Đây có lẽ là tiết học mà Đường Tự lực bất tòng tâm nhất, thậm chí anh còn cảm thấy mình đang đi ngược lại so với với đạo đức của nghề giáo. Trên màn hình máy tính rõ ràng là nội dung anh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa, vậy mà dường như hôm nay nó lại tìm đủ mọi cách nhảy nhót loạn xạ, khiến tâm tư Đường Tự hỗn loạn, vừa tức vừa phiền.
Tiếng chuông báo hết tiết thứ nhất vang lên, anh thở phào một hơi thật dài, ném viên phấn lên trên bàn. Dù hiện tại đã có PPT, giảng viên hoàn toàn không cần dùng phấn để dạy học nhưng Đường Tự giờ nào cũng sẽ viết bảng. Viên phấn bị ném không rơi vững, lăn mấy vòng trên bàn rồi “cạch” một tiếng rớt xuống mặt đất, vỡ thành hai mảnh, còn thêm cả chút vụn phấn trắng rơi vãi xung quanh không theo một bố cục nào cả.
Muốn tiện đà lại thành ra vẽ vời thêm chuyện, Đường Tự chỉ đành cúi người nhặt viên phấn đó lên. Lúc thẳng người dậy, anh phát hiện lớp học hôm nay có gì đó khang khác.
Bình thường giờ nghỉ, sinh viên cần lấy nước thì đi lấy nước, cần đi vệ sinh thì đi vệ sinh, dù không có chuyện gì cũng ra ngoài dạo một vòng, làm gì không quan trọng, chủ yếu là đi hóng gió. Vậy mà hôm nay, dưới lớp chẳng ai làm gì, có một nhóm thì vây xung quanh chỗ Hà Chúng, những người không qua đó đa số cũng đều hóng hớt, vểnh tai nghe bên ấy nói chuyện.
Đường Tự nghe thấy vài câu, các em ấy đều đang hỏi thăm tình hình của Đường Thác, hỏi tại sao cậu không đi học, có phải tâm trạng của cậu xấu không.
Xem ra nhân duyên của Đường Thác tốt thật.
Trong lòng Đường Tự lại dậy sóng bởi những câu quan tâm dồn dập đó. Anh bèn bỏ viên phấn trong tay xuống, cầm điện thoại dựa vào một bên, gửi tin nhắn cho người đang ở nhà, hỏi xem buổi trưa cậu muốn ăn gì.
Hà Chúng vừa mới ôm một chồng bài tập đi lên bục giảng, đặt lên bàn xong xuôi thì tới gần bên cạnh Đường Tự, đè thực thấp giọng nói hỏi: “Thầy Đường ơi, Thác Thác không sao chứ ạ?”
Anh ngẩng lên nhìn cậu ấy, lắc đầu, rồi lại liếc cái điện thoại vẫn chưa thu lại kia, nói: “Không sao.”
“Ò.” Hà Chúng như đang tự lẩm bẩm một mình, than thở: “Vậy thì tốt.”
Lúc sắp đến giờ vào lớp Đường Thác mới trả lời tin nhắn của anh.
“Em về nhà rồi… Tối nay bố mẹ em về, lúc đầu em cũng định hôm nay về nhà rồi, thật đấy.”
Chưa đến hai giây sau lại có một tin nhắn nữa được gửi tới.
“Bố mẹ em trở về thật.”
Nhìn dòng tin nhắn ấy, trong đầu Đường Tự đã phác họa ra gương mặt thành thật nghiêm túc của Đường Thác. Anh than thầm trong lòng, cuối cùng thì em ấy vẫn chạy.
Năm phút giữa giờ rất nhanh đã kết thúc, anh chỉ kịp trả lời một câu ngắn ngủi rồi lại cầm nửa viên phấn vừa gãy làm đôi kia, tiếp tục bài giảng đang dang dở.
Mà Đường Thác lúc này đang đứng ở trạm tàu điện ngầm đợi tàu, điện thoại sáng lên, cậu thấp thỏm lo âu liếc nó một cái, sợ mình mong đợi quá nhiều. Cậu không nắm chắc được thái độ của Đường Tự, Đường Thác gãi gãi đỉnh đầu, nhưng cậu cảm thấy sự việc hình như không đến nỗi tệ hại như cậu dự tính.
“Tan học tôi gọi điện thoại cho em, phải nghe.”
Hai tiếng “tít tít” vang lên, cửa tàu điện ngầm đã mở, Đường Thác bước lên, đi đến chỗ giao nhau giữa hai toa tàu rồi tìm một góc nhỏ tựa vào. Tàu chạy, kéo mọi người đi xa khỏi trạm dừng.
