“Thầy Đường?” Không biết từ lúc nào đã có thêm người vào thang máy.
“Hả?” Đường Tự hoàn hồn, nhận ra thang máy đã tới tầng một, anh nói một câu xin lỗi rồi vội vàng đi ra.
Bên ngoài đột nhiên đổ mưa, Đường Tự không đem ô, bèn dứt khoát đứng luôn trước tòa nhà dạy học, tâm trạng hỗn loạn nhìn chăm chú hết vũng nước nhỏ này đến vũng nước nhỏ khác trên mặt đất.
Trạm phát thanh trong trường tới cũng rất đúng lúc, từng bài từng bài hát phát lên như làm nền cho cơn mưa này. Mưa ở khuôn viên trường thường rất lãng mạn, hoặc có lẽ dưới khung cảnh trường học được hội tụ thêm hơi thở thanh xuân nên nhiều khi nó có thể khiến người ta nghĩ tới tình yêu, nghĩ tới mối tình đầu. Con người sở dĩ có thể bởi những gì trước mắt mà suy nghĩ xa xôi, có lẽ là do nó chạm tới hồi ức, do những gì từng trải, hoặc cũng có thể do ghi chép lại, tóm lại là có chút gì đó để chắp nối vô số những mảnh ghép kí ức thành một sợi dây, đầu bên này là một màn mưa hết sức bình thường, đầu bên kia lại là người trong mộng đặc biệt quá đỗi.
Đường Tự tựa bên bức tường cạnh cửa chính của tòa nhà dạy học số bảy, nghe thấy một bạn nữ bên cạnh đang phàn nàn với bạn trai mình, nhắc anh đem ô rồi mà anh không đem. Bạn nam đó cười hi hi, duỗi tay ôm lấy bạn nữ vẫn đang cau chặt mày, hát theo bài hát đang phát trên loa: “Điều đẹp nhất không phải là ngày mưa, mà là mái hiên nơi đôi ta cùng trú, cảnh tượng trong hồi ức…”
Đường Tự tự nhận anh là một người không lãng mạn, có điều cho dù như vậy, anh vẫn bị màn mưa này cảm hóa đôi chút. Đôi tình nhân bên cạnh đã bắt đầu nói nói cười cười, bạn nữ nói muốn ăn gà om nấm, bạn nam nói được, lát nữa sẽ đi, lấy cho em thêm hai bát cơm, bạn nữ giả bộ tức giận vỗ bạn ấy một cái, lượng cơm của em rất ít đấy biết không?
Đường Tự lắng nghe, bàn tay lại mò vào trong túi. Bao thuốc lá trong túi đã xẹp lép, chắc là chỉ còn hai cây.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, tầm nhìn đúng lúc chạm phải bông hoa nhỏ trên thảm cỏ, đương độ xinh đẹp lại bị nước mưa xối cho nghiêng nghiêng đảo đảo. Nhìn có một chút, Đường Tự lại nghĩ đến bông hoa nhỏ trên bờ vai Đường Thác.
Đột nhiên rất muốn gặp em ấy.
Đường Tự thở dài một hơi, cuối cùng anh không lấy bao thuốc có vẻ đã rỗng tuếch ra mà rút điện thoại từ bên túi áo khác, gọi một cuộc cho Đường Thác.
Ngày mưa thích hợp nhất là nằm dài trên giường, đây là châm ngôn của Hà Chúng. Buổi chiều quên không đóng cửa sổ trong kí túc xá, giường của Hà Chúng lại kế bên cửa sổ nên bị nước mưa hắt vào ướt mất nửa lớn. Cậu ấy bèn trèo lên giường của Đường Thác, nằm song song với cậu nghịch điện thoại. Hai đứa con trai chen chen chúc chúc, Đường Thác nằm không thoải mái, cậu trở mình muốn quay qua một bên.
Vừa hay đương lúc điều chỉnh tư thế, tiếng chuông điện thoại quen thuộc của cậu vang lên.
