Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Chương 26: "Chị gái tri kỷ"




Sau kỳ nghỉ tết Trung Thu, còn máy ngày làm việc nữa mới tới kỳ nghỉ Quốc Khánh. Trong mấy ngày nay không ai có thể thoát khỏi hội chứng kỳ nghỉ, không có tâm trạng lên lớp đi học chút nào.

Có điều đám cá muối năm tư đại học rất hiếm khi có loại phiền nào này, thậm chí bọn họ còn không chờ mong ngày nghỉ nhu vậy, giống như bạn cùng phòng của Trì Tiêu là Trần Hiểu Đan.

Nhà Trần Hiểu Đan ở ngay Ninh thành nhưng cô ấy rất ít khi về nhà vào cuối tuần, theo cô ấy nói là vì ở nhà không dám tùy tiện lên mạng chơi game, cũng không dám bật loa tán gẫu không chút kiêng dè với đám bạn, nếu không cha mẹ cô ấy sẽ hoài nghi cô ấy yêu đương qua mạng, vẫn là ở ký túc xá tự do hơn.

“Này! Hôm qua đột nhiên Cát Viện gọi điện cho tớ bảo cô ấy có để một cái USB trong phòng ngủ, kêu tớ đi đưa cho cô ấy. Tớ tới cửa Nam đưa cho cô ấy như lời cô ấy nó, sẵn tiện lấy bưu kiện của mình… Thì ra nhà cô ấy giàu vậy sao? Tớ thấy cô ấy bước xuống từ một chiếc Lincoln, vội vàng lấy đồ rồi bỏ đi.”

Trần Hiểu Đan chậc chậc cảm thán, quay đầu nhìn Trì Tiêu: “Tớ nhớ cậu cũng có một chiếc xe đúng không? Haiz… tại sao người bên cạnh tớ đều là phú bà mà tớ không phải chứ!”

Nói xong cô ấy liền lấy điện thoại ra mở trò choi, chỉ có chơi game mới có thể an ủi lòng cô ấy.

Trì Tiêu thậm chí chưa kịp trả lời đã thấy cô ấy tập trung chơi game nên không nói gì thêm.

Hôm nay là cuối tuần nhưng phải học bù cho tiết hôm thứ ba. Sau khi tan học Trương Linh Lợi thông báo trong nhóm tình hình thực tế mấy người lớp bọn họ đi “nghiên cứu địa hình” mấy ngày nay, tổng hợp lại ý kiến của mọi người, cuối cùng xác định thị trấn nghỉ dưỡng Phong Diệp ở ngoại thànhlàm địa điểm lớp tụ tập. Đó cũng chính là chỗ mà Trần Hiểu Đan đề cử lúc trước.

Sau khi Trần Hiểu Đan nhìn thấy kết quả còn rất phấn chấn, tạm thời ngừng chơi kể về trải nghiệm dạo chơi của bản thân với Trì Tiêu.

“Ở đó có một cửa hàng trải nghiệm VR, chơi cực kỳ vui! Cảm giác rất chân thục! Cảnh mô phỏng bầu trời kia khiến bạn tớ sợ tới mức nằm dưới đất không dám di chuyển!”

“Còn có nhà ma nữa, làm rất thật, có nữ quỷ diễn cực kỳ giống! Lúc ấy tớ thật sự hơi giật mình đó…”

Trì Tiêu nghe thấy “nhà ma” không khỏi tê cả da đầu, lập tức nảy sinh ý định muốn rút khỏi buổi tụ tập trong đầu.

Lúc cô quay đầu định nhò hộ pháp Lâm Gia cứu mạng mới chợt nhớ hôm nay cô ấy phải đi làm, không đến học môn tự chọn.

Nghe Trần Hiểu Đan nói tới tràn đầy phấn khởi, Trì Tiêu cũng không tiện cắt ngang, nghe cô ấy nói một mạch, bất tri bất giác hai người đã đi tới bên dươi lầu ký túc xá.

“Ồ Trì Tiêu, cậu định về phòng hả?” Trần Hiểu Đan thấy cổng ký túc xá gần ngay trước mắt thì muộn màng hỏi thăm.

Trì Tiêu nhìn theo ánh măt của cô ấy, sắc mặt bình thường gật đầu: “Tớ về lấy ít đồ.”

