Đoàn Phi trở về dinh Khâm sai nghỉ ngơi,vừa rửa mặt uống chén trà thì nghe Thạch Bân bẩm báo có Vương công công đến, hắn mời Vương công công đến thư phòng, Vương Đường vừa bước vào thư phòng, gặp Đoàn Phi liền tiến lên một bước, chắp tay thi lễ,nói:
- Đoàn đại nhân,tiểu nhân thân phận thấp hèn được sự phó thác của các quan viên lớn nhỏ ở Tô Châu, xin Đoàn đại nhân thủ hạ lưu tình!
Đoàn Phi mỉm cười nói:
-Vương công công không cần khách sáo, ngươi nói những lời này là có ý nói những người ngăn kiệu kêu oan sao? Cáo trạng ta cũng đã xem qua, kiện cáo các quan Tô Châu không nhiều. Nhưng lại kiện Công công lợi dụng quyền thế để buôn lậu, thậm chí cấu kết với Vương Thế Dũng hãm hại bách tính, hành hung bá đạo thì cũng tương đối nhiều đấy.
Vương Đường nhất thời toát ra mồ hôi lạnh. Lão vừa nghe Ô Hữu Sách đến báo. Nói cáo trạng đều là của người dân bản địa trình lên, cũng là kiện cáo các quan ở Tô Châu. Trong đó cũng có chút ít liên lụy đến Vương Thế Dũng. Như vậy lão mới tự tin để mang ngân phiếu đến mua chuộc Đoàn Phi. Không ngờ câu nói đầu tiên của Đoàn Phi đã đánh lão hôn mê rồi.
Đoàn Phi an ủi,nói:
-Vương công công không cần khẩn trương. Vương công công trấn thủ một phương, lại làm việc cho triều đình, đắc tội với người khác cũng khó có thể tránh khỏi. Bổn quan sao có thể vì mấy bản cáo trạng của những kẻ điêu dân kia mà hoài nghiCông công được cơ chứ? Chỉ có điều Dương khâm sai hình như khá để tâm đến những lời bọn điêu dân kia tấu. Ông ta có quyền giám sát bổn quan chấp pháp phá án. Ta có muốn che giấu cho Công công cũng khó đấy.
Vương Đường đầu óc linh hoạt hẳn lên, lão nhìn Đoàn Phi thăm dò,nói:
-Ý của Đoàn đại nhân là…
Đoàn Phi khẽ mỉm cười, nói:
- Lấy tiền tài của người để thay người trừ họa, bổn quan sở trường nhất chính là đổi trắng thay đen. Vụ án của Chu An rõ ràng có người đã đâm Chu Đăng rất nhanh hai nhát đao. Do trước đó có người đã điểm huyệt để khống chế huyết mạch của Chu Đăng, cho nên không chảy nhiều máu, Chu Đăng mới có thể đuổi theo Chu An. Cũng do bị điểm huyệt mà máu không phun ra ngoài. Chu Đăng biết rõ bản thân mình chắc chắn phải chết, vì muốn bảo vệ vợ con mà hắn ta đã vu oan cho Chu An. Người đứng trong bóng tối lúc này mới giải huyệt đạo cho hắn, nên máu tươi lập tức phun khắp người, khắp mặt Chu An. Ta nói không sai chứ? Vương công công, vụ án này muốn phá thật ra không khó. Chỉ là ta không muốn đối địch với Vương công công mà thôi. Không biết Vương công công có tin tưởng ta hay không?
Vương Đường biết rõ tình tiết của vụ án, nghe Đoàn Phi nói rành mạch không sai chút nào. Lão ta vội hít sâu một hơi. Nghe Đoàn Phi nói xong lão ta không khỏi luôn miệng nói:
- Tiểu nhân tin, tiểu nhân tin. Nếu như Đoàn đại nhân muốn vấn tội tiểu nhân thì sớm đã đưa tiểu nhân đi rồi, tiểu nhân đương nhiên là tin tưởng Đoàn đại nhân. Đoàn đại nhân, ở đây có tờ ngân phiếu bốn mươi vạn lạng bạc, là do kẻ hèn hạ này và các quan lớn nhỏ phủ Tô Châu kính dâng lên Đoàn đại nhân đấy ạ. Xin Đoàn đại nhân bảo vệ bọn tiểu nhân, sau này nếu Đoàn đại nhân có gì sai phái, tiểu nhân dù phải đầu rơi máu chảy cũng nguyện vì đại nhân giúp đỡ.
