Tuần Thú Đại Minh

Quyển 3 - Chương 216




Lưu lão hai tay nâng trường kiếm còn vỏ, nói:

- Giải lạc tam thu diệp

Năng khai nhị nguyệt hoa

Quá giang thiên xích lãng

Nhập trúc vạn can tà!

Nó tên là Giải Lãng.

Tô Dung nhận lấy kiếm, tạ lễ lần nữa nói:

- Đa tạ Lưu lão thưởng kiếm, Tô Dung thật hổ thẹn!

Lưu lão nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó gật đầu với người đang ngồi, quay người muốn đi, Đoàn Phi đột nhiên gọi:

- Lưu lão xin dừng bước, tại hạ có chuyện xin làm phiền!

Lưu lão xoay người lại hỏi:

- Chuyện gì?

Tô Dung cảnh giác, dựng tai lên, chỉ nghe Đoàn Phi nói:

- Lưu lão cũng biết tại hạ đã mua một thanh đao tên là Thần Long Trảm trong cửa hàng này!

Lưu lão nói:

- Thần Long Trảm ta đã từng thấy qua vài lần, nhi tử ngu xuẩn kia của ta yêu như báu vật, không ngờ bị công tử mua mất, không biết công tử có gì chỉ giáo!

Đoàn Phi nói:

- Tại hạ cũng rất thích thanh đao này, có điều có thể sửa lại một chút không? Sửa mũi đao thành hình trăng lưỡi liềm, thế nào ạ?

Lưu lão nhíu mày thành hình chữ nhất, nói:

- Công tử quả nhiên cao minh, liếc mắt một cái đã nhìn ra được điểm yếu của thanh đao này. Lưu Đại, Lưu Nhị, các ngươi nghe thấy chưa? Sau khi sửa lại theo lời vị công tử đây, nó sẽ tiến mà công, lùi mà thủ, có thê đâm có thể chém, so với hình dáng ngốc nghếch mà phụ thân các ngươi làm thực dụng hơn, đẹp hơn nhiều. Chuyện này giao cho hai ngươi, nếu các ngươi làm tốt, cửa hàng này ta sẽ bảo phụ thân các ngươi truyền lại cho các ngươi, các ngươi muốn cùng làm hay chia ra đều do các ngươi quyết định!

- Gia gia, chúng con chắc chắn sẽ đồng tâm hiệp lực đúc lại Thần Long Trảm thật hoàn mỹ!

Lưu Đại, Lưu Nhị nhìn Đoàn Phi, vẻ mặt kinh ngạc có cả sự kính nể. Lưu Đại tâm trạng có chút phức tạp, chắp tay nói với Đoàn Phi:

- Đại nhân lúc nào cũng có thể cho người đem đao tới, sau khi đúc lại, chúng tiểu nhân sẽ đích thân đem tới phủ Khâm sai!

Đoàn Phi cười nói:

- Ta tin tưởng thực lực của các ngươi, nhất định sẽ làm ra một thần binh lợi khí thực sự!

Lưu lão nhìn Đoàn Phi nói:

- Công tử giải thích rất độc đáo, có điều không có bản lĩnh cũng đừng mơ dùng được thanh đao này, dám hỏi công tử và Tô cô nương có quan hệ gì?

Đoàn Phi dương dương đắc ý cướp lời nói:

- Cô ta là a hoàn của ta, Lưu lão chuẩn bị giảm giá cho ta sao?

Lưu lão vui vẻ cười lên, nói:

- Nha hoàn? Thế mà người cũng nghĩ ra được. Có điều người cũng khá may mắn. Ta không quan tâm các người là quan hệ gì nhưng người nghe kĩ cho ta, sau này nếu người làm cho Tô cô nương tức giận, ta tuyệt đối sẽ không tha cho người. Đừng cho rằng ta chỉ là một thợ rèn nhỏ bé, ta cũng có thể vào kinh diện Thánh đấy!

- Không dám, cô ấy không ức hiếp tại hạ đã tốt lắm rồi!

Đoàn Phi cười hi hi, nói:

- Lưu lão, tên Giải Lãng nghe không hay, gọi là Phi Dực thì hay hơn. Tại hạ cũng muốn đổi tên cho thanh đao của tại hạ, gọi là Linh Tê, thế nào?

- Không được, cái gì mà Linh Tê, cái gì mà sừng trâu, không hợp với thanh đao một chút nào. Tên Giải Lãng kiếm cũng không phải là tùy tiện đặt, sao có thể thay đổi bừa bãi? Theo đuổi nữ nhi không thể mặt dày như thế được?