Cô nhớ có không ít sách chuyên ngành vẫn còn bày trên giá sách trong phòng ngủ, có lẽ có thể dùng trươc một phần.

“À, tớ đặt đồ ăn rồi, thành phố món an ngon mới mở một cửa hàng gà rán kiểu Hàn, hương vị cũng đượclắm, cậu muốn thử một chút không? Tớ mơ cậu nhé! Đúng lúc cả phần tớ cũng ăn không hết.”

Trì Tiêu chợt nhớ lúc trước đã nhận lời đến thăm Trần Hiểu Đan, tuy rằng lúc ấy nói đùa một chút nhưng thật sự không tiện cho là hứa suông mà bỏ ra sua đầu. Sau khi Trì Tiêu suy nghĩ một chút thì gật đầu, cùng Trần Hiểu Đan lên lầu.

Sau khi gà rán đến noi, hai người kê một cái bàn nhỏ ngoài ban công, trải chiếu tatami ra bắt đầu thưởng thức.

Hương vị thật sự không tệ, Trì Tiêu đang nhai kỹ nuốt chậm thưởng thức bỗng nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở ra

Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cát Viện đẩy cửa bước vào. Cô ta thấy cảnh hai người ngồi xếp bằng ngoài bàn công ăn chung với nhau thì sững sờ trong chốc lát mới mở miệng hỏi thăm: “Hai cậu đều ở đây à? Lâm Gia đâu?” Cô ta nhìn về phía nhà vệ sinh, không có ai.

Một khoảng thời gian không gặp, dường như hình tượng của Cát Viện đã thay đổi rất nhiều. Trước kia cô ta rất am hiểu trang điểm ăn mặc, cộng thêm ngoại hình vốn xinh đẹp nên vẫn luôn là người đẹp nổi tiếng trong trường.

Bây giờ càng giống như đã phá vỡ xiềng xích của sinh viên, mái tóc dài được nhuộm thành màu khói hợp thời nhất, lớp trang điểm trông cực kỳ tinh tế, phối quần áo cũng rất thời trang, có phong thái người nổi tiếng.

“Cậu về rồi à?” Trần Hiểu Đan ăn xong một iếng gà rán mới hơi ngơ ngác chào hỏi Cát Viện.

Cát Viện đi tới giường của mình, vừa tìm gì đó vừa nói: “Đúng vậy, tớ nhớ mình vẫn còn chút tài liệu ghi chú chưa lấy đi, cũng ngại làm phiền cậu nữa nên tự về tìm xem, sẵn tiện xem thử có gì cần lấy hay không.”

Nói xong cô nhìn Trì Tiêu, ý cười rõ ràng hơn một chút: “Trì Tiêu thì sao? Gần đây cậu đều ở phòng ngủ hả? Hiếm khi nhìn thấy cậu đấy!”

Trì Tiêu chậm rãi nhấm nuốt hết thịt trong miệng, nuốt xong mới chậm rãi lắc đầu: “Không phải.”

Trần Hiểu Đan gải thích giúp cô: “Haiz! KHông phải là do cả đám các cậu đều không đi học cũng không về phòng ngủ sao, tớ ăn môt mình quá nhàm chán, đúng lúc Trì Tiêu cũng muốn về phòng ngủ thu dọn đồ đạc nên ăn với tớ một bữa! Gà rán của cửa hàng này siêu ngon! Cậu muốn ăn cùng không?”

“Không cần đâu.” Cát Viện xua tay từ chối: “Gần đây tớ đang giảm béo, nếu không bắt ống kính sẽ không đẹp.”

Trần Hiểu Đan kinh ngạc hỏi: “Bắt ống kính! Cậu định qua chụp chân dung hay sao?”

Cát Viện vuốt tóc, tiếp tục tìm trước giá sách của mình, trả lời rất thờ ơ: “Không phải chân dung, tớ may mắn quen được một vị tiền bối biên kịch trong giới phim ảnh, người đó dẫn theo tớ quay phim, chẳng bao lâu nữa sẽ khai máy, có thể sẽ phải tham gia một buổi phỏng vấn.”

