Tuần Thú Đại Minh

Quyển 2 - Chương 123




Sau khi mọi người uống một lượt rượu, Đoàn Phi thở dài nói:

- Đến hiện tại ta mới có cảm giác kiên định, có sự giúp đỡ của mọi người, sau này làm việc sẽ dễ hơn, ổn thỏa hơn nhiều. Chỉ mong mọi người cùng ta đồng tâm hiệp lực xử lý tốt mọi chuyện, mọi người có phúc cùng hưởng, có nạn một mình ta gánh.

Tưởng Tuấn nói:

- Phi ca khách khí rồi, mọi người góp củi đốt đống lửa lớn, Phi ca làm quan càng lớn càng yên ổn, chúng ta dưới sự bao che đó thì mới có thể sống tốt hơn. Tất cả mọi người cùng nhau cố gắng, cùng giúp Phi ca giải quyết việc tiếp theo, quyết không để Phi ca gặp chuyện, mọi người nói có đúng không?

- Nói rất đúng, chờ tới lúc Phi ca làm chức quan lớn nhất thiên hạ, ta cũng sẽ thành người khám nghiệm tử thi giỏi nhất thiên hạ, haha.

Dương Sâm nhỏ tuổi nhất, trước giờ chưa từng say rượu, mới được một ly, đã thấy choáng đầu hoa mắt, y giơ chén lên lớn tiếng nói:

- Nào, mọi người cùng nhau cạn ly, sau này vẫn là huynh đệ, chúng ta cùng cạn ly vì tương lai.

Uống được bán tuần thì Dương Sâm đã say, Tưởng Tuấn và Hồng Bang tửu lượng khá, Thạch Bân và Quách Uy cũng chưa uống hết sức. Đến chiều, nha dịch huyện Thượng Cao cuối cùng cũng tìm hiểu được khu vực Đoàn Phi giao cho họ, nhưng trở về mà không có thu hoạch gì.

Đoàn Phi không ngạc nhiên về kết quả này, kiểu án tử này từ trước tới nay rất khó phát hiện nguồn gốc. Hắn gọi những nha dịch được sai tới cẩn thận hỏi thăm từng người, trong lời khai của họ không hề có manh mối nào mới. Đám nha dịch đã điều tra ba mươi tư thôn dọc theo bờ sông, để những người trong thôn đi kiểm tra danh số, cơ bản làm không thiếu thứ gì, cũng không phát hiện có người nào mất tích, ngoài ra, cũng thấy không ít những người ra ngoài làm ăn hoặc từ vùng khác về đều mặc áo gấm, nhưng người thì thời gian không đúng, người thì thể hình không đúng, không hề có phát hiện manh mới gì giống với thi thể.

Bành Hưng hào hứng ngồi một bên nghe ngóng, nhìn Đoàn Phi trầm ngâm không nói, y không kìm nổi hỏi:

- Hay người chết không phải là người địa phương? Vì để lộ tiền hoặc vì bất cứ nguyên nhân gì đó mà bị sát hại ném xuống giữa sông thì sao?

Đoàn Phi nói:

- Có khả năng này, cáo thị hình đã làm xong chưa? Đi dán càng nhanh càng tốt!

Huyện lệnh huyện Thượng Cao nhận lệnh đi, Bành Hưng nhìn Đoàn Phi cũng không có biện pháp nào phá án, cảm thấy nhàm chán. Nghe Đoàn Phi hỏi lại vài câu, y sẽ cáo từ, bất ngờ nghe Đoàn Phi hỏi:

- Các ngươi có thống kê những người đi xa quê hương gần nửa năm nay chưa trở về không? Và có bao nhiêu người giống với người chết?

Đám bộ khoái sửng sốt, một tên trong đó ngẫm nghĩ một lát, đáp:

- Con số cụ thể không rõ, nhưng đích thực có không ít, có phải đại nhân nghi ngờ người chết xa nhà mới trở về? Nhưng cho dù là người mới trở về, những bà con hàng xóm cũng đều phải biết mới đúng.

Đoàn Phi nói:

- Nếu không có manh mối gì khác, ngày mai mọi người chịu khó một chút, cầm hình cáo thị đi dò la. Hôm nay ta không có việc gì ở đây nữa, tuy nhiên nếu có manh mối gì mới cần lập tức báo lên ta.

- Vâng!

Bọn bộ khoái nhận lệnh đi ngay, Bành Hưng lại hứng chí bàn vài câu về án tử với Đoàn Phi, tuy nhiên vì không có kinh nghiệm gì trong vấn đề này, nên chỉ nói thêm vài câu vô nghĩa rồi cáo từ.

Đoàn Phi nhàn rỗi, cùng với Hồng Bang, Tưởng Tuấn tụ lại một chỗ chơi bài. Vì nhiều người, Đoàn Phi mở ba bộ bài, gọi Tô Dung cùng chơi, mọi người đánh bài xong liền đếm xem bản thân có bao nhiêu tạc đạn, cùng nhau vui vẻ cho hết thời gian. Chơi mãi, chơi mãi, Đoàn Phi liền kể cho Hồng Bang và Tưởng Tuấn những chuyện phát sinh với hắn trong thời gian qua.

Bọn Hồng Bang vừa hâm mộ lại khâm phục Đoàn Phi, không hề hoài nghi gì về quyết định của mình nữa, quyết tâm muốn đi theo Đoàn Phi, chủ ý của Đoàn Phi cũng là vậy, tất cả lúc đó đều cảm thấy vui vẻ.

