Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Chương 48




Lập đông trôi qua, nhiệt độ ở Ninh thành dần dần trở nên không ổn định, lại là một thay quần áo lộn xộn giống những năm trước.

Hôm qua dự báo thời tiết nói nhiệt độ hôm nay sẽ giảm xuống vài độ. Quả nhiên chỉ ở trong phòng nhìn cành cây thỉnh thoảng đung đưa và những tán lá bị gió thổi rụng khắp nơi bên ngoài dường như cũng cảm giác được cơn gió lạnh từng đợt thấu xương kia.

Dạo gần đây Trì Tiêu không thường ra ngoài, ngoại trừ đi học hai ngày mỗi tuần ra thì thời gian còn lại chỉ ở trong nhà, cả Đào Hoa Nguyên cũng không tới.

Tháng sau chính là buổi báo cáo mở màn luận văn tốt nghiệp, cách gây không lây giảng viên hướng dẫn đã tập hợp sinh viên của mình tổ chức hai buổi quyết định chủ đề, vì vậy Trì Tiêu liền yên tâm ở nhà chuẩn bị phần của mình, đồng thời không quên cập nhật tiểu thuyết trên mạng.

Cô ngồi lâu trước máy tính thấy xương cốt hơi cứng nên chậm rãi xoay cổ vài cái, đứng dậy định hoạt động gân cốt một chút.

Đúng lúc này điện thoại trong thư phòng vang lên, Trì Tiêu đi qa nhận, là điện thoại nội bộ do dì Lưu gọi tới.

Dì bảo Nhậm Trúc đã đưa xe tới.

Tối qua Từ Thư Thừa đã nói với cô chuyện này, chiếc xe mớ mà anh đặt ở nước ngoài cho cô vào tháng trước đã hoàn thành các thủ tục, sáng nay Nhậm Trúc sẽ trực tiếp đưa tới.

Trì Tiêu khoác thêm một cái áo lông dê rồi xuống lầu, xe thể thao đã được lái xuống khỏi xe vận chuyển, đỗ trước cổng chính của biệt thự.

Rời khỏi ngôi nhà có nhiệt độ ổn định, một cơn gió lạnh chợt ập tới khiến Trì Tiêu rùng mình một cái, thoáng quấn chạt áo khoác.

Nhậm Trúc đang nói chuyện với mấy nhân viên, thấy cô tới lập tức tiến lên đón, khom người nói: “Phu nhân, xe đã được kiểm tra xong, không có vấn đề gì. Bây giờ cô muốn thử hay là lái vào gara luôn?”

Trì Tiêu nhìn chiếc xe thể thao với những đường nét mượt mà duyên dáng kia, thân xe màu xanh nhạt ánh bạc rất đẹp, vừa không huênh hoang lại không có vẻ u ám.

Biển số xe cũng rất tốt, bỏ số hiệu cố định ở đầu thì trước bảng số là hai chữ “TT”.

Có thể hiểu hai nghĩa – Tên viết tắt của Trì Tiêu, hoặc là ghép từ tên của Từ Thư Thừa và Trì Tiêu.

Trì Tiêu quyết định lên xe cảm nhận một chút, không ra ngoài đường cái, chỉ chạy mấy vòng ngay trong vườn.

Sau khi cô lên ghế lái mới phát hiện lớp da phụ kiện trong xe cũng được đặt riêng, cũng in hai chữ “TT”.

Không hổ là Từ Thư Thừa, tặng chiếc xe chỗ nào cũng là tâm cơ.

Trì Tiêu lái thử mấy vòng đơn giản, cũng không lưu luyến lắm, trực tiếp lái vào gara.

Bên ngoài trời lạnh, dì Lưu đã sóm mời đám người Nhậm Trúc vào nhà uống ly trà nóng ăn chút gì đó. Đến khi Trì Tiêu trở lại thì đoàn người xem như đã xong việc, sau khi tạm biệt cô thì ra về.

Trì Tiêu thấy chiếc xe thể thao Từ Thư Thừa tặng thì nhớ ra tháng sau chính là sinh nhật anh, lúc trước cô đã đặt quà xong, nhưng trừ những thứ đó ra cô còn muốn đích thân làm chút gì đó tặng anh.

Từ Thư Thừa rất thích con búp bê len chọc cô làm lần trước, sau đó cô lại hứa với anh sẽ làm một con của mình, bày hai con trong phòng với nhau.

