Tác giả: Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao
Editor: YingYing
Lưu nhạc nhìn thấy vợ mình tuy rằng có chút lo lắng, nhưng vẫn gọi đáp lại người ta, liền cảm thấy buồn cười.
"Em trước đây không phải còn nói móng giò ăn ngon sao? Là đồng chí này làm, lần này anh mang cả em ấy tới rồi."
Chu Chi Mầm ah một tiếng, mới phản ứng lại đây, lại còn thêm đầy sân đồ vật.
"Thật là không thể tin được, em làm ra những món ăn ngon như vậy, mà nhìn em còn trẻ như vậy."
Hứa Hoan Nhan cười cùng cô trò chuyện.
Lưu nhạc ngẫm lại, trong nhà hai anh lớn và anh hai còn chưa tan học.
"Mấy người trước cứ từ từ, anh đi xem cha mẹ anh, bảo em hôm nay đi đón hai đứa trẻ ở trường về."
Chu Chi Mầm ừ một tiếng, cũng không nói gì khác, cô hiện tại chỉ muốn hỏi một chút Hứa Hoan Nhan này móng giò kho làm thế nào, mà sao lại ngon như vậy.
Hứa Hoan Ngôn đi vào bếp lấy nước kho ra.
Lưu nhạc vốn là chạy xe tải, trong nhà đồ gì cũng có, cô ở trong bếp còn phát hiện ra một cái nồi lớn không biết tìm thấy ở đâu, đây cũng là vừa lúc.
Chu Chi Mầm ở bên cạnh hỗ trợ, nhìn thấy động tác thuần thục của cô, không cần nếm thử hương vị cũng có thể xác định được, trong lòng cũng rất bội phục, nấu ăn này thoạt nhìn vẫn là cần thiên phú, cô xem ra là không có thiên phú này.
Tuy nhiên lần này làm nước kho tương đối nhiều, trực tiếp dùng nồi lớn bắt đầu hầm nấu.
Khi cho hết nguyên liệu vào xong, liền cắm một miếng gỗ vào đáy nồi, hầm từ từ cho đến khi chín mềm.
Hai người bắt đầu xử lý những thứ khác.
Sau một lát Lưu Nhạc cũng đã trở lại, ba người liền bắt đầu làm việc hối hả trong sân.
Ngửi thấy hương thơm của món kho.
Làm việc cũng không thấy đói, chờ đến khi tất cả mọi thứ đều được rửa sạch sẽ và bắt đầu ăn món kho, đã là 11 giờ tối.
Hứa Hoan Ngôn ở giữa vẫn có nghỉ ngơi, nhưng thật ra Lưu Nhạc và vợ anh ta lại không hề nghỉ ngơi.
"Vậy đi, anh đi nấu cơm."
Món kho đều đã được cho vào ba cái nồi lớn, đậy nắp lại.
Nồi cũng không cần rửa, ngày mai không đi làm nên nghỉ ngơi một chút.
Hứa Hoan Ngôn lấy đồ ăn còn thừa lại, làm chân gà hầm khoai tây, cho thêm một ít ớt khô, chân gà hầm mềm mại, không cần cắn, thịt và xương liền tách ra.
Lại xào một đĩa rau xanh, nấu một nồi mì sợi đậu xanh.
Làm việc mà đói, vừa dừng lại ngửi thấy mùi thơm của cơm, bụng liền bắt đầu kêu lên.
Hứa Hoan Ngôn cũng vậy, ăn một chén mì sợi đậu xanh, cùng với một ít đồ ăn thế là no nê.
Chu Chi Mầm cũng ăn một miếng chân gà hầm, liền cảm thấy ngon miệng.
Lại ăn mì sợi đậu xanh nóng hổi, cô cảm thấy đời này mình chưa bao giờ ăn được món ăn ngon như vậy.
Dù sao thức ăn trong nồi đều được ăn sạch sẽ.
Lưu Nhạc ăn ba chén mì sợi.
"Vậy em về trước đây, hai người sớm nghỉ ngơi, món thịt kho để đó hầm vẫn được."
Lưu Nhạc biết Hứa Hoan Ngôn có chỗ ở, cũng không hỏi nhiều, dù sao cũng là chuyện riêng tư của người ta.
"Anh tiễn em."
Đã trễ thế này, anh ta cũng không yên tâm.
Hứa Hoan Ngôn cũng không từ chối, liền tiễn cô đến ngã tư đường thì không để anh tiễn tiếp.
Tuy nhiên trên đường đi cô lấy tiền vốn mua đồ ra, dựa theo tỷ lệ bốn sáu, cô liền đưa hết phần còn lại đó cho anh.
Tất nhiên cô sẽ về căn nhà mà mình mua, bên trong luôn được dọn dẹp rất sạch sẽ, cô vào phòng trực tiếp nằm lăn ra giường liền bắt đầu ngủ, hôm nay thật sự quá mệt mỏi.
Ngày hôm sau cô đúng giờ 7 giờ dậy, không chậm trễ 8 giờ rưỡi đi làm, rốt cuộc thì hôm qua cô cũng đã xin nghỉ không thể nghỉ thêm hôm nay được nữa.
Khâu Hoa ở văn phòng nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn tới, vội vàng chạy đến hỏi.
"Hôm qua thấy em đi vội vàng, trong nhà em sao vậy? Chắc không có chuyện gì đâu nhỉ?"
Hứa Hoan Ngôn lắc đầu biểu thị không có chuyện gì, chỉ là làm đến nửa đêm nên có chút mệt mỏi.
Cả ngày hôm nay Hứa Hoan Ngôn cảm thấy uể oải, cuối cùng cũng đợi được đến giờ tan sở. Vừa về đến ký túc xá, cô liền nằm lên giường ngủ mà không ăn uống gì.
Chu Như và những người khác trở về, thấy Hứa Hoan Ngôn đã ngủ nên không nói chuyện lớn tiếng. Họ dọn dẹp một chút rồi tắt đèn ngủ.
Hứa Hoan Ngôn tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể khỏe khoắn hơn một chút, đầu cũng không còn váng vất.
Buổi sáng, Hứa Hoan Ngôn đi ra quán ăn một bát mì hoành thánh và một xửng bánh bao hấp.
Buổi trưa, cô đến kho hàng để ghi chép sổ sách.
Buổi chiều, Hứa Hoan Ngôn cũng làm việc như lúc sáng.
Đến giờ tan sở, Khâu Hoa muốn rủ Hứa Hoan Ngôn đi dạo chợ nhưng không gọi được vì Hứa Hoan Ngôn đã chuồn đi mất.