Đường Thác lại mở mục tin nhắn, đọc từng câu từng chữ, tốc độ đọc chậm đến mức có thể miêu tả lại từng đường từng nét của những chữ Khải ngay ngắn đó trong lòng.
Cậu mở mục cài đặt trong điện thoại, xác nhận cài đặt âm báo thành chế độ chuông và rung, rồi lại xác nhận lượng pin, bảy mươi bốn phần trăm, Đường Thác lúc này mới yên tâm cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn tấm biển quảng cáo chớp nhoáng qua cửa sổ.
Sau khi bí mật sâu thẳm nhất bị bại lộ, hầu như mọi người đều sẽ trải qua một giai đoạn thế này, đầu tiên là kinh sợ như trời rung đất chuyển, hoảng hốt như thể thế giới sắp diệt vong, rồi sau đó là bình tĩnh lại, một loại bình tĩnh chậm rãi và kéo dài vô tận.
Điện thoại của Đường Tự đến rất đúng giờ, gần như sau phút thứ năm mươi mốt, điện thoại đã vang lên. Khi ấy Đường Thác vẫn đang trên tàu, đi qua ga chuyển dài dằng dặc, Bắc Kinh thật lớn, đường xá cũng thật xa xôi.
“Đến nhà chưa?”
Xung quanh hơi ồn, Đường Thác bèn áp điện thoại gần tai hơn chút, để giọng nói của Đường Tự càng gần cậu hơn: “Vẫn chưa, sắp về đến nơi rồi.”
“Ừm.” Đường Tự dừng một lát, bảo: “Chú ý an toàn, về nhà rồi thì gửi tin nhắn cho tôi, biết chưa?”
Đường Thác ở giữa dòng người chen chúc đáp lại một tiếng, chen lên tàu: “Đường… thầy Đường, người trên tàu đông quá, em… em cúp trước đây.”
Đợi đến khi cúp máy, Đường Thác mới cảm nhận được mặt cậu đã bị điện thoại áp đến nóng bỏng.
Vẫn hơi khó mà đối diện được, cậu chán nản cúi thấp đầu.
Đường Tự ở canteen ăn vội ăn vàng xong thì về nhà, nhìn thấy chăn ga đã được giặt sạch, treo ngay ngắn trên thanh phơi quần áo ngoài ban công.
Đầu giường có một tờ giấy note của Đường Thác để lại, trên đó ghi cậu không biết chăn ga mới ở đâu nên không thay lại giúp anh, ngoài ra bởi vì bố mẹ cậu hôm nay trở lại nên cậu đã về nhà trước rồi.
Đường Tự ngồi trên chiếc giường trống không, khẽ miết tờ giấy note, ngây ngốc một lúc lâu sau mới nặng nề thở ra một hơi, cất tờ giấy vào trong ngăn kéo.
Thôi được, đợi ngày mai đi gặp Văn Anh xong rồi tới tìm cậu vậy.
Chạng vạng tối ngày thứ sáu, Đường Tự tới địa điểm gặp mặt với Văn Anh trước hai mươi phút. Ban đầu Văn Anh bảo tìm một quán cà phê nhưng không biết tại sao tối qua lại gọi điện thoại nói chị đã đổi địa điểm thành một quán McDonald.
Đường Tự đứng trước cửa quán McDonald, xuyên quan cửa kính sát đất có thể nhìn thấy hai ba nhóm người đang ngồi bên trong ăn uống tán gẫu, thậm chí còn có người đang túm tụm lại chơi bài tú lơ khơ. Một lần nữa Đường Tự cho rằng đây thực sự không phải một nơi thích hợp để nói chuyện.
Đường Tự tìm một chỗ tương đối yên tĩnh, gần cửa sổ rồi đợi Văn Anh. Anh chưa từng nhìn thấy Văn Anh, vậy mà lúc chị đẩy cửa ra, dựa vào khí chất, anh vẫn có thể nhận ra đó là chị. Văn Anh mặc một chiếc áo gió màu trắng, anh vẫy tay với chị, tầm mắt của chị tìm tới bên này, nở nụ cười rồi bước qua đó.
“Anh Đường đến sớm thật đấy.” Văn Anh ngồi xuống, nhẹ giọng nói, cũng không hề chào hỏi thừa thãi.
Đường Tự nở nụ cười với chị: “Quen tới sớm rồi.” Tiếp đó anh nhìn xung quanh bốn phía: “Bác sĩ Văn tại sao lại chọn gặp mặt ở McDonald?”
