Tư Tự Vạn Thiên

Chương 37




Buổi tối, Đường Tự tắm xong thì về phòng, vừa mới lấy điện thoại trả lời hai tin nhắn đồng nghiệp gửi tới thì nghe được tiếng bước chân ngoài cửa. Quay đầu lại, Đường Tự thấy Đường Thác mang theo cái gối to mềm mại đứng ở đó, tóc mới khô được một nửa, áo trên vai còn vết tích bị nước thấm ướt.

“Hôm nay em muốn ngủ với anh.” Đường Thác nói.

Đường Tự cúi người kéo gối đầu của anh sang bên trái, liếc nhìn Đường Thác vẫn đang đứng ở cửa: “Vào đây.”

Sau khi nằm lên giường, ánh mắt Đường Thác đuổi theo bóng hình Đường Tự đang cầm máy sấy đi tới, cậu bảo: “Hôm nay em không muốn sấy tóc.”

“Không sấy sao?” Đường Tự đứng bên giường, bàn tay phủ lên đầu cậu: “Như thế này đi ngủ sẽ đau đầu đấy.”

Đường Thác lắc đầu: “Không đâu, mẹ em bảo khô chân tóc thôi là được.”

Đường Tự mỉm cười, nói được, vậy không sấy nữa.

Càng bên nhau Đường Thác càng cảm nhận được sự bao dung Đường Tự dành cho cậu, nhiều lúc cậu cảm giác Đường Tự vẫn coi cậu như một đứa nhóc mà nuông chiều, hơn nữa còn là kiểu yêu chiều cực kì.

Đợi tắt đèn lên giường xong Đường Tự mới vuốt ve tai Đường Thác, hỏi: “Hôm nay sao thế?”

Đường Thác không rụt rè giống như ngày thường, chủ động trở mình ôm lấy Đường Tự, mặt còn gác trên vai anh cọ tới cọ lui. Đường Tự bỗng buồn cười, ngộ ra là nhóc con này đang làm nũng.

Anh âm thầm cong khóe môi, ôm lấy Đường Thác, vỗ về lưng cậu: “Anh phát hiện, thỉnh thoảng em làm nũng một cái cũng không tồi.”

Đường Thác vùi đầu đỏ mặt, nhưng không hề tách khỏi anh.

Mãi đến khi cảm thấy mỏi cổ cậu mới nhỏ giọng nói: “Em nói với Hà Chúng, bảo cậu ấy đừng vứt tài liệu tiếng Anh…”

Vừa mới mở lời là Đường Tự hiểu ngay quyết định của cậu. Anh “ừm” một tiếng, bàn tay xoa xoa cổ Đường Thác, cổ vũ cậu tiếp tục nói.

“Em chuẩn bị tiếng Anh đã vậy.”

“Được, anh sẽ giúp em lưu ý bên trường học, em nhìn trúng trường nào thì nói với anh, anh giúp em liên hệ.”

Đường Thác gật đầu, cậu tin, chỉ cần cậu muốn là Đường Tự có thể sắp xếp ổn thỏa tất thảy.

Hai người im lặng hồi lâu, đoạn sau Đường Thác ngẩng đầu, khẽ ngước mắt nhìn anh.

“Thực ra em rất không có chí khí, cũng chẳng có chí hướng cao xa.” Dường như cuối cùng cậu cũng nhận được đủ dũng khí từ ánh mắt của đối phương, Đường Thác nói từng câu từng chữ: “Nhưng em sợ sau này anh sẽ đứng ở một nơi càng ngày càng cao, em không đuổi kịp anh được. Em sợ nếu như sau này em cứ mãi là một đứa trẻ, lo được lo mất dính lấy anh, anh sẽ mệt, sẽ phiền. Em không muốn như thế, em cũng muốn làm một người được anh tán thưởng, như Thẩm Tập Huy vậy.”

Cậu nói không hùng hồn, nhưng từng chữ từng chữ đều kiên định.

Đường Tự đã từng thấy nhiều người miêu tả lí tưởng của họ, sinh viên của anh, bạn học của anh, thầy cô của anh, nhưng trong biết bao người ấy, chưa một ai có ánh mắt giống như Đường Thác, dẫu xung quanh là bóng tối nhưng vẫn sáng đến mức khiến tim anh đập thình thịch, khiến anh muốn dâng lên tất thảy của mình, vì cậu mở đường, giúp cậu đáp tới nơi mà cậu muốn đi.