Đoàn Phi khẽ mỉm cười, nói:
- Đoàn Phi và Vương công công tuy mới quen mà đã như thân thiết, Công công khách khí như vậy làm gì chứ? Chúng ta đồng khí liên chi, phải quan tâm giúp đỡ lẫn nhau mới phải, haha…
Chứng kiến Đoàn Phi vui vẻ nhận tiền như vậy, Vương Đường mới thở phào nhẹ nhõm. Lão ta cười khổ, nói:
- Đại nhân nói chí phải, sau này Đoàn đại nhân có gì sai bảo xin cứ việc dặn dò, tiểu nhân phận thấp hèn cùng các quan trên dưới phủ Tô Châu xin dốc lòng giúp đỡ, dù có phải xông vào biển lửa cũng không chối từ!
Đoàn Phi còn đang muốn nói gì đó, bất chợt bên ngoài thư phòng Thạch Bân kêu lên một tiếng:
- Đại nhân, có Khâm sai phó sứ Dương đại nhân cầu kiến!
Đoàn Phi nói:
- Dương đại nhân? Sao ông ta lại tới đây? Nói với ông ta rằng ta đang nghỉ ngơi, ngày mai sẽ gặp ông ta.
Thạch Bân cười khổ, nói:
Không xong rồi, đại nhân, Dương đại nhân nổi giận đùng đùng xông vào, không ai ngăn nổi ông ta. Ồ, Dương đại nhân, ngài đi thế nào mà nhanh vậy, Dương đại nhân đã đi đến cửa hoa viên rồi ạ.
Vương Đường chắc mẩm rằng hành tung của mình sẽ bại lộ, Dương Thận đích thị là đến bắt tội hối lộ. Lão ta nhất thời choáng váng, luống cuống chân tay. Đoàn Phi tỏ ra khá bình tĩnh, hắn chỉ tay vào một bức bình phong ở trong thư phòng. Vương Đường lập tức hiểu ý liền vội vàng nấp vào sau bức bình phong.
Lão vừa mới trốn xong thì nghe thấy tiếng Dương Thận từ ngoài thư phòng rất không khách khí nghiêm nghị nói vọng vào:
- Đoàn đại nhân, ta biết ngài ở bên trong, ta có lời muốn hỏi ngài đây!
Đoàn Phi cất kỹ ngân phiếu, ho lên một tiếng, nói:
- Dương đại nhân, mời vào. Đoàn mỗ vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi, không ngờ Dương đại nhân tới nhanh như vậy.
Dương Thận nặng nề đẩy cửa bướcvào, cả giận nói:
- Ngày thường ngài nghỉ ngơi như vậy còn chưa đủ hay sao? Ngài còn định nghỉ ngơi đến khi nào mới đến hỏi vụ án mới tiếp nhận hôm nay đây? Bổn quan có chức trách giám sát, nếu như ngài không khai thẩm, ta sẽ thay ngài khai thẩm đó.
Vương Đường nấp đằng sau bức bình phong nghe thế rất căm tức, Đoàn Phi ha hả cười nói:
- Dương đại nhân không cần vội, bổn quan đi đường cả buổi sáng, nghỉ chân uống miếng nước, ăn trưa xong ta sẽ xem qua hồ sơ vụ án rồi mới có thể thăng đường mà.
Dương Thận cười lạnh, nói:
- Đoàn đại nhân lẽ nào còn muốn đi Tửu Hoa lầu ăn bữa sơn hào hải vị, muốn các cô nương ở đó giúp ngài đấm bóp nữa hay sao? Đoàn đại nhân đến Tửu Hoa lầu vài lần rồi, vậy ngài có biết Tửu Hoa lầu là do ai mở không?
Đoàn Phi trầm giọng, nói:
- Dương đại nhân, xin chú ý lời nói của ngài, tuy ngài có quyền giám sát bổn quan phá án, nhưng không có quyền hoa chân múa tay vào cuộc sống riêng tư của ta. Dương đại nhân, xin mời ngài về cho. Ăn trưa xong ta sẽ tự đi đến phủ Tô Châu thăng đường xử án. Nếu Dương đại nhân còn không yên tâm, không ngại thì đến lúc đó có thể đến nghe xử án.
- Được, được, được lắm! Dương mỗ sẽ có mặt ở phủ Tô Châu cung nghênh Đoàn đại nhân đại giá! Cáo từ!
