Tư Tự Vạn Thiên

Chương 40




Editor có lời muốn nói: chương này trên Trường Bội đã bị bay màu, raw tổng hợp từ comment bên dưới chương và web lậu, báo trước có *bíp bíp* nha cả nhà

Đó giờ Đường Tự không hề nghĩ sẽ có lúc anh lại gấp đến độ không thể chờ thêm như thế.

Đường Tự mở cửa lên xe, khoang xe bí bách khiến tiếng tim đập của cậu càng trở nên rõ ràng. Lúc nãy mới lên xe còn chưa nhìn kĩ, giờ ngồi vững rồi cậu mới phát hiện ra hình như mình đè lên thứ gì đó. Đường Thác cúi đầu nhìn, từ phía sau eo sờ thấy một chiếc túi siêu thị nhỏ, nhìn thoáng qua, bên trong đựng một cái lọ và một cái hộp be bé.

Bởi còn xấu hổ, Đường Thác đúng lúc cần cái gì đó để “đánh lảng”: “Gì thế này…”

Đường Thác lẩm bẩm được mấy chữ rồi bỗng ngưng bặt, như thể có một mồi lửa thiêu đến tận đỉnh đầu, cậu choáng váng buông lỏng tay. Đường Tự ở bên cạnh hết nhịn nổi, nắm vô lăng bật cười thành tiếng, Đường Thác bèn liếc anh một cái như lên án.

“Anh mua lúc tới đấy…”

Đường Thác im bặt, tựa lưng vào ghế ngồi ngoảnh đầu ra ngoài cửa sổ, hạ cửa kính xuống hóng gió. Một hồi qua đi, cậu khe khẽ “ồ” một tiếng, lại qua thêm lúc nữa, Đường Thác liếc nhìn người bên cạnh, xác định anh đang nghiêm túc lái xe xong thì cúi người, vươn cánh tay nhặt mấy thứ đồ lăn lóc dưới chân lên.

Tiếng túi nhựa sột soạt truyền đến bên tai, Đường Tự cố nhịn không cười ra tiếng nữa. Phía trước có thể cứ thế đi thẳng nhưng anh lại chọn rẽ vào con đường bên phải, mượn cơ hội nhìn gương bắt được hàng mi đương rủ cùng với vành tai ửng hồng của Đường Thác.

Như nước cam ép thuở học trò sủi bọt khí trong ngày hạ, lại càng khiến Đường Tự rung động hơn anh tưởng.

Xe dừng mang theo tiếng lạo xạo trầm thấp. Đường Thác khập khiễng rời khỏi ghế lái phụ, trước khi đóng cửa xe cậu do dự trong chốc lát, cuối cùng cúi đầu vươn tay với lấy cái túi nhỏ trên ghế ngồi. Bởi vừa vội vừa hoang mang nên đầu ngón tay co quắp hết lại, ngón giữa đè lên ngón áp út, vừa ngại ngùng lại vừa cố chấp.

Hai người đứng trước đầu xe, nom dáng vẻ đã ngượng nhưng vẫn túm chặt cái túi, cúi đầu né tránh ánh mắt anh của Đường Thác, Đường Tự biết anh thực sự khó lòng mà đợi được nữa.

Anh kéo lấy tay Đường Thác chạy về phía hành lang. Có lẽ phải cảm ơn khu nhà ở cũ này không có thang máy nên trong quá trình chạy, tất thảy những nhiệt tình của anh đều được tiếp tục hâm nóng. Sống ba mươi năm nay đây là lần đầu tiên Đường Tự rạo rực đến độ trời nghiêng đất ngả như thế.

Lúc mở cửa bàn tay anh hiếm có lúc run rẩy, chìa khóa trượt trên ổ khóa hồi lâu mà chẳng nhét vào được, cuối cùng như thể mất kiên nhẫn mà rơi xuống nền đất, hai tiếng lạch cạch khiến đèn cảm ứng trên hành lang cũng lóe sáng.

Đường Thác sựng người, cậu theo bản năng định khom người xuống nhặt đỡ, ai dè còn chưa kịp làm gì đã bị Đường Tự dùng hai tay kéo lấy vai, ấn cậu lên trên cửa, sau lưng có hơi đau…

“Tạm không mở đã.” Giữa hành lang đèn đuốc sáng rực, Đường Tự cúi người hôn xuống.

