Sử Siêu lặp lại lời Triệu thị nói với y hôm đó không sai một chữ, vẻ thẫn thờ giống như trở lại ngày ấy. Tiểu Sử Siêu khi đó không hiểu Triệu thị nói vậy là có ý gì, mới nói với nàng:
- Dì Triệu, có phải ta làm dì tức giận hay không?
Triệu thị âu yếm xoa đầu y nói:
- A di không có giận ngươi. A di chỉ là từ nay không cần phải tới nhà của ngươi nữa, không cần phải đi đường đêm, cũng không cần ngươi phải hộ tống nữa.
Sử Siêu liền kích động lên, lớn tiếng kêu gào:
- Vì sao? Vì sao a di không tới nhà của ta nữa? Như vậy chẳng phải là ta không gặp được a di nữa hay sao? Lẽ nào a di không cần ta nữa?
Loại sự tình như vậy Triệu thị không cách nào giải thích cho y, căn bản là không thể giải thích mà. Sử Siêu đột nhiên tức giận bừng bừng, nắm lấy tay của Triệu thị gào lên:
- Ta không để nàng đi, ta không cho nàng đi.
Sư Siêu mặc dù nhỏ tuổi, nhưng từ bé đã cao lớn hơn chúng bạn rất nhiều. Triệu thị chẳng thể vùng thoát ra được, đành phải khổ sở van nài. Sử Siêu quyết không buông tay, hét lên:
- Ta không nghe, ta không nghe. Ta thích nàng, ta không cho nàng đi. Ta phải nói với phụ thân, ta muốn lấy nàng.
Triệu thị nghe y nói vậy liền trở nên ngây ngốc. Tuy sự việc đã qua được hai năm, nhưng nghe Sử Siêu kể lại xong bọn Đoàn Phi cũng bất giác trợn mắt há mồm.
Sử Siêu lau nước mắt nói:
- Đúng vậy, là thảo dân thích Triệu a di, cho đến giờ vẫn không hề thay đổi. Đêm đó thảo dân muốn ôm lấy nàng, hôn nàng, kết cục...
Sử Siêu vỗ vỗ vào mặt mình, nói như kẻ mộng du:
- Liên nhi tát thảo dân một cái, thảo dân liền sững người lại, cuối cùng đẩy mạnh nàng một cái. Liên nhi phút chốc đã ngã xuống đất, nhìn lại thảo dân bằng ánh mắt trước giờ chưa từng thấy. Ánh mắt nàng lúc đó làm thảo dân sợ hãi vô cùng. Thảo hối hận quỳ xuống trước mặt van xin nàng tha thứ, nhưng nàng không bao giờ tha thứ cho thảo dân nữa. Nàng lạnh lùng đứng dậy, rút ra cây trâm cài tóc, bắt thảo dân phải đi khỏi nếu không sẽ tự đâm chính mình.
- Trâm cài tóc?!
Đoàn Phi kinh hô:
- Nàng rút ra trâm cài tóc chỉ vào chính mình sao? Trâm cài của nàng ta hình dạng ra sao? Ngươi có thấy rõ ràng hay không?
Sử Siêu nói:
- Thảo dân đương nhiên nhớ rõ, trâm của nàng làm bằng thiết mộc, trên có khắc hình con chim khổng tước đang rỉa lông, nghe nói đó là báu vật gia truyền của Triệu gia. Nàng lấy trâm chỉ vào mình không cho thảo dân đi theo, thảo dân đành ngây ngốc đứng trông nàng bước vào bóng tối. Sau đó, sau đó... đến ngày hôm sau nhìn thấy nàng thì đã bị kẻ gian sát hại rồi.
Sử Siêu khóc rống lên, Vĩ Bác đứng bên an ủi. Đoàn Phi đợi Sử Siêu nhẹ nhõm lại một chút mới hỏi tiếp:
- Nàng ta bước vào bóng đêm xong ngươi liền bỏ đi ư? Không phải vậy chứ? Lúc ngươi đứng ngẩn ngơ ở nơi đó có nghe được âm thanh gì lạ lùng hay không?
