Nếu là trước đây, nhìn thấy câu nói mập mờ như thế này, Trương Triết Hạn sẽ mặt đỏ tim đập, nhưng hiện giờ anh cười không nổi nữa, cảm thấy Cung Tuấn gạ anh rất thuần thục, mùi vị công nghiệp đủ mười phần.
[Đàn ông 'dậy' nổi, nghĩa là chưa uống say rồi.] Trương Triết Hạn nói thẳng trắng trợn.
[Triết Hạn, hôm nay cảm ơn em đã hỗ trợ tuyên truyền, về Thượng Hải mời em một bữa thịnh soạn.]
Hoá ra, thật sự là tuyên truyền.
Trương Triết Hạn có quá nhiều lời nghẹn ở cổ họng, Nói trước với tôi một tiếng chuyện uống say chỉ là đùa thôi, đi ra gặp mặt chút, tôi cũng đâu có vạch trần anh. Nói trước với tôi một tiếng là muốn tuyên truyền, tôi còn không giúp phối hợp với anh à.
[Được, chờ anh.] Không cần phải trêu nhau như bạn bè, dù sao thì trừ bữa tiệc mừng ngày hôm ấy, tất cả đều chỉ là khách sáo, Trương Triết Hạn cũng nên dứt khoát cắt đứt thôi.
[Gần đây đang chạy theo tiến độ, thật sự bận vô cùng, thứ tư tuần sau tôi sẽ dành ra một ngày nghỉ, em đợi tôi.]
Trương Triết Hạn toàn tâm cống hiến cho công việc mới, quyết định cuối năm tổ chức một buổi concert. Tập hát, tập nhảy, rèn luyện thể lực, quá nhiều thứ phải lo.
Kịch bản hay lũ lượt gửi đến, nhà sản xuất đi thẳng vào trọng tâm nhờ anh trợ giúp xào CP với nhà gái, cuối cùng Trương Triết Hạn lại chọn kịch bản phim đề tài phá án huyền bí, không có quá nhiều tuyến tình cảm nam nữ, không sắp xếp xào CP.
Kịch bản hay thì hay thật, nhưng nhân vật khổ lắm. Hơn nữa hình tượng lại quay trở về thiên hướng kiên cường.
Đáp lại sự lo lắng của chị Cát, Trương Triết Hạn chỉ mỉm cười: "Em cũng đâu phải con gái, concert xong là cắt tóc ngắn luôn, xinh đẹp nửa năm rồi, em ngộp gần chết! Hình tượng rắn rỏi vẫn là thoải mái nhất."
Vì cớ gì mà không xào CP tiếp nữa. Trương Triết Hạn trả lời chị Cát, không cần, sau này anh muốn nhận nhiều vai nam chính đanh thép hơn, dùng kỹ thuật diễn xuất để tăng độ nhận diện.
Một mặt muốn xác nhận xu hướng tính dục của bản thân không có vấn đề, chỉ vì anh vào vai Chu Nhứ nên mới mang tâm tư say đắm Long Dương*, một mặt anh cũng bài xích tiếp tục xào CP với bạn diễn nữ, trong lòng rối bời.
*Long Dương chi hảo: ngụ ý một mối quan hệ đồng tính.
Vào thứ tư, có bên truyền thông cá nhân chụp được ảnh Cung Tuấn và nữ chính chung đoàn phim cùng nhau bay về Thượng Hải đi ăn trưa, có điều cũng không viết gì bậy bạ, còn có một vị đạo diễn lớn dùng cơm chung, là bạn của vị đạo diễn hai người đang hợp tác.
Chỉ trong chốc lát, nhà gái đã đăng Weibo @ Cung Tuấn vào, mong chờ hợp tác lần hai. [Yeah]
Người hâm mộ sục sôi, áu áu, Cung Tuấn tấn công màn ảnh lớn sao, lại tiếp tục hợp tác với đạo diễn nổi tiếng, hóng hợp tác lần hai với chị gái xinh đẹp quốc dân quá đi.
Cung Tuấn lịch sự trả lời, hợp tác vui vẻ [Mặt cười]
Trong đầu Trương Triết Hạn bèn có hai tiểu nhân đang cãi nhau.
Tiểu nhân A: Hoá ra bảo đến Thượng Hải nghỉ phép là để bàn chuyện hợp tác mới, Cung Tuấn đã bắt đầu tương tác với bạn diễn mới như mọi khi rồi kìa.
Tiểu nhân B: Trương Triết Hạn, mày bị điên rồi đúng không! Đây là quá trình sắp xếp công việc rất ư là bình thường trong giới luôn á, mày khó chịu cái quỷ gì!