Dù ngại nhưng Đường Thác lại thấy căng thẳng và kích thích, cậu không khỏi duỗi tay đỡ lấy eo Đường Tự, hôn đáp lại anh. Cái túi nhỏ kia cũng góp vui theo, loạt soạt loạt soạt kêu không ngừng. Đường Thác không biết hôm nay rốt cuộc Đường Tự đã chịu đả kích gì, song khi thực sự cảm nhận được ham muốn thẳng thừng của anh cậu mới rõ ràng, bản thân cậu đã mong đợi từ rất lâu.

Muốn hoàn toàn có được anh, cũng muốn hoàn toàn thuộc về anh. Đây không phải là điều mà một đêm trăng sao có thể quyết định được, nhưng Đường Thác bằng lòng coi đêm đầu tiên này như một nghi thức, cậu muốn thẳng thắn vô tư với Đường Tự, cùng anh tay nắm tay.

Hai người đứng trên hành lang gần như củi khô rực lửa. Bàn tay đã thăm dò đến eo của đối phương, Đường Tự dùng chút lí trí tàn dư ép chính mình ngừng lại. Đèn trên hành lang đã tắt ngúm, tiếng thở dốc của cả hai vang lên hết đợt này đến đợt khác, hòa lẫn với nhau, Đường Thác nghe mà mặt đỏ tim đập. Hàm dưới của Đường Tự căng chặt, một tay anh nắm lấy tay Đường Thác, nhẹ nhàng vuốt ve hai bận, đoạn khom người nhặt chìa khóa lên. Khoảnh khắc cửa mở, Đường Thác bị anh đẩy vào trong, cái túi trong tay bị lấy đi, Đường Tự từ phía sau ôm lấy cậu, hỏi: “Em tắm trước hay là cùng nhau tắm, hay là không tắm nữa?”

Đường Thác cúi đầu: “Em… em tắm trước vậy.”

Nghe vậy, Đường Tự bèn cười thầm một tiếng, đoạn vùi mặt vào hõm gáy Đường Thác, hít một hơi thật sâu: “Đi đi, tắm nhanh nhé.”

Đường Thác chẳng quay đầu, đến quần lót mới cũng không lấy chạy thẳng vào phòng tắm. Mắt thấy cửa “rầm” một cái đóng lại, Đường Tự chỉ có thể hít sâu một hơi, đi tìm ly nước lạnh để uống.

Ấy nhưng chưa đợi anh đi được mấy bước, cửa phòng tắm lại mở ra.

“Hay là… tắm cùng đi.”

Đường Thác gần như bị Đường Tự đẩy vào trong phòng tắm, cậu còn chưa kịp hoàn hồn lại đã bị hôn đến độ sức cùng lực kiệt. Cậu cũng chẳng biết quần áo bị trút bỏ khi nào, dù sao đợi đến khi ý thức quay trở lại, khi muốn hôn Đường Tự một cách trọn vẹn, Đường Thác đã phát hiện cậu đang trần như nhộng đứng dưới vòi hoa sen, Đường Tự cũng vậy. Nước tuôn từ trên xuống dưới, Đường Tự bưng mặt Đường Thác như rửa mặt cho trẻ con, một tay thay cậu lau đi dòng nước xối trên đó. Không biết động tác của anh kích thích đến chỗ nào của Đường Thác, cậu đột nhiên tiến lên một bước ôm chặt lấy Đường Tự, hơi ngẩng đầu, ngờ nghệch hôn lên môi anh. Đường Tự đợi cậu hôn đủ rồi, bèn hỏi: “Sao thế?”

Đường Thác lắc đầu, lồng ngực phập phồng lên xuống: “Đường Tự, giờ chúng ta… bắt đầu đi.”

Hai người tắm rửa hết sức vội vàng, Đường Tự dùng khăn tắm bọc lấy Đường Thác, khiêng người về tới trên giường.

“Vốn định đợi đến khi em tốt nghiệp, nhưng hình như anh đánh giá cao bản thân mình rồi.” Đường Tự vén khăn tắm của Đường Thác ra, bàn tay thuận theo khớp xương rõ ràng bên sườn eo thăm dò vào bên trong, khắp chốn đều như lửa lan rừng rực.