Hà Chúng vẫn say sưa chơi game, bất ngờ bị Đường Thác vừa cúp điện thoại, tay chân luống cuống đạp cho một cái.
“Ui cha cái chân của tôi!”
Đường Thác vội nói “xin lỗi xin lỗi”, tay chân cũng nhanh lẹ thoắt cái xoay người xuống giường. Cậu vừa đi dép lê vừa ngẩng đầu nói với Hà Chúng: “Tao cầm ô mày đi nhé.”
Hà Chúng hừ hừ: “Cầm đi cầm đi.”
“Đi đưa ô cho em gái nào hả mày?” Một người khác trong kí túc hứng thú lên tiếng.
Đường Thác không để ý cậu ta, cầm lấy hai cái ô rồi ra ngoài.
Vội vàng khoảng năm phút thì Đường Thác chạy tới, Đường Tự nhìn chằm chằm Đường Thác từng bước từng bước lớn vượt qua những vũng nước, nước bắn tung tóe lên quần của cậu.
“Em chạy cái gì, nhìn quần em kìa.”
Lúc này Đường Thác mới thở hổn hển, đỏ mặt cúi đầu kiểm tra, phát hiện quần cậu gần như đã ướt đến đùi luôn rồi. Cậu xoa xoa mũi, đưa một chiếc ô khác trong tay cho Đường Tự.
Thế nhưng Đường Tự lại nhanh chóng đưa chiếc ô đó cho hai bạn sinh viên nữ vừa làm quen ở bên cạnh, tự mình chen tới dưới ô của Đường Thác.
“Hai em cùng nhau về đi, tôi thấy giờ còn ổn chứ tí nữa khéo còn mưa to hơn đấy.”
Hai bạn sinh viên ấy ngạc nhiên nói cảm ơn, cảm ơn Đường Tự xong thì quay sang cảm ơn Đường Thác.
Thế nên Đường Thác chẳng hiểu ra làm sao bị Đường Tự kéo đi, bàn tay Đường Tự không biết là vô tình hay cố ý mà áp đúng lên bông hoa nhỏ trên vai Đường Thác.
Đường Tự kéo Đường Thác tới trên xe anh, rút một cái khăn lông mới ném cho cậu: “Lau qua đi.”
Anh khởi động xe lái ra tới bên đường, Đường Thác vẫn cúi đầu nghiêm túc lau nước đọng trên người. Tiếng vải vóc ma sát, tiếng mưa táp bên cửa sổ, tiếng cần gạt nước lướt trên kính hòa lẫn với nhau giữa thành thị đang tĩnh lặng đi không ít, khuấy đảo mối tơ vò trong lòng Đường Tự.
“Tư Hành.” Đường Tự gọi Đường Thác một tiếng.
Động tác trên tay Đường Thác không dừng lại: “Hửm?”
“Em nhớ không, lúc trước tôi hay vẽ một bông hoa màu đỏ cho em, mỗi ngày một bông.”
Những lời này Đường Tự nói rất thản nhiên, như thể chỉ thuận miệng nói một câu thời tiết hôm nay thật đẹp, thế nhưng câu nói đó cũng rất bất ngờ, tiếng vải vóc ma sát cũng biến mất.
Dẫu trong lòng Đường Thác lúc này có sóng to gió lớn thế nào, Đường Tự cũng không nhìn ra được dù chỉ một chút khác thường. Đường Thác đã tự khống chế tâm lý của mình biết bao năm, thời khắc mấu chốt cậu tuyệt đối không cho phép mình thất thố.
Đường Tự không nhận ra được phản ứng khác thường nào của Đường Thác, trong lòng tự thở phào một hơi. Thực ra anh không hề thoải mái như biểu hiện bên ngoài, về bông hoa nhỏ đó, lúc nãy khi đợi Đường Thác đến dự định tệ nhất anh cũng chuẩn bị xong xuôi rồi.