Không thể tiếp tục sai lầm nữa.
Trương Triết Hạn ngắt điện thoại của Cung Tuấn, nói với Cung Tuấn là ekip bên anh đang luyện tập, anh không tiện rời đi, hẹn bữa khác dùng cơm vậy.
Cái lý do sứt mẻ đủ đường. Rõ rành rành là một đại minh tinh mà không tiện bắt máy ngay trước mặt ekip hay thậm chí là rời đi một lát thôi hả?
[Khi nào em hết bận, tôi đợi em.]
[Ây xầy anh sao phải thế, thời gian của anh quý giá biết bao nhiêu, sau này đâu phải không gặp nhau được, để lần sau đi.] Trương Triết Hạn cau mày, gõ một câu nhẹ tênh. Anh trước giờ chưa từng thử, thì ra từ chối một người, sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng như vậy.
Anh có cảm giác chiếm hữu đối với Cung Tuấn, nhất định là xuất phát từ tình yêu đối với Ôn Khách Hành!
Là do bản thân anh chưa thể thoát khỏi nhân vậy, quá là không chuyên nghiệp, quá mất mặt.
Trương Triết Hạn nói với bản thân, trước khi thoát vai, nhất định không thể gặp mặt Cung Tuấn.
Anh sẽ..... Anh sẽ sửa đổi cảm xúc đối với Cung Tuấn cho đúng.
Sau đó Cung Tuấn cũng có vài lần chủ động hỏi thăm, Trương Triết Hạn mất một lúc lâu sau mới trả lời, tất cả đều kiếm cớ bận rộn qua loa cho có.
Cung Tuấn quay xong phim điện ảnh, nghỉ ngơi ngắn ngủi mấy hôm, tới Thượng Hải tìm anh, Trương Triết Hạn vẫn một mực kiếm cớ để khỏi gặp.
Người trưởng thành để ý thể diện, có một số việc không cần nói thẳng, hoặc không nói gì hết, chính là đáp án.
Cung Tuấn đã ngầm hiểu rõ.
Thời điểm đóng phim ngày nào cũng thấy mặt, sớm chiều thân cận, không còn ai khác, chỉ có nhau thôi.
Một khi rời đoàn, thoát ra khỏi câu chuyện
và nhân vật Chu Nhứ, Trương Triết Hạn sẽ trở về với cuộc sống hiện thực, từ từ hồi phục tinh thần, nhận ra được việc hắn hôn, hắn thân mật là chuyện rõ ràng quá đáng đến nhường nào.
[Thầy Trương, nếu như những hành động tôi từng làm, hay những lời tôi từng nói với em trước đây quấy rối em khiến em không vui, tôi thực sự xin lỗi. Trách tôi quá nhập vai, đem em thành Chu Nhứ. Tôi sau này sẽ không chủ động tìm em nữa, em cũng không cần phải trốn tôi, tương lai đến giai đoạn tuyên truyền , cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, dù sao cũng phải cùng nhau hoà thuận hợp tác.]
[Em cứ bận việc mình, không cần phải trả lời tôi.]
Trương Triết Hạn uất ức muốn khóc đi được, vừa bực vừa tức! Còn có cả xấu hổ và giận dữ!
Tại sao Cung Tuấn cứ nhất định phải nói thẳng ra như vậy.
Để lại cho anh một chút kỷ niệm không được sao.
Đều chỉ là diễn.
Con mẹ nó chỉ toàn là tình cảm của nhân vật.
Anh không muốn phối hợp diễn tiết mục "huynh đệ tình thâm" với Cung Tuấn, Cung Tuấn liền nói thẳng là không cần liên lạc nữa luôn phải không. Vì sao không thể giống bao nhiêu người khác, tự hiểu ngầm trong bụng là được rồi, cứ nhất định phải nói ra chi vậy!
Trương Triết Hạn hận Cung Tuấn là cái đồ đầu heo! Cái đồ khốn nạn không tim không phổi!
Đã mấy lần nhấc ngón tay muốn block người ta, vẫn cố kiềm nén cảm xúc mà bỏ qua.
Nhịn cả một đêm, Trương Triết Hạn rời giường với hai quầng thâm mắt đen xì mà hối hận trong lòng, Cung Tuấn có quyền gì mà bảo anh không trả lời thì anh không được trả lời. Anh có cả đống vấn đề cần chất vấn Cung Tuấn đây nè!! Nhưng đã một đêm, thể diện của Trương Triết Hạn không cho phép anh tìm Cung Tuấn.