Khuôn mặt Tô Dung ửng đỏ, Đoàn Phi cười khúc khích nói:

- Được rồi, không gọi là Linh Tê đao nữa, gọi là Long Nha đao là được rồi!

Lưu lão lẩm bẩm:

- Long Nha, Long Nha! ừ, tên này thích hợp hơn, Thần Long Trảm sửa xong gọi là Long Nha đao đi!

Đoàn Phi trong lòng rất sốt ruột về chuyện tu sửa Thần Long Trảm, đợi sau khi Lưu lão rời đi, lập tức thúc giục Tô Dung quay người rời khỏi cửa hàng Lưu gia, Tô Dung ngẩng đầu lên nhìn trời, nói:

- Công tử tự về một mình đi, tiểu nữ còn có chuyện việc phải làm!

Đoàn Phi kinh ngạc nói:

- Ngươi còn muốn làm cái gì?

Tô Dung cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước:

- Người đừng quản, đây là chuyện riêng của tiểu nữ, nếu người dám đi theo, đừng trách tiểu nữ rời đi ngay lập tức!

Đoàn Phi quả thật không dám đi theo, dậm chân một hồi, giận dỗi quay người rời đi, trở về khách điếm lấy ngựa. Một người một ngựa phi về phía dinh Khâm sai, sau khi làn gió đêm thổi mạnh một trận, hắn cũng bình tĩnh lại, đột nhiên cười một tiếng, mỗi người đều có chuyện riêng, chuyện hắn giấu trong lòng càng nhiều hơn, hắn dựa vào cái gì mà tức giận với Tô Dung?

Đoàn Phi nhìn trái nhìn phải, bên cạnh một người cũng không có, thật khó có cơ hội được yên tĩnh như thế này, hắn chầm chậm thúc ngựa đi về phía trước, từ từ thưởng thức phong cảnh nhân tình bên đường, so với ngồi trong kiệu lớn, tám người khiêng có một hương vị khác.

- Phi ca!

Đột nhiên có người gọi hắn, Đoàn Phi ngưng mắt nhìn lại, thấy Hà Hải đang đứng bên kia đường, mỉm cười nhìn hắn.

Đoàn Phi thúc ngựa đi đến bên hắn, rồi nhảy xuống ngựa vỗ vỗ vào vai Hà Hải, cười nói:

- Tiểu tử ngươi sao lại chạy ra đây? Không sợ bị binh lính tuần đường bắt lại sao?

Hà Hải cười nói:

- Tiểu nhân có lộ dẫn và chứng minh hợp pháp, đến Tô Châu làm ăn, bây giờ ở Tô Châu tuy có loạn một chút nhưng có hai đại Khâm sai trấn giữ, ai dám bắt người bừa bãi?

Đoàn Phi cười nói:

- Ta và ngươi là tình cờ gặp mặt, hay là ngươi cố ý ở nơi này chờ ta?

Hà Hải nói:

- Tiểu nhân chuẩn bị sáng mai rời đi, còn có chút chuyện cần xử lý, là cố ý ở đây chờ Phi ca để nói lời từ biệt!

Đoàn Phi thất vọng nói:

- Đi nhanh như vậy sao? Thạch Bân nhất định sẽ rất thất vọng!

Hà Hải cười khổ nói:

- Không còn cách nào, lần sau trở lại tiểu nhân sẽ xin lỗi hắn sau, Phi ca, tiểu nhân phải đi rồi!

Đoàn Phi gật đầu nói

- Được, ngươi đi đi, đúng rồi, có thời gian dò la giúp ta một chút tin tức về bọn hải tặc Tây Dương, tình hình phát triển của chúng ở Đông Nam Á thế nào? Tin tức càng tường tận càng tốt, trước khi hết năm, ta sẽ rời Giang nam, nếu có chuyện gấp, có thể lấy tín vật của ta đi tìm Tô Châu Vệ Đô ti Quan Tuấn Huy. Hắn muốn diệt tặc lập công, ngươi có thể diệt trừ được địch thủ bên trong, ngươi hiểu chưa?

Hà Hải thận trọng đón lấy tín vật của Đoàn Phi, cảm động nói:

- Phi ca, huynh tin tiểu nhân như vậy sao? Không sợ tiểu nhân bị bắt hoặc tiết lộ phong thanh, làm trễ nải tiền đồ của huynh sao?