Sử Siêu lắc đầu nói:
- Thảo dân không biết, không nhớ nữa. Khi đó trong đầu thảo dân vô cùng hỗn loạn, chuyện gì cũng không nhớ được. Thảo dân chỉ biết rằng Liên nhi đi rồi sẽ không bao giờ trở lại nữa. Thảo dân trở về nhà lúc nào chính mình cũng không hay biết nữa.
Vi Bác thở dài nói:
- Ngày hôm đó đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy thiếu gia quay lại, tiểu nhân bèn theo lối đó đi tìm thì gặp thiếu gia ở đầu đường. Thiếu gia đứng đó hồn xiêu phách lạc, hỏi gì cũng không đáp. Không ngờ được rằng Triệu thị lại chết bên dưới cây nhãn.
Sử Siêu lại nói:
- Ngày hôm sau mọi người phát hiện thi thể Liên nhi, tên Triệu Ngạn mới chạy tới nhà thảo dân làm ầm ĩ lên. Thảo dân không nhịn được lao lên cho hắn một tát, nói rằng đánh thay cho Liên nhi. Hắn bị thảo dân đánh bất tỉnh, thảo dân chỉ vào mũi hắn mắng dữ dội. Lấy được Liên nhi tốt như vậy lại không biết trân trọng. Triệu Ngạn thật đáng bị chém thành muôn mảnh.
Vi Bác nói:
- Chính là lần đó lão gia và phu nhân mới phát giác tâm sự của thiếu gia. Bọn họ cùng Triệu Ngạn kết thúc mọi chuyện xong thì lập tức chăm lo đến thiếu gia. Nửa năm sau đó liền tiến hành hôn lễ cưới về thiếu phu nhân bây giờ. Tiểu nhân có thể bảo đảm, tình cảm giữa thiếu gia và Triệu thị vô cùng thuần khiết, bọn họ căn bản không có cơ hội đơn độc ở cạnh nhau. Thiếu gia đối với Triệu thị kỳ thực giống như là đối với tỷ tỷ mình vậy.
- Ngươi biết cái rắm a!
Sử Siêu cả giận, một quyền đánh vào vai Vi quản gia khiến y lảo đảo. Sử Siêu chỉ vào y quát mắng:
- Nếu không phải tên lão cẩu nhà ngươi trợ Trụ vi ngược (giúp kẻ ác làm chuyện xấu), Liên nhi sao có thể thương tâm quyết tuyệt rời bỏ nhà chúng ta như vậy? Mãi sau này ta mới biết chính ngươi thừa cơ cưỡng gian Liên nhi. Tên lão cẩu đừng có trốn, hôm tay ta không giết nhà ngươi không xong!
Vi Bác không dám đánh trả, chỉ biết ôm đầu chạy trốn vòng quanh. Sử Siêu không ngừng đuổi đánh, Vi Bác chỉ biết kêu to cứu mạng.
Sử gia này thật là đủ loạn rồi a. Đoàn Phi lắc đầu, Hoa Minh biết ý liền mỗi tay đè chặt một người. Sử Siêu vẫn còn kêu gào mắng chửi, Đoàn Phi nạt:
- Sử Siêu, ngậm miệng cho ta. Triệu thị dù sao cũng là trưởng bối của ngươi, sao ngươi dám có ý vượt qua tôn ti chứ? Chỉ riêng điểm này ta đã có thể bắt ngươi về đánh trượng, giễu phố thị chúng. Vi Bác, đến ngươi cũng có quan hệ cùng Triệu thị? Chuyện này lại là thế nào? Có lẽ nào chính là ngươi thừa cơ đuổi tới sát hại Triệu thị?
Vi Bác sợ hãi quỳ sụp xuống nói:
- Đại nhân, tiểu nhân không có giết nàng ta. Tiểu nhân cùng nàng chỉ có một lần mà thôi. Hôm đó nàng bất ngờ tới tìm lão gia, đúng lúc lão gia cùng thiếu gia đều không có ở nhà. Tiểu nhân mới lừa nàng vào trong nhà, cưỡng gian nàng. Xong chuyện nàng liền khóc chạy đi, gần một tháng không thấy tới. Lão gia biết chuyện xong đã đánh tiểu nhân một trận. Từ đó tiểu nhân đối với nàng ấy kinh nhi viễn chi (vừa kính trọng mà vừa sợ không dám gần), không còn dám động tới nàng nữa.