Chu Chi Mầm hai ngày nay ở nhà đều cảm thấy khá khó chịu, mỗi ngày ngửi thấy mùi thơm của thịt kho, chỉ cần tưởng tượng đến việc không được ăn sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Càng bực bội hơn nữa là trong nhà còn có hai đứa trẻ.
Con lớn đi học còn đỡ, lúc này trong nhà ồn ào náo nhiệt, đặc biệt là do đứa thứ hai.
Tuy nhiên, chồng Chu Chi Mầm nói phải giữ chữ tín, đây đều là làm cho đồng nghiệp, nhà mình ăn, không nên làm phiền đồng chí Hứa, cũng không thể làm như vậy.
Nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn đến, Chu Chi Mầm trong lòng như tìm được người tâm phúc.
"Em đã đến, nhìn xem cái này thế nào?"
Hứa Hoan Ngôn mở nắp nồi ra ngửi thấy mùi thơm, lần này thực sự không tồi.
"Có thể, anh Lưu có thể bắt đầu làm việc được rồi."
Chu Chi Mầm thở dài một hơi, chị ta không quan tâm kiếm tiền hay không, chủ yếu là mấy món này sắp được mang đi, chuyện gì cũng dễ nói.
Lưu Nhạc đi họp với đoàn xe, mấy ngày nay ở nhà rảnh rỗi nên muốn đi ra ngoài.
Đi xác định lại lộ trình một chút.
"Được rồi, đợi lát nữa anh ấy về, chị sẽ bảo anh ấy làm việc."
Hứa Hoan Ngôn nhớ đến chuyện của Hứa Hoan Thịnh, hình như chị dâu lại đang làm việc ở thư viện.
"Chị dâu, em muốn hỏi một chút, người đi thư viện đọc sách nhiều hay không ạ?"
Chu Chi Mầm tuy rằng không biết Hứa Hoan Ngôn hỏi vậy để làm gì, nhưng vẫn thành thật trả lời.
"Không nhiều lắm, ngày thường đến đây đọc sách chủ yếu là các thầy cô giáo, hiện tại rất ít người đến, thường chỉ là những người ham học hỏi. Lần này vì sợ thư viện đông người nên đóng cửa mấy ngày, lãnh đạo tượng tưởng nhiều quá rồi, thật ra ngày thường cũng không thấy có bao nhiêu người."
Hứa Hoan Ngôn như suy tư gì đó, gật đầu. Cô muốn mượn vài quyển sách cho Hứa Hoan Thịnh.
"Vậy em có thể mượn sách được không ạ?"
Chu Chi Mầm gật đầu.
"Đương nhiên là được, nói thật với em nhé, bây giờ khác xưa rồi, việc đăng ký mượn sách được quản lý rất nghiêm ngặt, hiện giờ ba ngày hai đầu kiểm tra, nhiều sách bị kiểm tra và tịch thu, không biết ở đâu."
Nói xong, chị ta còn thở dài một hơi.
Hứa Hoan Ngôn biết tình hình hiện tại, cũng có chút thất vọng, nhưng không sao, đợi thêm vài năm nữa mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
"Vậy phiền chị dâu khi nào có thời gian dẫn em đi xem nhé, em muốn mượn vài quyển sách cho em gái. Em gái em học giỏi, rất thích đọc sách, em muỗn cố gắng giúp đỡ cho con bé."
Đối với Chu Chi Mầm, đây không phải là vấn đề lớn, dù sao cũng không ai để ý.
"Không có gì, không có gì, nhưng em gái em chắc chắn giống như em, thông minh, khéo tay, có thể làm ra nhiều món ăn ngon như vậy."
Chu Chi Mầm khen người là thật lòng, nói chuyện rất chân thành.
Một lát sau, Lưu Nhạc cũng trở về. Nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn ở đây và nghe lời Chu Chi Mầm nói, anh suy nghĩ một chút rồi nói:
"Chắc ngày mai khoảng buổi chiều chúng ta mang đồ ra chỗ khu đổ xe, buổi tối có thể bảo họ mang theo hộp cơm của mình."
Vậy là chuyện này đã được giải quyết. Khi đi ra ngoài, Hứa Hoan Ngôn đếm lại tiền, nhận thấy mình có thể kiếm được kha khá tiền mặt. Hệ thống tích điểm keo kiệt của cô có thể lại tăng thêm một đợt nữa.
Buổi tối, Hứa Hoan Ngôn không ở lại đây mà về ký túc xá.
Ngày hôm sau, giữa trưa Chu Chi Mầm đến tìm Hứa Hoan Ngôn, sau đó hai người cùng về nhà Chu Chi Mầm.
Chỉ thấy ba cái lu lớn đã trống rỗng.
"Đều đã bán hết rồi."
Cho đến bây giờ Chu Chi Mầm vẫn chưa hết ngỡ ngàng, không ngờ lại bán nhanh như vậy. Hầu như mỗi người đến mua đều mua không ít.
Họ ngửi thấy được mùi thơm thậm chí còn muốn mua thêm. Món ăn ngon như vậy chắc chắn phải mang cho người nhà mình một ít.
Nhưng mà gần đây Lưu Nhạc đi làm vất vả, bọn trẻ thấy thế nên nhát quyết không chịu ăn thế là còn dư lại bốn cái móng giò heo, một ít chân gà và chân vịt, ngó sen thái lát và da đậu.
Anh ta cũng chuẩn bị một phần cho Hứa Hoan Ngôn. Món này không thể bán cho người ngoài mà chỉ có thể cho người thân.
Lưu Nhạc đã đi theo đoàn xe.
Anh ta đưa hết tiền cho Chu Chi Mầm và bảo cô nhớ đưa số tiền của Hứa Hoan Ngôn.
"Tổng cộng bán được 789 tệ 5 mao ba phân tiền, còn có một số phiếu định mức. Ý của Lưu Nhạc là cho em chọn. Em chọn bao nhiêu còn phần dư ra, thì bọn chị lấy."
Nói thật, nhìn thấy nhiều tiền như vậy, lòng Chu Chi Mầm run lên bần bật. Đây là tiền lương của vài tháng của một công nhân đấy, quan trọng là vốn đầu tư cũng không bỏ ra nhiều mà lợi nhuận tăng gấp mười lần.
Hứa Hoan Ngôn dựa theo tỷ lệ đã thỏa thuận từ trước, lấy đi 60% cho mình. Còn lại phiếu định mức, cô cũng không khách sáo, chọn một số phiếu gia dụng để về nhà cho bà nội, chắc chắn sẽ hữu ích.
"Nếu không, em lấy thêm phiếu đi, còn có không ít phiếu thịt và phiếu vải."