“Bông hoa trên vai em ấy, là bởi ngày xưa tôi hay vẽ cho em sao?”
“Ừm.” Đường Thác gấp khăn lông lại, gấp rất gọn gàng.
“Sao lại phải xăm lên người?”
Đường Thác đặt khăn lông sang bên cạnh, thoải mái đáp lời: “Muốn cổ vũ bản thân, em… khoảng thời gian vừa mới rời khỏi anh, em rất bất an, không dám nói chuyện với bố mẹ mới, chắc là vẫn hơi bị sợ hãi. Lúc đó chưa biết đến xăm mình nên học anh tự vẽ trộm, sau này bị một đàn anh nhìn thấy, hỏi em đó có phải hình xăm hay không. Lúc ấy em mới biết đến xăm mình, thế là tìm một tiệm tới xăm cho đỡ phải vẽ mãi.” Nói xong những lời này, cậu quay đầu qua nhìn sắc mặt của Đường Tự, vẻ mặt anh hơi nghiêm túc, nhưng không hề tỏ vẻ tức giận. Đường Thác len lén cuộn chặt bàn tay, cậu biết cửa này đại khái có thể thông qua rồi: “Hồi đó không hiểu chuyện, nhất thời xúc động mới đi xăm.”
Lời này nghe có vẻ quen quen, Đường Tự nhớ ra, lúc Đường Thác nói xin lỗi với Thời Hề, cậu cũng bảo bản thân mình hồi đó không hiểu chuyện. Nghĩ tới đây, anh bất giác cau chặt hai đầu mày, tỏ vẻ uy nghiêm.
Vừa đúng lúc gặp đèn đỏ, Đường Tự dừng xe, nghiêng đầu nhìn Đường Thác, phát hiện cậu cũng đang nhìn mình.
“Nếu… nếu anh thấy không ổn, em có thể đi xóa.”
Cần gạt gạt đi màn mưa trên kính chắn gió, khoảnh khắc tầm nhìn trở nên rõ ràng, lần đầu tiên Đường Tự cảm thấy hối hận. Cho dù anh không muốn thừa nhận, cho dù anh biết hiện giờ Đường Thác rất ưu tú, cho dù biết rằng ngày đó bản thân anh chỉ lựa chọn cách mà anh cho là ổn thỏa nhất, anh vẫn hối hận.
Gia đình sinh ra Đường Thác khiến cậu từ nhỏ đã phải sống một cách dè dặt cẩn thận. Tới khi anh đưa cậu đi, tốn mất bao công sức mới giúp cậu trở lại dáng vẻ bình thường của một đứa trẻ, biết khóc biết cười, biết làm nũng, biết đùa giỡn biết cáu kỉnh, biết nói em muốn có cái này, em muốn ăn cái kia. Đường Thác của khi đó là một Đường Tư Hành sinh động hoạt bát.
Vậy nhưng qua bao năm gặp lại, tới giờ anh mới phát hiện, Đường Thác không chỉ trở nên biết điều hơn, dường như cậu còn trở lại làm Đường Thác quen nhìn ánh mắt người khác, cẩn thận dè dặt, vả lại còn suy nghĩ chu toàn hơn cả ngày xưa.
“Không phải tôi thấy không ổn, tôi chỉ hơi tò mò nên mới hỏi em.” Anh vươn tay xoa xoa đầu Đường Thác.
Đường Tự đè ép những suy nghĩ trong lòng, đèn đỏ biến thành màu xanh, anh hỏi: “Muốn ăn gì?”
Không hề nằm ngoài dự đoán, Đường Thác trả lời: “Gì cũng được.”
