Trong tâm trạng kích động, Đoàn Phi vùi đầu vào công việc, Tô Dung và Thạch Bân, Quách Uy làm sư gia và tùy tùng theo hắn đến Tuần phủ nha môn. Tô Dung làm sư gia vẫn xứng đáng hơn là làm a hoàn. Dưới sự trợ giúp của cô, Đoàn Phi nhanh chóng quen với quy trình của công việc trong Tuần phủ nha môn. Bởi vì Tuần phủ tổng lĩnh chính trị, quân sự của một tỉnh, nên những thứ Đoàn Phi học được đã thâm nhập vào mọi mặt của tỉnh Giang Tây.
Vương Thủ Nhân vốn định cho Đoàn Phi làm công việc văn thư vài ngày, nhưng sau đó thấy hắn làm việc khí thế ngất trời, nên cũng không vội. Một mặt khiến những tên trinh thám đang theo dõi mất đi cảnh giác, mặt khác lại có thể rèn luyện Đoàn Phi, thử hỏi sao lại không làm?
Khi Đoàn Phi tới Nam Xương đã gần một tháng, Tuần phủ Vương Thủ Nhân đột nhiên tuyên bố muốn tới trấn Cảnh Đức để tuần tra, kiểm tra đối chiếu tình hình sản xuất đồ cống sứ năm nay có chịu ảnh hưởng của cuộc loạn chiến hay không. Ba chiếc thuyền lớn và vô số thuyền nhỏ xuất phát từ Nam Xương phủ, hướng lên phía bắc tiến về hồ Phàn Dương, sau đó tiếp tục ven theo bờ xuôi xuống phía nam. Đi từ Phàn giang theo hướng đông, tới Nhiêu Châu phủ ( nay là Ba Dương, Giang Tây). Một đoàn quan khâm sai nghỉ ngơi ở Nhiêu Châu, sau đó gặp gỡ các quan lớn nhỏ của Nhiêu Châu phủ cùng với Hoài Định Vương Chu Hữu Khể. Khâm sai đại nhân giọng điệu ôn hòa trấn an. Khuyến khích mọi người một phen, giữ thể diện cùng mọi người ăn một bữa, sau đó tiếp tục theo hành trình, mau chóng hướng về trấn Cảnh Đức.
Hoài Định Vương Chu Hữu Khể cuối cùng cũng yên long, chờ y về đến nhà, lại nghe nói trong nhà vừa mới có mấy vị khâm sai tới thăm, trong đó dẫn đầu là Thiêm Sự Đoàn Phi của Đề Hình Án Sát Sứ Ti. Trong lòng Hoài Định Vương Chu Hữu Khể đột nhiên dựng lên. Từ lâu y đã nghe nói đến Thiêm Sự Đoàn Phi mới đến của Đề Hình Án Sát Sứ Ti năng lực hơn người này. Trong vòng chưa đầy một tháng đã xử lí sạch sẽ các vụ án tồn đọng cả năm, hơn nữa còn xử lí vài án liên quan đến bản thân. Sau đó nghe nói chủ ý của người này đã bị Tuần phủ đại nhân bỏ qua, rồi bị điều đến Tuần phủ nha môn ngoan ngoãn làm việc. Nhưng sao Tuần phủ vừa đi tên này lại lưu lại, phải chăng là…?
Điện Thừa Vận - Hoài Vương Phủ. Đoàn Phi đại mã kim đao ngồi trên phía trên đầu, nhâm nhi chén trà thơm từ a hoàn đưa lên. Tô Dung nhẹ nhàng thưởng thức bức tranh chữ treo trên tường, Thạch Bân và Quách Uy lại đang ngắm nhìn hết phía này phía nọ, vẻ mặt hưng phấn nhưng lộ rõ sự lo lắng, có cảm giác đứng ngồi không yên. Đoàn Phi đã nói cho bọn họ rõ lí do vì sao tới đây. Dù có Tuần phủ đại nhân làm chỗ dựa phía sau, nhưng bọn họ vẫn không như Đoàn Phi có cái vẻ thản nhiên vì được dựa quan lớn, có thể ngang bướng cùng bước vào trong là đã không tệ rồi.