Chu Chi Mầm sợ Hứa Hoan Ngôn thiếu, nếu thế thì không thích hợp.
Hứa Hoan Ngôn lắc đầu, cô đã lấy khá nhiều rồi.
Sau khi chia xong, Hứa Hoan Ngôn bưng hộp cơm từ nhà Chu Chi Mầm và đi thẳng về nhà xưởng. Sau vài ngày bận rộn cuối cùng cô cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Kiếm tiền thật mệt nhưng nhìn thấy tiền thì vui nha.
Buổi chiều khi đi làm, Khâu Hoa đang ngồi làm việc trong văn phòng thì bỗng ngửi thấy một mùi thơm.
"Hoan Ngôn, em đang nấu gì vậy? Mùi này sao chị thấy quen thuộc thế."
Không chỉ Khâu Hoa, mà cả văn phòng đều ngửi thấy.
Ngay cả Lý Thu Hà cũng thò đầu ra xem.
Hứa Hoan Ngôn nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng vẫn vui vẻ, bởi vì cô thích người khác ăn món ăn do mình nấu.
"Bà nội em làm thịt kho cho em mang đến đây."
Vừa nghe vậy, Khâu Hoa lập tức nảy sinh ý định. Lần trước cô ấy chỉ ăn một lần, mùi vị đó có thể nói là cả đời không quên được, nghe thì có chút phóng đại nhưng thực sự là mấy ngày gần đây chị đều không thể quên được.
"Chính là món em ăn lần trước sao, nếu vậy thì đúng là rất ngon luôn ấy, chị chưa bao giờ ăn món thịt kho nào ngon như vậy, nhà em nấu như thế nào vậy?"
Hứa Hoan Ngôn gật đầu, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ nói là do cô làm.
Vì mùi thơm này và qua những lời miêu tả của Khâu Hoa, Dương Liễu Phương cũng có chút ngồi không yên.
Hứa Hoan Ngôn nhìn thấy mọi người như vậy, dứt khoát mở hộp cơm ra.
Lý Thu Hà nhanh chóng nhìn lướt qua, thấy đây không phải là món thịt kho bình thường thôi sao, còn tưởng rằng Hứa Hoan Ngôn có thể lấy ra món gì ngon lắm, kết quả cũng chỉ có vậy.
"Đây đều là những phần thịt không ngon, còn có lòng già và móng giò heo, lại còn tanh nữa."
Chị ta không chút do dự lập tức nói ra.
Khâu Hoa vốn đang rất vui vẻ nhưng khi nghe Lý Thu Hà nói vậy, tính khí của cô ấy bỗng nổi lên.
"Cô đã ăn thử chưa mà chê là không thể ăn được, tôi thấy cô thật chẳng có đầu óc gì cả."
Hứa Hoan Ngôn không nói gì, ai không thích ăn thì không ăn thôi nhưng bản thân cô tự tin vào những gì mình làm, món này nếu ăn vào thì tuyệt đối ngon mê ly.
"Khụ khụ, các đồng chí, xưởng trưởng của chúng ta đến đây thăm hỏi mọi người."
Vài người đều đang vây quanh xem món thịt kho của Hứa Hoan Ngôn, cũng không ai chú ý đến chuyện ở cửa.
Người nói chuyện là trợ lý xưởng trưởng, tên là Chu Văn Lập. Do thường xuyên đi theo xưởng trưởng nên mọi người đối với anh ta vẫn khá khách sáo.
Xưởng trưởng đến các phòng ban để khảo sát qua nên cũng không nói trước thành ra mọi người cũng không kịp thu dọn gì.
Chu Văn Lập liên tục ra hiệu, chị Phương vội vàng chạy đến.
"Liễu xưởng trưởng, không biết hôm nay ngài đến đây là lãnh đạo có chỉ thị gì ạ?"
Liễu xưởng trưởng là người xuất ngũ từ quân đội, ngày thường nhìn rất nghiêm khắc, cũng không thích nói chuyện, tác phong hành sự cũng rất nhanh gọn.
Rất ít người trong nhà máy có thể có quan hệ tốt với hắn.
"Không có chỉ thị gì, chỉ đến đây xem mọi người thường ngày làm việc như thế nào."
Vừa nói xong hắn đã ngửi thấy mùi thơm.
"Đây là mùi gì? Mọi người đang ăn gì vậy?"
Nghe Liễu xưởng trưởng hỏi như vậy. Mọi người trong phòng đều không dám nói gì, mặc dù không quản lý quá nghiêm khắc đến mức không cho mang đồ ăn trong giờ làm nhưng như vậy cũng không hay.
Hứa Hoan Ngôn đang muốn đứng ra giải thích, dù sao đây cũng là đồ do cô mang đến.
Kết quả Lý Thu Hà đã lên tiếng trước, trên mặt không giấu được vẻ hả hê khi thấy người gặp họa.
"Xưởng trưởng, đây là Hứa đồng chí làm, tôi đã nói không cho ăn trong văn phòng, cô ta còn cố tình mở nắp hộp ra cho mọi người xem."
Chị Phương cau mày, chuyện nội bộ trong phòng ban này, nói thế nào cũng không liên quan đến mình, trực tiếp báo cáo lên xưởng trưởng như vậy cũng không thèm nghĩ trước nghĩ sau.
Hứa Hoan Ngôn nghe vậy vội vàng đứng lên.
"Xưởng trưởng thực sự xin lỗi, cái này là do tôi mang đến đây, chủ yếu là muốn chia sẻ với mọi người sau giờ tan làm."
Cô chỉ nói sự thật, không có ý thanh minh.
Liễu Cường Quốc nghe vậy cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không ngờ người đứng lên lại là một cô gái trẻ như vậy nhưng tay nghề nấu nướng thực sự rất tốt, món thịt kho này nghe mùi vị đã thấy ngon, chắc chắn là món chính tông.
Nghĩ vậy, hắn liền cười lên.
"Không sao, tôi cũng không trách mọi người mặc dù là trong văn phòng những chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thì đây chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là tôi khá tò mò, món này nghe mùi quá thơm, hơn nữa tuổi của cô cũng còn nhỏ nhưng lại có tay nghề lại tốt như vậy sao?"
Mọi người trong phòng nghe xưởng trưởng nói vậy, trong lòng thở phào.
Chỉ có Lý Thu Hà bị xấu hổ.
Hứa Hoan Ngôn thấy vậy chỉ mỉm cười.
"Cũng tốt mọi người tiếp tục phát huy. Các đồng chí công nhân xưởng thực phẩm phụ phẩm của chúng ta đều đa tài đa nghệ. Được rồi, mọi người tiếp tục làm việc đi, tôi đi xem các phòng ban khác trước."
