Ngày thứ ba sau hôn lễ, Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn về nhà thăm cha mẹ.
Vợ chồng tân hôn về thăm người thân, là tập tục từ xưa đến nay của Đại Chiêu.
Chỗ ở mới của hai người cách Thi phủ không xa, Thi Đại ngồi trong xe ngựa, xốc màn che cửa sổ lên.
Thời tiết vừa đẹp, sắc trời tươi sáng, thành Trường An như bao phủ trong lớp bạc, cây cỏ hoa lá muôn nơi.
Tai ương do ác ma thượng cổ gây ra đã sớm mai danh ẩn tích, lầu gác lần lượt được xây dựng lại, phố dài trở về sự yên bình náo nhiệt ngày xưa.
Thi Đại dựa vào cửa sổ trông về nơi xa, vài đứa bé cười đùa chạy qua, tòa nhà nhỏ gần đó bốc lên khói bếp, phụ nhân đẩy cửa ra ngoài, bảo bọn nhỏ nhớ về nhà sớm.
Tiểu thương lui tới, tiếng gào to, tiếng rao hàng, tiếng trẻ con lanh lảnh êm tai đan xen không ngớt, dệt thành bức tranh khói lửa thịnh vượng.
"Đường phố càng lúc càng náo nhiệt."
Thi Đại quay đầu, rạng rỡ cười bảo:
"Sắp đến giao thừa rồi."
Cũng như ngày thường, hôm nay Giang Bạch Nghiễn vẫn búi tóc cho nàng.
Thùy quải kế xinh xắn tươi đẹp, cài trâm chim hoa, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Thi Đại dứt lời, lấy miếng bánh như ý trên bàn, đưa đến bên môi Giang Bạch Nghiễn.
Dường như trở thành thói quen, khi nàng duỗi tay phải ra, Giang Bạch Nghiễn đã hé môi cắn bánh.
Thi Đại cười tủm tỉm.
Sau khi thành hôn, Giang Bạch Nghiễn càng gần gũi với nàng hơn, ôm hôn đã trở thành chuyện thường ngày. Thi Đại không hề từ chối, dần dần đã phát triển thành niềm yêu thích hoàn toàn mới...
Đút Giang Bạch Nghiễn ăn.
Buộc phải thừa nhận, dáng vẻ chàng ăn quá đỗi đáng yêu.
Giang Bạch Nghiễn ăn không chậm, quen nhấm nháp từng miếng nhỏ, thi thoảng phồng má, căng thành một độ cong nhỏ, trông ngoan ơi là ngoan.
Chờ chàng nuốt bánh như ý, Thi Đại vô cùng thuận theo lòng mình thò ngón trỏ ra, chọt má Giang Bạch Nghiễn.
Mềm mại thật đó.
Nhiệt độ cơ thể chàng thiên lạnh, trên mặt không có bao nhiêu thịt, như ngọc ấm mềm. Thi Đại chỉ véo nhẹ, đã thấy vệt hồng nhạt.
Nàng thấy mới lạ, lại véo thêm, nửa đùa nửa thật cười bảo:
"Giang Trầm Ngọc, chàng là da mặt mỏng trong truyền thuyết đấy ư?"
Giang Bạch Nghiễn cười, hơi nghiêng đầu.
Ngón trỏ của Thi Đại dừng nguyên tại chỗ, bị môi chàng chạm vào, chậm rãi cọ xát.
Không chờ nàng rút đi, Giang Bạch Nghiễn đã ngậm đầu ngón tay, liếm vụn bánh còn sót lại giúp nàng.
Đầu lưỡi nhẹ lướt qua, chàng nhìn vành tai ửng đỏ của Thi Đại.
Giang Bạch Nghiễn đáp:
"Ừm."
Giọng điệu chàng đong đầy ý cười, chỉ thốt ra một chữ, ẩn ý chẳng cần nói cũng biết.
Trong hai người, Thi Đại mới là người có da mặt mỏng.
"Chờ qua giao thừa, đầu xuân đến, chúng ta đi nơi khác ở Đại Chiêu chơi nhé."
Rút tay phải về, Thi Đại quyết định chuyển chủ đề:
"Chàng muốn đi đâu?"
"Đều được."
Giang Bạch Nghiễn nói:
"Mùa xuân cảnh đẹp, cứ theo ý nàng."
"Hay là đến Miêu Cương nha."
Thi Đại đã đánh xong bàn tính nhỏ từ sớm, hào hứng bảo:
"Miêu Cương nhiều núi nhiều cây, đủ loại hoa cỏ, chúng ta đi vào mùa xuân có thể kịp lúc phong cảnh đẹp nhất."
Tuy côn trùng cũng nhiều, nhưng Trấn Ách Ti có cổ sư tài ba kia mà.