“Anh hối hận vì đánh lỡ mất bảy năm của em. Ban đầu anh nghĩ, bảy năm lỡ mất này, anh dùng tất thảy những ngày tháng còn lại của đời mình là có thể bù đắp, nhưng đến hôm nay anh mới biết, bảy năm ấy, cho dù có dùng cả đời anh cũng không bù lại được, vậy nên anh nghĩ, những gì làm sớm được thì chúng ta cứ làm, dẫu có vi phạm đạo đức nghề giáo anh cũng nhận.”

Đường Tự đè trên người cậu nói những lời này nghe sao mà kì quái quá, song Đường Thác lại không hề căng thẳng, cũng chẳng sợ hãi, thay vào đó là cảm giác khao khát trước nay chưa từng có.

Nụ hôn vụn vặt rơi trên cổ, vừa nóng lại vừa ngứa. Đường Thác mở to mắt nhìn trần nhà, giọng nói của Đường Tự, cơ thể của Đường Tự, còn có cả cảm giác khao khát đang kêu gào trong thân thể, giữa bóng tối, tất thảy đều khiến cậu hoàn toàn nhìn thấu cái gì gọi là ham muốn. Trước đây cậu cũng từng có dục vọng, nhưng không lần nào mãnh liệt như đêm nay, mãnh liệt đến độ muốn lập tức kéo căng cơ thể, để Đường Tự kích thích đến tận nơi sâu nhất trong cậu, cho cậu cảm giác thống khoái nhất.

Nghe thì có vẻ rất buông thả, nhưng giờ khắc này, đó là suy nghĩ chân thực nhất cũng là ý nghĩ duy nhất của cậu.

Đã nhiều năm nay Đường Thác không ngừng bảo mình rằng, không phải mình muốn có được anh ấy, không phải mình muốn chiếm hữu anh ấy, mình chỉ mong được ở một nơi không cách xa anh mà thôi, cũng luôn đi theo hướng mà hai chữ “bình thường” chỉ dẫn. Ấy là cảnh cáo, và cũng là lời khuyên răn cậu dành cho bản thân mình, thế nhưng đến hiện tại Đường Thác mới biết, bao năm nay cậu phản kháng những ý niệm trong lòng, tất thảy đều chỉ là lừa mình dối người, không chút ý nghĩa. Cậu vẫn luôn mong ngóng Đường Tự, bất kể là trên tinh thần hay về mặt thể xác. Cậu muốn thích anh, còn muốn được anh thích, cậu muốn trao anh tất cả những tình cảm tốt đẹp mà cậu vất vả giữ gìn, còn muốn được anh hồi đáp dẫu chỉ một chút không đáng kể. Cậu muốn ôm anh, hôn anh, muốn thỏa thích gọi tên anh, muốn cùng anh làm tình, muốn cùng anh đụng chạm mỗi một tấc da thịt, muốn vì anh mà buông thả tất cả.

Đường Thác không hề muốn nhường Đường Tự cho kẻ khác.

Đường Tự đã hôn đến bụng dưới của cậu, Đường Thác không kiềm chế được bắt đầu run rẩy, ngâm nga thành tiếng. Cậu nghe thấy Đường Tự bảo ngoan, tiếp đó dục vọng dưới thân rơi vào một mảnh ấm áp. Đường Thác chưa từng có cảm giác như thế, chỉ nghĩ đến cảnh tượng hiện giờ thôi cậu đã động tình đến độ muốn nổ tung. Đường Thác cong cánh tay, níu chặt lấy gối đầu, eo kéo thành một đường cong hấp dẫn.

“Đường Tự… đừng như vậy…”

Nghe tiếng gọi tràn đầy nức nở của cậu, Đường Tự bèn dừng lại, một lần nữa phủ lên người Đường Thác. Anh hôn khóe mắt cậu, cái hôn nặng hơn so với bình thường: “Sao mà chưa bắt đầu đã khóc rồi này?”