Tuy rằng trông không đẹp lắm nhưng Từ Thư Thừa rất thích, thậm chí còn đăng lên vòng bạn bè. Trì Tiêu không cần xem cũng đoán được bình luận sẽ đặc sắc thế nào.

Đồ chơi nhỏ do chính tay mình làm đã tặng rồi, lần này tặng cái gì đây, vẫn phải suy nghĩ thật kỹ.

Buổi tối trước khi đi ngủ Trì Tiêu nằm trên gối đầu hỏi Từ Thư Thừa định ăn sinh nhật thế nào.

Từ Thư Thừa hiếm khi không ôm tài liệu công việc xem mà đang đọc một quyển sách bìa cứng đóng buộc chỉ, nghe vậy anh đưa mắt nhìn sang, ánh sáng màu vàng ấm từ đèn phòng ngủ chiếu vào mắt kính của anh, giống như hi ngọn lửa thật nhỏ, thỉnh thoảng hơi chớp tắt có quy luật, khiến cả người anh nhuốm chút khói lửa nhân gian, đường nét cực kỳ dịu dàng.

“Em muốn anh thế nào?” Anh hơi cong khóe môi, trong nụ cười lộ ra chút thích thú.

Trì Tiêu ngửa đầu đón nhận ánh mắt của anh, vô thức cắn môi: “Xem anh thế nào đó, anh muốn trải qua với ba mẹ thì chúng ta sẽ ăn với bọn họ một bữa cơm, hoặc là gội mấy người anh Trình Dục Phó Hàn tới nhà chúng ta, anh thích loại nào?”

Từ Thư Thừa để sách xuống, thuận tay tháo mắt kính nằm xuống, nghiêng người dựa vào gần cô, một tay chậm rãi vuốt tóc mai của cô.

“Anh muốn trải qua với em.”

Anh dựa vào quá gần, lúc nói chuyện hơi thở phả ra từng đợt, ấm áp, khiến mặt Trì Tiêu cũng đỏ bừng lên.

Cô có chút mất tự nhiên buông mi, đầu ngón tay cào cào mép gói, giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng mà hỏi tiếp: “Vậy anh muốn trải qua ở nhà hay bên ngoài?”

“Ở đâu cũng được.” Từ Thư Thừa đắc ý nói: “Chỉ cần có em ỏ bên, anh thế nào cũng được.”

Anh vừa nói xong thì nghiêng người lại gần, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước đáp xuống ấn đường chóp mũi và môi cô.

Nếu muốn hỏi Từ Thư Thừa món quà sinh nhật tốt nhất anh nhận được năm nay là gì, vậy đó chính là cuối cùng anh cũng cưới được cô bé mình luôn thương nhớ.

Thứ anh muốn nhất đã ở trong ngục anh, anh không để ý đến những nghi thức lướt qua kia lắm.

Từ Thư Thừa nói rất tùy ý, nhưng Trì Tiêu lại không muốn tùy tiện để anh trải qua sinh nhật mộc cách qua loa. Nếu anh đã muốn hai người cùng trải qua, Trì Tiêu suy nghĩ mấy ngày, quyết định giải quyết hết những việc trong tay rồi đến Đào Hoa Nguyên học việc một khoảng thời gian, học với đầu bếp đồ ngọt cách làm bánh sinh nhật, đến lúc đó cô tự làm cho Từ Thư Thừa một cái.

Nói là làm, sau khi Trì Tiêu vượt qua kiểm tra về báo cáo mở màn luận văn ở chỗ giảng viên hướng dẫn thì bắt đầu đúng giờ đến Đào Hoa Nguyên điểm danh mỗi ngày.

Đúng lúc có một ngày gặp Trương Linh Lợi và bạn cùng phòng tới Đào Hoa Nguyên uống trà chiều.

Phòng ngủ của bọn họ gần như đều muốn thi nghiên cứu sinh, từ khi khai giảng đến nay hầu hết thời gian đều học trong phòng tự học. Mắt thấy kỳ thi sắp tới, hôm nay sẽ có buổi báo cáo mở màn luận văn với giảng viên hướng dẫn, có thời gian nửa ngày rảnh rõi nên muốn hít thở một chút, đến Ngô Đồng Lý đi dạo, lúc đi ngang qua Đào Hoa Nguyên thuận tiện vào ngồi uống nước một chút.