Ân Nhu từng vỗ ngực đảm bảo, nếu Thi Đại đến Miêu Cương, có thể tìm nàng ta lấy túi thơm đuổi trùng, đảm bảo cổ trùng không dám đến gần.
Vả lại, nàng đi cùng Giang Bạch Nghiễn.
Kiếm Đoạn Thủy rất mạnh, chàng mang đến quá nhiều cảm giác an toàn.
Thi Đại híp mắt, mỉm cười gian xảo:
"Còn nhớ tâm ma cảnh không? Chàng chính miệng nói, mùa xuân phải uống rượu đó."
Thoạt đầu dấn thân vào tâm ma, Giang Bạch Nghiễn tưởng rằng mạng mình chẳng còn bao lâu, thông qua bốn bức tranh, nhắc đến tình cảnh bốn mùa sau này với Thi Đại.
Mùa xuân uống rượu đạp thanh, mùa hè ngồi thuyền chơi hồ, trung thu gia đình đoàn viên, đêm đông vây quanh bếp lò pha trà.
Lúc ấy chàng chỉ xem như mơ ước xa vời, ngay cả suy nghĩ lướt qua rồi thôi cũng là niềm vui trộm được.
Giang Bạch Nghiễn chưa từng nghĩ đến, có một ngày lại thành sự thật.
Chàng rủ mắt cười khẽ:
"Nhớ chứ."
Tửu lượng Giang Bạch Nghiễn rất tệ, một ly gục ngay.
Nụ cười Thi Đại tươi tắn hơn, nhướng đôi mày dưới vầng sáng lấp lánh, đáy mắt như mảnh vụn thủy tinh:
"Chàng không sợ say hả?"
Rượu hợp cẩn đêm tân hôn gần như là rượu trái cây, chẳng dễ say chút nào, đã lâu lắm rồi nàng chưa được thấy dáng vẻ nhuốm men say của Giang Bạch Nghiễn.
Nghe nàng hỏi, Giang Bạch Nghiễn nghiêng đầu nhìn qua.
Ánh mặt trời phủ kín áo trắng sạch sẽ của chàng, điểm tô thêm đôi phần hài hòa ấm áp, không còn lệ khí, ngược lại có chút điềm tĩnh dịu dàng.
Chàng khẽ cong môi:
"Để nàng thấy cũng không sao hết."
Giang Bạch Nghiễn dịu giọng bổ sung:
"Chỉ cho nàng thấy thôi."
Lúc chàng nói chuyện luôn đượm ý cười, rèm mi ôm lấy ánh nắng khẽ chớp, toàn bộ ánh sáng bóng tối đều rơi vào đồng tử đen láy như ngọc của chàng.
Lòng dạ Thi Đại như bị cào cấu, nhanh chóng đến gần, hôn lên khóe môi chàng.
Lòng khẽ động, nàng lập tức dời xuống, cọ lên nốt ruồi nhỏ bên môi Giang Bạch Nghiễn.
Ngồi thẳng bên bàn, Giang Bạch Nghiễn hơi ngửa đầu, phối hợp sự thân mật của nàng.
Thi Đại nhẹ nhàng cười thành tiếng:
"Được."
Trên đời này sẽ không còn người thứ hai làm nàng động lòng như Giang Bạch Nghiễn được nữa.
Hai người thoạt trông tính tình khác biệt, như hai thái cực hoàn toàn trái ngược, nhưng trong lòng Thi Đại biết rõ, nàng và Giang Bạch Nghiễn vừa khéo phù hợp.
Như hai mảnh ghép vụn vặt, đều mang khuyết điểm, khác xa nhau.
Mãi đến khi thử ghép lại mới phát hiện, mỗi một góc không trọn vẹn đều kề sát hoàn hảo, chặt chẽ khép lại.
Cũng giống Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại rất thích tình yêu đến chết không thôi, trong lòng trong mắt chỉ có đối phương.
"Nói ra thì."
Thi Đại ngắm nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ, vô cùng bùi ngùi:
"Cách lần em gặp chàng, đã qua một năm rồi."
Hoảng hốt nhớ lại ngày trước, từng câu chuyện xưa vẫn quá đỗi rõ rệt, chỉ như mới xảy ra hôm qua.
Lúc ấy nàng vừa đến Đại Chiêu, chẳng quen thuộc gì cả, toàn phải dựa vào A Ly bên cạnh.
Còn nhớ lần đầu gặp Giang Bạch Nghiễn, đêm tuyết sấm rền, kiếm khí bức người.
Chàng khoác bạch y chẳng khác gì hôm nay, như phù du nằm ngoài tầm với đất trời, sát ý lạnh lẽo, không có chốn về.
Thực ra Thi Đại cũng vậy.
Xe ngựa yên tĩnh một thoáng.
Trong ánh nắng ấm áp, Thi Đại vòng ôm thắt lưng Giang Bạch Nghiễn.
