Tục Lạt Giang Hồ

Tục Lạt Giang Hồ - Chương 54: Tam Tử Hoàng Kim Đài Ba Mươi Hai




Ninh Hòa Trần căn bản là không để ý đến hắn, dễ dàng tránh được.



Lý Đông Thanh nhìn hai bên một chút, Hỏa Tầm Sưởng Minh nháy mắt với hắn, hắn mới nhanh chóng chạy lên đuổi theo, đuổi tới đầu ngõ, phát hiện Ninh Hòa Trần đang chờ hắn.



Ninh Hòa Trần rất ít ở trước mặt người khác mà răn dạy Lý Đông Thanh, từ trước đến giờ đều là như vậy, Lý Đông Thanh vừa thấy y đang chờ ở đây, biết bản thân lần này lại bị ăn mắng rồi.



Ninh Hòa Trần nói: "Ai đánh ngươi?"

Lý Đông Thanh muốn hạ thấp tính chất nghiêm trọng của chuyện này đi một chút, vì vậy ủ rũ kể lại: "Chỉ là kẻ ta không quen biết."

"Tên gì?" Đèn trong tay Ninh Hòa Trần tản ra ánh sáng nhạt, y kiên nhẫn hỏi.



Lý Đông Thanh trong khoảng thời gian ngắn cũng bịa ra được cái tên nào khác, chỉ là suy đoán Quách Giải ngày hôm nay trở về, vì vậy nói: "Quách Giải."

"Quách Giải làm ngươi bị thương," Ninh Hòa Trần lặp lại một lần, nói, "Được, vậy hắn ở chỗ nào?"

Sao còn muốn hỏi nữa? Lý Đông Thanh thực sự là nói cũng không nói ra được.



Hắn cũng cảm thấy chính mình bịa thật hoang đường, Ninh Hòa Trần nhất định là không tin, chuyện này lại bị hắn làm hỏng.



"Ngươi cho rằng ta không biết?" Ninh Hòa Trần nói, "Đông Âu Vương tìm tới chỗ ta, bảo ta nể mặt hắn, người của Lưu Triệt đang ở trong thành, đừng làm gì quá phận, ta còn tưởng rằng làm sao vậy, không nghĩ tới liếc mắt một cái không thấy, ngươi đã nháo loạn đến lật trời."

Lý Đông Thanh thế mới biết, Đông Âu Vương là trực tiếp đi tìm Ninh Hòa Trần, quả nhiên một chiêu này mới phải đánh rắn đánh giập đầu, đánh cho quá chuẩn.



Ninh Hòa Trần nói: "Hỏi lần nữa, ai đánh?"



Lý Đông Thanh vẫn không muốn nói, chỉ mở to đôi mắt sáng ngời nhìn y, mang theo ý tứ nhận lỗi.



Nhưng Ninh Hòa Trần tối nay khẳng định không để mình bị đẩy vòng vòng, hắn không nói, Ninh Hòa Trần cũng không muốn phí lời, liếc nhìn lồng ngực của hắn, nói: "Trở về bôi thuốc, nằm xuống nghỉ ngơi, nghe rõ chưa?"

"Làm sao có khả năng?" Lý Đông Thanh cảm thấy hắn quả thực không thể tin nổi, nói, "Ngươi muốn đi đâu? Cứ như vậy để ta một mình trở lại? Ta có thể ngủ được sao?"

"Ta tức giận, đã không chờ được đến ngày mai." Ninh Hòa Trần bình tĩnh nói.



Lý Đông Thanh kéo tay y, có đôi chút khẩn cầu, nói: "Đừng đi, ta đã giải quyết chuyện này rồi, ta nói cho ngươi, cái người kia là Lý Ẩm Phong, ta không có thua, ta chỉ nhường hắn một kiếm thôi, hắn cảm thấy ngươi nợ hắn, ta thay ngươi trả lại hắn, bây giờ đã thanh toán xong, như vậy không tốt sao?"

Lý Đông Thanh lại nghĩ tới một chuyện, nói bổ sung: "Bớt kết thù, không tốt sao?"

Ninh Hòa Trần nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Ta nợ, cần ngươi tới trả?"

Lời này đập trúng Lý Đông Thanh, lập tức ngơ ngác, hắn căn bản không biết phải đáp lại như thế nào.



Hắn có thể nói thế nào?

"Coi như là mong muốn đơn phương của ta," Lý Đông Thanh nói, "Ngươi đừng đi tìm hắn, được không?"

