Tự Truyện Tâm Linh - Nghiệp Âm

Quyển 2 - Chương 3: Hảo hữu nhân miêu, báo ơn




-Còn không mau chạy 

Tiếng nam nhân có đôi phần quen thuộc khiến tôi giật mình. Bất giác, tôi lao mình ra phía bên ngoài như một bản năng của sự sinh tồn. Lúc này, thiên tượng giường như đã có sự thay đổi rõ rệt, bốn bề đột nhiên trở nên yên ắng đến dị thường, duy chỉ còn lại là âm thanh lẩm rẩm quyết chú của một nam nhân. Không ai khác, đó chính là thầy Hữu. Đoạn thầy Hữu ra dấu cho tôi đứng yên ở chính diện rồi tung về phía tôi ba que nhang. Kế đó, thầy Hữu hô to, 

-Vào trong nhà tìm lấy cái gương cỡ lòng bàn tay ra đây ngay, nội trong vòng một cây nhang là phải ra ngoài.

Thầy Hữu nói xong thì sắc mặt có vẻ như đang khẩn trương lắm, tôi thấy thế thì trong lòng cũng hề không dám do dự mà liền tức thì quay vào phía bên trong ngay. Bấy giờ, trong căn nhà rộng đến chừng vài chục mét vuông, thật khó lòng nào mà biết được cái thứ mình cần tìm nó đang nằm ở đâu. Bấm bụng định dò xét tủ kính nhà thầy Hữu thì bất ngờ có dị tượng xảy ra ngay trước mắt. Khi ấy, bức ảnh mà tôi thấy hồi chiều trong tủ kính đang dần dần chuyển sang một màu đen dị hoặc, đầu tiên là bốn góc ảnh, sau đó là tôi và thầy Hữu. Gần như, tất thẩy những thứ gì đang xuất hiện trong tấm hình đều bị nuốt trọn bởi cái sắc đen ám muội ấy. Lấy làm lạ, tôi liền nảy sinh ý định sẽ giữ lại bức ảnh để đem theo ra ngoài cho thầy Hữu xem xét nội tình. Chưa biết chừng, đây có thể là điềm báo cho một sự việc nào đó trong tương lai. Nghĩ đến đây, tôi lập tức với tay vào trong tủ kính toan cầm lấy bức ảnh lên thì tức khắc, ba nén nhang mà thầy Hữu đưa cho ban nãy đột nhiên bốc hỏa dữ dội. Đoán biết được có điềm chẳng lành, tôi luống cuống đảo mắt để tìm chiếc gương rồi ra ngoài cho xong việc. Nhưng kỳ thực, trong tầm mắt của tôi lúc này, có một thứ khác đã vô tình xuất hiện và chiếm trọn lấy thị giác của bản thân, đó chính là máu. Cái vệt máu đặc sệt, màu sắc có vẻ kém nhuận này kéo dài từ dưới chân tủ kính cho tới tận phía chậu cảnh mà thầy Hữu đặt ở góc nhà. Thấy vậy, tôi liền lần theo dấu vết của vệt máu trên sàn, trong lòng hy vọng sẽ phát hiện được thêm điều gì đó đặc biệt. 

-Nhanh lên, thời gian không còn nhiều đâu 

Tiếng thầy Hữu từ bên ngoài thúc giục. Lúc này, ba que nhang đã cháy quá phân nửa, nếu như hành sự còn chậm trễ thì đúng là không thể lường trước được hậu quả. Biết vậy, tôi bèn tiến sát đến chỗ chậu cảnh ở góc nhà. Quan sát một hồi lâu, hình như ở dưới lớp đất trong lòng chậu có vật gì đó bắt sáng đến lạ thường. Như vớ được vàng, tôi liền bới tung đống đất lên để tìm kiếm. Quả thực, đúng là có một chiếc gương ở trong cái chậu cảnh này, không ngờ mọi thứ lại trùng hợp đến như vậy. Cả mừng, tôi chạy ngay ra ngoài mà hét to về phía thầy Hữu. 

