Từ Từ, Tôi Mới Là Công!

Chương 11: Tôi không định tán tỉnh cậu ấy




” Đạo diễn, hợp đồng của Lâm Miểu như thế nào? “

Từ trước đến nay Triển Thiệu luôn là người nhanh gọn dứt khoát. Sau khi tìm được đạo diễn, anh không lòng vòng mà nói luôn vào chuyện chính.

” À, hợp đồng của Lâm Miểu hơi đặc biệt một chút…. “

Đạo diễn cũng không cảm thấy giật mình khi thấy anh quay lại.

” Đặc biệt? “

” Là thế này, hiện tại Lâm Miểu chỉ ký hợp đồng diễn một bộ với chúng ta, không những thế, cậu ấy còn có quyền ngừng quay bất cứ lúc nào. “

Đáng lẽ ra, hợp đồng quay của những diễn viên khác đều được bảo mật rất cao. Triển Thiệu đã soạn sẵn một kịch bản ” năn nỉ ỉ ôi ” từ trước, nhưng ngoài dự đoán, đạo diễn lại rất hào phóng nói cho anh biết.

” Ngừng quay bất cứ lúc nào? “

Triển Thiệu không thể che giấu vẻ khiếp sợ trên mặt.

” À, đây là quyền lợi đặc biệt của Lâm Miểu. Bởi vì, cậu ấy không được trả tiền cát xê. Nếu cậu ấy muốn chủ động ngừng quay hẳn, chỉ cần bồi thường phí phát sinh, ví dụ như phí thuê địa điểm, phí thuê người quay phim,…. Không phải trả tiền phí vi phạm hợp đồng. ” Đạo diễn nói.

” …. Không…. Trả tiền cát xê? ” Triển Thiệu như bị chấn động mạnh.

” Đúng vậy. ” Đạo diễn nói: ” Diễn viên ” chất lượng tốt ” như thế, chủ động đề nghị không cần tiền cát xê, chỉ đưa ra một yêu cầu duy nhất đó là – làm bạn diễn của anh. “

Triển Thiệu bất ngờ không nói lên lời.

Hôm qua Lâm Miểu kể về việc cậu quyết định đóng phim người lớn vì Triển Thiệu, anh cũng không quan tâm lắm. Nhưng nghe tới chuyện cậu nhóc này không cần tiền cát xê, Triển Thiệu không thể không nghiêm túc nhìn vào vấn đề.

Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

” Vậy, nếu như cậu ấy nói muốn quay tiếp…. “

Đạo diễn trực tiếp ngắt lời anh:

” Quay tiếp? Nếu cậu ấy còn muốn kí hợp đồng với studio, vậy thì phải dựa theo quy định. Kí một năm, trong năm này quay như nào, quay với ai đều do studio quyết định, muốn rời đi, trả gấp ba tiền vi phạm hợp đồng. “

Tim Triển Thiệu như bị ai bóp chặt.

Anh yên lặng gật đầu, không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Không có ai đứng trước cửa thang máy. Chắc là Lâm Miểu đã về rồi.

Triển Thiệu thở dài, mở tài khoản ngân hàng, bắt đầu tính tiền tiết kiệm của bản thân.

Hừm…. Quay hết năm nay là đã có thể trả hết nợ, nếu tiết kiệm thêm thì còn dư lại một chút…. mà Lâm Miểu mới chỉ quay đúng một cảnh, địa điểm quay, hậu cần, người quay phim, chắc cũng không tốn tiền lắm nhỉ?

Sau khi về đến nhà, Triển Thiệu do dự nhìn chằm chằm vào số điện thoại Lâm Miểu hồi lâu, cuối cũng vẫn quyết định không gọi cho cậu.

Trước đó, anh có ghé qua siêu thị mua hộp sữa bò rồi đi về nhà. Sau đấy, anh lại đi đến siêu thị mua hai quả táo, rồi lại đi về nhà thêm lần nữa.

Đi đi lại lại hai vòng, mà vẫn không ” trùng hợp ” gặp Lâm Miểu lần nào cả.

Hết cách, anh chỉ có thể gọi cho trợ lý, định viện cớ xin số điện thoại Lâm Miểu.

Không ngờ rằng, anh mới mở miệng hỏi:

” Số điện thoại Lâm Miểu….. “

Trợ lý đã lập tức trả lời:

” Thầy Triển, tôi sẽ gửi cho thầy ngay bây giờ! Ngay bây giờ! “

1 giây sau, trợ lý đã gửi số điện thoại Lâm Miểu cho anh.

Trợ lý còn nói thêm một câu:

” Thầy Triển cố lên! “

Cố lên? Cố lên cái gì? Tôi không định tán tỉnh cậu ấy!

Triển Thiệu dở khóc dở cười.

Nhưng sau khi có được số điện thoại, Triển Thiệu bắt đầu cảm thấy bối rối bất thường.

Anh không biết phải nói gì với cậu.

Không những thế, anh cũng không biết bản thân đang định làm gì.

Anh nghe đạo diễn nói, Lâm Miểu chỉ cần thanh toán phí phát sinh là có thể muốn ngừng lúc nào thì ngừng, suy nghĩ đầu tiên của anh – khuyên Lâm Miểu ngừng quay luôn! Nếu Lâm Miểu không đủ tiền, anh có thể giúp.

Nhưng sau khi Triển Thiệu bình tĩnh lại, anh nhận ra ý tưởng này hoang đường đến mức nào.

Rõ ràng Lâm Miểu không bị bắt đi đóng phim người lớn, sao anh có quyền kêu người ta ngừng diễn được? Hơn nữa, tại sao anh lại muốn thay Lâm Miểu quyết định nhiều như vậy? Cậu ấy đã trưởng thành, là sinh viên đại học D, chẳng lẽ Lâm Miểu không biết bản thân đang làm gì sao? Mà anh với cậu cũng không có quan hệ thân thiết gì cả. Chỉ là có duyên làm đồng nghiệp với nhau – cho dù công việc phải cởi quần áo, sờ sờ,… cùng đối phương, nhưng suy cho cùng đó là yêu cầu công việc, không có gì mờ ám ở đây cả.

Nhưng… Tưởng tượng đến khuôn mặt thẹn thùng, giọng nói dịu dàng của Lâm Miểu, tim Triển Thiệu lại đập thình thịch.

Cậu nhóc này… Không nên ở những nơi như vậy…. Triển Thiệu đang đấu đá trong lòng, thì hòm thư kêu ” Đinh ” một tiếng.

Trợ lý gửi kịch bản cảnh tiếp theo của bộ phim.