Dương Thận nổi giận đùng đùng rời đi.
Vương Đường đợi một hồi vẫn không thấy Đoàn Phi gọi lão đi ra, liền thò đầu ra xem xét một hồi. Lúc này mới dám đi ra, bực tức nói:
- Đoàn đại nhân, tên Dương Thận này thật sự quá kiêu ngạo rồi! Sau này nhất định tiểu nhân sẽ cùng với các quan trên dưới phủ Tô Châu cùng nhau buộc tội hắn!
Đoàn Phi nhíu mày, nói:
- Người này lúc bình thường không phải như vậy, chắc chắn trong tay hắn có chứng cứ gì đó, không thể coi thường hắn ta. Vương công công, không giấu gì ngươi, vụ án này ta cũng cảm thấy có chút khó giải quyết.
Vương Đường thầm kêu không ổn, lẽ nào tên tiểu tử này vừa mới nhận tiền của ta liền muốn đổi ý? Lão liền vội vàng nói:
- Đoàn đại nhân, ngài phải làm chủ cho chúng tiểu nhân a!
Đoàn Phi gật gật đầu, nói:
- Vương công công, xin cứ yên tâm. Bổn quan tuyệt đối không dễ dàng vứt bỏ đồng minh đâu. Dương Thận thân là Khâm sai, bất quá cũng chỉ là nhân vật duy trì sự cân bằng khi trong triều có phân tranh. Vương công công, ngươi đoán xem hoàng thượng sẽ nghe hắn hay là nghe ta đây? Ha ha…
Đoàn Phi lấy ngân phiếu ra đếm đi đếm lại, Vương Đường thấy vẻ mặt tham lam của hắn nhất thời vui cười ha hả.
Đoàn Phi mỉm cười một hồi, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị, nói:
- Vương công công, bổn quan có thể thay ngươi gánh chịu mối can hệ này, tuy nhiên…
- Tiểu nhân hiểu, Đoàn đại nhân xin cứ yên tâm, việc hiếu kính này nhất định sẽ không ít đâu ạ.
Vương Đường vỗ ngực cam đoan nói.
Đoàn Phi sửng sốt, nói:
- Vương công công, ta không phải ý nói như vậy, ý của ta là, trong tay tên Dương Thận này có thể có chứng cứ mà không thể chối cãi được. Vì sự an toàn, Vương công công cần phải cung cấp cho ta một người chịu tội thay. Nếu như tình thế không ổn thì có thể đem tất cả tội danh đổ lên người hắn ta. Thân phận người này tuyệt đối không được quá thấp kém, nếu không về cơ bản là không đáng tin. Vương công công trong lòng đã có người nào tốt chưa?
Vương Đường trầm ngâm suy tư, đề nghị này thật ra cũng tương đối thiết thực. Đoàn Phi đã có đề nghị như vậy rồi thì cũng coi như đã cân nhắc tới việc giúp đỡ bản thân mình rồi. Quan phủ trên dưới ở Tô Châu ai là người tương đối thích hợp đây?
Đoàn Phi nói:
- Vương công công không cần vội vã suy nghĩ chuyện này. Trước tiên vẫn là cùng ta nghiên cứu đơn kiện, binh đến thì tướng ngăn, nước lên thì tường chặn. Chờ ta liên thủ xong, còn sợ tên Dương Thăng Am sao?
Thăng Am là tên của Dương Thận, theo khẩu khí của Đoàn Phi đột nhiên Vương Đường có một linh cảm, xâu chuỗi những câu nói của Dương Thận nói với Đoàn Phi, lão ta đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra. Thì ra bị Dương Thận uy hiếp không chỉ có Vương Đường và các quan viên ở Tô Châu.
Sau khi Đoàn Phi tiễn Vương Đường xong liền đến một nơi trong Thiền viện. Dương Thận đang ở bên trong chờ hắn. Thấy Đoàn Phi tiến vào, Dương Thận liền hỏi luôn:
- Đoàn đại nhân, tên Vương Đường kia tin rồi chứ?
Đoàn Phi cười nói:
-Ngay cả ta cũng không giám tin có được sự lượng thứ của Dương đại nhân, huống chi là Vương Đường? Hắn bây giờ hoàn toàn tin tưởng ta rồi, trở về thu thập chứng cứ, chuẩn bị đổ hết tội lỗi lên đầu người khác đây.
