Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Chương 9: Nhân Nhân




Triệu Yểu đặt chỗ trong nhà hàng, ba người hẹn nhau đến nhà hàng ăn cơm xong, lại cùng đi tới thẩm mỹ viện để làm đẹp.

Trên WeChat, Lâm Gia đã gửi một tin nanh nói với Trì Tiêu rằng cô ấy đã nhận được một lời đề nghị, công ty kia cũng không tệ lắm. Sau khi thương lượng với cô ấy xong, bọn họ có thể tạm chấp nhận sắp xếp thời gian cho cô ấy lên lớp, một tuần làm việc bốn ngày, Nếu cô ấy biểu hiện tốt trong thời gian thực tập, sau khi nhận được chứng chỉ tốt nghiệp thì cô ấy có thể ký hợp đồng chính thức, cô ấy còn đánh thêm mấy dấu chấm than để bày tỏ niềm vui sướng của mình.

Trì Tiêu đã gửi mấy icon cố lên, chúc mừng qua cho cô ấy.

Lâm Gia lại tám thêm với cô là mình muốn thuê một căn hộ ở bên ngoài, ký túc xá của trường có gác cổng, sau khi bắt đầu thực tập thì không được thuận tiện lắm. Còn một số lớp trong học kỳ này, giáo viên dạy môn tự chọn không hay điểm danh và giao bài tập về nhà, có thể qua quýt được; chuyên ngành thì phải lên học trực tiếp, chỉ là mỗi lần học lớp quy hoạch nghề thì đều phải điểm danh kí tên khá là phiền toái, đến lúc đó cô ấy sẽ xem tình huống như nào rồi bỏ tiền ra thuê người học hộ gì gì đó.

“Trì Nhân Nhân sao cậu vẫn còn xem điện thoại thế? Hòa nhập với tập thể, tham gia vào cuộc trò chuyện của hội chị em đi xem nào!” Triệu Yểu đã quen qua cầu rút ván, khi có việc cầu người thì khom lưng cúi đầu cục cưng ơi cục cưng à, một khi đạt được mục tiêu, cả người sẽ lập tức phiên thân nông nô bả ca xướng*.

*tên một bài hát, search youtube để biết thêm thông tin, ở đây chắc là chỉ vui vẻ đến mức hát ra lời

Việt Loan Loan nhắm hai mắt để chuyên gia làm đẹp nhẹ nhàng mát xa gương mặt mình, biểu tình thả lỏng giọng điệu từ tốn: “Nói không chừng là chồng của cậu ấy đang điều tra ấy chứ.”

Triệu Yểu tấm tắc cảm thán vài tiếng, “Ui trời tớ nói nè Trì Nhân Nhân, cậu là người trưởng thành rồi, khi nào thì cậu mới có thể tự đảm đương việc riêng của mình hả, đừng lúc nào cũng để chồng quản thế chứ, cậu phải nắm quyền hành trong nhà vào tay mình chứ!”

Trì Tiêu và Lâm Gia đã tán phét được tươm tươm, cô cất điện thoại, nhắm mắt hưởng thụ xúc cảm xoa ấn trơn mềm trên mặt, thờ ơ với lời đề nghị của Triệu Yểu.

Việt Loan Loan cười hai tiếng, nhắm hai mắt nói: “Yểu ơi, có phải cậu chán sống rồi hay không? Cậu chán sống thì cũng đừng có dẫn tớ theo! Tớ còn muốn đi theo bà chủ Trì hưởng cơm ngon rượu say đó.”

Triệu Yểu quay đầu trừng mắt liếc cô ấy một cái: “Tớ thì sao, tớ tự truyền thụ triết học đời người cho bà chủ Trì.” Lại chuyển hướng nói với Trì Tiêu, “Trì Nhân Nhân, cậu muốn bị chồng quản cả đời à?”

Trì Tiêu còn chưa mở miệng, Việt Loan Loan lập tức lấy điện thoại ra giả bộ định làm gì đó: “Đợi chút, đừng gấp, để tớ bật ghi âm lên rồi cậu hẵng nói, đến lúc đó tớ có công báo cáo, chắc canh có thể trở thành một người lập công lớn trước mặt tổng giám đốc Từ!”

