Đường Tự không chuyển nhà, trong nhà cũng không thay đổi gì cả.
Đường Thác đứng trước cửa bỗng bừng tỉnh, nhìn căn nhà với bố cục quen thuộc, không gọn gàng ngăn nắp nhưng cũng không phải quá bừa bộn, cậu có hơi ngập ngừng mất tự nhiên.
Dường như tám năm trước cậu cũng như vậy. Tất nhiên, cậu của lúc đó so với hiện tại còn mất tự nhiên hơn, đôi mắt đảo qua đảo lại nhìn vào bên trong, ngón tay day day vạt áo, chân thì không dám giẫm lên sàn nhà. Lúc đó Đường Thác chưa từng nhìn thấy ngôi nhà nào như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy sàn gỗ.
Đường Thác bé nhỏ cứ thế đứng mãi ở trước cửa không dám động đậy, lúc đó Đường Tự ôm Đường Thác vẫn đang thấp tha thấp thỏm lên rồi cười nói: “Sợ gì vậy, sau này đây chính là nhà của em.”
Có tiếng động rất nhẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Thác. Một đôi dép lê được đặt trước mặt cậu, là kiểu dép lê bằng vải bông để lộ ngón chân, nhìn có vẻ là sản phẩm của một hãng tối giản nào đó.
“Mới đấy, chưa có ai đi đâu.” Đường Tự khẽ hất cằm nói.
Đường Thác cúi đầu, cậu dường như chẳng phát ra tiếng động nào mà đổi dép, rất dễ chịu.
Cậu bước vào nhà, sau khi thoáng nhìn xung quanh một lượt thì dễ dàng nhận ra, có một vài sự thay đổi rất đáng chú ý.
Bể cá đã không còn cá, trống không bày ở một bên. Rèm cửa sổ đã đổi loại mới, vốn là màu xanh dương nay đã được thay bằng một màu lam đậm thâm trầm.
Đường Thác bỗng ngẩn người, cậu nhìn chằm chằm rèm cửa hồi lâu cũng chưa hoàn hồn trở lại. Nơi đây dường như thực sự đẹp hơn ngày trước rất nhiều, cũng thích hợp với Đường Tự hơn.
Bể cá và cá là do cậu chọn, rèm cửa màu xanh dương cũng là do cậu chọn.
Chú ý tới ánh mắt của Đường Thác, Đường Tự trầm ngâm hai giây rồi mở miệng: “Sau khi cá trong bể chết hết thì tôi không mua nữa, rèm cửa trước kia bị cháu tôi nghịch toàn màu vẽ, giặt không sạch nên đã thay cái mới…”
Nghe anh nói vậy, Đường Thác quay đầu qua nhìn Đường Tự cách đó không xa, trên mặt cậu không tỏ vẻ gì, chỉ đáp một tiếng: “Ừ.”
Dẫu đến ngày hôm nay, Đường Tự vẫn sẽ ưu tiên cậu hết mức có thể, bảo vệ chút tự tôn đáng thương của cậu.
Đợi đến khi ngồi trên sofa, Đường Thác vẫn nghĩ, thực ra Đường Tự đâu cần phải giải thích với cậu. Không còn thì không còn, đổi thì đổi, đây là nhà của Đường Tự.
“Muốn uống gì?” Đường Tự vừa mở tivi vừa hỏi.
“Trà sữa.”
Đường Tự nhướn mày nhìn cậu một cái, anh đưa điều khiển tivi cho cậu, gật đầu bước tới phòng bếp.
Một lát sau, Đường Thác nghe thấy hai tiếng “ting”, cậu đoán đó là âm thanh mở lò vi sóng.
Lại thêm khoảng năm phút nữa, Đường Tự bưng một ly sữa bò quay trở lại, anh đặt nó trước mặt cậu: “Trà sữa đây, em uống đi.”
Tivi chiếu đến một chương trình giải trí, người bên trong đang bởi vì một trở ngại nào đó mà cười hết sức khoa trương.
Đường Thác rũ mắt nhìn sữa bò trắng mịn trong ly thủy tinh, lại ngẩng đầu nhìn Đường Tự: “Không có trà.”
“Ừm, không có trà.” Đường Tự khẽ xoa xoa đầu cậu, nhếch khóe miệng: “Tối đêm còn uống trà sữa, em có định đi ngủ hay không?”