Tâm trạng của Trương Triết Hạn từ tức giận chuyển sang hoang mang chuyển sang cáu tiết chuyển sang uể oải chuyển sang bất lực. Từ đầu xuống chân biến thành tên ngốc thất tình!
Mỗi lần muốn trả lời lại tin nhắn cuối cùng của Cung Tuấn, anh đều bị lòng tự trọng phá đám, thầm nghĩ chỉ cần đợi Cung Tuấn gửi thêm một tin nhắn tới nữa thôi, anh sẽ trả lời liền ngay và luôn!
Cho đến khi trên Weibo thông báo lịch trình làm việc mới nhất của Cung Tuấn, hắn lại tiếp tục vào đoàn.
Lòng Trương Triết Hạn trở nên lạnh lẽo. Cung Tuấn bận bịu công việc, kịch bản hay, đoàn đội sản xuất chuyên nghiệp, tất cả đều có được sau khi hợp tác với anh.
Cung Tuấn chẳng phải nên cảm ơn anh một cách đàng hoàng vì đã cứu mình khỏi cảnh không có phim đóng sao!
Concert của Trương Triết Hạn tiến vào giai đoạn chọn nhạc, tập hát.
Trước đây mỗi lần hát là phải tìm cảm xúc. Bây giờ vừa mới cất tiếng, hốc mắt của Trương Triết Hạn liền sưng đỏ rồi.
Giáo viên thanh nhạc khen anh dạt dào tình cảm, năng lực diễn đạt quá giỏi.
Trương Triết Hạn cảm thấy dở khóc dở cười, có nên ngầm thừa nhận là do bản thân bị tổn thương tình cảm không.
Hát tình ca, càng hát càng đau, càng hát càng nhớ thương người trong lòng.
Tới gần concert, nhà tài trợ chính muốn đãi đoàn đội của Trương Triết Hạn cùng ăn cơm, nhắc hỏi có muốn mời khách mời đặc biệt không, ví dụ như Cung Tuấn, quan hệ giữa hai người tốt vậy mà.
Đôi mắt Trương Triết Hạn chợt sáng rỡ, nhưng lại nhanh chóng tối sầm xuống. Những người khác vẫn còn tưởng anh và Cung Tuấn có mối quan hệ vô cùng tốt.
Đêm đến, Trương Triết Hạn cầm điện thoại trong tay nghĩ ngợi hồi lâu, là ban tổ chức kêu tui mời nha! Rốt cuộc có cơ hội thích hợp rồi.
Thử chủ động gửi tin nhắn cho Cung Tuấn: [Tôi tổ chức concert, anh có thời gian đến không.]
[Tôi lấy thân phận gì đến.]
Trả lời liền luôn?! Trương Triết Hạn ngước mắt lên đọc ~ Hở? Thân phận khách mời chứ gì. [Đến cổ vũ cho tôi á!]
[Em có nhiều người hâm mộ đến thế, không có tôi cũng đâu thiếu. Tôi nhường chỗ cho nhóm fans yêu mến em vậy, nghe nói vé vào cửa lên đến tận bốn con số mà.]
??? Trương Triết Hạn chưa có ý định bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: [Anh không đến?]
Please! Anh đã nói đến mức này luôn rồi đó! Quay phim xong, tất cả bạn bè đồng nghiệp fans hâm mộ xung quanh anh đều biết anh và Cung Tuấn thân với nhau biết bao nhiêu, tổ chức concert đến cổ vũ chẳng phải là việc rất hiển nhiên à.
Tuy rằng hai người có chút mâu thuẫn nhỏ, vừa hay nhân cơ hội này có thể xoá bỏ hiềm khích trước đây. Trương Triết Hạn tức giận, tui đang cho anh cơ hội đấy nhá! Cung Tuấn! Xin lỗi tui đi, mau nhận lời mời đến đây bồi thường tui đi!
[Xin lỗi Triết Hạn, hôm ấy tôi thực sự có việc quan trọng không rời đi được. Xin lỗi em! Trước hết chúc concert của em diễn ra thành công tốt đẹp nhé.]
Tim Trương Triết Hạn vô thức đập nhanh hơn, không phải loại đập nhanh vì phấn khích, mà là vì cảm thấy sợ hãi hoảng loạn, ngón tay của anh lướt lên phía trên, anh nằng nặc mời nãy giờ, thể hiện rất rõ là muốn Cung Tuấn đến, Cung Tuấn thế mà dứt khoát từ chối?
Trước đây là anh trốn Cung Tuấn, bây giờ đổi ngược thành Cung Tuấn trốn anh sao?
