Sau khi tiễn Hà Chúng trở về, Đường Thác bèn chuyển đến nhà Đường Tự, có điều thông qua sự kiên trì bền bì và cương quyết đấu tranh của cậu, cuối cùng Đường Tự khoanh tay nhìn chằm chằm cậu dọn vào ở phòng ngủ cho khách trong nhà.
“Muốn ở đây thật à?”
Đường Thác ngồi bên giường gật đầu.
Đợi Đường Tự rời đi, cậu nhéo một phát lên đùi mình, trong lòng nghĩ, cũng không biết mày đang kiềm chế điều gì nữa.
Bởi vì trước tết mấy ngày luôn bận bịu rất nhiều việc nên Đường Tự sắp xếp thời gian xuất phát hơi sớm, cứ thế mà tính thì thực ra Đường Thác cũng không ở lại nhà anh được mấy ngày.
Hai ngày trước khi xuất phát, Đường Thác đi tra thời tiết ở Cáp Nhĩ Tân, con số hiển thị trên màn hình khiến cậu kinh ngạc không thôi. Cậu ngậm miếng táo cảm thán một câu, sau đó đưa cho Đường Tự xem: “Âm hai mươi tám độ luôn?”
Âm hai mươi tám độ thì cơ thể sẽ cảm thấy thế nào, thậm chí Đường Thác còn chẳng biết.
Đường Tự coi xong thì gật đầu, cánh tay anh băng qua cậu với lấy quần áo, bảo: “Thế nên chỗ quần áo này của em không ổn.”
Về phương diện ăn mặc thì Đường Thác đích thực là thành viên của phái bảo thủ, cậu có một tiêu chuẩn là không cần biết quấn bao nhiêu lớp cũng nhất định phải giữ ấm, mùa đông không bao giờ “thời trang phang thời tiết”. Mặc dù vậy, trang bị dày nhất của cậu cũng chỉ có chiếc quần thu giữ ấm hai lớp mà thôi.
Đường Tự đóng tủ quần áo, quay người: “Đi thôi, chúng ta đi mua chút đồ.”
“Mua quần áo sao?”
Đường Tự gật đầu: “Mua hai bộ đi, lúc đi mặc áo khoác chắc chắn không ổn, anh thấy áo lông của em cũng không giữ ấm được đâu, em mà mặc vậy qua đó thì đóng đông mất.”
Mặc dù Đường Tự muốn đưa Đường Thác đi mua quần áo, nhưng sau khi lên xe anh lại nghĩ, nếu như là mua cho Đường Thác thì đồ ở mấy cửa hàng anh hay mua có thể sẽ không hợp với cậu, dẫu sao thì khoảng cách tuổi tác giữa hai người còn đang chình ình trước mắt.
Anh liếc nhìn chiếc blazer khá là “nhi đồng” trên người Đường Thác lúc này, màu xám nhạt làm nền phối thêm mấy chiếc cúc, bên ngực trái còn in một con gấu nhỏ. Vốn dĩ Đường Thác đã có một gương mặt trẻ con nho nhỏ, giờ lại thêm cái áo này…
Đường Tự nhìn chính anh qua gương chiếu hậu, trong lòng đột nhiên dấy lên chút cảm giác kì quái. Người ta hay nói nào có thể đuổi theo thời gian, thế nhưng nhìn anh bây giờ sao mà giống như đang dụ dỗ đóa hoa của Tổ quốc vậy nhỉ?
Anh vừa cười thầm vừa khẽ lắc đầu, hỏi: “Bình thường các em hay mua quần áo ở chỗ nào? Những chỗ anh mua đơn điệu lắm, không hợp với em.”
Nghe anh nói vậy, Đường Thác còn chưa kịp hiểu “không hợp với cậu” là ra làm sao: “Ừm… ở trường đi với mấy đứa Hà Chúng thì hay tới Trung Quan Thôn, Tây Đan với cả Vương Phủ Tỉnh, còn đi với bố mẹ em thì nhiều nơi lắm.”
“Ồ.” Đường Tự nghe xong thì gật gù, bắt đầu khởi động xe, tiện miệng hỏi tiếp: “Cái áo khoác đang mặc là em tự mua à?”
“Hả? Không, mẹ em mua cho đấy.” Dứt lời Đường Thác lại hỏi: “Sao thế?”
Đường Tự bật chỉ đường, cười nói: “Không sao, có hơi… trẻ con.”
Sinh viên năm ba bị nói là trẻ con, Đường Thác tự động coi hai từ trẻ con của anh ngang bằng với “ấu trĩ”. Cậu cúi đầu kéo vạt áo, nhỏ giọng nói: “Mẹ em thích mua cho em mấy kiểu áo như vậy…”
Ai chẳng muốn được người mình yêu khẳng định, Đường Thác cũng không phải ngoại lệ, huống hồ cậu lại vô cùng để ý đến cảm giác khoảng cách giữa cậu và Đường Tự, không để ý mười phần thì cũng phải đến tám phần.
Đường Tự phân tâm híp mắt nhìn cậu một cái: “Nhưng em mặc lên nhìn rất đẹp.”
Tới trung tâm thương mại, Đường Tự gần như không chọn kiểu dáng mà chỉ chọn độ dày, dạo qua dạo lại mấy cửa hàng, nhờ nhân viên giới thiệu, cuối cùng hai người cũng tìm được mấy kiểu áo lông có độ dày khá ổn.