Nói xong, hắn chuẩn bị quay người rời đi.
Thấy vậy, chị Phương vốn là người dày dặn kinh nghiệm hơn một chút, vội vàng bưng hộp cơm của Hứa Hoan Ngôn lên.
"Liễu xưởng trưởng, ngài có muốn ăn cùng không? Giữa trưa cũng tăng thêm phong phú."
Liễu Cường Quốc xua tay.
"Thôi thôi, Phương đồng chí chia cho mọi người đi, tôi không xen vào."
Chu Văn Lập lại đi theo xưởng trưởng đến nơi tiếp theo.
Chờ đến khi họ đi rồi.
Chị Phương đặt hộp cơm lại lên bàn của Hứa Hoan Ngôn, sau đó lặng lẽ đi đến vị trí của Lý Thu Hà.
"Cô cũng thật biết nói chuyện. Một phòng ban, mọi người đều cùng tiến cùng lùi. Cô lại nói như vậy trước mặt xưởng trưởng là muốn làm gì? Có phải là thấy công việc của mình quá nhẹ nhàng, muốn đổi công việc, xuống phân xưởng làm?"
Dương Liễu Phương khi nói chuyện trên mặt chị không có lấy một ý cười.
Mọi người khác đều im lặng không hé răng.
Lý Thu Hà bị nói vậy cũng không ngẩng đầu lên. Chị ta chỉ muốn Hứa Hoan Ngôn bị trừng phạt, không có suy nghĩ nào khác.
Chỉ là chị ta ngu ngốc nhưng cũng không thể nói ra lời này. Trong khi ấy Hứa Hoan Ngôn lại được xưởng trưởng khen ngợi.
"Thực xin lỗi, chị Phương, lúc nãy là em không suy nghĩ thấu đáo, chỉ lo sẽ ảnh hưởng đến mọi người, mong chị tha thứ cho em lần này, em không muốn đổi xuống phân xưởng làm việc." Chị ta đành nói.
Dương Liễu Phương không nói gì, quay lại chỗ ngồi của mình, lần này thực sự khiến chị tức điên rồi.
Nhưng đến giờ tan tầm buổi trưa họ vẫn cùng nhau đi ăn.
Cho dù đang tức giận nhưng món ngon thì vẫn phải ăn nha.
Cả bàn, ngay cả hai nam đồng chí cũng đều ăn, vừa ăn vừa khen.
Khâu Hoa đã ăn thử món móng giò Hứa Hoan Ngôn mang đến vào lần trước, lần này ăn càng hăng say hơn, hơn nữa Hứa Hoan Ngôn cũng biết nấu, vì thế Khâu Hoa nói:
"Hoan Ngôn, lần sau về nhà chị đi, em nhất định phải làm cho chị một nồi to, chị phải ăn món này thêm lần nữa mới được."
Hứa Hoan Ngôn gật đầu đồng ý, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát.
Chị Phương cũng khen ngợi tay nghề của Hứa Hoan Ngôn, chị thực sự coi trọng cô gái này.
Bữa cơm ăn rất vui vẻ, chỉ có Lý Thu Hà là ngồi không yên.
Ban đầu cô có thể ngồi sang một bên nhưng nghĩ đến việc chị Phương hôm nay tức giận như vậy, chị ta cũng không dám lên tiếng mặc dù không ăn nhưng chị ta vẫn muốn đi theo.
Tuy nhiên, trong lòng chị cũng có chút nghi ngờ, là do chị ta nghĩ sai rồi sao nếu không thì tại sao mọi người đều ăn rất vui vẻ thế.
Đến tối, Hứa Hoan Ngôn lặng lẽ mở hệ thống của mình, giá trị khen ngợi trên đó vẫn không ngừng tăng, lần này tập trung vào nhiều khía cạnh hơn, vừa có tiền đến tay mà giá trị khen ngợi cũng đang tăng lên nhưng muốn tiếp tục làm nữa thì phải đợi thêm một khoảng thời gian.
Vài ngày sau, Chu Văn Lập đột nhiên đến.
Cấp bậc của chị Phương cũng hiếm khi gặp Chu Văn Lập, vì anh ta bận rộn đi theo xưởng trưởng xử lý mọi việc bên ngoài.
"Trợ lý Chu, ngọn gió nào đưa cậu đến đây vậy?"
Trợ lý Chu tuy còn trẻ nhưng rất thông minh. Rốt cuộc, việc ngồi vững chức trợ lý này không phải chuyện đơn giản, có thể nói là người rất khôn khéo.
"Chị Phương, chị nói vậy là chê cười tôi rồi, thực ra là ngày mai tôi sẽ đi theo xưởng trưởng đi công tác ở tỉnh, tham gia hội nghị nhưng cần mượn người của chị."
Chị Phương nhíu mày.
"Mượn ai vậy? Bên bộ phận của chúng tôi có ai có thể đáp ứng yêu cầu của cậu à?"
Trợ lý Chu cười ừ một tiếng.
"Là Hứa đồng chí đã làm món thịt kho rất ngon đấy, lần này đi có chút việc cần nhờ đến cô ấy."
Chị Phương nghe vậy thì vui vẻ, dù là bất kể chuyện gì nếu có thể giúp được xưởng trưởng là tốt rồi.
"Vậy Trợ lý Chu, cậu đợi lát nữa nhé, hôm nay cô ấy đi lấy hàng ở kho, đợi cô ấy về tôi sẽ nói chuyện với cô ấy."
Chu Văn Lập nhìn thấy có một chiếc ghế dài bên cạnh liền trực tiếp ngồi xuống.
"Không sao, tôi không vội, đợi cô ấy về là được với lại tôi còn có một số việc riêng muốn trao đổi với cô ấy."
Chị Phương gật đầu, mời anh ta ngồi xuống đợi.
Mọi người trong văn phòng đều không dám nói gì, vì đây là chuyện quan trọng.
Khâu Hoa thấy vậy cũng vui mừng thay cho Hứa Hoan Ngôn, cô ấy chưa bao giờ đi tỉnh, lần này còn được đi miễn phí, đây không phải là chuyện tốt sao?
Hứa Hoan Ngôn trở về lúc 4 giờ, là người cuối cùng trong kho tan làm.
"Hứa đồng chí, cô đã về rồi, tôi đã đợi cô nửa ngày."
Chu Văn Lập nhìn Hứa Hoan Ngôn với vẻ mặt khá nhiệt tình.
Hứa Hoan Ngôn còn có chút ngây người, đợi cô làm gì?