Biểu hiện của Đường Thác vẫn luôn rất bình thường, Đường Tự không nhìn ra điều gì khác, chuyện bông hoa nhỏ bèn cứ như vậy mà trôi qua. Có điều Đường Tự vẫn chưa hoàn toàn yên tâm được, những lời tính khí trẻ con trước lúc rời đi của Đường Thác một lần nữa bắt đầu ào tới trong đầu anh, anh nghĩ không ra, một đứa trẻ hồi đó cực đoan như vậy, lòng chiếm hữu mạnh như vậy, tại sao vừa mới hai mươi tuổi lại trở nên gần như không biết cáu gắt, ôn hòa đến mức không thể ôn hòa hơn?
Thời gian đã lâu Đường Tự mới lướt lại số điện thoại của mẹ Đường Thác. Anh nhìn dãy số đó, muốn gọi lại do dự. Gọi qua rồi anh sẽ nói những gì? Nói muốn tìm hiểu cuộc sống mấy năm nay của Đường Thác sao? Nói rằng anh cảm thấy Đường Thác hiện giờ quá đỗi hiểu chuyện sao?
Đường Tự thở dài một hơi, ném điện thoại lên bàn. Hỏi như vậy không khỏi quá kì lạ, nào có ai lại đi nghi ngờ con trẻ nhà mình quá hiểu chuyện?
Thế nhưng suy nghĩ thêm mấy phút, anh vẫn quyết định hẹn gặp mặt mẹ Đường Thác nói chuyện.
Người ta không nghi ngờ, anh nghi ngờ.
Người mà cứ nghẹn hoài thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Có điều Đường Thác còn chưa kịp gọi đã bị một cuộc gọi khác cắt ngang, là của Lục Thành Úy.
“Gì?”
“Woa, cậu hơi bị lạnh nhạt với tôi rồi đấy?”
Trong lòng Đường Tự có chuyện, đang phiền muộn, cũng không muốn lắm mồm với anh ta, bèn giục: “Nói nhanh, không có chuyện gì thì cúp máy.”
Lục Thành Úy chắc là nghe ra tâm tình anh không tốt, cuối cùng cũng không vòng vo tam quốc mấy chuyện có cũng được mà không có cũng chẳng sao nữa: “Tôi đang theo đuổi một tiểu minh tinh.”
“Hừ.” Đường Tự muốn cúp điện thoại.
“Này! Nghe tôi nói hết đã.” Lục Thành Úy nhanh chóng nói: “Em ấy à, có một niềm đam mê, có chuyện hay không có chuyện đều chạy đến phòng khám tâm lý, hầu như quen thuộc hết tất cả các phòng khám tâm lý lớn toàn Bắc Kinh. Kết quả cậu đoán xem thế nào nào!”
Đường Tự im lặng, không tham gia, không phối hợp.
Lục Thành Úy không hề để bụng sự lạnh nhạt của khán giả, tự công bố đáp án: “Ban nãy tôi cùng em tới một phòng khám tâm lý của một nữ bác sinh khá nổi tiếng, kết quả em ấy nhớ lộn lịch hẹn, hôm nay không phải thời gian hẹn của em ấy.”
Có lẽ cả đời này Lục Thành Úy đều nói nhảm nhiều như vậy.
“Cái này không quan trọng, quan trọng ấy là tôi vừa định đi thì nhìn thấy một người bước vào, là Tư Hành!”
Đường Tự đang rót nước, nghe được hai chữ cuối cùng, tim anh bỗng nhảy một cái.
“Ai cơ?”
“Đường, Tư, Hành.”
Lục Thành Úy nói từng từ một: “Nhóc con này tìm bác sĩ tâm lý làm gì, giờ trẻ con đều theo trend vậy hả?”
“Gửi định vị cho tôi.”
Không cho Lục Thành Úy chút thời gian phản ứng nào, Đường Tự đã cấp tốc dặn anh ta một câu, rồi cầm chìa khóa ra ngoài.
Đường Tự không thể hình dung được tâm trạng lúc này của anh, anh vô cùng hi vọng lần này có thể tin tưởng cái miệng lắt léo của Lục Thành Úy, rằng Đường Thác chỉ là mù quáng bắt trend mà thôi.