Chương 203: Đốm lửa nhỏ cháy lan rộng (2)
Dương Thận than nhẹ một tiếng, sau đó tinh thần có chút kích động, nói:
- Đoàn đại nhân, bước tiếp theo bố trí như thế nào?
Đoàn Phi hai mắt rạng rỡ nhìn Dương Thận, nói:
- Dương đại nhân cũng biết, những quan viên liên quan đến vụ án này khá nhiều. Nếu ta chuẩn bị một mẻ lưới bắt hết bọn chúng thì trong lòng Dương đại nhân nắm chắc được bao nhiêu phần? Dương đại nhân trong tay có bao nhiêu người được lựa chọn?
Dương Thận cười khổ, nói:
- Hóa ra Đoàn đại nhân cũng đã cân nhắc đến những vấn đề này rồi. Ý của ta là bỏ cái nhỏ để tóm cái lớn. Vương Đường và Trần Biểu, Triều Minh nhất định phải bắt, còn những người khác có thể tạm thời bỏ qua.
Đoàn Phi lắc đầu, nói:
- Ta cảm thấy tạm thời có thể bỏ qua Trần Biểu, Triết Giang không thể không có người duy trì đại cục, hơn nữa Trần Biểu tuy cùng một giuộc với Vương Đường, nhưng phạm tội đại ác không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ tham ô một chút thôi. Giữ lại hắn có thể ổn định đại cục tại Triết Giang. Nhưng tri phủ Tô Châu Ô Hữu Sách thì không thể bỏ qua, nếu như còn dung túng hắn thì Vương Đường và Vương Thế Dũng vẫn còn có thể…
Dương Thận chen ngang lời của hắn, nói:
- Đoàn đại nhân, xin đừng vội suy xét bỏ qua ai và bắt ai. Vương Đường và đồng bọn ở Tô Châu rất vững chắc, chỉ sợ vệ binh ở Tô Châu cũng đều bị y mua chuộc hết thảy. Nếu chỉ dựa vào hai nghìn người trong tay ta, chỉ e đánh không lại bọn họ, nếu như đánh hổ không xong ngược lại còn bị thương đấy.
Đoàn Phi khẽ mỉm cười, lấy trong tay áo ra một phong thư đưa cho Dương Thận, nói:
- Đây là thư do Vương Thủ Nhân Vương đại nhân phái tốc mã đem đến cho ta, Dương đại nhân xem xong sẽ rõ.
Dương Thận đón lấy thư xem kĩ một lượt, thần thái lập tức thoải mái hơn rất nhiều. Hắn vui vẻ trả lại thư cho Đoàn Phi, nói:
- Thì ra là như vậy, Vương đại nhân tính toán như thần, đối với Đoàn đại nhân còn quan tâm chu đáo a!
Loại chuyện như vậy không có gì để giải thích cả. Đoàn Phi nói tránh đi:
_ Dương đại nhân, buổi chiều thăng đường xong vẫn cần Dương đại nhân phối hợp để kéo dài thời gian.
_Không thành vấn đề.
Dương đại nhân nói:
- Tuy nhiên, ta cảm thấy tên Trần Biểu này không thể bỏ qua, hắn thân là Bố Chính Sứ Triết Giang, không thể trốn tránh trách nhiệm được.
Đoàn Phi và Dương Thận thương lượng kĩ lưỡng nên giữ lại ai và bắt ai.
Buổi chiều đầu giờ Mùi, hai vị khâm sai người trước người sau ngồi trên kiệu lớn tám người khiêng đi về hướng phủ Tô Châu. Tại cửa lớn phủ Tô Châu đột nhiên gặp người ngăn kiệu. Đoàn Phi đang định vén rèm lên xem, chỉ nghe thấy đằng trước có vô số người đồng thanh kêu la đinh tai nhức óc:
- Khâm sai đại nhân, xin làm chủ cho chúng thảo dân!
Đoàn Phi hoảng sợ, vội vén rèm lên xem, chỉ nhìn thấy bách tính quỳ đầy trước cửa phủ, bọn họ mỗi người cầm mộttờ đơn kiện. Hàng ngàn vạn dân quỳ trên mặt đất,n vây chặt cửa Phủ nha môn đến nỗi con kiến cũng không lọt qua được, cảnh tượng trước mắt làm cho người ta thật rung động a!
