sẽ nắm tay vào cây kỳ lệnh hành Kim để tương trợ. Khi ấy, tiếng chuông sẽ tự khắc vang lên để ta nhận biết được mà hành sự. 

Chính giữa kỳ trận, thầy Hữu cho đặt hình nhân nữ, hình nhân này được cuốn chỉ đỏ xung quanh. Trên từng đường chỉ đều có dán chi chít nào là những bùa màu sắc vàng đỏ khác nhau, hình thù tất thẩy đều quái dị. Tất cả đều được chuẩn bị trong khoảng sân chừng hai chục met vuông của nhà thầy Hữu. 

Đầu giờ Tý, cơ bản mọi sự đã sẵn sàng để bắt đầu khóa lễ, thầy Hữu bấm độn. Đoạn gọi tôi lại gần, thầy Hữu đưa cho cái hộp thiếc con con hồi sáng, dặn tôi thoa đều cái thứ bột sắc đỏ ấy vào sau tai, dưới mắt, dưới miệng rồi dặn kỹ, 

-Lát nữa con sẽ nghe thấy, nhìn thấy, nói chuyện được với những âm hồn xuất hiện ở đây, vạn sự cần phải có sự cẩn thận. Bất luận như nào cũng phải kiên định, không được hoảng loạn mà làm hỏng việc. 

Kế đó, thầy Hữu gật đầu ra dấu cho mấy thanh niên ra mở cổng để chuẩn bị làm lễ khiêu vong, triệu quỷ. Thầy Hữu chỉ đạo mẹ tôi thắp bốn nén hương cắm vào bốn bát nhang lớn rồi đặt ở tứ phía làm sao cho đủ khoảng cách để một người có thể ngồi vừa bên trong ấy, vòng ngoài thì thắp 3 cây đèn lưu ly để hướng ra phía cổng. Mẹ tôi lập tức làm ngay, cái thứ khói nhang tỏa ra dưới màn đêm mở ảo chẳng khác nào những vong hồn vất vưởng đang lơ lửng trong nhân gian. Thầy Hữu nhập vào ngồi ở chính giữa, hai tay đan vào nhau thành tượng hình tam giác rồi hướng thẳng ra phía cổng hô lớn, 

-Quỷ địa chi tinh, lục tào cửu phủ, thỉnh linh kỳ ảnh. Thỉnh

Thầy Hữu vừa dứt lời thì đằng xa có tiếng hát ai oán vọng về, chỉ nghe thoảng qua thôi ta cũng đủ thấy được sự sầu ải, khổ đau đến não lòng, 

-Phận nhi nữ chốn hồng trần bạc mệnh, kiếp phồn hoa hay khổ ải bi ai, đường nhân thế đâu bằng đường tào phủ, hồn cô liêu mòn mỏi sự cô đơn.

Thoạt, tôi nhìn rõ mồn một có cô gái mặc áo tứ thân sắc đỏ bay tà tà ngay trước cửa nhà thầy Hữu. Chỉ có điều thoát ẩn thoát hiện rất khó để biết được chính xác, cứ mỗi lần cô ta hiện ra thì khoảng cách của cô ta với chúng tôi lại càng gần. Thầy Hữu thấy vậy thì thò tay vào bát nhang ngay cạnh mình bốc một nắm tro ném thẳng về phía trước rồi bắt quyết. Quãng đó chợt có tiếng khóc ai oán, thê lương da diết vang vọng ngay bên tai, chốc lát lại nghe như có tiếng cười khúc khích văng vẳng đến rợn cả gai ốc. Những thứ âm thanh quỷ mị cứ thế xuyên không khoáy sâu vào tâm trí con người ta một cảm giác của sự bất định, hoảng loạn. 

Có tiếng nữ thỏ thẻ lập đi lập lại, 

-Đừng có cản ta 

Âm thanh đó vừa vang lên thì đập ngay vào mắt tôi là một nhân hình người nữ có làn da xanh sao, vàng vọt, khoảng đậm khoảng nhạt rất khó phân biệt. Mắt bên trái của cô ta chỉ là một hốc xương góc cạnh, trắng bệch nhô ra cùng với khuôn mặt. Bên còn lại thì tuyệt nhiên chỉ thấy một màu đen bất động. Phía bên dưới, cánh tay trái của cô mất đi đến quá nửa, có thứ dịch đen nhày nhụa chảy xuống dưới nền đất thành từng mảng, tôi đoán đó là quỷ huyết. Thầy Hữu thấy tôi run lên như cầy sấy thì trấn an, 

-Đừng hoảng, có ta ở đây 

Nói rồi thầy Hữu đứng dậy rút ra một chiếc khăn lớn thêu rồng ném về phía cổng rồi hô vang, 

-Pháp linh chí tôn, đại đồng hy lai, triệu thỉnh Thiểm Tây đại tướng quân Mã Chính.