"Trợ lý Chu, có chuyện gì vậy?"
Chu Văn Lập làm một cử chỉ mời, ý là muốn Hứa Hoan Ngôn ra ngoài nói chuyện.
Hứa Hoan Ngôn đặt sổ công tác hôm nay lên bàn và đi theo ra ngoài.
"Ngày mai phiền Hứa đồng chí cùng tối đi đến tỉnh tham dự hội nghị với lại còn có một số việc khác cần Hứa đồng chí hỗ trợ. Đề nghị Hứa đồng chí mang theo bí quyết nấu cơm và gia vị đặc biệt của mình."
Hứa Hoan Ngôn mở to mắt nhìn, không ngờ lại có cơ hội có thể đi tỉnh lị.
Chu Văn Lập sau khi sắp xếp xong mọi việc mới quay người đi.
Trở lại văn phòng, không ai dám hỏi gì, việc trợ lý Chu có thể nói chuyện bên ngoài chứng tỏ là không muốn cho mọi người biết, tốt nhất là không nên hỏi lung tung.
Tuy nhiên, có một điều chắc chắn đó là Hứa Hoan Ngôn đã được xưởng trưởng chú ý và sẽ còn có nhiều cơ hội hơn nữa trong tương lai.
Mọi người nhìn cô với những ánh mắt khác nhau.
Chỉ có Khâu Hoa không hiểu rõ chuyện gì, cô ấy chỉ hâm mộ Hứa Hoan Ngôn được đi tỉnh miễn phí, nghe nói tỉnh lị rất phồn hoa, không biết có gì vui không nhỉ?
"Nếu có cơ hội đi trung tâm bách hóa, nhớ mua cho chị một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, và còn..."
Hứa Hoan Ngôn nghe những thứ cô ấy muốn mua, quả là hơi nhiều, nhưng cũng cố gắng đáp ứng.
Sáng sớm hôm sau, khoảng 5 giờ hơn Hứa Hoan Ngôn ngồi trên xe từ cổng nhà xưởng xuất phát đi tỉnh lị.
Chuyến đi tỉnh này sẽ kéo dài hai ngày.
Xe là được mượn từ xưởng chế biến thịt gần đó, vì xưởng thực phẩm phụ phẩm của họ khá nghèo.
Khi nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn, Liễu Xưởng trưởng vui vẻ chào hỏi cô.
"Đây là bánh ngô mà đồng chí nhà tôi làm cho mọi người lót dạ, tránh trường hợp mọi người chưa kịp ăn sáng."
Chu Văn Lập vội vàng cảm ơn và nhận lấy.
Hứa Hoan Ngôn cũng vậy, bánh ngô vẫn còn nóng hổi, ăn một miếng, bên ngoài giòn giòn, khá ngon.
Cô lấy lọ tương mình làm từ trong túi ra.
"Đây là tương tôi tự làm, Xưởng trưởng và Trợ lý Chu, các anh có muốn chấm ăn thử không?"
Liễu Xưởng trưởng không khách sáo, lần trước không được ăn món thịt kho của Hứa Hoan Ngôn, thực ra hắn cũng rất muốn ăn, nhưng ông là Xưởng trưởng nên không tiện.
"Tương này làm ngon quá."
Hắn ăn bánh ngô chấm với tương, cũng cảm thấy ăn trên xe cũng rất ngon.
"Đúng rồi, Trợ lý Chu đã nói cho Hứa đồng chí biết về chuyện tôi muốn làm chưa?."
Trợ lý Chu đang vội vàng ăn bánh ngô của mình, chỉ là chấm thêm tương, tuy nhìn bình thường nhưng sao lại ngon như vậy.
Đợi đến khi nuốt hết vào miệng mới mở miệng.
"Lần này đi tỉnh họp là với các xưởng trưởng thực phẩm phụ phẩm ở các huyện và thành phố, các nhà máy đều mang theo một số sản phẩm tự làm. Lần này đi là để tranh đoạt danh hiệu đại diện tỉnh trong một năm tới để giới thiệu sản phẩm ra bên ngoài. Năm ngoái chúng ta không chuẩn bị tốt, dẫn đến hiệu quả và lợi nhuận của nhà máy không cao. Lần này đưa cô đi là để xem các nhà máy khác làm thực phẩm phụ phẩm như thế nào, sản phẩm có những ưu điểm gì sau đó chúng ta cũng học hỏi theo, có lẽ đến năm sau, chúng ta cũng có thể làm tốt hơn."
Trợ lý Chu tóm tắt lại sự việc.
Hứa Hoan Ngôn có chút hoang mang.
"Vậy sao không tìm nhóm thợ cả* trong xưởng chúng ta?"
*thợ thủ công lành nghề, có kinh nghiệm lâu năm.
Liễu Xưởng trưởng uống một ngụm trà trong chén trà lớn của mình.
"Vô ích, năm nào cũng mang họ đi mà không cải thiện được gì. Hôm nọ nghe nói món thịt kho của cô ngon, tôi cũng có hỏi thăm người khác, họ bảo cô rất giỏi nấu ăn, còn biết làm bánh đậu xanh nên năm nay tôi quyết định đổi người."
Khi nghe hắn nhắc đến bánh đậu xanh, Hứa Hoan Ngôn có chút bừng tỉnh, quả nhiên ở đây mọi chuyện đều khó giấu, chuyện nhỏ cũng bị điều tra ra, về sau xử sự vẫn nên cẩn thận.
Tuy nhiên, đây thực sự là một cơ hội tốt cho cô.
"Nhưng tôi sợ mình không làm được."
Cô vẫn nên khiêm tốn một chút.
Liễu Xưởng trưởng cười lắc đầu.
"Không, tôi tin rằng cô có thể. Việc này cũng không để cô làm việc không công, sau khi cô hoàn thành, tôi sẽ thưởng cho cô một khoản tiền trích từ nhà xưởng. Số tiền thưởng này có thể sẽ rất lớn nhưng nó còn phụ thuộc vào thành tích của cô."
Hứa Hoan Ngôn không ngờ còn có tiền thưởng, nếu cô làm tốt, cô có thể lấy cớ giải thích với bà nội về việc mua nhà ở huyện thành.
"Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Mất khoảng hai ngày để đi từ huyện thành đến tỉnh, buổi tối họ ở khách sạn.
Hai ngày đi đường Hứa Hoan Ngôn thực sự rất mệt, may mắn là hội nghị được sắp xếp vào sáng mai, buổi chiều có thể nghỉ ngơi một chút.