Đào Hoa Nguyên đã mở ở Ngô Đồng Lý hơn hai năm, đa phần sinh viên từ các trường cao đẳng và đại học gần đó đều nghe danh mà tới. Một truyền mười mười truyền trăm, bạn học cùng lớp gần như đều biết đây là tiệm của Trì Tiêu. Lúc này bọn họ không rêu rao quan hệ với Trì Tiêu mà tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống chọn món.

Trì Tiêu từ nhà bếp phía sau bước ra, lúc chuẩn bị lên lầu mới phát hiện mấy người bọn họ, khó tránh khỏi phải tới chào hỏi một phen.

“Trì Tiêu, có phải nhà của cậu… cực kỳ giàu có không?” Sau khi hàn huyên mấy câu có một nữ sinh nhìn cách bày trí xung quanh, cuối cùng không kìm nổi tò mò hỏi ra vấn đề đã giấu trong lòng rất lâu.

Kỳ thật từ sau buổi họp lớp lần trước thì trong lớp đã lan truyền mấy tin tức nho nhỏ, rất nhiều người đều biết gia đình Trì Tiêu rất giàu có, hơn nữa không phải giàu có bình thường. Cụ thể là giàu tới múc nào thì không có ai biết, chỉ biết nguồn tin đồn đã nói vậy.

Trì Tiêu sớm biết mình không tránh được chuyện này, cũng không để ý bạn cùng lớp biết được không đầy đủ, vì vậy chỉ trả lời với thái độ bình thường: “Đúng là rất giàu.”

Không hề khiêm tốn chút nào.

Ngược lại khiến nữ sinh hỏi câu kia hơi sửng sốt, cười gượng nói: “Vậy à…”

Trương Linh Lợi biết rõ mọi chuyện nhưng vẫn giữ kín như bưng, thấy thế để hóa giải lúng túng đành nói sang chuyện khác: “Này Trì Tiêu, cậu có biết Cát Viện đã chính thức chuyển khỏi ký túc xá sinh viên không? Cách đây không lâu cô ấy đã gủi yêu cầu lên trường rồi.”

Trì Tiêu khẽ giật mình, lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Từ khi cô nói trả lời Cát Viện câu kia trong nhóm thì cuối cùng cô ta không xuất hiện trong nhóm wechat nữa, mà cô thì trực tiếp xóa kết bạn của đối phương.

Bạn cùng phòng đã làm đến nước đó rồi, cô cũng lười tiếp tục giả vờ.

Trương Linh Lợi vừa mở miệng thì lớp phó đời sống ngồi đối diện cô ấy cũng nói tiếp: “Nói đến chuyện này thì không phải Cát Viện rất thân với mấy nữ sinh lớp bên cạnh à? Tớ nghe người của lớp bọn họ nói hình như Cát Viện ký với một công ty phim ảnh rất lợi hại, đã thành biên kịch toàn thời gian rồi.”

“Cô ấy còn chưa tốt nghiệp mà, cả bằng tốt nghiệp cũng chưa nhận, công ty gì có thể ký với cô ấy chứ?”

“Haiz, người ta có quan hệ, còn quan tâm bằng tốt nghiệp hả?”

Trì Tiêu không có hứng thú với tin đồn của Cát Viện, nói câu “Mọi người chơi vui vẻ” rồi mượn cơ lên lầu, trước khi đi vẫn không quên đánh tiếng với nhân viên cửa hàng tính giá hội viên cho bọn họ.

Một nữ sinh nhìn bóng lưng lên lầu của Trì Tiêu, vừa hâm mộ vừa bất đắc dĩ: “Nếu tớ có thể có kỹ thuật đầu thai của Trì Tiêu thì cần gì phải thi nghiên cứu sinh nữa chứ!”

Trương Linh Lợi trừng cô ấy, nửa đùa nửa thật bảo: “Thay vì ở đây hâm mộ, chi bằng bây giờ cố gắng thêm một chút, nói không chừng sau này sẽ phất lên đấy!”

“Cũng đúng! Hâm mộ cũng vô dụng thôi, các cậu nhất định phải nhớ nếu có phú quý thì đừng quên nhau đấy!”



Mấy ngày nay Việt Loan Loan không có ở tiệm, bệnh cũ của mẹ cô ấy tái phát, phải tới bệnh viện kiểm tra, dạo gần đây cô ấy phải tới chỗ Trung y làm châm cứu trị liệu với mẹ mình.