-Thầy ơi, con tìm được gương rồi 

Thầy Hữu nghe thấy tiếng tôi hét lên thì chỉ gật đầu rồi lập tức lấy trong tay nải ra hai cây đèn cầy bản to, một cây thầy Hữu ném về phía tôi, còn một cây thì thầy Hữu thắp sáng ngay phía trước mặt. Kế đó, thầy Hữu quát lớn, 

-Đặt mặt gương quay vào phía mình rồi đốt đèn lên. Bất kể thấy gì thì cũng phải giữ bình tĩnh rồi báo cho ta.

Tôi bày biện đồ đạc ra ngay trước mắt theo đúng như ý đồ của thầy Hữu. Đoạn cẩn trọng cầm ngọn đèn lên toan mồi lửa thì mới chợt nghe thấy loáng thoáng như có tiếng ai đó đang gọi mình từ phía sau. Giọng nói ấy cứ nhỏ nhẹ, đều đều, cuốn lấy bên tai mà không chịu dứt nên buộc lòng, tôi đành phải ngoáy người lại về phía sau để xác minh hư thực. Thấy tôi có động, thầy Hữu mới hô lên, 

-Đừng bận tâm đến những thức khác, tập trung vào chiếc gương.

Thầy Hữu còn chưa kịp dứt lời thì tôi đã hét lên một tiếng kinh hãi đến tột cùng. Chỉ trong gang tấc, chiếc cửa gỗ ở chính diện của nhà thầy Hữu đột nhiên đóng lại một cách kỳ lạ. Sự va đập dữ dội giữa cánh cửa cùng với bộ khung của nó đã vô tình tạo nên một thứ âm thanh khiến cho con người ta không khỏi hoảng hồn khi bắt gặp. Chưa hết, ngay phía trên lớp nước sơn đậm màu của cánh cửa, giường như, có một vài thứ ký hiệu dị hoặc nào đó được hình thành bởi một lớp dịch dung sền sệt, màu tựa như máu. 

-Nhìn vào gương ngay, đừng để ảo ảnh làm cho mụ mị đầu óc.

Thấy tôi có vẻ như đương u mê với những thứ hình ảnh trước mắt, thầy Hữu lập tức lên tiếng để đánh động. Đây là lần thứ hai liên tiếp mà thầy Hữu phải dùng đến lời nói để thức tỉnh tôi. Quả thực, những hiện tượng vốn dĩ kỳ lạ như thế này không chỉ đơn thuần sẽ khiến cho con người ta phải kinh hãi khi bắt gặp. Mà thậm chí, nó sẽ còn khiến cho tâm trí của họ phải mê muội, hiếu kì, trước những gì mà chính bản thân họ đang được mục sở thị. Thoạt, có thứ gì đó vừa mập mờ xuất hiện trên tấm kính, nó vô tình khiến cho khoảng không gian đen tuyền được phản chiếu trên tấm gương thay đổi một cách rõ rệt. Ban đầu, tôi còn ngờ vực về những chuyển động bất thường trên tấm kính. Nhưng ngay sau đó, chỉ trong vòng chớp mắt, những hình ảnh ma mị đã liên tục đổ về dưới tầm nhãn lực. Ban đầu, chỉ là hai đốm xanh le lắt nhạt màu được phản chiếu trên tấm kính. Nhưng dần dần, hai đốm sáng đó có vẻ như đương di chuyển và tiến sát lại rất gần ở ngay phía sau. Cả một khoảng không đen đặc trên tấm gương nghiễm nhiên trở thành nền sắc cho hai vật thể kì lạ. Lát sau, khi đã đến một thời điểm nhất định, ngọn đèn cầy trải sáng vừa đủ ra những khoảng không bên cạnh. Bấy giờ, trên mặt gương, hình ảnh một con hắc miêu đang bước đi như thể thăm dò trong bóng tối, ánh mắt của nó xanh lè, sắc lẹm đến rợn người. Tôi bắt gặp hình ảnh này thì thần trí không còn được ổn định, lập tức hét lớn để báo cho thầy Hữu, 

-Thầy Hữu, có con mèo ở phía sau lưng cháu. 