“Vậy à! Cậu giỏi thật!” Trần Hiểu Đan khen xong lại nhìn bàn thân, rồi nhìn Trì Tiêu, có chút tự ti mặc cảm mà buông mắt, lặng lẽ cầm một miếng gà rán, định làm cá muối củi mục im như thóc.

Cát Viện khiêm tốn đáp một câu: “Cũng không có gì.”

Cô ta liếc mắt nhìn Trì Tiêu, thấy dáng vẻ cô đoan chính, không nhanh không chậm mà ăn, rõ ràng là một động tác rất bình thường nhưng lúc cô làm lại luôn có khí chất khác với mọi người.

Đó là dáng vẻ tao nhã đã khắc vào tận xương.

“Trì Tiêu, còn cậu thì sao? Tớ nhớ hình như cuốn tiểu thuyết đoạt giải vàng của cậu lúc trước đã có người tới bàn chuyện xuất bản. Văn của cậu hay như vậy, có muốn cân nhắc việc viêt kịch bản không? Tớ có thể giới thiệu người thầy kia với cậu, thầy rất tốt!”

Trì Tiêu lắc đầu từ chối: “Không cần, tạm thời tớ không có ý định về mặt đó, cảm ơn cậu.”

“Vậy thôi được.”

Sau khi Cát Viện thu dọn đồ đạc xong thì định rời khỏi, trước khi đi bỗng nhiên cô ta quay đầu lại nói: “Đúng rồi, lớp trưởng liên lạc với tớ, đến lúc đó họp lớp tớ cũng sẽ đi, chúng ta đến lúc đó gặp lại!”

Ánh mắt ẩn chứa cảm xúc không rõ lướt quanh người Trì Tiêu một lượt rồi nhanh chóng thu hồi, Cát Viện tươi cười rời khỏi.

Trì Tiêu không để ý tới ánh mắt của cô ta, ăn mấy miếng gà rán đã cảm thấy hơi ngán nên không tiếp tục nữa. Cô chậm rãi uống nước, tiếp tục nhìn Trần Hiểu Đan ăn.

Trần Hiểu Đan cắn một miếng lớn mờ mịt ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của cô: “…”

“…”

“Tớ… tướng ăn khó coi lắm hả?”

“Không phải.”

“Vậy cậu nhìn tớ chằm chằm làm gì?”

“Thấy lúc cậu ăn rất đáng yêu.”

“…”

Sau khi ăn no nê Trần Hiểu Đan hài lòng ngồi lại cái ghế treo của mình, vuốt cái bụng hơi tròn trịa, chờ nó từ từ tiêu hóa.

Trì Tiêu đang chọn những cuốn sách có thể mình sẽ cần đến trước giá sách của mình thì chợt nghe thấy Trần Hiểu Đan rất rầu rĩ nói một câu: “Kỳ thật lúc mói quen cậu, tớ nghĩ cậu sẽ rất khó ở chung.”

Trì Tiêu dừng đồng tác, quay đầu nhìn Trần Hiểu Đan.

“Cậu có hiểu cảm giác có một bức tường không? Lần đầu tiên nhìn thấy cậu tớ thật sự đã chấn động, từ trước tới nay tớ chưa từng thấy ai đẹp như cậu, khí chất lại cực kỳ tốt, cảm giác đứng đâu cũng có thể tỏa sáng vậy!”

Trì Tiêu nghe ra được Trần Hiểu Đan khen mình thật lòng thì gật đầu mỉm cười: “Cảm ơn cậu.”

“Phải phải phải chính là cảm giác này! Nhất định cậu được khen từ nhỏ đến lớn đúng không? Cái này gọi là “không quan tâm hơn thua” nhỉ? Chỉ có người đã quen nghe những lời khen mới có khí độ thờ ơ hờ hưng thế này! Haiz, nói tiếp thì lúc trước tớ… tớ nhớ hôm tớ mới nhìn thấy cậu ở phòng ngủ, tớ đã lập tức nói với bạn trên mạng của mình rằng mình gặp được thần tiên sống! Thần tiên này còn là bạn cùng phòng của tớ! Bọn họ đòi xem ảnh, tớ không dám chụp… À đúng rồi người đưa cậu tới lần đó cũng là anh trai cậu hả? Anh ta cũng đẹp trai lắm, nhưng tớ nhìn mà sợ đến không dám thở!”