- Bình tĩnh chút, đừng để thứ vô dụng làm ảnh hưởng tới cái uy phong của ta.
Đoàn Phi liếc hai người, lạnh lùng quát lên.
Tô Dung hé miệng cười, nói:
- Các ngươi thật ngốc, cứ coi vị vương gia đây là một phú ông bình thường, nhược điểm của ông ta đã nằm trong tay chúng ta, các ngươi vì muốn vơ vét mà đến cửa, nghĩ như vậy có lẽ sẽ tốt hơn phải không?
- Đâu có dễ như vậy?
Thạch Bân thầm cười khó khăn, gã hít vào một hơi, đang muốn tự định thần, tự nhiên lại nghe môn tử xướng lên:
- Vương gia giá lâm!
Thạch Bân và Quách Uy kinh hãi nhảy dựng lên, Đoàn Phi lại thấp giọng nói:
- Bình tĩnh, ngồi xuống cho ta.
Bên ngoài đại điện một hàng người bước vào, đi đầu là một người đội mũ quan, trên người mặc long bào thêu chỉ màu kim đỏ thẫm, eo đeo đai ngọc, bước đi có tiếng leng keng phát ra, đó chính là Hoài Định Vương Chu Hữu Khể. Phía sau y là bốn tên thị vệ thân cận, tên nào tên đấy bộ dạng lưng hùm vai gấu, ánh mắt sắc bén, hiện rõ không phải đám đầu đường xó chợ.
Hoài Định Vương Chu Hữu Khể sau khi tiến vào điện Thừa Vận gặp mấy người Đoàn Phi đang cùng nhau ngồi uống trà, nói chuyện phiếm, xem tranh chữ. Không ngờ không một người nào tiến lên tiếp đón, trong lòng hậm hực, cho dù Tuần phủ đại nhân gặp bản thân cũng phải ra cửa nghênh tiếp. Vài tên quan bé của An Sát Sứ Ti phải chăng là ăn gan báo?
Y bước lên mấy bước, hừ một tiếng nói:
- Có Hoài Định Vương Chu Hữu Khể ở đây. Các ngươi là loại người gì mà dám không tiến lên bái kiến ta, đáng tội gì hả?
- Vương gia ở trên, xin hỏi việc hành hung, bắt nạt kẻ khác là tội gì?
Đoàn Phi đặt chén chà xuống, lạnh giọng hỏi.
Hoài Định Vương Chu Hữu Khể cười lạnh lùng,nói:
- Ngươi chính là tên dám cả gan làm loạn Thiêm Sự Đoàn Phi kia sao? Nghe nói ngươi đã bị điều đi Tuần phủ nha môn chép sách rồi, làm sao đột nhiệt lại đến Hoài Vương phủ ta? Tuần phủ đại nhân mới đi, các ngươi không phải là không kịp lên thuyền đấy chứ? Ta có thể phái thuyền tiễn các ngươi đi một đoạn.
Đoàn Phi cất tiếng cười to, nói:
- Nói hay lắm, làm sao ta lại xuất hiện đột ngột ở đây được? Cái này có lẽ phải hỏi Hoài Vương gia ngài mới đúng, vừa rồi Tuần phủ đại nhân đã giữ thể diện cho vương gia đủ rồi, giờ tới lượt xin vương gia cho Tuần phủ đại nhân thể diện. Đem những tên ác nô hành hung đả thương người giao cho ta mang về, xử phạt theo mức cao nhất theo phát luật đi!
- To gan!
Một trong bốn tên thị vệ gầm lên giận dữ, ba tên khác rút nửa thanh đao dắt bên người ra, ánh mắt lạnh sáng lên, khí lạnh toát ra kinh người.