"Các đồng chí trẻ tuổi muốn đi dạo thì đi dạo, không nên chỉ ở khách sạn nghỉ ngơi. Ngày mai nhất định phải lấy tinh thần tốt nhất để đón nhận thử thách."
Liễu Xưởng trưởng hy vọng lần này có thể có chút đột phá, nếu có thể bắt kịp hiệu quả và lợi nhuận của các nhà máy khác thì thực sự tốt.
Hứa Hoan Ngôn cũng không muốn đi đâu nên cô trở về phòng mình trực tiếp nằm ngay trên giường, cô cũng thật sự quá mệt mỏi nên chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, đến 5 giờ chiều mới tỉnh lại.
Nhà khách ở tỉnh thành cũng khá khang trang, nhà vệ sinh được làm rất tốt, mỗi phòng đều có một cái.
Hứa Hoan Ngôn tắm rửa, thay quần áo, giặt quần áo bẩn rồi mới ra ngoài.
Cô đi ăn cơm tối ở một tiệm cơm quốc doanh gần đó, sau đó mới nhìn xung quanh.
Quy mô tiệm cơm quốc doanh tỉnh thành khá lớn, vị trí cũng đắc địa.
Hứa Hoan Ngôn gọi một tô mì thịt thái sợi nấm hương cho bữa tối. Giá cả cũng tương đối hợp lý, khoảng hai phiếu gạo và ba xu tiền.
Chẳng mấy chốc, tô mì thịt thái sợi nấm hương được bưng lên, thái độ phục vụ giống nhau trên toàn quốc.
Tuy nhiên, đây không phải là trọng điểm, thịt được cho khá nhiều, mì cũng đầy đặn, tràn đầy một tô lớn.
Ăn xong cảm thấy rất hài lòng, cô đi Cung Tiêu Xã mua một ít bánh quy, kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, rồi mới về nhà khách.
Cô tìm đến bà thím trước quầy lễ tân.
Trước tiên, cô đặt một hộp đường lên bàn, sau đó mới mở lời:
"Thím ơi, cháu có thể sử dụng bếp của nhà khách một chút không? Cháu muốn nấu một bữa cơm."
Bà thím trước quầy lễ tân vỗ tay áo lông, hơi thiếu kiên nhẫn nhấc mí mắt nhìn thoáng qua cô gái trẻ này nhưng khi nhìn thấy hộp đường trên bàn, thái độ vốn dĩ không nhiệt tình cũng trở nên tốt hơn.
"Bếp của nhà khách thực ra không được phép cho người ngoài sử dụng, tôi ở đây cũng có dùng qua nên có thể cho cháu dùng nhưng cháu không thể dùng lâu quá."
Hứa Hoan Ngôn gật đầu cảm ơn, cô đang chuẩn bị học cấp tốc cách làm tương nấm, để sử dụng tại địa phương vào ngày mai.
Cô cũng dùng nguyên liệu trong bếp nhưng đã đưa tiền cho bà thím rồi, nguyên liệu này là coi như cô mua vậy.
Sáng sớm hôm sau, Trợ lý Chu đến gõ cửa.
Hứa Hoan Ngôn đã dậy sớm từ lâu, đang chờ trong phòng chỉ cần gọi là có thể đi.
Liễu Xưởng trưởng trả tiền, mời hai người ăn sáng.
"Không cần khách sáo với tôi, lát nữa đi làm việc cố gắng là được, tôi vẫn thường mời mọi người ăn, đều đáng giá cả ."
Hứa Hoan Ngôn cảm thấy Liễu Xưởng trưởng rất tốt, toàn tâm toàn ý vì nhà xưởng.
8 giờ rưỡi, ba người đúng giờ đến địa điểm hội nghị, bên trong đã có một số người đến trước.
Có một vị xưởng trưởng thoạt nhìn rất quen thuộc với Liễu Xưởng trưởng, vừa thấy họ tiến vào liền cười chào đón.
"Liễu Xưởng trưởng, một năm không gặp, ông vẫn không thay đổi gì cả, tinh thần vẫn tốt như vậy."
Hắn ta nói chuyện có chút tự đắc, lại nhìn thấy người Liễu Cường Quốc mang theo không phải là thợ cả năm nay mà là một cô gái trẻ, càng thêm tự đắc, xem ra năm nay, danh hiệu này lại thuộc về nhà xưởng của họ.
"Tinh thần của tôi đương nhiên tốt nhưng thực ra Đinh Xưởng trưởng à, tôi thấy tinh thần của ông cũng vậy nhưng nhất định phải chú ý sức khỏe đấy, đừng để năm sau lại không gặp được ông."
Hứa Hoan Ngôn nhịn cười bên cạnh, không ngờ Liễu Xưởng trưởng thường ngày nhìn hiền hòa lại có một mặt này.
Đinh Xưởng trưởng ho khan hai tiếng, cũng không dám nói chuyện tiếp với hắn.
"Năm nay sao không thấy các thợ cả trong xưởng của ông, lại đổi thành cô bé này vậy?"
Hắn ta quen thuộc với Trợ lý Chu, nhưng không quen với cô gái trẻ này, chưa bao giờ gặp qua.
Liễu Xưởng trưởng hừ một tiếng.
"Ai cần ông lo."
Nói xong cũng không để ý đến hắn ta, lập tức đi qua.
Hứa Hoan Ngôn không ngờ Liễu Xưởng trưởng lại trực tiếp nói như vậy, nhìn sang Trợ lý Chu, trên mặt anh ta cũng bình tĩnh như không, dường như đây là chuyện bình thường.
Hai người đuổi kịp Liễu Xưởng trưởng, tìm đến vị trí dán tên nhà xưởng của họ và ngồi xuống.
Chẳng mấy chốc, lãnh đạo tỉnh cũng đến và nói chuyện một hồi.
Chờ đến khi nói chuyện kết thúc, họ tiến vào phần nếm thử sản phẩm.
Liễu Xưởng trưởng quay sang nhìn Trợ lý Chu.
"Cậu lấy đồ của nhà máy mình lại đây."
Trợ lý Chu hơi lo lắng gật đầu, đứng dậy và chuẩn bị đi ra ngoài, lấy đồ của họ ra giao cho nhân viên công tác.
"Thưa Xưởng trưởng Liễu, tôi có chuyện muốn nói."
Hứa Hoan Ngôn lấy tương nấm mà mình học cấp tốc đêm qua ra, lúc trước là do cô không biết mình sẽ đến đây nên không chuẩn bị gì cả, chỉ có thể tạm thời đặt hy vọng vào lọ tương này. Tuy nhiên, cô vẫn rất tin tưởng vào bản thân.
Liễu Xưởng trưởng gật đầu bảo cô nói.