Đường Thác không nói chuyện, cậu đổi kênh mấy lần rồi mới chầm chậm bưng ly lên uống một ngụm.
Sữa bò âm ấm lấp đầy dạ dày, Đường Thác nghe thấy Đường Tự đang ngồi trước kệ tivi nói: “Vẫn còn chút trà, ngày mai tôi làm trà sữa cho em.”
Khoảng thời gian hồi còn nhỏ khi sống cùng Đường Tự, Đường Thác rất có lòng độc chiếm đối với trà sữa, đủ loại đủ kiểu, đặc biệt là trà sữa caramel. Từ lần đầu tiên được uống, Đường Thác đã bắt đầu yêu thích hương vị thơm thơm ngọt ngọt đó. Mà Đường Tự thì không hề có hảo cảm với trà sữa mua ở bên ngoài, lúc đầu còn mua cho cậu uống chứ sau này sợ bên ngoài người ta thêm thắt lung tung rất không đáng tin nên anh luôn tìm lí do để không mua cho cậu nữa. Thế nhưng Đường Thác lại cứ muốn uống, anh bèn tự mình đi hỏi bạn cách làm trà sữa caramel, sau khi làm cháy hai cái nồi nhỏ thì cuối cùng Đường Tự cũng hiểu được phương pháp làm, thường xuyên nấu một ly cho Đường Tự đỡ thèm.
Mỗi khi Đường Tự bưng ly trà sữa mới làm xong cho Đường Thác, mắt của cậu nhóc sẽ híp lại, nâng ly đưa đến bên môi uống một ngụm rồi toét miệng cười: “Trà sữa Đường Tự làm là ngon nhất!”
Khi ấy Đường Tự sẽ nhè nhè vỗ đầu cậu một cái: “Gọi anh trai.”
Đường Thác bèn gọi anh, sau đó cậu giống như con mèo nhỏ tiếp tục uống trà sữa, bộ dạng cực kì ngoan ngoãn.
Đường Thác nghĩ tới những chuyện trước kia, Đường Tự cũng vậy. Anh hỏi cậu: “Đã lớn rồi mà vẫn còn thích uống trà sữa sao?”
Ly sữa bò sóng sánh suýt nữa thì tràn ra hai giọt. Hôm nay Đường Thác mặt quần màu nhạt, cậu căng thẳng nghĩ may mà không bị đổ ra ngoài. Tiếp đó, Đường Thác dối lòng “ừm” một tiếng, nói: “Vẫn thích.”
Rõ ràng là Đường Tự muốn nói chuyện với cậu, thế nhưng giờ anh lại chẳng nói gì. Hai người ngồi trên sofa xem tivi, ở giữa chỉ cách một khoảng vừa đúng một người ngồi.
Cho đến khi Đường Thác uống hết ly sữa bò, phim trên tivi cũng chiếu hết một tập, Đường Tự vẫn như cũ không có ý định mở miệng. Đường Thác nhịn không được khẽ hắng giọng hỏi: “Không phải bảo nói chuyện sao?”
Lúc này Đường Tự mới lười biếng xoay đầu qua: “Uống xong rồi?”
Đường Thác gật đầu.
“Uống xong rồi thì thu dọn đi ngủ thôi, muộn lắm rồi.” Đường Tự chống tay lên đầu gối rồi thẳng người đứng dậy, anh đi về hướng nhà vệ sinh: “Để tôi lấy cho em đồ vệ sinh rửa mặt.”
Đường Thác chẳng biết phải làm sao, trên đường tới đây vì cuộc “nói chuyện” ngày hôm nay cậu đã tự chuẩn bị tâm lí, song nhìn tình hình thì Đường Tự thực sự không muốn chuyện trò với cậu.
Cậu đứng dậy đuổi theo anh, đứng trước nhà vệ sinh đỡ lấy khung cửa hỏi: “Không nói chuyện sao?”
Đường Tự quay đầu nhìn vào mắt cậu: “Sao thế, muốn nói chuyện hửm? Tôi chỉ muốn đưa em qua đây để em ngủ sớm một hôm thôi, mặc dù giờ cũng không còn sớm nữa rồi.” Nói xong anh còn vươn tay, dùng ngón tay chọc chọc bên dưới mắt của Đường Thác: “Em nhìn em xem, tuổi còn trẻ mà đã thành dáng vẻ gì rồi?”
