Tư Tự Vạn Thiên

Chương 46: Phiên ngoại 1: Tốt nghiệp




Chụp ảnh tốt nghiệp có lẽ là trạm dừng cuối cùng của cuộc sống đại học.

Buổi chụp ảnh toàn khoa và riêng từng lớp chính quy của viện Viễn thông được sắp xếp vào một buổi sáng sớm. Ngày hôm ấy, quần áo lúc nào cũng lộn xộn của các bạn nam được đổi thành áo cử nhân gọn gàng, các bạn nữ thì nom rất tươi vui, vẻ tùy ý ngày thường cũng bị gạt bỏ, đến cả một vài bạn không trang điểm trên mặt cũng vẽ thêm một lớp makeup nhè nhẹ. Nhìn tổng thể, có vẻ các bạn nam đều đẹp trai hơn ngày thường một chút, các bạn nữ đều xinh xắn hơn ngày thường một chút.

Hôm ấy quả thực là một ngày đặc biệt. Buổi sáng tới canteen, lọt vào mắt đều là những gương mặt quen thuộc. Mọi người bưng khay đựng đồ ăn, tụm năm tụm ba vừa đi vừa nói cười vui vẻ. Trên tivi vẫn là bản tin buổi sáng ngàn năm không đổi, ông chú trực ban vẫn ngồi sau chiếc bàn vuông nhỏ, gật gù nghe nhạc, chỉ có điều dường như khắp canteen bỗng nhiên không thấy các đàn em đâu nữa, mỗi một bạn sinh viên tới ăn cơm đều mặc áo cử nhân, nom có vẻ như đang tổ chức sớm một bữa liên hoan tốt nghiệp.

Lúc chụp ảnh toàn khoa, từng nhóm sinh viên lần lượt bước tới bục chụp ảnh, viện trưởng, bí thư, phụ đạo viên đều ngồi ở hàng thứ nhất. Đường Thác nhìn một hàng thầy cô phía trước âm thầm thở dài một hơi. Cậu có chút tiếc nuối, buổi chụp ảnh có ý nghĩa kỉ niệm như thế mà lại vắng mặt Đường Tự.

Buổi tối hôm trước cậu còn hỏi anh, buổi chụp ảnh ngày mai anh sẽ ngồi ở đó sao?

Đường Tự nhón một quả cherry bỏ vào miệng Đường Thác, mỉm cười lắc đầu: “Anh chỉ là một giảng viên bộ môn bình thường thôi, chưa có tư cách chụp ảnh chung với các em.”

Đường Thác bĩu môi, nhổ ra một cái hột: “Nhưng mà em muốn cùng anh chụp ảnh tốt nghiệp… Haizz, sao nhiều năm vậy rồi mà anh không lên được hàng ngũ tai to mặt lớn vậy.”

Ảnh tốt nghiệp tất nhiên là phải chụp ở trường, nhưng với tình huống giữa cậu và Đường Tự, bọn cậu đương nhiên không thể nghênh ngang đánh lẻ tới trường chụp được.

Đường Tự nghe vậy thì dở khóc dở cười, anh kéo Đường Thác qua hỏi: “Chê anh à?”

Đường Thác giơ tay, chụm ba ngón tay vào nhau: “Về chuyện chụp ảnh tốt nghiệp thì hơi “chê” anh một tí, đừng nói đạo lí với em, em không nghe đâu.”

Đường Tự nghe cậu nói vậy bèn nghĩ nhóc con này giờ giỏi rồi, những lời như thế mà cũng dám mở miệng nói. Anh không đáp lại, chỉ vươn tay chọn một trái cherry nhạt màu từ trong đĩa, vừa nhìn đã biết là chưa chín hẳn. Đường Tự liếc Đường Thác một cái, đoạn đưa cherry đến bên miệng cậu.

Mắt Đường Thác đang dán lên mặt anh, cậu nhìn cũng chẳng buồn nhìn, cứ thế há miệng nuốt xuống, một giây sau, mặt mũi cậu nhăn tít lại.