"Đây là tương nấm tôi làm hôm qua, có thể thay thế sản phẩm của nhà xưởng chúng ta để giới thiệu không?"
Vừa nói, cô vừa lấy tương ra.
Trợ lý Chu đẩy đẩy kính mắt.
"Chuyện này có nguy hiểm quá không? Xưởng thực phẩm phụ phẩm của chúng ta tuy cũng có làm một số loại tương nhưng mà làm không tốt lắm, đồ hộp thì tạm được."
Tuy nhiên, Liễu Xưởng trưởng lại nhận lấy lọ tương nấm trong tay Hứa Hoan Ngôn, vặn nắp ra.Nhìn thì chỉ giống một lọ thủy tinh bình thường, nhưng khi ngửi thấy hương thơm thì hắn ngạc nhiên, cũng không biết vị nó như thế nào?
Nhưng tại sao không thử một phen nhỉ? Cho dù là sản phẩm do nhà xưởng mình làm cũng chưa chắc có thể giành được, năm ngoái chính là bài học tốt nhất.
"Được rồi, cứ dùng cái này."
Nói xong, hắn đưa lọ tương cho Trợ lý Chu.
Trợ lý Chu hơi khó xử, chỉ có một lọ tương thôi à? Ngẩng đầu nhìn các nhà xưởng khác, họ mang đến rất nhiều sản phẩm khác nhau, lại nhìn lọ tương này của xưởng nhà mình có phải quá đơn giản không? Tuy nhiên, Xưởng trưởng đã lên tiếng, anh ta còn có thể làm gì khác.
"Được rồi, cứ dùng cái này."
Đinh Xưởng trưởng đã giao cho trợ lý của mình sản phẩm của nhà xưởng nhà họ, khi nhìn thấy lọ tương thoạt nhìn rách nát của Chu Văn Lập, hắn ta cảm thấy buồn cười, lập tức đi thẳng đến.
"Xưởng trưởng Liễu, nhà máy các ông làm ăn kiểu gì vậy? Cái gì cũng không làm được sao? Chỉ một lọ tương thôi mà muốn đuổi kịp chúng tôi à?"
Liễu Xưởng trưởng trừng mắt nhìn hắn ta một cái, "Xưởng trưởng Đinh, ông đoán hôm nay gió có lớn không?"
Đinh Xưởng trưởng hơi khó hiểu, không biết Liễu Cường Quốc đột nhiên hỏi câu hỏi này làm gì.
Tuy nhiên, hắn vẫn trả lời trung thực.
"Không lớn."
"Không lớn, vậy sao ông lại léo lưỡi, xen vào việc của người khác, chồn chúc Tết gà không mang lòng tốt."
Từ trước đến nay, Liễu Xưởng trưởng không phải là người nói chuyện dễ nghe.
Chỉ là mấy ngày nay Hứa Hoan Ngôn ở chung với hắn, chỉ thấy hắn tương đối ôn hòa, liền cho rằng hắn là người như vậy, hiện tại xem ra không hẳn là vậy.
Tuy nhiên, người hiểu rõ nhất vẫn là Trợ lý Chu, dù sao sắc mặt của anh ta vẫn không thay đổi.
Đinh Xưởng trưởng lần này thực sự tức giận, hừ một tiếng xoay người bỏ đi.
Vòng tuyển chọn sản phẩm đầu tiên bắt đầu, vòng này sẽ chọn ra 5 nhà xưởng, vòng tuyển chọn thứ hai sẽ chọn ra 1 nhà xưởng làm nhà cung cấp chính cho thực phẩm phụ phẩm cho toàn tỉnh trong năm nay. Nhà nào được chọn sẽ được ưu tiên, các nhà xưởng khác đương nhiên cũng có thể cung cấp, nhưng khả năng chỉ cung cấp cho một số Cung Tiêu Xã nhỏ. Dù sao sản phẩm mới là chiếu bài hút khách tốt nhất, sản phẩm tốt mới có lượng tiêu thụ sản phẩm và lợi nhuận cao.
Hứa Hoan Ngôn bắt đầu đi nếm thử sản phẩm của các nhà xưởng khác một cách tận tâm, đây là nhiệm vụ chính của cô khi đến đây. Sản phẩm của mỗi nhà xưởng đều khá tốt, nguyên liệu tươi ngon, thời đại này cũng không có chất phụ gia gì trong sản phẩm, hương vị chủ yếu dựa vào nguyên liệu. Tuy nhiên, nếu hương vị không được làm tốt thì sẽ không thể ăn được.
Ví dụ như mơ chua, có thể làm thành nước mơ chua nhưng độ chua không phù hợp sẽ khiến nó quá chua. Hay như mứt mơ, có công nhân không để ý, dùng một số quả mơ chưa chín sẽ khiến mứt mơ bị sáp. Đây đều là những vấn đề phải chú ý.
Ngoài ra còn có đồ hộp, trái cây hộp, thịt hộp, thịt bò hộp, v.v., ở đâu cũng có, nhưng thịt kho trong hộp đồ hộp không thể ăn được, đồ hộp tự nhiên cũng không thể ăn được.
Hứa Hoan Ngôn nếm thử một cách chuyên nghiệp từng nhà xưởng và ghi chép lại những ưu điểm và nhược điểm sau khi nếm thử. Việc mà Liễu xưởng trưởng phân cho cô đảm nhiệm cô nhất định sẽ làm thật tốt.
Đinh Xưởng trưởng vừa mới bị mất mặt đương nhiên không thèm nếm thử tương nấm mà Liễu Xưởng trưởng mang đến, mà chỉ cho các thợ cả mình mang đến nếm thử.
Sau khi nếm thử xong tất cả, họ bắt đầu tiến hành bỏ phiếu.
Tất cả đều bỏ phiếu kín để đảm bảo rằng tất cả các phiếu bầu đều hợp lệ.
Không được tự bỏ phiếu cho mình.
Sau khi bỏ phiếu, khoảng 10 phút trôi qua, mọi người đều bỏ phiếu xong và lo lắng ngồi trên ghế.
"Chúng ta có thể vào vòng trong không? Tôi hồi hộp quá"
Lúc này, trợ lý Chu nói khá nhiều.
Hứa Hoan Ngôn vẫn rất tự tin về sản phẩm mình làm tạm thời.
Liễu Xưởng trưởng cũng cau mày, hơi lo lắng. Bởi vì hắn coi trọng nguyên tắc công bằng và chính trực.
Việc công bố phiếu bình chọn cũng được thực hiện công khai trước mặt mọi ngườivà hộp bỏ phiếu hoàn toàn công khai, không rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Nhân viên công tác bắt đầu đọc phiếu, hàng ghế đầu tiên là ban lãnh đạo.