Triệu Yểu hung hăng trừng mắt nhìn cô ấy, “Cái đồ chút chít không có lương tâm! Uổng công tớ hốt phân dọn nước tiểu nuôi cậu khôn lớn…”

“Cậu có thể thay đổi từ ngữ không? Chút chít? Cậu tới lễ đại thọ rồi à!?”

“Cậu còn dám bắt bẻ?”

“Câm miệng tớ không thèm nói chuyện với rùa rụt cổ.”

“Tớ mà gọi là rùa rụt cổ à, tớ là làm theo tiếng gọi con tim!”

Trì Tiêu vốn là trọng tâm chủ đề lại một lần nữa tránh được cơn bão một cách hoàn hảo, nghe thấy hai đứa này dỗi nhau giống như đang nghe tướng thanh vậy, nhóm chuyên gia làm đẹp bàng thính đều không nín được cười.

*tướng thanh/ tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Đợi hai cô ấy nói tướng thanh xong, Triệu Yểu có chút khát nước, rung chuông kêu đồ uống.

Tận dụng thời gian hai bên nghỉ chiến, Trì Tiêu mới không chút hoang mang mà mở miệng hỏi: “Điều gì khiến các cậu có ảo giác rằng Từ Thư Thừa đang áp bức tớ?”

Vừa dứt lời, hai người đều trầm mặc.

Một lúc sau, Triệu Yểu rất nghiêm túc trả lời cô: “Cũng không thể nói là áp bức… Nói thế này đi, trên đời này ấy, giống như Từ Thư Thừa và cậu, tớ chỉ gặp được giữa cha với tớ thôi.”

Việt Loan Loan phụ họa: “Cha ruột của cậu ấy cũng chưa quản lý cậu ấy như vậy đâu, đây có lẽ là “chồng mà như cha” trong truyền thuyết.”

“Thế hả?” Trì Tiêu có chút mờ mịt.

Cha vẫn luôn yêu thương cô, hầu như đáp ứng hết các yêu cầu của cô, nhưng trên thực tế, hình như… đồ mà cô muốn từ nhỏ tới giờ, người đầu tiên thỏa mãn cô luôn là Từ Thư Thừa.

“Hầy Trì Nhân Nhân cậu còn nhớ không? Khi trước chúng tớ đến nhà cậu, chẳng phải mẹ cậu còn kể chuyện ngày nhỏ của cậu cho tớ nghe à?” Triệu Yểu hào hứng nói, “Chính là lần đầu chồng cậu và cậu gặp nhau!”

Lần đầu tiên gặp nhau…

Trì Tiêu không hề có ấn tượng, nhưng cô đã nghe hai bà mẹ trong nhà mình nói không biết bao nhiêu lần.

Lần đầu tiên cô và Từ Thư Thừa gặp nhau, hẳn là ngày cô chào đời.

Khi mẹ Trì sinh con thứ hai, ngày sinh dự tính là ngày 18 tháng 3, bà đã nhập viện tư nhân đợi sinh trước hai ngày.

Thông thường ngày sinh dự tính không chính xác tuyệt đối, có để sinh trước hoặc sau, nhưng mà từ trong bụng mẹ đến giờ cô nhóc này có thể nói là rất ngoan, toàn bộ thai kỳ đều an phận hiếm khi gây ồn ào, ngay cả lúc sinh ra cũng đúng giờ nữa.

Lúc mẹ Trì mang thai Trì Tiêu thì ăn ngon ngủ ngon, lúc ấy cha Trì đã thích đứa con còn chưa ra đời này vô cùng, càng nhìn Trì Trạm càng thấy không vừa mắt — nghe nói lúc mang thai Trì Trạm, anh ấy cực kỳ ồn ào, ngay cả ngày lâm bồn cũng là đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Vào ngày 18 tháng 3, Trì Tiêu thuận lợi sinh ra.

Tình cờ là cuối tuần, Trì Trạm không cần đến lớp, ở lại bệnh viện với cha Trì, bạn thân nhất của mẹ Trì – mẹ của Từ Thư Thừa cũng không quá yên tâm, sáng sớm đã mang món canh do đầu bếp trong nhà nấu tới, theo sau là Từ Thư Thừa.