“Anh…” Đường Thác che miệng: “Ăn miếng trả miếng!”

Đường Tự lớn tiếng cười, anh lại bón cho cậu một trái khác cực ngọt, Đường Thác ngựa quen đường cũ, vẫn không nhìn đã há miệng ăn.

“Không phải các em còn phải chụp ảnh lớp sao?” Đường Tự vỗ chân cậu: “Có thể tình cờ gặp.”

Mặt trời mùa hạ mọc từ rất sớm, bảy giờ bắt đầu, bảy rưỡi kết thúc chụp ảnh ba khoa, tám giờ rưỡi là đã xong xuôi ảnh chụp các lớp chính quy. Lớp trưởng ở phía trước lớn tiếng gọi, dẫn theo một đám người chạy đến tòa nhà dạy học số bảy. Sau khi mọi người rôm rả tụ tập trước cửa tòa nhà số bảy, Đường Thác tìm một góc không người, lấy điện thoại mật báo cho Đường Tự.

“Tụi em tới tòa số bảy rồi.”

Đường Tự đã đợi ở phòng làm việc từ lâu, sau khi nhận được tin nhắn thì đứng dậy, dựa theo những gì đã hẹn sẵn từ tối hôm trước của hai người đi xuống lầu chuẩn bị tình cờ gặp mặt.

Đường Tự bị Lộ Hồng nhanh tay nhanh mắt kéo qua, vừa với nhập bọn đã bị các bạn sinh viên lôi đi chụp ảnh. Đường Thác muốn đứng ở bên cạnh anh nhưng lại phát hiện trái phải hai bên Đường Tự đã bị người ta chiếm chỗ từ lâu. Điều này khác xa so với những gì cậu sắp xếp tối qua, Đường Thác rầu rĩ đứng ở rìa, không biết phải viện lí do gì để xuyên qua biển người ở giữa, chen đến bên cạnh Đường Tự.

Lúc này thì Đường Tự bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía cậu: “Này, đại diện môn của tôi sao lại chạy đi thế kia? Qua đây đứng nào.”

Anh đã mở lời, Hà Chúng lập tức hiểu ý, kéo Đường Thác qua nhét cậu tới bên người Đường Tự: “Đúng thế đúng thế, chụp ảnh với thầy Đường Thác Thác bắt buộc phải đứng ở giữa.”

Xô xô đẩy đẩy, cuối cùng Đường Thác đứng phía bên tay phải Đường Tự. Cổ áo áo cử nhân của cậu vì chen chúc mà hơi lệch, một bàn tay duỗi ra phía sau lưng cậu, giúp cậu chỉnh lại.

Có bạn học ở một lớp khác tới giúp ấn nút chụp, tiếng hò hét tề tựu giữa không trung.

Trong tấm ảnh chụp chung này, Đường Tự và Đường Thác không có cử chỉ thân mật gì cả, chỉ đơn giản sóng vai đứng ở đó. Ấy vậy mà sau khi nhìn thấy tấm ảnh Đường Thác mới phát hiện, những người khác đều tạo các thể loại dáng kèm theo vẻ mặt vui tươi sinh động, chỉ có hai người bọn cậu là đứng một cách nghiêm chỉnh và mỉm cười. Trong chốc lát, dường như tấm ảnh bị phân chia thành hai thế giới, đúng thật là tâm linh tương thông.

Chụp xong ảnh tập thể, các bạn trong lớp lại hớn hở chạy tới tìm Đường Tự chụp ảnh cá nhân. Các bạn ấy không kịp đợi máy ảnh bèn rút luôn điện thoại ra cùng anh chụp. Đường Thác đứng một bên chờ, định bụng sau khi mọi người chụp xong thì nhắm chuẩn thời cơ phi đến thuận thế làm một tấm, có điều chưa đợi cậu nhập diễn một màn kính thầy thì Đường Tự đã lên tiếng trước.