Được anh hôn, Đường Thác nhắm chặt hai mắt. Hơi thở của người cậu yêu thoang thoảng phất qua đuôi mày, nào còn điều gì lãng mạn hơn thế này nữa? Đường Thác vươn tay ôm chặt Đường Tự, giữa bóng tối mở mắt tìm kiếm ánh mắt của anh, khịt mũi nói: “Mau bắt đầu…”

Đường Tự bật cười, cúi đầu hôn giữa hai đầu mày của cậu: “Em là lần đầu tiên, anh cũng không có kinh nghiệm, đừng vội.”

Anh sợ Đường Thác đau, nỗ lực kìm nén làm dạo đầu, ấy mà Đường Thác lại càng ngày càng gấp, lúc Đường Tự nới lỏng phía sau cho cậu thì gọi tên anh không dứt, kêu anh mau lên, Đường Tự muốn kìm cũng không kìm được.

Đường Thác cảm giác cậu đúng là bị chiều hư, người oang oang kêu bắt đầu nhanh lên là cậu, đợi đến khi Đường Tự tiến vào, kẻ cả người run rẩy khiến anh tiến thoái lưỡng nan cũng là cậu. Hai người thực sự đều không có kinh nghiệm, Đường Thác còn ngây ngô hết sức, Đường Tự có dỗ cậu thế nào, có bảo cậu thả lỏng thế nào cũng chẳng thấy chút hiệu quả. Đường Tự đã nhịn tới phát đau từ lâu, nhưng nhìn Đường Tự đau đến độ môi cũng hằn mấy vết cắn sâu, anh lại đau lòng, kiềm lại ý định muốn phóng túng của mình.

Đường Tự hôn lên miệng Đường Thác, bảo: “Ngoan nào, hôm nay chúng ta không làm nữa.”

Đường Thác cảm giác Đường Tự muốn rời khỏi cơ thể cậu, bỗng bật khóc: “Không được, anh đừng đi ra, hôm nay làm, anh, anh cứ vào đi.”

Phản ứng của Đường Thác quá kịch liệt làm Đường Tự không dám động, anh đè cổ họng, nói: “Không được, như thế em sẽ bị thương.”

“Không đâu, đợi lúc nữa chắc chắn không đau nữa, anh vào đi…”

Rõ mới nãy nhịn khổ thế còn chưa khóc mà lúc này Đường Thác lại nức nở.

Đường Tự có còn cách nào đi nữa, khi đối mặt với một Đường Thác như này, anh cũng không thể ép mình làm tiếp. Anh rời khỏi thân thể cậu, chống người từng chút từng chút một hôn người bên dưới.

“Đột nhiên nghĩ ra một cách có thể giúp em thả lỏng.” Đường Tự kéo Đường Thác ôm vào lòng, duỗi tay ra sau tấm lưng khe khẽ run rẩy của cậu, vỗ về từng chút một như vuốt ve một chú mèo con: “Năm 2007, anh cùng Thời Hề đi chữa trị, trừ lúc mới đầu tâm trạng của Thời Hề không ổn định, quá trình trị liệu về sau cũng coi như thuận lợi, năm ấy anh cũng đón tết ở đất Mĩ. Bọn anh ăn cơm tất niên ở bệnh viện, Thời Hề nói muốn xem pháo hoa, anh bèn mua cho cô ấy pháo hoa cầm tay, là kiểu mà em rất thích ấy, chỉ là cảm giác không đẹp bằng pháo hoa anh từng mua cho em. Lúc châm pháo anh nghĩ, năm nay liệu có ai mua pháo hoa cho nhóc con kia không, mới về nhà mới, liệu nhóc ấy có dám đòi bố mẹ mua pháo hoa cho không.”