Chàng cúi đầu, lòng bàn tay áp chặt lên sống lưng Thi Đại.
Dục vòng khó lấp đầy, câu này quả thật không giả.
Rõ ràng da thịt kề sát Thi Đại, lòng chàng vẫn cứ thấy không đủ, muốn gần gũi hơn chặt chẽ hơn với nàng, máu thịt tan vào nhau.
Giang Bạch Nghiễn hỏi:
"Sao vậy?"
"Thời gian trôi qua nhanh quá."
Thi Đại cất lời:
"Cám ơn chàng."
Giang Bạch Nghiễn vuốt ve tóc nàng:
"Cám ơn ta?"
"Một năm trước em mất trí nhớ, trong tòa nhà nơi nào cũng có yêu ma quỷ quái, là chàng đã cứu em."
Thi Đại ngẩng đầu trong lòng chàng, vòng cung giương lên như tuyết đầu mùa tan chảy, cong khóe môi:
"Chàng còn tặng em pháo hoa kiếm khí, cá con lam bảo thạch này, làm giá y cho em, dạy em kiếm pháp nữa..."
Nàng ngẫm nghĩ rồi chợt cười, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Tuy kiếm pháp chẳng dễ học chút nào. Còn có..."
Gió nhẹ thổi qua màn che, ánh nắng lờ mờ, dập dờn như sóng nước.
Ánh mắt Thi Đại sáng lấp lánh:
"Cám ơn chàng đã thích em. Chàng là người siêu siêu tốt, được chàng để tâm, là em kiếm lời rồi."
Yên tĩnh nhìn nàng chăm chú hồi lâu, Giang Bạch Nghiễn rủ mắt, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.
Quấn quýt tỉ mỉ như sợi tơ, theo đầu lưỡi chàng liếm nhẹ, dần ngấm sâu tận xương máu.
Tình yêu của Thi Đại vĩnh viễn không hề che giấu, sáng rỡ đốt người.
So với nàng, Giang Bạch Nghiễn như bụi gai, sinh sôi nơi vẩn đục, đầy bóng tối.
Tình yêu của chàng tối tăm không thấy ánh sáng, bao hàm si mê người thường khó lòng chịu đựng, theo lý nên vùi sâu trong máu tanh.
Vậy mà chàng lại trông thấy ánh dương.
Giang Bạch Nghiễn bằng lòng vì nàng, cẩn thận che giấu tất cả gai nhọn, từ đây siết chặt lấy nàng, vĩnh viễn không tách rời.
Dẫu có phải dây dưa đến chết.
"Thực ra con người của em phiền lắm."
Thi Đại giương cằm, mắt hạnh trắng đen rõ ràng khẽ cong:
"Rất nhiều ngày tháng sau này, nhờ chàng khoan dung hơn nhé."
Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ nhìn nàng rất lâu, tia sáng mỏng manh soi chiếu gương mặt, như sương lạnh trong suốt dưới ánh nắng ấm áp.
"Nào có phiền phức."
Chàng lên tiếng:
"Ta cầu còn không được."
Xe ngựa chạy thẳng về trước, chỉ chốc lát sau đã dừng trước cửa Thi phủ.
Giang Bạch Nghiễn xuống trước một bước, dìu Thi Đại xuống xe, làn váy đỏ rực của thiếu nữ dập dờn theo gió, như cánh bướm nhẹ nhàng.
"Đại Đại, Bạch Nghiễn?"
Mạnh Kha cầm xấp giấy mỏng trong tay, đang bước vào phủ, nghe tiếng quay đầu, vẻ mặt ngạc nhiên:
"Chẳng phải trưa nay các con mới đến sao?"
Thi Đại đứng thẳng người, mỉm cười tươi tắn:
"Là niềm vui bất ngờ ạ!"
Giang Bạch Nghiễn gật đầu:
"Bá..."
Thi Đại nhanh chóng liếc nhìn.
Yết hầu nhúc nhích, chàng nuốt hai chữ "bá mẫu" xuống, giọng điệu chẳng mấy lưu loát:
"Mẹ."
Mạnh Kha vui vẻ:
"Đúng đúng đúng, bên ngoài lạnh, mau vào trong."
Thi Đại tò mò:
"Mẹ cầm gì vậy?"
"Sổ sách."
Đuôi mày nhuốm vẻ vui mừng, hiển nhiên tâm trạng Mạnh Kha rất tốt:
"Năm ngoái, Hiểu Nguyệt Các, Đưa rồi sao và giao hàng Dạ Du Thần kiếm được khá nhiều, chờ mẹ xem xong sổ sách, sẽ chia hoa hồng cho con."
Việc hợp tác làm ăn với quỷ thần yêu quái do Thi Đại đề nghị, hiển nhiên nàng là một cổ đông lớn.