Từ đằng xa, tiếng người ngựa vọng về nghe thật oai hùng, nữ quỷ thấy vậy thì quay phắt người lại bổ nhào về phía trước. Lúc này là hình ảnh một vị tướng cưỡi hắc mã tay cầm thiết thương nhằm thẳng nữ quỷ mà đâm. Nữ quỷ nhanh như cắt vòng ra phía sau tung một chiêu vòng phía hông của con hắc mã. Vị tướng quân trên lưng ngựa không kiểm soát được bảo mã của mình nên ngã nhào xuống đất, tay vẫn nắm chắc thiết thương mà tung đòn đánh tả xung hữu đột với nữ quỷ. Màn này chẳng khác nào những thước phim võ thuật hoa ngữ, quả thật là mãn nhãn. Được độ mươi phút thì nữ quỷ yếu thế, phần vì không thể nào tiếp cận được đối phương, phần vì tay không đối địch lại trường thương thì thực sự là khó khăn. Nữ quỷ vừa đánh vừa phải lui về phía trong nhà thầy Hữu để thủ thế. Thấy thời cơ đã điểm, thầy Hữu ra lệnh cho bốn nam nhân đóng cửa để vị tướng đánh lùa nữ quỷ vào kỳ trận. Thầy Hữu quay sang tôi, giọng gấp gáp, 

-Xòe tay ra mau 

Tôi mở bàn tay đưa về phía thầy Hữu, thầy Hữu lấy con dao nhỏ khứa một đường trên lòng bàn tay của tôi, máu tươi chảy ra khắp bàn tay. Kế đó, thầy Hữu cầm bàn tay đầy máu của tôi tiến về phía chiếc kỳ lệnh màu vàng rồi họa lên đó một chữ tàu, thầy Hữu hô to, 

-Huyết nhân thần tử, cung thỉnh tiên gia, giáng lệnh trợ pháp. Thỉnh 

Thầy Hữu hô đến lần thứ hai vẫn không thấy tiếng chuông treo trên lệnh kỳ rung lên, thầy Hữu lo lắng ra mặt, mồ hôi chảy ướt đẫm cả lưng áo. Thầy Hữu đánh tiếng cho mẹ tôi, mẹ tôi hiểu ý chạy lại ngay phía đó, tay cầm con dao khứa một vệt dài ở lòng bàn tay phải, lấy máu tươi hắt vào lệnh kỳ. Thầy Hữu bắt quyết hô ngay,

-Huyết nhân mẫu tử, cung thỉnh tiên gia, giáng lệnh trợ pháp. Thỉnh 

Vừa dứt lời thì tiếng chuông ngân lênh dữ dội, âm thanh vang vọng ra bốn bề. Hình ảnh một cậu bé mặc áo tía, đội mũ chuồn chuồn tay nắm chặt vào cột kỳ lệnh hiện ra trước mắt rõ một một. Cậu ta hai mắt nhắm tịt, một tay bắt quyết ra thể đang tập trung lắm. Vừa lúc đó thì vị tướng quân đá đánh dồn nữ quỷ vào ngay cửa tử của kỳ trận. Ông ta vung thiết thương ngang mình, dơ chân tung một cước trời giáng đánh bật nữ quỷ vào bên trong trận pháp. Thầy Hữu lập tức bắt quyết, 

-Kỳ trận hành ly, thủy hỏa hóa tử, tâm quỷ nhập hình. 

Hình nhân nữ giữa kỳ trận đột nhiên bốc cháy, nhưng kỳ lạ, ngọn lửa chỉ xuất hiện thiêu rụi cánh tay trái và hốc mắt trái. Còn lại, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như ban đầu, không hề có gì thay đổi. 

Thầy Hữu rút vội một nén nhang châm lỗ rỗ vào mặt của hình nhân rồi khoán ngay với mấy thanh niên, 

-Cắt gà hắt tiết rồi lập tức đem ra sông. 

Mấy người nháo nhác cắt tiết gà đem hắt vào vào hình nhân như đang có phần cử động trong đàn lễ, người thì lên xe máy chuẩn bị đi về phía sông của huyện lỵ, tôi cùng thầy Hữu ngồi cùng một xe với anh anh thanh niên nọ, thầy Hữu nói với lên, 

-Lát nữa đợi ta ra hiệu thì cậu cầm hình nhân đẩy giúp ta ra phía cửa bể.

Chàng thanh niên trông tướng mạo tháo vát, đáp ngay,

-Vâng thưa thầy

Vừa ra đến bờ sông thì thầy Hữu lội ngay xuống dưới con nước đứng nhìn ra phía xa, tay bắt quyết lẩm rẩm đọc chú. Từng cơn cuồng phong rú lên liên hồi làm mù mịt đi cảnh vật trước mắt, trong sự hỗn loạn của đất trời khi ấy thì chỉ còn nghe được tiếng khóc van ai oán đến tột cùng, 

-Thương thay kiếp phận thân cò, dương gian kiếp tận âm đường chẳng hay, một lòng đắng mặn chua cay, đời ai thấu khổ kiếp phận nữ nhân…