Đoàn Phi cười nói:

- Sợ, ta đương nhiên sợ, cho nên ngươi vẫn nên tận lực giữ bí mật, đừng dễ dàng để người khác bắt được, ha ha, sớm muộn cũng có ngày ta kiến nghị lên Hoàng thượng giải lệnh cấm biển, đến lúc đó ai cũng có thể ra biển kinh thương, sẽ không có hải tặc xuất hiện nữa!

Hà Hải nói:

- Tiểu nhân cũng rất mong chờ ngày đó nhanh đến, Phi ca, huynh hãy bảo trọng, tiểu nhân sẽ không làm huynh thất vọng đâu!

Hai người ôm nhau một lát, Hà Hải rơi lệ chia tay. Đoàn Phi nhìn theo hắn khuất dần nơi xa, mới lên lại ngựa, quay trở về dinh Khâm sai.

Tô Dung đi không quá lâu đã trở về, nàng không giải thích với Đoàn Phi hành tung của mình, Đoàn Phi cũng không hỏi. Tô Dung nấu cho Đoàn Phi chút đồ ăn khuya rồi lại trốn trong phòng, cũng không biết là đang làm gì.

Lại một buổi sáng sớm nữa, Đoàn Phi đang ở trong phòng mân mê chiếc bình, Thạch Bân đến báo:

- Phi ca, khâm sai Dương đại nhân đến!

Đoàn Phi dừng chuyện đang làm lại, đi vào thư phòng, thấy Dương Thận đang thưởng thức bức tranh chữ treo trên tường. Sau khi đi vào, Dương Thận tùy tiện hỏi:

- Nghe nói Đoàn đại nhân từng treo một câu đối ở Đô Sát Viện ở phủ Ứng Thiên, Hoành mi lãnh đối thiên phu chỉ, phủ thủ cam vi nhu tử ngưu, đây là đôi câu đối hay là câu trích trong một bài thơ?

Đoàn Phi đọc bài thơ tự giễu Lỗ Tấn viết một lần. Dương Thận đọc thầm hai lần, đột nhiên chắp tay cúi đầu thật sâu với Đoàn Phi, Đoàn Phi kinh ngạc:

- Dương đại nhân sao đột nhiên lại hành lễ thế này?

Dương Thận nói:

- Ý ở trong lời, Đoàn đại nhân có thể viết ra lời thơ cao xa như thế, sao có thể là tên tiểu nhân kết bè kết phái được? Dương mỗ hổ thẹn, lại dám luôn hoài nghi nhân phẩm của đại nhân, xin Đoàn đại nhân lượng thứ!

Đoàn Phi thầm thấy hổ thẹn, hắn ha hả cười nói:

- Dương đại nhân không cần đa lễ như vậy, đổi là người nào khác cũng sẽ nghi thần nghi quỷ Đoàn mỗ. Đoàn mỗ sai ở chỗ không nên kết thân một cách khó hiểu với Hoàng thượng, để cho các đại nhân xem ta như là Lưu Cẩn, Giang Bân.

Dương Thận lắc lắc đầu nói:

- Tối hôm qua, ta suy nghĩ một đêm, hai người mà Đoàn đại nhân tiến cử đều là những nhân tài xuất chúng. Quế Ngạc đảm nhiệm đi đo đạc đất đai ở huyện, bình quân lao dịch, công trạng rõ ràng, bởi vậy mà đã đắc tội với thượng quan hạ lại, lúc này mới bị giáng chức đến Nam Kinh nhàn rỗi. nếu ta không nhanh trí che giấu, sớm đã đồng ý sự tiến cử của Đoàn đại nhân rồi!

Đoàn Phi than nhẹ một tiếng, không muốn nói tiếp vấn đề này nữa, hắn nhẹ giọng hỏi:

- Dương đại nhân bây giờ có quyết định rồi sao?

Dương Thận nói:

- Ta đã phát ra điều lệnh, nếu bên Ứng Thiên làm nhanh một chút, trước chạng vạng bọn họ có thể đến nhậm chức rồi.

Đoàn Phi vui vẻ nói:

- Như vậy vừa hay, chuyện Tô Châu cũng làm gần xong rồi, đợi bọn họ đến, ta sẽ giao việc cho bọn họ để đi Dương Châu thôi.

Dương Thận kinh ngạc nói:

- Đoàn đại nhân, hiện tại Tô Châu có rất nhiều việc bị gác lại phải làm, những án cũ chất đống số lượng vô kể. Chúng ta phải liên thủ cùng xử lý, sao ngài nói đi là đi?