Chuyện bại hoại của Sử gia Đoàn Phi không muốn nghe thêm nữa, bèn ngáp một cái rồi nói:
- Bất luận nói thế nào thì ngươi đã cưỡng hiếp người ta. Thạch Bân, Hồng Bang, xích Vi Bác lại giải về phủ, đánh hai mươi đại bản, giễu phố thị chúng ba ngày!
Đoàn Phi đứng dậy trong tiếng cầu xin của Vi Bác, nói:
- Nơi này một khắc ta cũng không thể lưu lại nữa. Khó trách Triệu thị ra đi vui mừng như vậy, chắc hắn nàng đã trả sạch nợ nần, đang muốn trở lại cuộc sống yên ổn trước đây. Đi thôi, chúng ta cũng phải trở về rồi.
Thạch Bân nhắc nhở:
- Đại nhân, còn mấy tên vô lại đã dẫn tới, hay là xét hỏi một chút rồi mới giải về?
Đoàn Phi lắc đầu nói:
- Nếu đã là vô lại thì cứ đưa lên công đường xét hỏi được rồi. Giải chúng đi trên phố cũng hạ bệ được uy phong của chúng. Xích tất cả lại, giải đi!
Quản Tiêu Hàn đi theo bên sườn Đoàn Phi khuyên:
- Công tử, công tử hà tất phải tức giận chứ, căn bản là không có đáng mà.
Tô Dung thản nhiên nói:
- Công tử không phải là tức giận, mà là tiếc hận, tiếc hận thay cho Triệu thị a.
Quản Tiêu Hàn sững người, Đoàn Phi xoa cằm nói:
- Dung nhi nói không sai, ta tiếc hận thay cho Triệu thị.
Quản Tiêu Hàn vẻ không hiểu nói:
- Hồng nhan họa thủy, Triệu thị gặp phải phu quân như vậy. Phát sinh những chuyện này chính là ý trời khó tránh, có gì phải tiếc hận chứ?
Đoàn Phi cười lạnh nói:
- Thiên ý ư? Ha ha, ta thấy đây không phải ý trời mà là ** mới đúng. Từ tình cảm Triệu Hiểu Xuân và Sử Siêu dành cho Triệu thị mà thấy, nàng ta là một thê tử tốt, một mẫu thân tốt. Ông trời nếu như có mắt thì đã không bắt nàng phải lâm vào thảm kịch như vậy. Mọi điều nàng ta làm đều là vì gia đình của mình, chỉ tiếc rằng không gặp được lấy một người tử tế. Kể cả tên Sử Siêu kia, đừng xem bộ dạng hắn đến giờ còn nhớ mãi không quên. Ta dám cược rằng nếu như hắn có được Triệu thị rồi, không quá hai năm cũng sẽ vứt bỏ nàng mà thôi.
Tô Dung và Quản Tiêu Hàn đều thoáng có chút tâm tư, Hoa Minh cũng tỏ vẻ suy tư. Tên tiểu tử ngốc Thạch Bân vò đầu nói ngây ngô:
- Đại nhân, sao lại vậy được? Có được người ta rồi theo lý phải càng thêm quý trọng chứ. Cho dù Triệu thị già nua, nhan sắc phai tàn thì cũng là chuyện rất nhiều năm sau này mà.
Đoàn Phi mắng:
- Đồ ngốc, con người chính là như vậy. Thứ gì không có được mới cảm thấy quý giá, một khi đạt được rồi sẽ dần dần mất đi hứng thú. Không tin ngươi đi hỏi tên Vi Bác kia, trước và sau khi y cưỡng gian Triệu thị nhất định đã trải qua tâm lý từ ngày đêm mơ tưởng chuyển biến thành thản nhiên hờ hững. Một trận đòn trượng cũng không có uy lực lớn như vậy.
Thạch Bân chạy vào phía sau đi hỏi thật. Quản Tiêu Hàn khẽ than một tiếng, nói:
- Không đạt được mới thấy quý giá, mất đi rồi mới biết hối hận. Con người a, tại sao lại cứ mù quáng như vậy chứ?
Đoàn Phi đáp:
- Bởi vì chúng ta là người chứ không phải thần tiên. Làm người có thất tình lục dục, đạo đức lễ pháp đều do chúng ta định ra để quản thúc chính mình. Một khi từ bỏ những giá trị này, con người cũng không khác gì loài cầm thú.