Tỉ mỉ mà tính thì đây là lần đầu tiên Đường Thác chủ động mở lòng với anh. Dường như anh lại có thể thấy được một nhóc con vẫn luôn hiện hữu trong ấn tượng của mình, cậu đứng dưới sự chú ý của anh tự mình cẩn thận lột bỏ lớp tơ tằm chằng quanh thân, từng chút từng chút một, để rồi lộ ra ánh mắt dịu dàng mà kiên định.

Với anh mà nói, đã chẳng còn gì khoan khoái được hơn thế.

Đây là đứa nhóc mà anh lấy làm kiêu ngạo.

“Trước hết, anh phải đính chính lại hai chỗ sai của em.” Giọng nói của Đường Tự mang theo ý cười vui vẻ: “Thứ nhất, anh không cảm thấy em dính lấy anh sẽ khiến anh phiền. Thứ hai, giờ anh rất tán thưởng em, em không cần thiết phải so sánh với Thẩm Tập Huy, nhưng anh mong em sẽ khiến anh càng tán thưởng hơn nữa.”

Ánh mắt Đường Thác nhìn anh khiến anh trầm mê quá đỗi, Đường Tự không nhịn được bèn hôn cậu.

“Anh rất vui vì em có thể chủ động nói lên suy nghĩ của mình, nếu đã quyết định thì phải cố gắng cho tốt, cơ mà đừng thấy áp lực quá nhé.”

Đường Thác gật đầu, ánh mắt cuối cùng cũng nỡ rời đi, cậu cúi đầu, lại cọ vai Đường Tự hai bận.

“Ngủ nhé?” Đường Tự hỏi.

Đường Thác không trả lời, chỉ thu cánh tay ôm chặt anh hơn nữa, cậu do dự mãi mới cất lời hỏi: “Nếu em ra nước ngoài rồi, anh sẽ đợi em đúng không? Liệu anh có thích người khác không?”

Đưa ra quyết định là một chuyện, nỗi lo khó lòng giải quyết lại là chuyện khác.

Đường Tự nghe vậy bèn trực tiếp trở mình đè chặt cậu, cùng cậu trao một nụ hôn dài miên man, hôn đến khi Đường Thác quên sạch những gì ban nãy cậu hỏi.

“Anh bảo rồi, người lo lắng phải là anh mới đúng.”

Lời này của anh là nghiêm túc, cũng là cảm giác lí trí thì hiểu rõ nên buông tay nhưng tình cảm lại buông không nổi mà lần đầu tiên Đường Tự được cảm nhận khi chính thức suy nghĩ về chuyện đi du học của Đường Thác.

Đường Thác sẽ tới một ngôi trường xuất sắc, cậu sẽ được tiếp xúc với vô vàn những người ưu tú đồng trang lứa với mình. Bọn họ có sức sống, thanh xuân, có lẽ còn có cả thứ gọi là tiếng nói chung mà anh không có. Nếu nói những năm tháng trước kia Đường Thác tự vây mình trong một quá trình khiến người ta hít thở không thông thì hiện tại, khi cậu đã bắt đầu bước ra khỏi quá khứ, chuẩn bị nghênh đón một cuộc sống mới, liệu cậu sẽ thích một người mới hay chăng?

Không phải Đường Tự không tự tin, anh chỉ sợ phần yêu thích bao năm nay Đường Thác dành cho anh ít nhiều gì cũng là nỗi day dứt cầu mà chẳng được. Dù biết mình không nên phỏng đoán tình cảm của Đường Thác như vậy, song Đường Tự vẫn không tránh được sinh ra cảm giác lo lắng không thể nắm bắt.

Có vẻ Đường Thác không hiểu lời anh nói lắm, cậu nghi hoặc hỏi: “Sao anh phải lo lắng?”

Một câu hỏi đơn giản lại khiến Đường Tự bừng tỉnh. Anh lắc đầu, tự cười nhạo chính mình, cảm giác bản thân đã một bó tuổi mà cứ như một thằng nhóc tì bỗng nhiên đi lo lắng chuyện này. Đường Tự hôn nhẹ Đường Thác một phen, đoạn bảo: “Anh sợ sau khi gặp được những thứ mới mẻ, em sẽ có mới nới cũ.”

“Sao có thể!” Đường Thác vèo cái tức giận, muốn lớn tiếng tranh luận song lại nhận ra người chất vấn cậu là Đường Tự, chỉ đành trừng hai mắt, cuối cùng rầu rĩ nói một câu: “Em chỉ thích mình anh thôi.”