Đoàn Phi đi ra khỏi kiệu, đám dân chúng nhìn thấy trong kiệu bước ra một người mặc quan phục thì càng kêu lên:
- Khâm sai đại nhân! Trấn thủ thái giám Vương Đường tư thu thuế tăng lên gấp đôi. Quan phủ Tô Châu ăn hối lộ làm trái Vương pháp, dung túng kẻ ác làm hại bách tính, ngài phải làm chủ cho chúng thảo dân a!
Đoàn Phi mở to mắt nhìn bốn phía, tình cảnh trước mắt khiến hắn không khỏi biến sắc, Hoa Minh tiến lại gần, thấp giọng hỏi:
- Đại nhân, đây cũng là việc được an bài trước hay sao? Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
Đoàn Phi nói:
- Không, đây là do bách tính tự phát đấy, bách tính Tô Châu chịu áp bức quá lâu. Chúng ta nên sớm đốt một mồi lửa, hiện tại lửa lớn đã bắt đầu cháy lan rộng rồi!
Bọn người Đoàn Phi đang xì xào bàn tán thì sau lưng đột nhiên Dương Thận lớn tiếng nói:
- Đoàn đại nhân, dân tâm sở hướng, ngài đã nhìn thấy chưa? Ngài còn do dự điều gì nữa?
Đoàn Phi nhìn thấy quan phủ Tô Châu Ô Hữu Sách đang núp ở sau cửa nha môn, thầm cười lạnh một tiếng, xoay người quát:
- Thạch Bân, các ngươi đi thu lại các đơn kiện, Hoa Minh, mở cho ta một đường đi. Nói với dân chúng, bổn khâm sai cần phải tiến vào nha môn để thăng đường xử án, người nào nộp đơn kiện mới được vào nha môn, người nào không liên quan đều đuổi ra cho ta!
Đoàn Phi trở lại trong kiệu, rất nhanh kiệu lại lần nữa được nâng lên, tiến vào nha môn trong tiếng kêu oan thảm thiết.
`Hậu đường nha môn, Thạch Bân đem một chồng đơn kiện trình lên, nói:
- Đại nhân, đây là những đơn kiện tiểu nhân thu nhận được ở ngoài cửa nha môn, vẫn còn có người vẫn đang nộp đơn kiện, cho nên Quách Uy và Tưởng Tuấn còn đang ở bên ngoài thu nhận thêm.
Đoàn Phi thuận tay lật lật đơn kiện, ánh mắt hướng nhìn về phía Ô Hữu Sách đang có chút sợ sệt, nói:
- Ô đại nhân, những người và sự việc trong đơn kiện này ngươi đều biết chứ?
Ô Hữu Sách tự trấn định, chắp tay nói:
- Khâm sai đại nhân, những điêu dân này vô sự gây thị phi, đều là hư cấu dựng chuyện, đều là một lũ nói bậy nói bạ. Đại nhân xin chớ tin lời nói láo của bọn chúng. Hạ quan từ trước tới nay làm việc liêm khiết, tuyệt đối không có việc coi thường Vương pháp ăn hối lộ!
Dương Thận cười lạnh, nói:
- Ô đại nhân, ngươi còn chưa xem đơn kiện, làm thế nào để biết trong đơn kiện nói cái gì?
Ô Hữu Sách hoàn toàn gửi gắm hi vọng vào Đoàn Phi, nghe vậy thì không chút khách khí, nói:
-Dương đại nhân, hạ quan đã từng làm chuyện gì và không làm chuyện gì bản thân là người rõ nhất. Dương đại nhân nghe tin đồn vu vơ không có căn cứ mà nghi ngờ hạ quan, thật làm cho hạ quan đau lòng. Lẽ nào trong mắt Dương đại nhân, ta đường đường là mệnh quan triều đình lại không đáng tin bằng những điêu dân này sao? Đoàn đại nhân, ngài phải làm chủ cho hạ quan a!
Ô Hữu Sách nhào người xuống đất, hướng về phía Đoàn Phi dập đầu lia lịa. các tri phủ Tô Châu có mặt ở đó cũng biết, cùng nhau quỳ gối cung kính, không ngừng kêu oan, không khác gì bách tính ở ngoài kia.
Đoàn Phi mỉm cười nói:
- Các đại nhân xin mời đứng dậy, Đoàn mỗ phá án chỉ căn cứ vào những chứng cứ xác thực. Những tờ đơn kiện này tuy lời nói cương quyết, nhưng trong mắt ta vẫn thiếu đi căn cứ. Ta sẽ không dễ dàng mà tin tưởng. Dương đại nhân, ngài thấy thế nào?