[Được, vậy anh cứ bận việc đi.] Trương Triết Hạn nghĩ thầm, Cho anh cơ hội, cho anh cơ hội đổi ý đấy?!
Nhưng đợi cả buổi, vẫn không có tin nhắn trả lời.
Anh cuối cùng cũng đã trở thành bạn diễn từng hợp tác của Cung Tuấn, mất đi tư cách giữ liên lạc rồi.
Buổi concert đầu tiên trong đời Trương Triết Hạn, vô số vòng hoa được bạn bè cả trong và ngoài giới gửi đến, người nhà và bạn bè hầu như đều có mặt để chúc mừng anh.
Đến thời điểm phải lên sân khấu, chị Cát đưa điện thoại cho anh: "Tiểu Triết, Cung lão sư gọi!"
Rõ ràng rất cáu nhé! Rất trống rỗng! Rất không vui! Nhưng Trương Triết Hạn vẫn nhận điện thoại: "Alo?"
"Triết Hạn, em nhận được vòng hoa tôi gửi chưa?"
"Chắc là nhận rồi." Giọng Trương Triết Hạn đầy vẻ kiêu ngạo, hôm nay anh nhận được quá trời hoa! Gần như lấp đầy lối vào sân vận động luôn.
"......Em không đi xem sao?"
"Anh còn chẳng tới, thế nào, tôi cần đem hoa anh tặng đặt ở hàng ghế đầu luôn không!" Trương Triết Hạn không thèm để ý đến ánh mắt khác thường của chị Cát, ngữ khí tràn đầy trách cứ! "Cúp đây!"
"Tiểu Triết em sao vậy?" Chị Cát có linh cảm trong lòng, gần đây Trương Triết Hạn cứ hay một giây trước còn tràn đầy năng lượng, một giây sau đã sầm mặt như đưa đám, dáng vẻ lo được lo mất, thật sự rất giống......
"Không có gì, em với Cung Tuấn toàn nói chuyện với nhau kiểu đấy!"
Cuộc gọi này của Cung Tuấn vẫn ảnh hưởng đến anh.
Trương Triết Hạn hát đến tình ca là khoé mắt nhiều lần đỏ hoe, tất cả tưởng niệm trong lòng đều là Cung Tuấn!
Ngay cả khi hát nhạc sôi động, tâm trí của Trương Triết Hạn cũng toàn là khoảng thời gian vui vẻ của cả hai trong đoàn phim ...... Khoảng thời gian mập mờ.
Cái đồ con rùa đen khốn nạn đại tra nam Cung Tuấn!
Trương Triết Hạn nghĩ, mỗi khi Cung Tuấn quay phim, có phải đều đối xử với nữ chính rất tốt, giống như đối với mình vậy, có phát sinh quan hệ không, có làm đến bước cuối cùng không.
Đáp án rất rõ ràng, nếu không thì tại sao tất cả những nữ diễn viên đã từng hợp tác đều hận hắn đến như vậy. Hận hắn sau khi quay phim xong liền quay ngoắt thái độ! Lạnh nhạt! Vô tình!
Concert kết thúc, mọi người đều bị giọng hát và vẻ đẹp của Trương Triết Hạn thuyết phục. Cho rằng cảm xúc anh thể hiện trên sân khấu là nhờ khả năng biểu diễn chuyên nghiệp mà ra.
Chỉ có tim của người đại diện là đang run bần bật. "Bảo bối ơi em sao vậy?"
"Chị Cát ơi, hình như em yêu rồi."
"Hả!"
"Một người đàn ông." Trương Triết Hạn cười khổ, anh đến cùng cũng không thể tự lừa mình dối người được nữa.
"Cung Tuấn?"
Trương Triết Hạn giật mình, rõ ràng đến thế sao, "Sao chị....."
"Haiz, chuyện tình cảm không ai giúp được em đâu, chỉ có bản thân mình hiểu ra, thoát ra. Chị vẫn luôn chờ em...... buông tay. Nhưng em đã hoàn toàn hiểu ra rồi."
"Vâng, ban đầu em cứ ngỡ là do mình không phân biệt được vai diễn và bản thân, thời gian trôi qua, cho đến hôm nay, em mới xác định được người em yêu là Cung Tuấn."
Chị Cát gật đầu, khẽ nói một câu xin lỗi: "Chị tôn trọng em. Tiểu Triết, xin lỗi, chị đã lừa em."
"Sao ạ?"