Trì Tiêu suy nghĩ một chút, ngày đầu tiên cô đến trường báo danh là Trì Trạm đưa cô tới, còn cùng trợ lý giúp cô mang hành lý lên lầu.

“Là anh trai của tớ.”

“Hay ắm, không hổ là cậu!” Trần Hiểu Đan bật ngón cái: “Anh trai cậu cung cực kỳ đẹp trai! …Tuy rằng hiện tại tớ đã không nhớ rõ dáng vẻ anh ta ra sao.. Haiz có điều sau này ở chung tớ phát hiện trừ việc ít nói một chút và khá yên tĩnh ra thì cậu cũng không khó gần như vậy. Có điều tớ vẫn không dám tới gần cậu lắm, tớ cứ cảm thấy có một bức tường ngăn cách cậu và tó, giống như ngôi sao và người bình thường, hoặc là quý tộc và dân thường.”

“Cậu đừng coi nhẹ bản thân.” Trì Tiêu đi tới bên cạnh cô ấy: “Cậu cũng rất ưu tú.”

Trần Hiểu Đan không tin sự an ủi của cô, trên mặt tràn đầy hòa nghi hỏi ngược lại: “Thật hả?”

Trì Tiêu gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: “Cậu chơi game rất giỏi, lá gan rất to, hơn nữa cãi nhau cũng rất giỏi. Bài diễn thuyết ngẫu hứng trong lớp hùng biện năm hai của cậu đã đạt thành tích xuất sắc, cậu còn biết vẽ tranh nữa, cậu cũng rất giỏi.”

Những lời khen phát ra từ miệng Trì Tiêu, nhất là khen một con cá muối “hoàn toàn vô giá trị” như mình, Trần Hiểu Đan thật sự kinh ngạc, hồi lâu mới hoàn hồn.

“Cảm ơn… Khoan đã! Sao cậu lại cảm thấy tớ cãi nhau rất giỏi?”

Trì Tiêu nhớ lại: “Lúc trước cậu bật loa chơi game, gặp đồng đội heo tặng mạng cho người ta và đối thủ miệng thối, không dùng một từ thô tục nào cũng mắng bọn họ tới sợ, cực kỳ lợi hại!”

Trần Hiểu Đan: “…” Nói tới mức cô ấy cũng có chút kiêu ngạo là sao?!

“Hơn nữa cậu rất có tiềm chất lãnh đạo, tớ từng nghe cậu chỉ huy bang chiến, trật tự rõ ràng, có kế hoạch, còn có thể kịp thời khich lệ sĩ khí, cũng rất lợi hại.”

Đắc ý kiêu ngạo, Trần Hiểu Đan cảm thấy mình sắp bay lên trời rồi.

Cô ấy tuyệt đối không ngờ rằng trong mắt người bạn cùng phòng thần tiên mà mình cảm thấy trèo cao không nổi này mình lại ưu tú đến vậy!

Tuy rằng cảm giác tọng điểm được khen hơi lệch.

Lúc Trì Tiêu rời khỏi trường tới Đào Hoa Nguyên, Việt Loan Loan còn thấy lạ sao hôm nay cô lại tới trễ như vậy nên hỏi thăm.

Trì Tiêu nhìn sách trong tay và đồ ăn vặt Trần Hiểu Đan kín đáo đưa cô trước khi đi, sâu kín nói: “Tớ quay về làm chị gái tri kỷ.”

Việt Loan Loan nghe mà ngạc nhiên, vô cùng húng thú giật dây: “Nào nào nào! Ánh sáng và micro đã vào chỗ! Giao sân khấu cho cục cưng Nhân Nhân của chúng ta, hãy kể câu chuyện của cậu đi!”

Trì Tiêu đặt đồ trong tay xuống, đầu tiên cậm rãi uống nước thấm giọng, sau đó mới thong thả mở miệng trong ánh mắt mong đợi của Việt Loan Loan: “Cuộc sống tốt đẹp cần phải cố gắng phấn đấu, tuy rằng cố gắng chưa chắc co ích, nhưng nếu không cố gắng…”

“?”

“Thật sự rất thoải mái.”

“???”

Đây là chị gái tri kỷ súp gà độc gì vậy?