“Đại diện môn, nào.”

Cậu nghe vậy bèn lập tức chạy đến bên cạnh Đường Tự, mặc dù vẻ mặt không được tự nhiên nhưng vẫn mở miệng gọi một tiếng thầy Đường.

Đường Tự im hơi lặng tiếng liếc cậu một cái, anh không đáp lời, khoác tay lên bả vai cậu: “Nào, chụp cho tụi tôi một tấm.”

“Đợi một chút.” Đường Thác bỗng lên tiếng: “Em phải đội mũ đã.”

Mặc dù cậu và Đường Tự có thể có rất nhiều ảnh chụp chung, nhưng được mặc áo cử nhân, quang minh chính đại đứng trong trường học chụp chắc cũng chỉ có hai tấm hôm nay mà thôi. Lúc chụp ảnh tập thể cậu đã không đội mũ, lần này nhất định phải đội, phải nghiêm túc hoàn chỉnh.

Đường Thác bước hai bước tới giành lấy cái mũ trên tay Hà Chúng rồi vội vàng đội lên đầu, lúc nghiêng người định quay về thì bắt gặp ánh mắt chuyên chú của Đường Tự. Giữa những tiếng huyên náo của mọi người xung quanh, ánh mắt ấy càng trở nên yên tĩnh, độc nhất vô nhị.

Đang là ban ngày mà đột nhiên Đường Thác lại nghĩ tới cảnh đèn đuốc mập mờ. Cậu dằn tiếng tim đập bước qua nói: “Được rồi, thầy Đường, chúng ta chụp thôi.”

Đường Tự mỉm cười, giơ tay gõ gõ cái mũ của cậu: “Còn chưa đội mũ xong này.”

Anh xoay lại cái mũ cử nhân cho cậu, còn gảy chơi cái tua nón một chút: “Tua nón ở bên phải là chưa tốt nghiệp, ở bên trái là đã tốt nghiệp, em muốn để ở bên nào?”

Đường Thác nghe vậy thì sựng người, lập tức vươn tay chỉnh tua nón sang bên phải, song miệng lại bảo: “Em muốn bên trái.”

Đường Tự hiểu ý cậu là gì, khẽ nhướn mày: “Lễ tốt nghiệp tuần sau sẽ có giáo sư và viện trưởng đức cao vọng trọng gạt tua nón cho các em.”

“Không.” Tua nón bị Đường Thác lắc loạn lung tung, cậu đè thấp thanh âm nói: “Em muốn anh gạt.”

Nói đoạn Đường Thác hơi cúi đầu, làm một tư thế chờ đợi.

Từ góc nhìn của Đường Tự, anh có thể nhìn thấy đôi mắt chớp chớp cùng cánh môi mân chặt của Đường Thác, thậm chí đến nhịp thở của cậu anh cũng có thể tưởng tượng ra.

Đường Tự bật cười một tiếng nhè nhẹ, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được hỏi: “Không chê anh nữa à?”

Đường Thác vừa định trả lời, một bàn tay đã xoa nhẹ lên sợi tua nón của cậu, gạt nó từ bên phải vành mũ sang đến bên trái. Lúc tua nón đong đưa trước tầm nhìn của cậu, Đường Thác nghe được giọng nói của Đường Tự.

“Chúc mừng tốt nghiệp… đại diện môn của anh.”

Đường Thác ngẩng đầu, mắt thấy mặt trời giữa lúc chói chang cùng bóng hình ai đó.

Đó giờ cậu luôn cho rằng hôm ấy cậu và Đường Tự chỉ có hai tấm ảnh chụp chung, ai ngờ lúc có ảnh, wechat của Đường Thác nhận được một niềm vui bất ngờ từ một bạn nữ nào đó trong lớp. Cậu cầm điện thoại phóng to bức ảnh, khẽ di chuyển rồi cẩn thận tỉ mỉ ngắm rất lâu, sau đó mau chóng gửi cho Đường Tự, xong xuôi mới trịnh trọng trả lời bạn nữ ấy hai chữ.