Rõ là một người đến hôn thôi cũng ngại, nhưng lúc bày tỏ lại chẳng hề giữ ý với anh nửa phần.

Đường Tự tự thấy hổ thẹn, vỗ về cậu nói: “Ừm, anh biết.”

Về chuyện Đường Thác bắt đầu chuẩn bị ra nước ngoài, người vui vẻ nhất chẳng ai khác ngoài Hà Chúng. Hà Chúng đã quyết định đi nước ngoài đào sâu từ rất sớm, trường học cũng đã chọn xong, lúc Đường Thác còn chưa thi GRE là đã bắt đầu điên cuồng giới thiệu cho cậu, một lòng muốn tiếp tục tình hữu nghị đồng môn với cậu. Những người khác biết được chuyện này về cơ bản đều cổ vũ Đường Thác, tin tưởng cậu không có vấn đề gì. Chỉ có bố mẹ Đường Thác sau khi nghe cậu giãi bày xong thì im lặng rất lâu.

“Thác Thác à, không phải con vẫn luôn không muốn ra nước ngoài sao?” Hướng Uyển chau mày hỏi: “Mặc dù ra nước ngoài rất tốt nhưng sao đột nhiên con lại muốn đi vậy?”

Đường Thác dốt nhất là nói dối, chỉ đành vòng vèo không nói vào vấn đề chính: “Thì con thấy nếu xin được vào một trường đại học tốt thì cũng rất đáng để đi, bố cũng bảo ra nước ngoài học tập rất có lợi cho con còn gì.”

“Đúng thế đúng thế, ra nước ngoài rất tốt, học thêm kiến thức rồi trở về cống hiến, tốt lắm tốt lắm.” So với Hướng Uyển thì Đường Nghị Sơn lại tỏ ra vô cùng vui vẻ.

Hướng Uyển trừng ông một cái, nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của Đường Thác, hai đầu mày của bà chẳng giãn được ra nửa phân.

Đợi đến khi Đường Thác rời nhà tới trường học, Đường Nghị Sơn nhìn Hướng Uyển vẫn đang rầu rĩ không vui, bèn hỏi bà rốt cuộc là làm sao.

“Anh thì rộng lượng quá rồi, sao anh không nghĩ xem trước đây thảo luận chuyện này biết bao lần, thái độ của Thác Thác rõ kiên định, sao lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ chứ?”

Nghe Hướng Uyển nói vậy, Đường Nghị Sơn mới cảm thấy quả thực có gì đó không đúng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hướng Uyển vẫn cảm thấy trong chuyện này có vấn đề gì đó, bà đột nhiên nghĩ tới một khả năng, kích động vỗ Đường Nghị sơn một cái hỏi: “Liệu có phải con nó yêu rồi không? Anh có nhớ con trai nhà lão Nghiêm không, bạn gái nó muốn tới Nhật Bản học, thế là nó cũng đòi đi Nhật học… Không được, em phải tới trường học xem xem.”

Hướng Uyển tự thấy bà quả thực quá anh minh, xách túi ra khỏi nhà.

Đường Nghị Sơn vội vã kéo vợ lại: “Ôi dào em đừng có làm loạn, ngày mai không phải còn đi Quảng Châu công tác sao?”

Hướng Uyển mất kiên nhẫn đẩy chồng ra, nhanh chóng thay giày: “Công tác công tác, em thấy anh làm việc đến mức mụ người rồi, con trai quan trọng hay là công việc quan trọng? Tự anh đi đi em không đi, em phải đi gặp con dâu đây.”

“Sao em nói đi là đi thế.” Đường Nghị Sơn dở khóc dở cười: “Gì mà con dâu, chuyện này làm gì có căn cứ.”

Hướng Uyển vốn đã lao ra ngoài được một nửa, nghe chồng nói vậy bèn lập tức quay trở lại, nhấc một tay chỉ vào Đường Nghị Sơn, vẻ mặt chắc chắn: “Cược không, về xem tài liệu lịch sử thì em không bằng anh, nhưng về hiểu con trai, anh thấy anh đọ được với em không?”

Đường Nghị Sơn đương nhiên không bì được với Hướng Uyển, ông cũng chẳng dám bì. Thế là hai người lái xe đi tới đại học Công nghệ, lúc vào cổng, Đường Nghị Sơn bảo Hướng Uyển gọi điện cho Đường Thác.

“Em định đánh úp thật đấy à, em mau gọi điện báo cho con một tiếng đi, nói không chừng giờ con nó đang bận đấy.”