Không giống như Trì Trạm khi còn nhỏ thích nghịch ngợm gây sự khiến người phiền chó ghét, Từ Thư Thừa khi còn nhỏ cực kỳ trầm ổn ít nói, đối với việc ngày nào mẹ cũng thì thầm vào tai giống như tẩy não rằng dì Hoa sắp sinh một em gái nhỏ, muốn cậu nhóc đối xử như em gái ruột của mình, ngoài mặt thì nghe rất nghiêm túc nhưng thật ra trong lòng cũng không quan tâm lắm.

Cho đến khi cậu nhóc nhìn thấy cô nhóc trông như một quả bóng nhỏ trong phòng em bé.

Mẹ Trì vừa sinh xong, cha Trì lo cho vợ nên vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh, không rảnh quan tâm tới đứa con gái mới sinh của mình, là mẹ Từ dẫn hai đứa nhỏ đến gặp bé Trì Tiêu.

Hai cậu nhóc trong bộ âu phục kiểu tây đang song song ghé vào ô cửa kính, mở to hai mắt vừa to vừa sáng, ánh mắt tò mò hoặc kinh ngạc cảm thán dính chặt vào bé con không rời.

Để kỷ niệm ngày Trì Tiêu sinh ra, Trì gia đặc biệt chuẩn bị chiếc máy ảnh để chụp ảnh làm kỷ niệm, lúc này cha Trì mẹ Trì đều không ở đó, là mẹ Từ chụp lại một màn này.

Mẹ Từ còn nghe thấy hai cuộc trò chuyện giữa hai cậu nhóc —

Trì Trạm: “Từ Thư Thừa em có nhìn thấy không? Em gái anh thật là xinh đẹp!”

Từ Thư Thừa trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rì rì “ừm” một tiếng.

Trẻ con mới sinh đỏ hỏn cả người, đôi mắt vẫn chưa mở, nào nhìn ra được xinh hay không.

Nhưng chỉ là một cục xíu xiu, quả là đáng yêu.

Mặc dù không đồng ý với hành động tâng bốc em gái một cách ngốc nghếch của Trì Trạm, nhưng Từ Thư Thừa vẫn cùng với Trì Trạm, nhìn chằm chằm vào bé Trì Tiêu rất lâu.



Nhớ lại, Từ Thư Thừa còn gặp Trì Tiêu sớm hơn cả cha mẹ ruột của cô.

Không chỉ có như thế, ngay cả nhũ danh “Nhân Nhân” của cô cũng là do Từ Thư Thừa đặt.

Lúc Trì Tiêu còn bé thật sự rất hiểu chuyện, rất ít khi khóc lớn càn quấy, hầu hết đều là khi đói bụng buồn tè thì cô mới khẽ khóc rất nhỏ, tiếng khóc nghe giống như tiếng “chiếp chiếp chiếp”.

Lúc ấy cha Trì mẹ Trì vẫn đang loay hoay không biết nên đặt cho Trì Tiêu cái tên nào đây, họ đã lấy trước vài cái tên rồi, nhưng bọn họ lại cảm thấy tên nào cũng hay, vẫn luôn do dự.

Lúc ấy Từ Thư Thừa và Trì Trạm đang ngồi bên giường em bé chọc Trì Tiêu, lúc này cô đã lớn hơn rất nhiều, làn da trắng nõn nà và đôi mắt to tròn đảo quanh quanh, đen tuyền tựa như một viên đá quý màu đen, loé ra tía sáng lấp lánh.

Trì Trạm cố ý bắt nạt em gái, không ngừng sờ nốt ruồi nhỏ mờ mờ trên mũi cô, động tác rất nhẹ, giống như chọc léc.

Sau rất nhiều lần, bé Trì Tiêu mất kiên nhẫn, bắt đầu khóc “hức hức hức”, mẹ Trì vội vàng bế lên dỗ dành, cha Trì thì đích thân lên lầu lấy một xấp đề Olympic Toán dày cộp để Trì Trạm làm xong trong vòng 3 ngày.

Khi đang tiếp tục rầu rĩ về chuyện đặt tên, tiếng khóc của bé Trì Tiêu dần dần nhỏ đi dưới sự dỗ dành dịu dàng của mẹ cô, Từ Thư Thừa ngồi ở một bên nhìn cô hồi lâu bỗng nhiên nói: “Gọi là Anh Anh đi.”