Ninh Hòa Trần nghiêm túc trả lời: "Không được."



Lý Đông Thanh tay chân luống cuống.



Ninh Hòa Trần giống như cách hắn ngàn dặm xa xôi, giống như đang đứng trên tầng mây cao vời vợi mà nói chuyện với hắn, Lý Đông Thanh cũng tức giận, nói: "Ngươi đừng nói như vậy, ta biết trong lòng ngươi không phải có ý này."

Ninh Hòa Trần nhìn dáng dấp của hắn, cuối cùng cũng không nói lời tổn thương người ta nữa, nói: "Trở về đi."

Lý Đông Thanh cúi đầu ủ rũ, vết thương của hắn kỳ thực đau muốn chết, chẳng qua hắn vẫn luôn là có thể chịu, không lộ ra mảy may, lúc này lại cảm thấy đau đến có chút không nhịn được.



Lý Đông Thanh sờ ngực, nghĩ: "Thật sự rất đau."

Đau đến cảm thấy oan ức, cũng cảm thấy muốn rơi lệ.



Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn hắn, không nhiều lời nữa, rút lui một bước, từ từ quay người đi, Lý Đông Thanh nhìn bóng lưng của y, rốt cuộc vẫn nói: "Hắn ở khách điếm phường Đông, hiện tại hẳn là chưa đi."

Ninh Hòa Trần nói: "Đã biết."


Sau đó thân ảnh hoàn toàn biến mất.



Lý Đông Thanh từ từ cúi người xuống, dựa vào trên tường, hắn ôm lấy vết thương trên ngực, bị thương là ở chỗ này, mà cảm giác lại giống như khoét tim rút xương vậy.



Hắn rõ ràng đã muốn lý trí mà đưa ra quyết định, cho nên hắn không có giết Lý Ẩm Phong, còn cho hắn một con đường, làm cho hắn có đủ thể diện mà trở lại, nhưng Ninh Hòa Trần sẽ không như vậy, trong lòng Ninh Hòa Trần chỉ có kích động cùng tức giận, giội cũng không hết, nếu như có thể dập tắt, Ninh Hòa Trần cũng đã chết rồi.



Ngày hôm nay, hắn hình như đã minh bạch muốn buông tay để Ninh Hòa Trần đi làm chuyện chính mình muốn làm, thế nhưng bên trong những chuyện này cũng bao gồm tổn thương hắn.



Lý Đông Thanh ở chỗ cũ đợi một lát, sau đó trở về đường cũ, Hỏa Tầm Sưởng Minh đang ăn bát mì vằn thắn thứ hai, nhìn thấy hắn trở lại, đặt bát xuống, mắt mở to hỏi: "Làm sao vậy?"

Lý Đông Thanh ngồi xuống, nói: "Không biết."

"Có thể là đi giết Lý Ẩm Phong đi," Lý Đông Thanh nói, "Ta cũng không biết."

Hỏa Tầm Sưởng Minh kinh ngạc, hỏi: "Ngươi để y đi?"

"Ta không ngăn được y," Lý Đông Thanh nói thật, "Y còn bướng bỉnh hơn ta nữa."

Hỏa Tầm Sưởng Minh ngược lại là thừa nhận điểm này, nói: "Vậy chúng ta...!Chúng ta lúc này làm gì?"

"Ta trở về, " Lý Đông Thanh nói, "Sở huynh ngươi theo ta đồng thời trở về thôi, ở phòng kia của ta là được."



Sở Chung Kỳ không bận tâm lắm, nói: "Đều được, nằm ra đất nghỉ cũng được nữa.



Không làm việc sao?"

Vương Tô Mẫn hỏi: "Ngươi chắc chắn chứ? Hiện tại có thể đi giúp một chuyện."

"Muốn đi sao?" Lý Đông Thanh chân thành hỏi ý kiến của bọn họ, hắn thật sự có chút nhìn không thấu Ninh Hòa Trần, cũng không dám đi nhìn, cảm giác thật sự là quá mệt mỏi, quá cực khổ, hắn không biết mình đến cùng phải nên làm như thế nào, hỏi, "Phải nên làm như thế nào?"

Sở Chung Kỳ nói: "Đệ đệ, ngươi làm sao vậy?"

Lý Đông Thanh vẫn là nói: "Không biết."


Vương Tô Mẫn nói cho hắn biết: "Ninh Hòa Trần...!Suy nghĩ tương đối đặc biệt, vào lúc này đừng để y một mình ra ngoài, một khi không về được, ngươi chạy đi đâu mà khóc?"