Khi gần về tới nha môn Đoàn Phi trông thấy xa xa có một đội nhân mã đang tiến tới. Huyền hoàng thiên tử long kỳ đón gió bay phấp phới, chính là nhân mã của Khâm sai Dương Thận.
Hai người tụ hợp một chỗ, Đoàn Phi lên ngồi kiệu tám người khiêng của Dương Thận. Dương Thận nhìn phục trang của Đoàn Phi, khoái chí cười:
- Lam Bảo ngươi cải trang ra ngoài vi hành sao? Chuyện vui vẻ như vậy lại không gọi tới ta, thật là đáng phạt a.
Đoàn Phi cười nói:
- Thăng Am huynh chớ có trách ta, đây đều là chủ ý nhất thời thôi. Có một vụ án nhiều điểm kỳ quái, ta mới đi điều tra một chút.
Đoàn Phi thuật lại một lần quá trình điều tra vụ án Triệu thị. Dương Thận cũng cảm thấy có hứng thú, bèn nói:
- Vụ án quả nhiên nhiều điểm cổ quái. Triệu thị lẽ nào là bị cây trâm của chính mình đâm chết? Nếu như vậy bất kỳ người nào cũng có khả năng là hung thủ.
Đoàn Phi gật gù nói:
- Bởi vậy ta mới tính trở về lật lại án tông, xem xét tình hình Triệu Ngạn, thẩm vấn thêm một chút không chừng sẽ có đột phá.
Dương Thận gật gật đầu nói:
- Lam Bảo huynh không cần lo lắng, kẻ như Triệu Ngạn do dù hóa điên cũng chẳng có đáng gì, nếu có thể phá án bắt được hung thủ thì tốt. Lam Bảo huynh chỉ e không ngờ tới được hội đấu giá hôm nay náo nhiệt thế nào.
Đoàn Phi thầm nghĩ Hoàng Tố Lương chắc là cũng tham dự đấu giá. Nếu không có y ra mặt, chỉ sợ là sẽ thu thêm càng nhiều ngân lượng a. Bất quá vốn liếng của Hoàng Tố Lương chỉ có khoảng năm mươi vạn lạng bạc trắng, đó là sau khi đã tới Đại Thông tiền trang rút thêm hai mươi vạn lạng bạc, chắc hẳn không có ảnh hưởng lớn lao gì tới hội đấu giá.
Đoàn Phi thấy bộ dạng hưng phấn của Dương Thận mới nói:
- Hiện giờ Dương đại nhân chắc đã tin quyết định của ta là đúng rồi chứ? Nếu như quan mua bán ngầm như mọi khi thì e rằng đến nửa phần ngân lượng cũng không thu về được. Thăng Am huynh chuẩn bị xử lý ngân lượng thu được từ niêm phong tài sản và bán đấu giá thế nào đây?
Dương Thận vui vẻ nói:
- Lần này thu hoạch rất lớn, cộng thêm buổi đấu giá hôm này thu được tới hơn ngàn vạn lượng bạc trắng. Thật không ngờ mấy tên tham quan cùng một tên ác bá lại nuốt được nhiều bạc như vậy. Ta tính để lại một thành cho Tô Châu phủ dự phòng, còn lại toàn bộ đưa về kinh thành. Quốc khố trống rỗng đã lâu, có số bạc này đúng là nắng hạn gặp mưa rào mà.
Đoàn Phi lắc đầu nói:
- Thăng Am huynh có nghĩ qua chưa? Tô Châu phủ một năm tiền thuế bất quá được hơn ba chục vạn lượng bạc trắng, đó còn là Vương Đường đã tăng thuế gấp bội rồi. Do đâu bọn chúng còn vơ vét được nhiều của cải như vậy chứ?
Dương Thận cau mày nói:
- Điều này ta cũng có nghe nói, có thể là do bọn chúng buôn lậu mà ra. Đám thương nhân này thực là đáng ghét, làm kinh doanh đầu cơ không màng tới lợi ích quốc gia.
Đoàn Phi hỏi ngược lại:
- Trong mắt Thăng Am huynh, cái gì gọi là lợi ích quốc gia đây?