Thời tiết lạnh, số thợ thủ công trong phòng làm việc giảm đi một nửa trông có vẻ càng lạnh lẽo, chỉ có phòng làm gốm bên cạnh do có khách đặc biệt đến học mới thỉnh thoảng truyền ra tiếng nói chuyện sôi nổi.

Trì Tiêu ngồi trên ghế riêng của Việt Loan Loan, máy tính đang mở, lúc này cô mới chú ý thấy acc con wechat cô đăng nhập trên máy tính theo thói quen để tiện xem tin tức đang nhấp nháy liên tục.

Biên tập viên gửi tin nhăn báo cho cô biết bộ tiểu thuyết đầu tay của cô – Màu Mực đã được một công ty phim ảnh nhìn trúng, đang trong quá trình trao đổi. Nếu không có gì bất ngờ thì chẳng mấy chốc sẽ bán bản quyền cải biên thành phim.

Dấu chấm than liên tiếp khiến Trì Tiêu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ kích động phấn khởi của Lưu Niên vào lúc này.

Dù sao Lưu Niên vừa tốt nghiệp không bao lâu đã đảm nhiệm vị trí biên tập viên ở trang web, rồi trở thành biên tập viên của Trì Tiêu, từng bước nhìn cô đi đến vị trí hôm nay.

Trì Tiêu là do Lưu Niên nhìn đến khi hot, cũng là người đứng đầu trong số những người mà cô ấy phụ trách.

Bây giờ tiểu thuyết sắp được cải biên thành phim, không thể bảo là không kích động được.

Tuy rằng lúc Trì Tiêu trả lời tin nhắn của Lưu Niên tỏ ra rất bình tĩnh nhưng trong lòng cũng rất vui.

Từ Thư Thừa là một người lợi hại như vậy, người làm vợ như cô nếu thật sự là một con cá muối vô giá trị thì áp lực rất lớn.

Không cần làm tinh anh giới kinh doanh bày mưu nghĩ kế, hoặc cạnh tranh trong giới giải trí phù hoa mà có thể lập được thành tích trong lĩnh vực mình am hiểu đã là một chuyện rất tuyệt rồi.

Trì Tiêu đang định nói tin tức tốt này cho Từ Thư Thừa biết thì chợt nhìn thấy tin nhắn mới do Lưu Niên gửi tới.

[Biên tập viên Lưu Niên: Tôi đã hỏi tổng biên tập rồi, lần này nhìn trúng Màu Mực chính là truyền thông Hải Châu. Hải Châu chính là đảm bảo về chất lượng và lương tâm đó! Tiêu Tiêu à nếu tiểu thuyết của cô được Hải Châu cải biên thành phim truyền hình nhất định sẽ vô cùng hot!]

[Biên tập viên Lưu Niên: 5555555 cuối cùng chúng ta cũng cất đầu dậy rồi! Tiêu Tiêu à cô quá tuyệt vời! Moah moah.jpg]

Trì Tiêu nhìn tin nhắn mới nhất trầm mặc rất lâu rất lâu, không biết nên trả lời Lưu Niên thế nào.

Tuy rằng cô chưa từng nghi ngờ năng lực của mình, thế nhưng…

[Tiêu Tiêu Như Hoàng: Tôi hỏi thăm về vấn đề kỳ bản quyền có được không?]

[Biên tập viên Lưu Niên: Cô hỏi đi!]

[Tiêu Tiêu Như Hoàng: Trước khi truyền thông Hải Châu kia chọn tác phẩm trên trang web có xem thông tin tác giả không?]

[Biên tập viên Lưu Niên: Nhất định rồi, bọn họ có một đội ngũ đặc biệt nghiên cứu tính khả thi của việc chuyển thể mỗi tác phẩm được chọn, quá trình này cần tìm hiểu lịch sử của tác giả và các số liệu khác của tác phẩm như số lượt nhấn vào, số lượt đặt mua và lượng fan hâm mộ.]

[Tiêu Tiêu Như Hoàng: Vậy thông tin cá nhân thì sao? Ví dụ như thông tin thân phận chẳng hạn?]

[Biên tập viên Lưu Niên: Cái đó à, hiện tại Hải Châu chỉ mới xem tác phẩm và số liệu, vẫn chưa xem những thông tin khác của tác giả chúng ta, phải tới khi chính thức ký kết có lẽ mới cần thông tin các nhân và tự tay tác giả ký tên gì đó.]

[Tiêu Tiêu Như Hoàng: Được rồi, cảm ơn biên tập.]