"Hai bộ điện ảnh Cung Tuấn nhận gần đây, đều là ký trước khi hợp tác với em, Cung Tuấn chưa từng bị hết tài nguyên đóng phim...... Đoàn đội của diễn viên cả nam lẫn nữ muốn hợp tác cùng hắn ta nhiều vô số kể. Những tài liệu đen trên mạng trừ việc gây ra chút tổn hại đến danh dự của hắn, thì thật ra chẳng ảnh hưởng gì đến công việc của hắn cả."
"Anh ta không phải nhờ em cứu lại hình tượng mới nhận được phim à?" Đầu ngón tay của Trương Triết Hạn hơi run lên, "Anh ấy chưa từng hết phim đóng, vậy bộ kia?"
"Là Cung Tuấn chỉ đích danh muốn em đến diễn Chu Nhứ, hắn mới chịu đồng ý với nhà sản xuất sẽ đóng Ôn Khách Hành." Chị Cát nói, "Sau này nhà sản xuất mới nói cho chị biết."
"Tại sao?" Trương Triết Hạn nhìn vào mắt chị Cát, câu hỏi tại sao này càng giống như đang hỏi chính mình.
Trương Triết Hạn xoay người chạy ra cửa lớn, đi tìm vòng hoa của Cung Tuấn.
Vô cùng dễ tìm, hoa mà Cung Tuấn tặng anh không hề giống với những vòng hoa thông thường của người khác - chỉ khách sáo chúc anh gặp nhiều may mắn, thiên trường địa cửu.
Trương Triết Hạn chụp lại ảnh tức tốc nhắn cho chủ tiệm hoa dưới quê mình, anh thường đặt hoa chỗ đấy để gửi tặng mẹ. [Cám ơn chủ tiệm, có thể cho tôi biết ý nghĩa của vòng hoa này không?]
[Để tôi xem, ý nghĩa các loài hoa đúng không?]
[Vâng ạ.]
[Hoa hồng sâm panh: Yêu em là hạnh phúc lớn nhất đời anh.
Hoa hồng vàng: Tỏ ý biết lỗi xin lỗi.
Hoa hồng phấn: Lần đầu tiên biết yêu mối tình đầu.
Cẩm tú cầu: Trọn đời bên nhau, có chia xa bao lâu vẫn sẽ lại về với nhau, dành tặng em tình yêu lãng mạn chung thuỷ nhất!
Hoa bách hợp: Thuần khiết, hạnh phúc trăm năm.
Hoa cúc dại: Ẩn sâu dưới đáy lòng này là sự chờ đợi chân thành và tình yêu nồng cháy nhất mà anh dành cho em.
Hoa cẩm chướng hồng: Anh sẽ không bao giờ quên được em.]
Tên khốn Cung Tuấn! Trương Triết Hạn gọi điện thoại, nổi giận đùng đùng mắng: "Cung Tuấn! Anh có ý gì?"
"Triết Hạn? Sao thế?"
"Tại sao anh lại tặng tôi mấy loại hoa ý nghĩa mơ hồ dễ hiểu lầm như vậy!"
"Em thấy hoa rồi à?" Giọng Cung Tuấn có hơi gấp gáp, xung quanh còn có âm thanh ồn ào, "Em hiện tại đang ở đâu?"
- TBC-
(Long Dương chi hảo - Thông tin thêm đã tóm lược: Chuyện kể rằng Nguỵ Vương và Long Dương Quân là một cặp đôi đồng tính, cùng đi thuyền câu cá, Long Dương Quân thu hoạch được rất nhiều cá nhưng lại bật khóc.
Nguỵ Vương hỏi vì sao, có gì bất an cứ nói quả nhân nghe. Long Dương Quan đáp: Thần không có gì bất an, chỉ thấy Đại vương câu cá nên rơi lệ. Lúc mới ban đầu thần câu được cá rất phấn khích, sau đó lại câu được cá to hơn, liền muốn thả con cá nhỏ trước đó đi. Hiện tại thần chỉ có gương mặt xấu xí, lại có cơ hội cùng Đại vương thị tẩm. Mà nay thiên hạ có vô số mỹ nhân, biết được thần có được sự sủng ái của Đại vương, thể nào cũng sẽ tìm đến Đại vương. Đến lúc đó, thần so với họ kém xa, sẽ trở thành cá nhỏ câu được ban đầu.
Nguỵ Vương gắt gao phủ nhận sẽ không bao giờ như vậy, hạ lệnh cả nước: Dám đề xuất tiến nạp mỹ nhân vào cung cho ta, tru di cửu tộc!
Bởi vì chuyện xưa của Long Dương Quân, hậu nhân dùng tên của y đặt cho cách gọi hàm súc mà tôn quý, "Long Dương chi hảo")