Hướng Uyển gọi một cuộc nhưng không ai bắt máy. Bà buồn bực gọi thêm cuộc nữa, vẫn không ai bắt máy. Tới dưới lầu kí túc xá của Đường Thác, Hướng Uyển lầm rầm xuống xe, tiếp tục gọi điện thoại, ai ngờ vừa khéo đụng phải đám Hà Chúng vừa mới ăn cơm trở về.

Hồi Đường Thác mới lên đại học, hai vợ chồng Hướng Uyển dăm ba bữa lại chạy qua mời đám nhóc toàn kí túc ăn cơm, thế nên gần như quen biết tất cả.

“Dì ơi!” Ở phía xa xa, Hà Chúng tiên phong gọi một tiếng, mấy người Triệu Phi Phi cũng chào theo, rất là thân thiết.

Hướng Uyển nhìn thấy bọn họ thì bật cười, từ sau xe lấy ra hai cái túi đồ ăn lớn đưa cho bọn họ: “Nào, cho mấy con cầm lên, à đúng rồi, Thác Thác không đi ăn cùng mấy con sao?”

Thân mang chức trách là người duy nhất trong kí túc biết chuyện, Hà Chúng bắt đầu vừa căng thẳng vừa gấp gáp bịa lời nói dối trong lòng, kết quả chẳng ngờ Triệu Phi Phi lại là kẻ thấy đồ ăn là bay mất não, mở mồm ra là: “Không phải cậu ấy về nhà rồi sao? Dạo này cậu ấy không hay ở kí túc.”

Lời vừa dứt, Hướng Uyển và Đường Nghị Sơn bèn sựng người. Hà Chúng cũng thế, cậu ấy cắn răng dùng cánh tay kéo Triệu Phi Phi, Triệu Phi Phi bèn “ ui da ui da” kêu.

“Không phải đâu dì, ý nó là dạo này không phải cuối tuần Đường Thác toàn về nhà ở sao, gần đây ban văn nghệ của hội sinh viên mở hoạt động, cậu ấy bị kéo đi đệm nhạc rồi.”

Mặc dù Hà Chúng cũng coi như có lừa cha dối thầy từ bé, chinh chiến sa trường đã lâu, kinh nghiệm đầy mình, song Đường Nghị Sơn với Hướng Uyển là người như thế nào chứ, liếc cái đã nhận ra có chuyện gì rồi. Đường Nghị Sơn vừa định nói chuyện thì bị Hướng Uyển âm thầm kéo lại, bà mỉm cười vô cùng hiền từ: “Ồ ra thế, chiều nay là nó quay lại, chắc giờ bận đi làm gì khác rồi, thế không có chuyện gì thì mấy con về đi, chú dì ngày mai đi công tác, đến đưa đồ ăn cho mấy đứa.”

Trán Hà Chúng vã đầy mồ hôi, còn vẫn phải cố nói, cảm ơn chú dì, thế hai người đi công tác chú ý an toàn nhé, tụi con sẽ chăm sóc Thác Thác thật tốt, chú dì yên tâm đi.

“Chuyện gì thế này?” Đợi đám Hà Chúng lên lầu, Đường Nghị Sơn sững sờ mấy giây sau mới hỏi vợ.

Hướng Uyển tức giận nhìn ông: “Chuyện gì nữa, con nhà người ta bảo anh đi công tác nhớ chú ý an toàn.”

Lên xe, thắt dây an toàn xong, Hướng Uyển mới ấp úng nói: “Con trai chúng ta… không phải ở chung với bạn gái rồi chứ.”

Đường Nghị Sơn đã từng trải ho khụ hai tiếng, rùng mình.

“Chắc không đâu.”

“Nhưng anh không nghe thằng bé Triệu Phi Phi bảo dạo này Thác Thác không hay ở kí túc xá sao, cuối tuần đúng thật là nó có về nhà, vậy anh nói xem, xác suất hai phần bảy không ở kí túc có bằng được cái từ “không hay” này không?”

Câu hỏi này quá đơn giản, Đường Nghị Sơn nghĩ cũng không buồn nghĩ, lập tức trả lời: “Đương nhiên không bằng được.”

Lời vừa dứt, trong xe lại một mảnh im ắng quỷ dị.

Hướng Uyển giật mình hoàn hồn, với lấy điện thoại: “Không được, hôm nay chúng ta bắt buộc phải tìm được con, yêu đương thì thôi chứ ở chung thì không phải chuyện nhỏ.”