Thầy Hữu vẻ mặt như thể đang ngạc nhiên lắm. Hình như điều này hoàn toàn nằm ngoài sự dự liệu của bản thân thầy Hữu.

-Cố gắng nhìn xem còn gì xuất hiện trong gương nữa hay không.

Đến đây, cũng vừa hay lúc mà giác quan của tôi đương bắt gặp sự thay đổi về những hình vật trên mặt kính. Các khoảng không đen giường như đang có sự xáo trộn để dần dần hình thành những khối vật thể riêng biệt. Hoặc cũng có thể, đã có thứ gì đó xuất hiện nên mới khiến cho tạo hình của không gian bị thay đổi mạnh mẽ đến như vậy. Quả thật, đúng như những gì mà tôi đang thầm nghĩ. Ngay lúc này, trên mặt lăng kính là sự phản chiếu của hai hình ảnh nam nhân dị hợm. Một người thì cao lớn vạm vỡ, một người thì da dẻ trắng ởn mà lại không có đầu. Hình như, chỉ mới đây thôi, tôi đã bắt gặp hình ảnh của hai quái nhân này ở trong căn nhà của thầy Hữu. Duy chỉ có điều, khi lần thứ hai xuất hiện trong tình cảnh này, cả hai quái nhân đều có đem theo khí giới ở bên mình. Một người thì cầm thanh đao dài quá khổ của nhân hình, một người thì dắt theo cây kim kiếm ở phía ngang hông, trông tướng di chuyển của hai người đó thì xem ra dữ tợn lắm. Đoạn tôi ngửa mặt lên toan đánh tiếng cho thầy Hữu thì bất ngờ, trong tấm gương đương là hình ảnh của hai quái nhân tay cầm binh khí mà rượt theo con hắc miêu. Cảm tưởng như cuộc rượt đuổi này ở rất ở gần so với vị trí mà mình đang hành sự. Tôi quay lại, phía sau lưng vẫn không thấy có gì khác lạ, tất cả vẫn chìm trong một khoảng không đen u tịch. Chợt, có tiếng mèo kêu dị thường đến sởn cả gai ốc. Tức thì, tôi ngay lập tức đưa ánh mắt trở lại với những dị tượng đương xảy ra trong gương. Tuy không được chứng kiến toàn bộ diễn biến của sự việc vừa rồi, nhưng nhìn vào dáng đi khập khiễng của con hắc miêu, tôi đoán chắc rằng hai quái nhân vừa rồi đã ra tay tấn công, và mục tiêu của họ chính là con hắc miêu này. Cùng lúc đó, thầy Hữu ở phía đối diện cũng lên tiếng, giọng nói nghe dứt khoát và có đến vài phần căng thẳng, 

-Lập tức tiêu hủy chiếc gương.

Hiểu ý, tôi úp ngay mặt gương xuống đất rồi dẫm chân lên. Tiếng thủy tinh vỡ vụn mới chỉ vừa dứt tai được vài phút thì đã có một tràng cười dị hợm văng vẳng đi khắp cả bốn bề. Thầy Hữu từ phía trước chạy lại, tôi còn chưa kịp lên tiếng thì thầy Hữu đã nói, 

-Bình tĩnh, kể lại cho ta toàn bộ sự việc từ khi con đặt chân đến đây. 