Đoàn Phi ngửa mặt lên cười:
- Haha, Tuần phủ đại nhân phái ta tới đây, ngươi dám chạm vào ta ư? Hoài Vương gia với Ninh Vương quan hệ gần gũi, chắc cũng không muốn như Ninh Vương chứ? Tuần phủ đại nhân dạo này đang ngứa tay rồi đấy!
Nghe nói vậy, sắc mặt Hoài Định Vương Chu Hữu Khể đột nhiên xám xịt như đất, đều là vương gia của Giang Tây, đều là Thái Tử Đảng, quyền thế của Hoài Vương không được như Ninh Vương, ngày thường đều coi Ninh Vương như bề trên mà kính hiếu qua lại, giờ Ninh Vương phải đền tội, chính là lúc bắt được phản tặc khiến lòng người lay động. Hoài Vương dù không tham gia cuộc gây loạn của Ninh Vương, nhưng lại sợ bị liên lụy, lời nói này của Đoàn Phi trực tiếp chạm vào chỗ đau của gã, dáng vẻ bệ vệ của Hoài Vương lập tức bị dập tắt.
Chu Hữu Khể đã 50 đến 60 tuổi rồi, bỗng dưng tim nhảy loạn cả lên, chút nữa là không chống nổi. Y thở hổn hển người lắc lư, đáp:
- Ngươi, ngươi chớ có nói bậy, bổn vương và Ninh Vương không quan hệ gì, ngươi đừng hòng vu oan ta.
- Không quan hệ gì?
Lời này đến chính ngài cũng không tin được, ngài nói hoàng thượng sẽ tin ư?
Đoàn Phi bước tới gần áp sát, nói:
- Ngài còn gọi tên họ Ninh nghịch tặc là Ninh Vương sao? Có phải còn chưa quên tình huynh đệ giữa các người? Không chừng đến Hoàng thượng nghe thấy cũng phải cảm động đấy.
Chu Hữu Khể trong lòng tức giận, gân cổ lên cãi:
- Khi nãy không phải ta và ngươi cùng nhắc tới Ninh Vương sao?
Đoàn Phi cười lạnh lùng, nói:
- Có sao? Ta không nhớ, có lẽ vương gia ngài đã nghe nhầm rồi chăng? Tô sư gia, Thạch Bân, Quách Uy, các ngươi có nghe ta nói tới hai chữ Ninh Vương không?
Tô Nhung lắc đầu nói:
- Không, đại nhân nãy giờ đều nói là Ninh nghịch tặc, tại hạ có thể làm chứng cho ngài.
- Ăn nói bậy bạ, các ngươi đều là thuộc hạ của hắn, tất nhiên phải nghe theo hắn. Bọn ta cũng có thể làm chứng cho vương gia nhà ta ông ấy nãy giờ chỉ nói Ninh nghịch tặc thôi
Tên thị vệ kia nói.
- Tuần phủ đại nhân sẽ tin ai đây? Hoàng thượng sẽ tin ai đây?
Đoàn Phi có chỗ dựa nên cảm thấy không biết sợ, bộ dạng vô lại đó của hắn làm vương gia muốn hộc máu.
Nhìn bộ dạng muốn động kinh tới nơi của y, Đoàn Phi sợ y sẽ nằm ngay xuống, có thể là chảy máu não hoặc là lên cơn đau tim v.v…Đoàn Phi lại không mang theo thuốc trị tim cấp tốc. Nếu như làm cho y tức chết e là xong chuyện mất. Đoàn Phi vội hỏi:
- Vương gia không phải tức giận. Tuần phủ đại nhân không có ý làm khó vương gia, thậm chí còn nghĩ giúp vương gia cách vẹn cả đôi đường. Chỉ cần chịu nộp ra một gia nộ liền có thể giải được lòng nghi kị của hoàng thượng, thậm chí còn được hoàng thượng khen. Ngài thấy có phải không?