Khoảnh khắc ngón tay Đường Tự tiếp xúc với da mặt, Đường Thác bỗng cứng đờ tại chỗ, cậu chậm chạp trợn tròn mắt nhìn người đang gần trong gang tấc với mình.
Đèn trong nhà vệ sinh hơi vàng làm cho Đường Thác thoạt nhìn bớt đi vài phần sắc sảo, lại nhiều hơn mấy phần dịu dàng.
Đường Tự quay người, vươn tay lấy một chiếc khăn mặt màu vàng từ trong kệ tủ: “Đúng là tôi muốn nói chuyện với em, nhưng không phải hôm nay, giờ đã mười một giờ rưỡi rồi.”
Đường Thác không nhúc nhích, sau khi Đường Tự giúp cậu chuẩn bị đầy đủ xong, cậu vẫn đứng chắn ở cửa.
“Sao thế, em muốn nói điều gì?”
Muốn nói điều gì?
Đường Thác chỉ cảm thấy bốn chữ này của Đường Tự đã quét sạch đi biết bao câu nói, biết bao câu hỏi trong lòng cậu.
Muốn nói rằng anh có từng quay về thăm em không.
Muốn nói rằng tại sao anh không trở về thăm em.
Muốn nói rằng em vẫn luôn muốn gặp lại anh.
Muốn nói rằng em không dám gặp lại anh nữa.
Còn muốn nói những chuyện ngày đó em thực sự biết sai rồi.
…
Song Đường Thác không hề hỏi một câu nào, cậu cũng không dám hỏi. Bởi trong lòng Đường Thác biết rõ, một khi cậu hỏi ra bất cứ điều gì, e rằng cậu không thể bảo vệ trái tim của mình nữa. Cậu cố gắng biết bao năm mới có thể quay trở lại bên cạnh anh một lần nữa, không phải bởi vì mạo hiểm, cũng không phải chỉ để hỏi những câu chẳng hề có ý nghĩa.
Bàn tay đỡ trên khung cửa khẽ động, Đường Thác lúc này mới kinh ngạc phát hiện, không biết tự lúc nào, lòng bàn tay cậu đã đổ đầy mồ hôi.
Cuối cùng, cậu chỉ lắc lắc đầu, nói: “Em chỉ cảm thấy dường như bao nhiêu năm trôi qua nhưng anh vẫn không hề thay đổi.”
Đường Tự nghe vậy thì bật cười: “Tôi còn thay đổi thế nào được, cũng không thể cao lên, ngược lại thì em thay đổi rất nhiều.”
Sau đó, Đường Thác một mình yên lặng trong nhà vệ sinh đánh răng. Bàn chải đánh răng của trẻ em đổi thành loại của người lớn, mặc dù vẫn là màu xanh lục nhưng không còn Chú ếch con nữa. Hình như Đường Tự mua bàn chải đánh răng kiểu một hộp hai ba cái liền, bởi vì cái trong tay cậu giống y hệt cái màu xanh lam trong chiếc cốc bên cạnh.
Nghĩ vậy, trong lòng cậu đột nhiên vui vẻ hơn nhiều.
Đánh răng xong thì Đường Thác đi tắm, tắm xong thì chậm rãi thay đồ ngủ Đường Tự tìm cho cậu. Cậu đứng trong nhà vệ sinh nhìn chính mình trong gương ngơ ngẩn mất một lúc.
“Phòng cho khách…” Đường Tự vừa mới nói được ba tiếng lại sửa miệng: “Căn phòng bên cạnh vẫn luôn không có ai ở, tôi cũng không hay vào nên chắc chắn nhiều bụi lắm. Tối nay em ngủ ở phòng tôi, tôi mới đổi ga giường cho em rồi.”
“A… ò.”
Đường Thác liếc nhìn căn phòng đó một cái.
Phòng cho khách…
Một cái tên gọi mà thôi nhưng lại khiến cả người cậu lạc lõng. Thực ra trước kia cậu cũng không ở căn phòng đó được mấy hôm, cậu toàn chen chúc ngủ cùng Đường Tự.
Đường Thác sấy khô tóc rồi nằm trên giường, Đường Tự bước vào giúp cậu tắt đèn. Ánh đèn vừa tắt, trong bóng tối dường như chỉ còn lại ánh mắt của Đường Thác, tham lam nhìn về phía Đường Tự vẫn đang đứng trước cửa chưa rời đi.