Đám người lớn kinh ngạc nhìn anh.

Từ Thư Thừa nghiêm trang mà giải thích: “Lúc em ấy khóc nghe giống “anh anh”.”

Mọi người cẩn thận lắng nghe, quả là vậy, mẹ Trì vui tươi hớn hở khen anh thông minh hiểu chuyện, biết san sẻ nỗi lo với người lớn.

Đương nhiên không gọi là “Anh Anh” rồi, nhưng lại bởi vậy mà có nhũ danh “Nhân Nhân”.

Người đầu tiên cô nhìn thấy khi tôi sinh ra là Từ Thư Thừa (ngoại trừ bác sĩ, y tá và Trì Trạm), ngay cả nhũ danh cũng là do anh đặt.

Sau khi Việt Loan Loan và Triệu Yểu nghe câu chuyện này, không ngừng cảm thán rằng, Từ Thư Thừa và Trì Tiêu quả thực là sinh ra đã định sẵn duyên phận.

Không có gì lạ khi Từ Thư Thừa đối xử với cô như con gái nuôi, chung quy thì anh đã “chính mắt” nhìn cô sinh ra cơ mà, tình cảm không giống bình thường là phải.

Đang tán gẫu với hội chị em mà lại nhắc tới đoạn quá khứ không hề có ấn tượng này, Trì Tiêu bỗng nhiên xuất hiện suy nghĩ muốn tìm tòi nghiên cứu, ngay khi về đến nhà, cô lập tức lôi ra đống ảnh chụp lúc đó.

Mẹ Trì và mẹ Từ đã đặc biệt gom lại những bức ảnh của họ từ khi còn bé đến khi trưởng thành và cất vào một cuốn album, tặng cho bọn họ như một món quà cưới.

Album rất dày, rất nhiều kỷ niệm, tấm ảnh đã nhuốm dấu vết thời gian nằm ở trang thứ nhất, vị trí đầu tiên.

Sau khi Từ Thư Thừa xã giao xong trở về nhà, Trì Tiêu vẫn đang ngồi trong phòng sách xem album ảnh.

Lúc này đã xem tới đoạn ngày đầu tiên cô vào lớp một, Từ Thư Thừa lớp sáu dắt tay cô cùng ngồi xe đến trường.

Hai đứa trẻ có chiều cao chênh lệch rõ ràng, mặc đồng phục học sinh kẻ sọc có kiểu dáng giống nhau. Bé trai đang đeo một chiếc túi da vuông màu đen trên lưng, trong khi bé gái lại đeo chiếc túi con thỏ lông xù màu hồng, hai chiếc tai dài cụp xuống hai bên trông rất đáng yêu.

Bóng lưng tay cầm tay vai sát vai, thoạt nhìn khá giống hoàng tử và công chúa đang đi ra ngoài.

Thật ra Trì Trạm cũng nên có mặt trong ảnh, nhưng lúc ấy anh ta học cấp hai, là độ tuổi trẻ trâu phản nghịch nhất, cảm thấy chụp ảnh nhập học với hai con gà tiểu học thật quá ấu trĩ, cố tình tránh máy ảnh.

“Sao lại xem cái này?”

Trì Tiêu xem đến chuyên chú, suy nghĩ cũng miên man trong ký ức với những bức ảnh, đột nhiên cô nghe thấy giọng nói của Từ Thư Thừa, cả người cô run lên vì sợ, cứng ngắc xoay đầu lại, còn chưa định hồn mà trừng anh: “Anh làm em sợ đấy!”

Từ Thư Thừa bật cười, cúi người ngồi xuống cuốn cô vào lòng, vừa nhẹ nhàng xoa đầu cô, vừa dịu dàng dỗ dành: “Nhân Nhân không sợ.”

Giống người già thường gọi hồn con cháu khi còn nhỏ vậy.

Trì Tiêu không cảm kích mà giương mắt nhìn anh: “Anh dỗ dành em như dỗ trẻ con à?”

Anh cúi người sáp lại gần, đầu nhẹ nhàng áp lên trán cô, “Anh dỗ dành em như dỗ một người vợ.”