Dương Thận hừ một tiếng, nói:
- Ta lại không tin bên ngoài hàng trăm đơn kiện của bách tính đều là tự dưng sinh sự. Ô đại nhân chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm thì bản thân là rõ nhất. Đoàn đại nhân, phải chăng nên thăng đường rồi không? Bản quan vẫn chờ để quan sát Đoàn đại nhân thẩm án đó!
Đoàn Phi đột nhiên đứng dậy, nói:
- Được, người đâu, thăng đường!
- Uy vũ.
Ba đội nha dịch đều lần lượt xếp hàng, cung nghênh hai vị khâm sai đại nhân thăng đường.
Ô Hữu Sách thân là bị cáo, Đoàn Phi sai người chuẩn bị cho ông ta một cái ghế, chờ lão ta ngồi ngay ngắn, Đoàn Phi thuận tay cầm một tờ đơn kiện trên cùng, xem qua một chút sau đó đập bàn, quát:
- Người đâu, truyền nguyên cáo Chử Hiểu lên công đường!
Ô Hữu Sách ngẩn người, cái tên này hắn chưa từng nghe qua. Khi người kia bị dẫn tới thì lão ta càng thêm nghi hoặc, bởi vì người này lão ta chưa gặp bao giờ.
Người kia quỳ gối trên công đường, Đoàn Phi quát:
- Ngươi chính là nguyên cáo Chử Hiểu? Ngươi kiện người nào? Kiện về chuyện gì?
Chử Hiểu quỳ rạp xuống đất không dám ngẩng đầu lên, nghe tiếng liền đáp:
- Đại nhân, thảo dân kiện tri phủ Ô Hữu Sách, ông ta coi thường Vương pháp, xử oan người dân lương thiện, bức đánh buộc phải nhận tội. Xin khâm sai đại nhân làm chủ cho thảo dân a!
Dương Thận ánh mắt khinh miệt liếc nhìn về phía Ô Hữu Sách đang có chút bất an, chỉ nghe Đoàn Phi hỏi tiếp:
- Chử Hiểu, ngươi đem toàn bộ sự việc nói rõ cho ta nghe, nếu là thật, bổn quan tự sẽ làm chủ cho ngươi.
Chử Hiểu mừng rỡ, nói:
- Đại nhân, vào một ngày của nửa năm trước, sáng sớm tiểu nhân đi qua trước cửa nha môn, đột nhiên nha dịch bắt tiểu nhân đem vào nha môn, vu cho tiểu nhân đái bậy trước cửa nha môn. Đại nhân, tiểu nhân muốn tiểu tiện cũng sẽ tìm chỗ góc tường nơi hẻo lánh, sao có thể ở trước cửa nha môn mà đái bậy được, tiểu nhân tự biện minh cho mình, Ô đại nhân không những không để ý đến sự thật, mà còn sai người đánh tiểu nhân hai mươi gậy. Tiểu nhân chịu không nổi hình phạt, đành phải điểm chỉ vào tờ khai cung, bị phạt ba mươi lượng bạc, mang gông thị chúng ba ngày. Đại nhân, tiểu nhân thật sự oan uổng a!
Dưới công đường bắt đầu ồn ào, có người cười có người mắng chửi, nhao nhao hỗn loạn. Trên công đường Đoàn Phi và Ô Hữu Sách trao đổi với nhau qua ánh mắt, Ô Hữu Sách đã yên lòng, sắc mặt Dương Thận lại trở nên rất khó coi.
Đoàn Phi hỏi Ô Hữu Sách:
- Ô đại nhân, có chuyện như thế hay không?
Ô Hữu Sách lòng đầy căm tức vội vàng đáp:
- Đại nhân, người này ăn nói bậy bạ, vu oan cho hạ quan, mong đại nhân minh xét!
Đoàn Phi ừ một tiếng, nói với Chử Hiểu:
- Chử Hiểu, ngươi có nhân chứng, vật chứng gì không? Có thể chứng minh ngươi không tiểu tiện ở trước cửa nha môn không?
Chử Hiểu cứng họng, nói:
- Đại nhân, việc này tiểu nhân nên đi đâu để tìm chứng cứ đây? Đại nhân, tiểu nhân thật tình không có a!
Đoàn Phi đập bàn, quát:
- Không có chứng cứ thì ngươi loạn cáo cái gì? Người đâu, đem tên vu cáo này ra đánh hai mươi gậy, đeo gông thị chúng ba ngày để lấy đó làm gương!