“Ngủ cho tốt, ngày mai tôi gọi em.”
“Ừm.”
Một tiếng “ừm” mang theo giọng mũi, rất ngoan ngoãn.
Không biết tại sao Đường Tự đột nhiên có một loại ảo giác rằng anh và Đường Thác dường như đã trở về ngày trước. Có lẽ bởi vì ảo giác đó, anh ma xui quỷ khiến bước vào trong.
Đường Thác khẽ mở mắt, lòng bàn tay cậu lại không có tiền đồ bắt đầu đổ mồ hôi.
Đường Tự ngồi bên đầu giường, nương theo ánh đèn yếu ớt từ ngoài cửa chiếu vào, anh có thể đại khái nhìn rõ được gương mặt của Đường Thác.
Hai người không nói gì, anh thở dài, dù Đường Thác không nói, sao anh có thể không biết cậu đang nghĩ gì.
Đường Tự lựa lời một hồi rồi chầm chậm mở miệng: “Tư Hành, ngày đó không phải vì giận em nên tôi mới đưa em đi. Lúc để em theo tôi thực ra tôi vẫn luôn tìm một gia đình thích hợp cho em, em phải biết rằng, tôi không hề có sẵn điều kiện để nuôi dạy một đứa trẻ. Bố mẹ bây giờ của em đã liên lạc với tôi rất nhiều lần, chỉ là trước đó tôi vẫn chưa hạ quyết tâm… Khi ấy đưa ra quyết định, là bởi tôi cảm thấy tôi không thể cho em những thứ em nên có, không thể dạy bảo chăm sóc em được. Em cần một gia đình hoàn chỉnh để trưởng thành, em có hiểu không?”
Đường Thác không ngờ đột nhiên Đường Tự lại nói với cậu những điều này, song cậu vẫn nhanh chóng phản ứng trở lại, hơi hoảng loạn mà gật đầu.
Em biết, câu nói này cậu không thể thốt thành lời, chỉ có ở trong lòng lặp đi lặp lại.
Hai người không ai nói thêm gì nữa, qua một lúc, Đường Tự mới hỏi: “Có gì muốn hỏi tôi không?”
Đường Thác lắc đầu.
Đường Tự nở nụ cười, anh khẽ sờ tai cậu: “Với cả, tôi từng tới thăm em, chỉ là không để em nhìn thấy thôi.”
Nghe được những lời này, Đường Thác lập tức siết chặt tấm chăn mỏng đắp trên người cậu, cậu thảng thốt trừng hai mắt, song lại không dám nhìn Đường Tự.
“Nhìn thấy em được chăm sóc tử tế, bố mẹ nuôi của em cũng rất tốt, tôi mới hoàn toàn yên tâm.”
Đường Tự có tới thăm cậu. Cậu đoán anh chỉ tới vào khoảng thời gian đầu, nhưng dù vậy, Đường Tự cũng đã tới thăm cậu.
Rõ ràng trước đó cậu chẳng hề tủi thân, vậy mà sau khi biết được Đường Tự có tới thăm mình, Đường Thác bỗng cảm thấy tủi thân hết sức.
Có điều Đường Tự đã đi ra ngoài, hình như trước khi đóng cửa anh còn nói với cậu một câu ngủ ngon. Song đầu Đường Thác cứ ong ong ầm ĩ mãi, cậu không nghe rõ, cũng không chắc đó có phải một câu ngủ ngon hay không.
Sau khi chỉ còn lại một mình Đường Thác nằm trên giường của Đường Tự, cậu không kìm được lệ nóng trong mắt, không cẩn thận để nó trào ra, thuận theo gương mặt lăn xuống dưới. Đường Thác cảm thấy bản thân mình thật yếu đuối, cậu vậy mà lại ôm gối đầu của Đường Tự để khóc. Đường Thác vươn tay lau sạch nước mắt lành lạnh, cậu nhắm chặt hai mắt, vùi đầu vào chiếc gối mềm mại của anh.
Đường Thác vốn cho rằng cậu nhất định sẽ có một đêm mất ngủ, vậy mà cậu lại mơ mơ màng màng ngủ mất, còn ngủ rất sâu.
Ý nghĩ cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ của cậu chính là sáng sớm ngày mai khi mở mắt, có phải cậu sẽ được nhìn thấy Đường Tự hay không.