Tôi vắn tắt lại toàn bộ nội tình cho thầy Hữu nghe, bao gồm cả việc về cô Trà cùng với hai dị nhân không rõ là oan hồn hay ngạ quỷ. Thầy Hữu khi nghe đến những đoạn có nhắc tới hắc miêu thì không thể giấu nổi được nét phiền muộn. Đoạn thầy Hữu cắt nghĩa, 

-Việc con sẽ đến gặp ta thì bản thân ta đã có sự đoán biết từ trước. Nhưng không ngờ rằng lại là ngày hôm nay. Hơn nữa, từ ngày ta rời khỏi nhà con, đã có rất nhiều chuyện xảy ra mà cần phải có thời gian thì mới nói cho hết được. Còn về vấn đề cái Trà, thiết nghĩ, việc này còn có nhiều uẩn khúc. Đúng rằng ta đã giao chìa khóa cho nó cất giữ, nhưng không hề có bất cứ sự căn nào về việc đón tiếp con tại tư gia của ta. Vả lại, ta cũng chưa từng nhờ nó viết bất cứ sách sớ nào mà có liên quan đến ngày tháng năm sinh của bất kỳ ai, việc nó hỏi ngày tháng năm sinh của con cũng là điều mà ta đang suy nghĩ. 

Thầy Hữu thở dài một tiếng, ánh mắt trùng xuống để lộ rõ sự sầu não. Thầy Hữu tiếp,

-Lần này nếu như không có hắc miêu thì khó lòng nào mà con thoát được vòng vây của hai oán linh. Con mèo đó ta nhặt về nuôi cách đây vài tháng, trong một lần khó sinh thì mấy con tiểu miêu đã đồng loạt mà lăn ra chết, duy chỉ còn lại con mèo mẹ là giữ được tánh mạng. Từ ngày ta đem chôn cất mấy con tiểu miêu xong thì con mèo mẹ cũng vì thế mà hóa dại. Nó gần như mất đi sự hoạt bát vốn có của mình, ít khi lui tới những chốn khác. Hầu như, nó chỉ dành thời gian để quanh quẩn bên mộ của những con mèo con. Chuyến này con tìm được tấm gương là nhờ vào những vệt máu trên sàn nhà, đây chắc hẳn là dấu hiệu do con mèo mẹ để lại sau khi bị thương. Có lẽ, nó muốn báo ơn, mặc dù chỉ là kiếp con vật, nhưng phàm là những sinh linh tồn tại trên cõi phàm, chỉ cần ta dùng tấm chân tình mà đối xử với nó, chắc chắn, nó sẽ không phụ bạc ta.

Thầy Hữu nói đến đây thì tôi ngắt lời, bản thân chợt nhớ ra rằng còn một vật nữa mà mình vẫn chưa cho thầy Hữu được biết. Đó chính là tấm hình với những sự thay đổi ma mị mà tôi đã bắt gặp trong ngăn tủ kính. 

-Thứ này tạm thời ta chưa thể biết rõ được nguồn gốc. Nhưng về cơ bản, căn nhà này đã bị người ta trấn yểm. Nếu như đúng với những gì mà con đã nhìn thấy trong bức ảnh thì có lẽ, bức ảnh này muốn ám chỉ đến hai người mà tất yếu sẽ bị ảnh hưởng bởi trận yểm, đó là ta, và con.

Tôi nghe đến đây thì trong lòng cũng có đôi chút lo sợ. Nhưng thực tình, câu chuyện lần này có lẽ không hề đơn giản như những gì mà tôi đã từng trải qua trước đó. Bất giác, tôi quay sang hỏi thầy Hữu, 

-Vậy thầy có biết ai đã bày ra trận yểm này để hãm hại thầy và con không? 

Thầy Hữu lắc đầu ngao ngắn, hẳn là trong lòng thầy lúc này cũng âu lo và bộn bề lắm. Thầy Hữu quay sang tôi, 

-Trước hết, ta muốn con cùng ta đi gặp một người, người này chắc chắn con biết. Hy vọng rằng người này có thể trả lời được câu hỏi mà ngay cả ta cũng đang còn có nhiều sự nghi vấn.