“Thưa anh, nếu như anh mặc thì kiến nghị anh nên thử kiểu này, đơn giản rộng rãi, rất thích hợp với anh, hơn nữa đây là kiểu dài nhất, giữ ấm tốt lắm ạ.” Chị gái bán hàng giới thiệu xong một kiểu rồi chỉ sang kiểu khác, nói: “Nếu là em trai mặc thì tôi xin được đề cử chiếc này, chiếc này bán chạy nhất trong tiệm chúng tôi đó, thực ra quần áo trong cửa hàng chúng tôi đều thiên về chín chắn thành thục, nhưng chiếc này là hàng hợp tác thiết kế, tăng thêm rất nhiều cảm giác trẻ trung, thiết kế dành riêng cho học sinh đó ạ, anh có thể thử xem.”
Đường Tự xem xét chiếc áo hàng hợp tác thiết kế kia thì thấy cũng được, bèn nghiêng đầu nói với Đường Thác: “Anh thấy ổn đó, em thử đi.”
Đường Thác mấp máy môi, sau khi nhìn lại hai chiếc áo, cậu vẫn lặng lẽ gật đầu, nhận lấy chiếc của mình.
Đó giờ Đường Tự đi mua quần áo đều vô cùng tùy ý, dù sao cũng chỉ có mấy loại màu sắc, nhìn đơn giản gọn gàng là được, nhưng nói thẳng ra là anh ỷ vào dáng người mình tốt nên mặc gì cũng hợp. Khoác xong chiếc áo lông, chị gái bán hàng mở lời khen đẹp, tự anh quay quay một vòng thấy cũng rất hợp với thẩm mĩ của mình.
“Thấy sao?” Đường Tự hỏi Đường Thác ở bên cạnh.
Đường Thác cũng thử xong chiếc áo của cậu, cùng Đường Tự sóng vai đứng trước gương. Cậu nhìn hình ảnh Đường Tự trong gương, dáng người cao thẳng, coi như không phụ tấm lòng của nhà thiết kế.
“Đẹp lắm.”
Vậy nên Đường Tự định luôn cái áo đó, xong xuôi anh lại hỏi Đường Thác xem chiếc của cậu thế nào. Khác với vẻ tùy ý của Đường Tự, Đường Thác đắn đo lưỡng lự rất lâu, cuối cùng cậu kéo áo xoay xoay mấy vòng mới nói với chị gái bán hàng: “Tôi muốn thử kiểu của anh ấy.”
Chưa đợi Đường Tự lên tiếng, chị gái bán hàng đã cười nói: “Kiểu đó chắc là không có số của anh đâu, bởi vì kiểu dáng nên chiếc đó toàn số to thôi, không hợp với anh cho lắm.”
Câu này nói thẳng ra thì là, anh thấp quá, không mặc nổi đâu.
Đường Thác bỗng cảm thấy ngượng ngùng trong giây lát, bởi chiều cao không có chí tiến thủ của cậu, cũng bởi cậu khó khăn lắm mới nói ra mong muốn của mình, song lại thất vọng không như ý muốn.
Đường Tự ở bên cạnh bảo: “Thế em cởi cái áo này ra đã.”
“Hửm?”
“Không phải không thích lắm sao, chúng ta thử cái khác.”
Cũng không phải không thích, Đường Thác nghĩ.
Cậu đang định nói gì đó thì lại thấy Đường Tự vừa cười vừa nhìn cậu. Nụ cười của anh nom có vẻ “thâm sâu khó lường”, dáng vẻ nhướn mày kia làm Đường Thác cảm giác chút tâm tư nho nhỏ của cậu bị nhìn thấu hết sạch, trong suốt như thể tủ kính không một hạt bụi ở bên cạnh.
Cậu cúi đầu, im lặng cởi áo, bên tai văng vẳng câu nói của Đường Tự với chị gái bán hàng: “Phiền cô lấy chiếc bên kia cho em ấy thử, chiếc trên túi có màu đỏ đó.”
Đường Thác chẳng để ý xem Đường Tự lại chọn cho cậu cái áo nào, cậu càng nghĩ càng thấy ảo não, trong lòng thầm kêu sớm biết vậy đã không nói ra rồi. Đợi cậu đỏ mặt xếp gọn chiếc áo vừa cởi xong, trên người đột nhiên có thêm một chiếc áo lông dày cộm.
Đường Thác vẫn đang đứng trước gương, thế nên khi ngẩng đầu, cậu nhìn thấy chính mình bọc trong chiếc áo, còn có Đường Tự đang đứng phía sau cậu, đỡ lấy vai cậu.
Trên người cậu là chiếc áo lông mới nãy Đường Tự thử.
“Thực ra mặc chiếc kia của em thì cũng thành đồ đôi đấy.”
Bàn tay Đường Tự từ đầu đến cuối luôn ôm lấy vai cậu, lúc nói chuyện, đáy mắt đầu mày anh đều nhuốm ý cười. Đương nhiên không phải cười nhạo, ấy là nụ cười có thể hóa thành đường mật.
Đang đỏ mặt thì Đường Thác nghe thấy chị gái bán hàng gọi cậu: “Em trai ơi em thử chiếc này nè…”
Có khi người mình thích quá thông minh, quá tỉ mỉ cũng không tốt cho lắm, gì cũng chẳng giấu được anh ấy. Đường Thác vùi trong chiếc áo, cậu chẳng biết nói gì, đành chuyển chủ đề: “Không phải em không mặc được sao…”
Mặc thì vẫn mặc được, nhưng mà lúc Đường Tự mặc chân còn lộ ra được một đoạn, đến lượt cậu thì gần như dài đến mắt cá chân.
Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Đường Tự: “Mặc được, đẹp lắm. Cứ vậy nhé, giờ hình như rất thịnh hành đồ đôi cùng mẫu nhưng không cùng kiểu đó, chúng ta bắt trend tí không?”
Nửa câu sau Đường Tự nói rất nhỏ, nhỏ đến mức chị gái bán hàng cũng không nghe thấy.