“…”

Nhìn thấy album ảnh trong lồng ngực cô, Từ Thư Thừa kéo qua liếc hai phát, “Xem cái này làm gì?”

Nghe anh hỏi lại, Trì Tiêu như là nghĩ đến điều gì đó, lật lại trang đầu album, chỉ vào bức ảnh đầu tiên hỏi anh: “Cái này, mẹ nói lúc ấy anh trai khen em xinh đẹp, có phải không?”

Từ Thư Thừa khẽ híu mày như đang nhớ lại, cuối cùng thản nhiên đáp: “Hình như thế.”

“… Vậy còn anh?”

“Anh ư?” Đón nhận ánh mắt chờ mong của cô gái nhỏ, Từ Thư Thừa có lẽ đã đoán được điều gì đó, khóe môi khẽ cong lên, làm bộ như không biết, “Anh cái gì?”

Trì Tiêu do dự, nhìn ảnh chụp, lại nhìn anh, cuối cùng hỏi thẳng: “Anh có thấy em xinh đẹp không?” Tiếp theo lại bổ sung: “Anh trai nói thật ra lúc ấy nhìn em… không xinh đẹp cho lắm, nhưng anh ấy cảm thấy em là em gái anh ấy, anh ấy không thể không cho em mặt mũi, nhất là ở trước mặt một người ngoài như anh.”

Người Từ Thư Thừa cứng đờ, đang định chống cằm lên vai cô thì khựng giữa không trung, mắt đen hơi trầm xuống hỏi ngược lại: “Người ngoài?”

“Anh trai em nói, không phải em!” Trì Tiêu cảm nhận được nguy hiểm, lập tức ném nồi ra thật xa.

“Thì ra là thế.”

Bên tai truyền đến một tiếng cười rất khẽ, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô khiến cô ngứa ran.

Trì Tiêu vô thức tránh đi, lại bị anh ôm chặt hơn.

“Lặp lại lần nữa, anh là ai?”

Vòng eo chợt bị giam cầm, cuốn album dày cộp dễ dàng bị anh đẩy sang một bên, rào cản duy nhất giữa hai người đã không còn nữa.

Mút hôn như có như không rơi trên cần cổ mảnh khảnh, Trì Tiêu bị động thừa nhận, không có cách nào thoát được, nhưng cô vẫn nhớ câu hỏi đầu tiên mình nêu ra vẫn chưa được trả lời.

Cô nắm lấy bàn tay không an phận của anh, ngửa đầu đối mắt với anh, hai tròng kính hơi mỏng dường như sắp không áp chế được sự nặng trĩu gần như ngưng tụ thành chất, cũng không ngăn được vẻ xâm lược mơ hồ ẩn chứa trong nơi đó.

Cô không tự chủ được mà yếu giọng đi vài phần: “Anh vẫn chưa trả lời em.”

Từ Thư Thừa khẽ cười một tiếng, không thèm đoái hoài đến chút sức lực cỏn con này của cô mà tranh thủ cúi, hôn lên môi cô một cái mới không nhanh không chậm trả lời: “Xinh, rất xinh.”

Trì Tiêu khá hài lòng với câu trả lời này, mặc dù cô không phân biệt được Từ Thư Thừa có nói dối hay không, nhưng anh rất ít khi nói dối cô.

“Đến lượt em, Nhân Nhân.”

“… Anh là anh Thư Thừa.” Trì Tiêu nghiêm trang trả lời câu hỏi của anh, nhưng mà giây tiếp theo nhìn thấy ánh mắt anh có hơi thay đổi, cô lập tức nói thêm với khát vọng sinh tồn mãnh liệt: “Cũng là ông xã của em.”

Chân chợt bay lên không, nháy mất đi mất trọng lượng, là anh bế ngang cô lên đi đến cửa phòng sách, giữa hai đầu lông mày sáng ngời quanh quẩn vài tia sung sướng.

Linh cảm được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, Trì Tiêu định giãy giụa kéo dài: “Em còn chưa tắm rửa.”

Từ Thư Thừa cúi đầu nhìn cô, dục vọng nơi đáy mắt không hề che giấu: “Ông xã tắm cho em.”