Họ không tham gia bỏ phiếu.
Mười phút sau, việ công bố phiếu kết thúc.
Khi trợ lý Chu nhìn thấy tên trên bảng, anh ta vẫn không thể tin được.
Chuyện gì vậy? Chỉ dùng một lọ tương? Dễ dàng như vậy sao?
Đứng nhất?
Năm ngoái, vì muốn thứ hạng này, nhóm thợ cả đã bị Xưởng trưởng mắng đầy đầu. Sau khi tham gia tuyển chọn, tâm trạng của Xưởng trưởng trong một tháng không tốt chút nào, mặc dù nhóm thợ cả cũng luôn nghiên cứu, nhưng không có kết quả.
Chưa nói đến việc trợ lý Chu không tin, Liễu Xưởng trưởng cũng không tin, nhưng hắn nhịn được, tuy rằng trong lòng rất vui nhưng trên mặt vẫn bình thản. Khi các Xưởng trưởng khác đến chúc mừng hắn, hắn chỉ mỉm cười nhẹ, không hơn.
Trợ lý Chu này càng phục Xưởng trưởng hơn, Xưởng trưởng chính là Xưởng trưởng, không giống như người bình thường, chuyện vui lớn như vậy mà vẫn nhịn được, nhưng mà nghĩ lại cũng đúng nếu không thì ai là Xưởng trưởng chứ?
Hứa Hoan Ngôn nhìn bảng đen ghi số phiếu, vừa rồi Đinh Xưởng trưởng xếp hạng thứ ba, cô đã bỏ phiếu cho họ, quả thật có một đầu bếp làm đồ hộp rất giỏi, những đầu bếp này chỉ giỏi làm cá.
Trưa nay, họ ăn trưa tại địa điểm hội nghị vì tuyển chọn đã diễn ra suôn sẻ.
Theo lệ thường năm ngoái, trợ lý Chu đã sắp xếp xe trở về vào buổi chiều.
Khi Liễu Xưởng trưởng trở lại nhà khách, hắn bật cười ha hả việc chiến thắng khiến hăn thực sự rất vui, đã nhiều năm rồi không vui như vậy.
"Đồng chí Hứa, cô làm rất tốt, chờ khi tôi trở về, tôi nhất định sẽ khen ngợi cô đàng hoàng."
Hiện tại hắn đầy tham vọng, nếu có thể giành được đơn cung ứng thực phẩm phụ phẩm năm nay thì đó cũng là một khoản lợi nhuận lớn cho huyện.
"Tuy nhiên, nhiệm vụ chính của chúng ta sau này là phải tiếp tục giành vị trí thứ nhất mới được."
Chu Văn Lập cũng rất tin tưởng Hứa Hoan Ngôn chỉ với một lọ tương đã giành được tấm vé vào vòng trong nhưng lần sau muốn thắng cần phải đánh bại nhà xưởng đồ hộp, điều này thực sự quá khó khăn.
"Những chuyện còn lại, chúng ta sẽ về nhà xưởng rồi bàn tiếp."
Liễu Xưởng trưởng luôn tin rằng sẽ có cách giải quyết khi gặp phải lúc khó khăn.
Xe đến lúc 3 giờ chiều, bây giờ vẫn còn một khoảng thời gian trống nên Hứa Hoan Ngôn đi một chuyến đến trung tâm bách hóa, cô muốn mua đồ cho Khâu Hoa và cũng muốn mua một số thứ cho gia đình.
Đồ đạc trong cửa hàng bách hóa tỉnh thực sự rất đầy đủ, hầu như không có ai bán ở địa phương nhưng Hứa Hoan Ngôn đi vào chỉ mua một số thứ phù hợp cho mấy đứa trẻ trong nhà, đặc biệt là Hứa Cao Quốc, không có việc gì lại ở nhà đọc sách, đỡ phải chạy lung tung bên ngoài.
Hứa Hoan Ngôn đã chiến thắng trở về nhưng tiền cũng không còn.
Cô chỉ để lại đồ mua cho Khâu Hoa còn đồ mua cho gia đình thì đặt vào kho.
3 giờ chiều, họ rời khỏi tỉnh thành và trở về huyện.
Vào buổi chiều ngày 18 tháng 5, ba người họ mới đến nhà máy.
Liễu Xưởng trưởng không chần chừ, lập tức chuẩn bị triệu tập các chủ nhiệm phân xưởng và thợ cả để họp.
Hứa Hoan Ngôn lúc này rảnh rỗi, mang theo đồ của Khâu Hoa đi đến văn phòng.
Khâu Hoa và những người khác đang đợi trong văn phòng, họ không biết Hứa Hoan Ngôn và những người khác đã trở lại, khi nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn, họ còn hơi ngạc nhiên.
Khâu Hoa là người đầu tiên chạy đến.
"Sao lại về nhanh vậy? Chẳng lẽ em không thấy nhàm chán sao?"
Hứa Hoan Ngôn tức giận liếc nhìn cô ấy, đặt đồ cô mang theo lên bàn.
"Đây này, chị cầm giúp em đi."
Khâu Hoa kêu lên.
"Cảm ơn em nha Hoan Ngôn, chị rất thích."
Nói xong, cô ấy liền xem đồ của mình.
Hứa Hoan Ngôn còn chia một phần bánh ngọt mà cô mua cho mọi người.
Nhưng Lý Thu Hà không có.
Cô cố ý làm vậy, bản thân vốn dĩ là người hay thù dai, cũng không sợ làm chị ta mất mặt.
Lý Thu Hà tức giận nhìn Hứa Hoan Ngôn nhưng không dám nói gì.
Hứa Hoan Ngôn cười lạnh lùng, không thèm quan tâm.
Cô quay sang Khâu Hoa và những người khác, nói:
"Mọi người mau ăn đi, lát nữa còn đi họp."
Mọi người đều vui vẻ ăn bánh ngọt.
Chỉ có Lý Thu Hà ngồi một mình tức giận.
Hứa Hoan Ngôn không quan tâm đến chị ta, cô đang nghĩ đến việc làm thế nào để tiếp tục giành vị trí thứ nhất trong cuộc thi tuyển chọn sản phẩm thực phẩm phụ phẩm năm nay.
Cô biết đây sẽ là một thách thức khó khăn nhưng cô tự tin rằng mình có thể làm được. Với sự giúp đỡ của Liễu Xưởng trưởng và Chu Văn Lập, cô tin rằng mình có thể đánh bại mọi đối thủ.
-------------------------------------------------------------