Thoạt nhìn Văn Anh hoàn toàn không giống như đến để bàn chuyện quan trọng, sau khi ngồi xuống thì chị bắt đầu nhàn rỗi nghiên cứu tờ rơi quảng cáo đồ ăn cho trẻ em dán trên mặt bàn. Nghe Đường Tự nói, chị cong khóe miệng hỏi anh: “Sao thế, anh Đường thấy chỗ này không tốt sao?”
“Chỉ là tôi thấy không hợp để nói chuyện thôi.” Đường Tự lắc đầu: “Đã lâu tôi không đến McDonald, tôi đi gọi đồ ăn, bác sĩ Văn muốn ăn gì?”
Không hề giữ ý, Văn Anh nói: “Một phần Mcnuggets nhỏ, một cốc coca không thêm đá.”
“Bữa tối chỉ ăn vậy thôi sao?”
Văn Anh mỉm cười: “Giữ dáng ấy mà.”
Lần đầu tiên gặp mặt, Văn Anh để lại ấn tượng rất tốt cho Đường Tự. Có lẽ bởi chị là bác sĩ tâm lý, am hiểu sâu sắc về tâm lý con người, mỗi một động tác, mỗi một câu nói của chị đều khiến Đường Tự cảm thấy thỏa đáng. Trên một mức độ nhất định, anh không thích những người luôn giữ ý, một là bởi bản thân anh vốn là người thẳng thắn bộc trực, hai là anh cảm thấy, vì một chuyện bé xíu mà cứ khách sáo qua khách sáo lại thì rất lãng phí thời gian.
Rất nhanh Đường Tự đã bưng khay đồ ăn trở lại, trừ hai thứ của Văn Anh, trên chiếc khay chỉ có thêm một ly coca thêm đá.
“Không ăn chút gì sao?” Văn Anh hỏi.
Đường Tự lịch sự lắc đầu: “Tôi không thích đồ ăn nhanh.”
Văn Anh đang đổ sốt chua ngọt, nghe thấy anh nói vậy chỉ cười nhẹ một cái.
“Anh Đường vừa mới hỏi tôi tại sao lại chọn chỗ này.” Văn Anh nhón lấy một miếng gà nugget, chấm sốt: “Nơi này không khiến anh nhớ tới gì sao?”
Đường Tự sững sờ, nhìn Văn Anh bỏ miếng gà vào miệng, cắn đi một góc.
Cũng là động tác ấy, đột nhiên gõ vào cánh cửa hồi ức trong anh, một cảnh tượng quen thuộc được đánh bóng đến sáng loáng, bừng bừng hiện lên trước mắt anh.
Văn Anh vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của Đường Tự, lúc này thấy lông mày anh nhíu chặt lại, chị biết Đường Tự đã nhớ ra.
“Tôi cũng không thích ăn những thứ này, bình thường cũng không cho con gái tôi ăn. Lần đầu tiên tới đây là Tư Hành đưa tôi tới. Vốn dĩ theo đạo đức nghề nghiệp thì tôi không thể tùy tiện tiết lộ tình trạng của bệnh nhân cho người khác, nhưng tình huống của Tư Hành rất đặc biệt. Có lẽ do tôi cũng làm mẹ, trong lòng tôi cậu ấy giống như con tôi vậy. Tôi trị liệu cho cậu ấy ba năm, tất nhiên hi vọng cậu ấy có thể mau chóng khỏe lại. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn cách nhờ anh, vậy nên, tôi quyết định vi phạm đạo đức nghề nghiệp một lần. Không vòng vo tam quốc nữa, anh Đường này, Tư Hành từng kể cho tôi rất nhiều chuyện về anh, cũng kể với tôi nguyên nhân và những gì cậu ấy trải qua khi anh đưa cậu ấy rời đi. Có điều đó đều là góc nhìn của Tư Hành, nếu anh không ngại, hôm nay tôi muốn nghe đích thân anh nói về nguyên nhân hồi đó.”
Đá viên trong chiếc cốc chuyển động nhẹ nhàng, đụng độ lẫn nhau rồi dần dần trở lại trạng thái tĩnh lặng, so với lúc mới được bỏ vào cốc thì góc cạnh đã tan đi một chút.
Đường Tự theo bản năng với một tay vào trong túi muốn tìm bao thuốc, song lại nhớ ra đây là nơi công cộng thì thu tay về. Anh đẩy cốc coca sang một bên, hai bàn tay đan vào nhau đặt ở trên bàn.