Ngày thứ hai, Đoàn Phi ngủ một mạch tới lúc tỉnh, lúc luyện khí công sáng sớm cảm giác như thân thể đang ngồi đó nhẹ tênh mà bay lên. Hắn nghe Tô Dung nói qua tình trạng này, lập tức an thần toàn tâm cảm nhận.

Lúc mặt trời lên cao Đoàn Phi mới mở mắt ra, duỗi lưng một cái, chỉ thấy Tô Dung đang đứng cạnh mình, ánh mắt long lanh nhìn hắn, Đoàn Phi nhìn nàng cười, nói:

- Sắp hai tháng rồi,có lẽ có chút tiến triển.

Thần sắc Tô Dung nghiêm chỉnh nói:

- Tiểu nữ không muốn lừa dối công tử, nhưng vẫn cần nói cho công tử biết bước quan trọng đầu tiên trong quá trình luyện công. Theo những gì tiểu nữ quan sát được, từ lúc công tử mới bắt đầu tập luyện và những bước tiến triển ngày hôm nay, cơ bản đã đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất của đồ đệ Nhị Lưu Môn phái.

- Tiêu chuẩn thấp nhất của Nhị Lưu Môn phái.

Đoàn Phi có phần thất vọng, luyện công thì phải đạt tới mức cao thủ, tiêu chuẩn thấp nhất thì chẳng phái giống như mấy tên tiểu nhân đóng vai phụ ở trấn Hải An này sao, gặp phải cao thủ thì một chiêu có thể bị giết chết? Chẳng khác gì không luyện.

Gương mặt nghiêm túc của Tô Dung đột nhiên cũng không nhịn nổi cười, khóe mắt nàng cong cong, cười nói:

- Tiểu nữ còn chưa nói hết, tiêu chuẩn tiểu nữ nói là chỉ những đứa trẻ dưới sáu tuổi, đổi lại với một lão gia gần hai mươi tuổi thì thành tích này cũng là độc nhất vô nhị rồi. Chúc mừng công tử, công tử đã phá vỡ gông cùm tu luyện mà tiểu nữ từng biết, sau này có thể đạt tới mức độ nào tiểu nữ còn chưa biết. Tóm lại, nếu cứ duy trì tiêu chuẩn này, ba mươi năm sau có thể đạt tới cảnh giới của một cao thủ, cũng không khác gì với tiểu nữ trước khi bị thương đâu.

-Ah.

Đoàn Phi vừa mới cao hứng một chút liền bị đả kích tới tức giận:

- Ba mươi năm sau mới giống ngươi hiện tại? Vậy có ý nghĩa gì nữa? Đến một tên dâm tặc nho nhỏ mà cũng không đánh lại.

Tô Dung lườm hắn một cái, nói:

- Chịu đả kích rồi hả? Tiểu nữ nói chỉ là tình hình chung, công tử tu luyện bậc đầu của Tiên thiên công pháp, Tiên tu thần, và luyện khí thần, chỉ cần đúng phương pháp, thì thành tích khó lường trước, nhưng công tử không phải luyện tập ở độ tuổi phù hợp nhất, bởi vậy trên đường tu luyện sẽ xảy ra chuyện gì thì rất khó lường, có khả năng sẽ xuất hiện thêm kì tích, cũng có khả năng xảy ra chuyện không hay, điều này cần xem cơ duyên và nghị lực của ngươi.

Đoàn Phi càng nghe càng thấy con đường luyện công mờ ảo của hắn, hắn ngẫm nghĩ một lúc, hì hì cười nói:

- Ta cảm thấy có người đàng ghen tỵ với ta thì phải? Thôi được, không chấp nhặt với ngươi nữa, ta hiện tại đường đường là quan ngũ phẩm, sau này còn có cơ hội thăng chức, làm sao có thể giống những người trong giang hồ mua đao động thương được? Không bận tâm.

- Con vịt bị đun sôi rồi mà còn mạnh miệng.

Tô Dung hừ một tiếng, sau đó nói:

- Công tử không để tâm là tốt, Tiên thiên công pháp và nội công bình thường không giống nhau, cố gắng tu luyện không chắc đã hiệu quả, để tâm tình duy trì lúc có lúc không là tốt nhất, án tử có tin tức mới rồi, Bành Phán quan và Tô huyện lệnh bọn họ đều ở ngoài đợi công tử một lúc rồi.

- Sao ngươi không sớm bảo ta chứ.

Thần sắc Đoàn Phi thay đổi, lạnh lùng quát:

- Mau giúp ta thay y phục, lần sau không được như vậy, án tử mà chậm trễ thì rất phiền phức.

Tô Dung bĩu môi lấy cho hắn quan bào, nói:

- Công tử đang trong lúc tu luyện, chẳng lẽ lại gọi dậy để công tử thất bại hoặc có thể hao tổn tình thần, từ này về sau cũng không thể tu luyện, người thì lả lướt vô thần sao? Tu luyện Tiên thiên công pháp còn nguy hiểm hơn cả nội công bình thường, tiểu nữ cũng không muốn hại công tử. Công tử yên tâm đi, tiểu nữ đã hỏi rõ ràng rồi, hôm nay bố cáo được dán từ sáng sớm ở ngoài, không lâu sau liền có người xé bố cáo, nói nhận ra người chết, người đó đã được đưa tới huyện nha. Bành phán quan và Tô huyện lệnh đang tra hỏi y, hẳn cũng không trì hoãn thời giờ gì, người đó cũng chạy không thoát được.