“Năm 2008, đợt trị liệu của Thời Hề vẫn chưa có kết quả, anh vẫn ở nước ngoài, có điều hồi đó thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh trong nước có giới thiệu cho anh tham gia một dự án phòng thực nghiệm ở Mĩ, dự án đó rất thành công, anh nhận được cơ hội học tiến sĩ ở bên đó. Khoảng thời gian ấy rất bận, rất mệt, nhưng mỗi ngày anh đều kiên trì xem tin tức. Năm 2008, trong nước xảy ra rất nhiều chuyện, động đất Tứ Xuyên, thế vận hội… Hồi Tứ Xuyên có động đất anh cũng muốn về nước, nhưng thực sự không phân thân nổi nên chỉ đành quyên tiền, giờ nghĩ lại vẫn thấy tiếc nuối. Anh trai anh đi Tứ Xuyên tham gia cứu hộ, mấy người ông nội anh đi xem lễ khai mạc thế vận hội, còn anh thì chẳng thể hồi hương. Khi ấy anh nhớ đến ngày xưa anh kể về thế vận hội cho em, còn bảo sẽ đưa em đi xem lễ khai mạc, tới hiện trường xem các trận đấu. Ấy là lần đầu tiên anh nhận ra có lẽ anh đã thất hứa với em quá nhiều. Năm 2009,…”

Bàn tay Đường Tự lướt lên lướt xuống, mơn trớn từng thớ da thịt nóng bỏng của cậu. Mà những câu chuyện anh kể cũng chầm chầm lướt qua bảy năm.

“Mùa hè năm 2014, kết thúc kì trao đổi, trong tiết dạy đầu tiên sau khi về nước, anh gặp được em.”

Bàn tay Đường Tự bắt đầu lan đến nơi mềm mại ấy, anh cuốn lấy môi lưỡi của Đường Thác, hai người khẽ dịch chuyển, chóp mũi thỉnh thoảng chạm nhau, hơi thở ấm nóng kẹt giữa khoảng cách chật hẹp, phiêu diêu mãi chẳng thoát, đến khi hai gương mặt tách ra mới hòa vào giữa bầu không khi dịu dàng, càng thêm vẻ kiều diễm.

“Về sau, anh thích em, yêu em, muốn ở bên em cả đời.”

Đường Thác không biết còn có ai ở trên giường mà rõ nhiều lời như Đường Tự hay không, cậu chỉ biết mỗi một câu anh nói cậu đều bằng lòng lắng nghe, nhất là câu cuối cùng.

“Anh… nói lại lần nữa.”

“Câu cuối hả… Anh yêu em, chúng ta ở bên nhau cả đời.”

Đường Thác chỉ cảm giác có thứ gì đó nóng hôi hổi trào lên trong ngực rồi lan đến nơi yết hầu, nuốt không vào, nhả cũng không ra.

Cuối cùng hai người cũng hòa vào làm một, lúc Đường Tự thúc mạnh, Đường Thác hỗn loạn thở dốc, bật khóc kêu anh: “Đường Tự, anh gọi em một tiếng, anh gọi em…”

Đường Tự bèn đáp: “Tư Hành, ngoan.”

Đường Thác lại lắc đầu, nhỏ giọng bảo: “Không phải cái đó, không phải cái đó…”

Động tác của Đường Tự dừng lại, hôn lên xương quai xanh của cậu.

“Đường Tư.”

Cậu thực sự quá chậm tiêu, tới giờ khắc này, tới khoảnh khắc mà Đường Tự nhắc đến hai chữ cả đời với cậu, cuối cùng Đường Thác mới hiểu điều gì khiến cậu phải vật lộn ấm ức suốt bảy năm. Ấy là tư vị của sự chờ đợi, nhìn không thấy kết quả, cũng không có bất cứ giới hạn thời gian nào ẩn ý niềm hi vọng.

Nhưng dẫu vậy cậu vẫn bằng lòng chờ, chỉ cần người ngoài trăm ngàn năm ánh sáng kia là Đường Tự.

Song về sau có một ngày, chờ đợi mà cậu tưởng rằng vô vọng ấy bỗng đột nhiên đơm hoa kết trái, vị ngọt hương thơm, khiến cậu cảm giác bảy năm kia có khó khăn cỡ nào cũng xứng đáng, những tuyệt vọng nhìn không thấy bến bờ cỡ nào cũng không đáng nhắc một lời.

Hoa ấy, trái ấy chỉ bình thường, con người nhỏ bé đến đâu cũng có thể có. Gọi hoa gọi quả cũng chẳng cao sang, hai chữ ấy không biết đã đi vào khúc nhạc lời thơ của biết bao người. Song với đại đa số chúng ta, hay ít nhất là với Đường Tự và Đường Thác, một đời gặp gỡ, ấy đã là điều vô cùng đặc biệt.