Văn Anh hơi hạ tầm nhìn, thu hết động tác nhỏ đó của anh vào mắt, chị không lên tiếng.
Về đoạn hồi ức đó, Đường Tự rất ít khi nhớ lại.
Đường Thác theo anh hơn hai năm, trong khoảng thời gian đó anh luôn nghĩ rằng mặc dù anh không thể dạy dỗ Đường Thác giỏi giang hơn người, nhưng ít nhất cũng phải dạy cho cậu biết lễ nghĩa phải trái cơ bản. Thực sự anh không ngờ rằng, lần đó bọn họ đi dã ngoại, Đường Thác sẽ đẩy Thời Hề xuống dốc núi, càng không nghĩ tới, khi anh chất vấn Đường Thác, cậu lại gân cổ gào lên với anh.
“Em ghét cô ta đấy! Cô ta nói sau này muốn sống cùng anh! Em mới là người sống cùng anh đây này! Cô ta muốn cướp anh khỏi em!”
“Em cố ý đẩy cô ta đấy! Em không sai! Cô ta cướp anh đi, đừng có mơ hão!”
Mỗi câu Đường Thác nói khi ấy đều có thể dễ dàng châm ngòi cả trăm tấn thuốc nổ trong người anh, anh tức giận đến nỗi giương tay muốn đánh thật mạnh vào lòng bàn tay của Đường Thác. Nhưng tay cũng giơ lên rồi, anh lại không cách nào đánh xuống được. Mới đầu khi đưa Đường Thác đi anh đã nói với cậu, bất kể cậu làm sai điều gì, anh cũng sẽ không đánh cậu.
Anh nhớ bàn tay châm thuốc khi đó của anh run lẩy bẩy. Anh cực kì thất vọng về Đường Thác, cũng cực kì thất vọng về bản thân. Anh thực sự không hiểu, tại sao Đường Thác lại trở nên như vậy. Anh không biết Đường Thác có hiểu được ý nghĩa của đôi chân đối với một người coi vũ đạo là sinh mạng hay không, song anh thì hiểu. Thậm chí ngày ấy Đường Tự còn sợ hãi nghĩ rằng, nếu như dốc núi đó không phải là một dốc núi nhỏ, nếu như nó to hơn chút, cao hơn chút, dốc hơn chút thì sẽ có hậu quả như thế nào?
Hai bàn tay đan chặt vào nhau, Đường Tự nói: “Tôi nhìn thấy em ấy đẩy Thời Hề, thấy Thời Hề lăn xuống núi. Về sau lúc Thời Hề làm phẫu thuật, tôi hỏi em ấy tại sao, em ấy nói với tôi…”
Nói đến đây, Đường Tự ngừng lại, anh bắt đầu chắt lọc từ hồi ức, muốn tóm gọn lại thành một câu có thể biểu đạt hoàn toàn thái độ của Đường Thác.
“Bởi vì cô Thời Hề nói muốn sống cùng anh, Tư Hành tưởng anh là của cậu ấy, mà Thời Hề lại muốn cướp anh đi khỏi cậu ấy.” Văn Anh thuận theo lời của Đường Tự nói nốt, giọng điệu của chị rất nhẹ rất chậm, nhưng từng câu từng chữ đều chính xác, không chút dư thừa vắn tắt lại điều mà anh khó có thể tin được khi đó.
Đường Tự gật đầu: “Là vậy đấy, em ấy không biết sai, cũng không nhận sai, lúc đó em ấy… quá khích lắm, có thể là bởi cuộc sống hồi nhỏ không có cảm giác an toàn nên mới ỷ lại tôi quá mức.”
Văn Anh lúc này mới thu lại vẻ mặt tươi cười, chị nặng nề lắc đầu: “Mặc dù sau này Tư Hành quả thực rất cực đoan, nhưng khi đó cậu ấy không hề quá khích.”
Đường Tự hơi ngạc nhiên, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía chị.
“Một vài đứa trẻ sẽ có lòng chiếm giữ đối với đồ chơi mà nó rất thích, có lẽ dùng cái này để thí dụ thì không được hợp lí cho lắm, nhưng tôi chỉ muốn đính chính lại quan điểm của anh Đường mà thôi.” Văn Anh nói.
“Cậu ấy không quá khích, chỉ là khi cậu ấy không hiểu thế nào gọi là thích thì đã biết thế nào là chiếm hữu. Đây cũng là lí do mà sau này cậu ấy chán ghét chính bản thân mình, còn coi tình cảm đối với anh là một sai lầm đáng khinh bỉ.”