“Cảm ơn!”

Còn thêm cả dấu chấm than nữa.

Bạn nữ đó rất nhanh đã trả lời lại, anh Thác, cậu cố ý để thầy Đường gạt tua nón cho mình đúng không! Tâm cơ tâm cơ quá! May mà tớ phản ứng nhanh, lưu lại một màn quý báu cho cậu đó!

Đường Thác ôm điện thoại lăn lộn trên giường, khen ngợi bạn nữ ấy chụp ảnh rất giỏi. Hai người nói chuyện thêm mấy câu, cuối cùng bạn nữ ấy ấp a ấp úng, tỏ vẻ muốn nói một câu bạn ấy đã kìm nén rất lâu.

“Mặc dù nói thế này thì hơi đại nghịch bất đạo, nhưng mà… tớ cảm thấy cậu với thầy Đường có tướng ! phu ! thê !”

Nhìn một hàng chữ đó xong Đường Thác bỗng hơi căng thẳng, song trong lòng lại kích động muốn tóe lửa. Cậu viết viết xóa xóa, cuối cùng chỉ đáp lại một cái mặt cười.

Tắt khung trò chuyện xong, Đường Thác nghĩ ngợi rồi lại mở wechat ra, chụp ảnh màn hình đoạn nói chuyện cuối cùng, còn đặc biệt vẽ một vòng tròn màu đỏ quanh ba chữ “tướng phu thê” với ba cái dấu chấm than, xác nhận đủ nổi bật rồi mới gửi cho Đường Tự.

Nhưng ai dè Đường Thác cầm điện thoại hớn ha hớn hở đợi rõ lâu cũng không đợi được hồi âm của Đường Tự. Cậu nóng lòng, lại gửi tiếp một tin nữa, hỏi Đường Tự xem có phải bởi “tương đối trưởng thành” nên anh không hiểu nội dung trò chuyện của bọn cậu hay không. Kết quả Đường Tự vẫn như cũ không trả lời cậu.

Mãi đến khi cùng Hà Chúng ăn xong dưa hấu trở lại, tin nhắn của Đường Tự mới nhảy ra.

Chuông báo điện thoại còn chưa kêu dứt Đường Thác đã trượt mở khóa màn hình. Tuy nhiên nội dung tin nhắn của Đường Tự lại khiến cậu vô cùng thất vọng.

“Xin lỗi em, vừa nãy anh đang tập thể hình, mới đi tắm nên không xem điện thoại.”

“Gì chứ…” Đường Thác nhỏ giọng than thở.

Thất vọng thì thất vọng nhưng cậu vẫn thuận lời Đường Tự đáp lại anh.

“Ồ, anh làm thẻ tập thể hình à?”

Lần này thì Đường Tự trả lời rất nhanh, ừm, mới làm hai bữa trước.

Đường Thác ít nhiều có hơi cụt hứng, cậu cũng chẳng buồn nghĩ một cái chủ đề nói chuyện khác, tiếp tục hỏi, sao lại nghĩ đến chuyện làm thẻ tập thể hình?

Vừa mới gửi đi thì Hà Chúng gọi cậu tới giúp cậu ấy lấy valy từ trên nóc tủ xuống. Đường Thác bèn ném điện thoại lên bàn, tới phụ Hà Chúng sắp xếp hành lí. Sau khi rửa tay xong cậu mới nhớ ra còn chưa nói xong chuyện tập thể hình với Đường Tự, thế là vội vàng cầm điện thoại mở wechat ra xem.

Tin nhắn hiện lên ngay trên màn hình khóa điện thoại, Đường Thác chẳng cần phải mở khóa cũng có thể nhìn thấy.

“Sợ một ngày nào đó anh già nua xấu xí, không còn tướng phu thê với em được nữa.”