"Đi?" Lý Đông Thanh đồng ý, thuận thế đứng lên, "Được."

Người thì đứng lên, mà đầu lại có chút mê muội, lảo đảo một chút, Hỏa Tầm Sưởng Minh phản ứng nhanh, đỡ hắn một cái, Lý Đông Thanh ngẩn người, nói: "Không có chuyện gì."

Hỏa Tầm Sưởng Minh lại sờ vết thương trên ngực hắn, phát hiện tất cả đều là máu, lúc trước bởi vì quá đen, căn bản không thấy được.



Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Làm sao bị thương nặng như vậy?"

"Có hơi nặng thật," Sở Chung Kỳ nói, "Lúc đó hắn nói không sao."

Hỏa Tầm Sưởng Minh vội la lên: "Chuyện này làm sao có thể không sao?"

"Ta làm sao biết được?" Sở Chung Kỳ cũng chỉ nói thật, "Ta còn tưởng là hắn gân cốt sắt thép."

Đều là thân thể người phàm, bị thương như vậy, làm sao có khả năng sẽ không có chuyện gì! Hỏa Tầm Sưởng Minh quả thực tức đến bật cười, nâng hắn dậy, nói: "Trước tiên lo mạng của ngươi đi!"

Lý Đông Thanh muốn nói chuyện, nhưng nói không ra, ngất đi.



Hắn cảm giác mình mới vừa rõ ràng còn có sức lực toàn thân, nhưng là sau khi gặp được Ninh Hòa Trần, tất cả khí lực đều bị rút hết, không chịu nổi nữa.



Rõ ràng lúc trước, Ninh Hòa Trần cũng thường nói mấy lời làm tổn thương hắn, cũng thường đẩy hắn ra bên ngoài ngàn dặm, Lý Đông Thanh còn không cảm thấy có vấn đề gì, cũng không có đau lòng như vậy.



Lý Đông Thanh ngơ ngác ở trong mộng, cảm giác đầu óc một mảnh hỗn độn, chỉ là một vài giấc mộng vô cùng mơ hồ, trong mộng chỉ có hắn và Ninh Hòa Trần, có thời điểm hai người họ mới vừa gặp gỡ, hắn luôn cảm thấy trên người Ninh Hòa Trần có một luồng vị ngọt, ngửi thấy vô cùng dịu dàng, thế nhưng tính cách lại vô cùng lạnh lẽo cứng rắn, lời nói ra luôn giống như đâm vào cột sống của người khác.



Lý Đông Thanh khi đó luôn cảm thấy không sao cả, khi đó là bởi vì cái gì?

Hắn ở trong mơ lại giải đáp cho chính mình, bởi vì hắn cảm thấy Ninh Hòa Trần là một người xa lạ, chỉ là một bằng hữu xa lạ mà thôi, cho nên vô luận y làm thế nào, cũng không sao hết.



Hiện tại không nhịn được, lại là bởi vì cái gì? Lý Đông Thanh nghĩ không thông.




Hắn ở trong mơ, đều là một trận lạnh giá, một trận ấm áp, lúc lạnh lẽo, mơ tới đại trướng của Y Trĩ Tà, hắn vào lúc này bị phong hàn, kỳ thực phần lớn thời gian đều không tỉnh táo, luôn luôn mê man ở bên trong lều lớn, hắn cảm giác mình đang gối lên trên đùi của một người, vì thế mà vẫn luôn dịch người dựa vào người kia, nhưng một khắc sau lại mơ thấy Y Trĩ Tà, hắn dùng ánh mắt ám muội nhìn Ninh Hòa Trần.



Lý Đông Thanh đột ngột mở mắt ra, mồ hôi ướt đẫm cả người.



Qua một lát, hắn mới phát hiện đang nằm trong phòng của chính mình, trong phòng cũng không có ai.



Hắn đứng dậy rót cho mình một chén trà, sau đó buộc tóc lại, động tác làm ảnh hưởng đến vết thương trước ngực, hắn hơi nhíu mày, cảm giác là bôi thuốc rồi.



Mãi cho tới bây giờ, đều không có người tiến vào, Lý Đông Thanh thấy sắc trời bên ngoài đã sáng choang, lại cầm lấy đao thước cá, đứng dậy.