Lợi nhuận được chia dịp cuối năm, chắc chắn vô cùng khả quan.
Đôi mắt Thi Đại rực sáng, kéo tay áo Giang Bạch Nghiễn, thì thầm với chàng:
"Dẫn chàng đi ăn món ngon nhé!"
"Hôm nay hai đứa về nhà, Kính Thừa đích thân xuống bếp."
Người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, Mạnh Kha lên tiếng:
"Vân Thanh và Lưu Sương đang luyện đao. Kính Thừa vừa lấy được một thanh đao tốt, luyện từ sắt lạnh cực bắc, hai đứa nó lần đầu thấy, lấy xài ngay."
Bà vừa dứt lời, đã thấy bóng người cao lớn cách đó không xa đang vội vàng chạy tới, chính là Thi Kính Thừa khoác áo xanh.
"Cha."
Thi Đại cười:
"Cha đi đâu vậy?"
"Đến sớm vậy? Có đói chưa?"
Thi Kính Thừa chỉ tay về sân luyện võ phía xa, vài lần muốn nói lại thôi:
"Lưu Sương nhờ người truyền lời, bảo Vân Thanh không tin tà, liếm thử sắt lạnh..."
Sắc mặt Thi Kính Thừa phức tạp:
"Đầu lưỡi bị dính lên đó rồi."
Thi Đại thay đổi sắc mặt, ánh mắt lộ vẻ quan tâm:
"Sao lại như vậy?"
Là đứa nhỏ nghịch ngợm liếm sắt mùa đông! Nàng phải nhanh chóng đến xem mới được!
Mạnh Kha cũng giật mình biến sắc, giọng điệu đau lòng:
"Sao lại thế kia?"
Cơ hội không thể bỏ lỡ, nhất định phải tranh thủ thời gian đến xem!
Giang Bạch Nghiễn: "..."
Chàng không hiểu cho lắm.
"Lưu Sương đã bảo nha hoàn chuẩn bị nước ấm."
Thi Kính Thừa nói:
"Cùng đến sân luyện võ xem nhé?"
Thi Đại không ngăn nổi nụ cười:
"Dạ."
Sáng mùa đông bầu trời trong xanh, khi nàng quay đầu, khéo sao gió nhẹ thổi qua, lay động bóng hoa mai đan xen, hương thơm âm thầm tản ra.
Nghênh đón ánh mặt trời ấm áp treo cao, Thi Đại duỗi tay về phía Giang Bạch Nghiễn:
"Đi nào."
Chàng ngoãn ngoãn nhấc tay, đầu ngón tay chạm vào nàng.
Nhớ lại đời này, Giang Bạch Nghiễn chưa từng cảm nhận quá nhiều cảm xúc.
Trái tim chàng như hoang mạc, tử khí nặng nề, chỉ mỗi kiếm khí nhuốm máu mới mang đến vui sướng trong chốc lát.
Như một con bạc điên cuồng, chẳng sợ sinh tử, không ngại gian khổ, tùy ý hoang phí mạng sống của mình.
Những cung bậc cảm xúc như tức giận, sợ hãi, hối hận, ghen tỵ, với chàng quá đỗi xa lạ.
Nói một cách chính xác, ngay cả thứ chàng tự cho là niềm vui, cũng là một loại bệnh vặn vẹo dị dạng.
Giang Bạch Nghiễn chính là người như thế.
Mấy ngày sau khi thành hôn, Thi Đại luôn ở cạnh chàng chẳng rời một tấc, có lúc kéo chàng đọc tiểu thuyết, khi lại dạy chàng đắp người tuyết chơi ném cầu tuyết.
Phần lớn thời gian nàng đều tươi cười mang đến cho chàng đủ loại bánh ngọt mứt quả, vừa hào hứng giới thiệu cho chàng vừa chống cằm bằng hai tay, ngắm chàng ngoan ngoãn ăn thử.
Tất cả đều là đắng cay mặn ngọt mà Giang Bạch Nghiễn chưa từng nếm trải.
Mùi vị từng thiếu sót, vì nàng đã được viên mãn.
Hóa ra cảm xúc nội tâm căng tràn thế này mới là vui vẻ thật sự.
Ngày ấm gió mát, ánh sáng dịu nhẹ.
Giang Bạch Nghiễn khẽ cong môi, đáy mắt bình tĩnh như nước, đong đầy bóng hình nàng.
Nắm chặt lòng bàn tay Thi Đại, chàng khẽ đáp:
"Được."
May mắn biết bao, chàng và Thi Đại đã cùng nhau trải qua xuân hạ thu đông.
Từ đây về sau, một năm bốn mùa, ngũ cốc ba bữa.
Tình yêu quấn quýt si mê, khói lửa nhân gian, đều là tháng năm bên nàng.
[ Hết ]