Hai ngày nay hắn dùng đao rất nhiều lần, vải trên chuôi đao đã bị máu nhuộm thành màu đen, hắn vừa đi vừa tháo vải ra, tiện tay ném xuống đất, mới vừa đi tới cửa, lại nghe thấy tiếng bước chân, hắn bình tĩnh giơ thanh đao lên, cửa bỗng nhiên bị mở ra, Hỏa Tầm Sưởng Minh đang muốn đi vào trong, trước mặt bị một cây đao đập tới, thiếu chút nữa bị hắn hù chết, cả người đều nhảy dựng lên, nói: "Ngươi làm gì!"




Lý Đông Thanh bỏ xuống phòng bị, chỉ nhìn hắn.



"Tỉnh rồi là được," Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, "Đừng có nhìn ta như vậy, ta cảm giác giống như là thiếu nợ ngươi ấy."

Lý Đông Thanh hỏi: "Ninh Hòa Trần đâu?"

"Còn sống," Hỏa Tầm Sưởng Minh cảm thấy một lời khó nói hết, hắn quay người, để Lý Đông Thanh đi cùng mình, nói, "Thế nhưng vậy, khó nói, huynh đệ ta cũng tận lực rồi.



Ninh Hòa Trần tối hôm qua đã lên Hoàng Kim Đài, đánh đến tận trưa."

Lý Đông Thanh nói: "Y thế nào?"

Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Người còn sống, thế nhưng ta cảm thấy y..."

Lý Đông Thanh trong lòng bốc hỏa, cả giận nói: "Đến cùng làm sao vậy!"

"Không có chuyện gì!" Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng tức giận, nói, "Đều nói rồi, người còn sống! Không thì ngươi còn muốn thế nào? Cho là y phải nhảy nhót tưng bừng sao? Ta chẳng qua là cảm thấy y hình như giết điên đến rồi, nếu như y không phải giết đến điên rồi, thì thật sự muốn chết trên Hoàng Kim Đài.



Huynh đệ, ta sống lớn đến chừng này, mới biết cái gì gọi là Tu La nhân gian.



Máu trên Hoàng Kim Đài có lẽ phải rửa một năm mới có thể rửa sạch được."

Lý Đông Thanh đối với kết quả này cũng không phải là không có dự liệu, hắn cùng Hỏa Tầm đi tới trước cửa phòng Ninh Hòa Trần, Hỏa Tầm Sưởng Minh ra hiệu hắn có thể đi vào tự mình xem xem, nói: "Y vẫn tỉnh táo lắm, đại phu mời từ hôm qua vẫn chưa đi, trực tiếp ở lại đây tiếp tục chữa trị cho y, bị thương hơi nặng, thế nhưng người không có chuyện gì."

Lý Đông Thanh đi tới đây, chợt dừng lại, Hỏa Tầm Sưởng Minh khó hiểu, nhìn hắn không đi vào, bản thân lại muốn tự đẩy cửa ra, Lý Đông Thanh chợt lui một bước, lại tiếp tục lui một bước, sau đó quay người chạy đi.



Hỏa Tầm Sưởng Minh quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa, lại liếc nhìn Lý Đông Thanh, đuổi theo, cả giận nói: "Ngươi chạy cái gì! Không muốn sống nữa à!"

Lý Đông Thanh đã không thấy tăm hơi.



Hỏa Tầm Sưởng Minh cảm giác hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể chính mình phẫn nộ mà trở lại, đẩy cửa một cái, nhìn thấy trong phòng chỉ có hai người đang ngồi, một người khác còn chưa từng gặp.



Ninh Hòa Trần nửa ngồi trên giường, người vẫn còn tỉnh táo, y sắc mặt trắng bệch, trên mặt trầm mặc như nước.



Hỏa Tầm Sưởng Minh hiện tại nhìn thấy mặt của y đều cảm thấy sợ bị đánh, kiên trì đi tới, nói: "Ha ha, không biết tiểu tử Lý Đông Thanh kia đã làm gì?...!Còn có, Vương Tô Mẫn đâu?"

Nam nhân ở trong phòng, tướng mạo oai hùng, có vẻ rất thú vị, hỏi: "Vị này chính là?"

Hỏa Tầm Sưởng Minh vô cùng thân thiết, nói ra tên của chính mình: "Ta là người Nguyệt Chi, ngươi thì sao?"

"Ta là cữu cữu của Lưu Chuyết." Nam nhân kia cười nói.



Hỏa Tầm Sưởng Minh từng gặp Hoắc Hoàng Hà, vì vậy cũng không kinh ngạc, hỏi: "Cữu cữu nào cơ?"

"Hắncòn có cữu cữu nào khác sao?" Người kia hỏi..