Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ - Chương 5: Khám bệnh




Thư Thời không ngờ khi ra ngoài lại được hoan nghênh như vậy, cậu sẽ không từ chối đồ ăn vặt. Vả lại, mấy anh trai chị gái dễ thương sẵn lòng đưa cho cậu thì không có lý do gì mà từ chối.



Nhưng nếu muốn sờ á gràoo!!! Không biết xấu hổ, cự tuyệt!



Thấm thoắt đã đến giờ ăn trưa, Diệp Vọng ngừng viết, liếc nhìn đồng hồ, đang định nhấc điện thoại nội bộ gọi cho Diệp Tứ, kêu hắn mang tiểu hồ ly vô tư trở về thì thấy cửa được đẩy vào, một cái đầu lông tơ ló ra từ khe hở.



Thư Thời đã nhận được rất nhiều đồ ăn trên đường, tự học được cách mở thức ăn đóng gói nên vừa đi vừa ăn một cách vui vẻ.



Lần này khi cậu trở lại, trên đầu đội một chiếc vòng hoa màu hồng. Trên cổ đeo một cái giỏ nhỏ không biết là ai đeo, bên trong đựng đầy kẹo, thịt khô, kẹo mút. Còn cái mõm nhỏ thì đang ngậm món cánh gà nướng muối ớt ngon tuyệt.



Diệp Vọng chỉ liếc mắt một cái rồi nhướn mày.



Hắn bước tới xách giỏ đi, cau mày dùng tay lôi cái cánh gà nướng muối ớt ra khỏi miệng con cáo rồi ném vào sọt rác.



Sắc mặt Diệp Vọng không tốt, Thư Thời vốn dĩ muốn ậm ừ đánh trả, nhưng khi thấy chữ 'Xuyên' (川) giữa hai hàng lông mày hắn có thể kẹp chết một con ruồi, đành phải ngoan ngoãn không chống đối.



Xử lý xong, Diệp Vọng gọi điện thoại: "Chuẩn bị xe, đi bệnh viện thú cưng."



Thư Thời sững sờ, một lúc sau mới nhận ra đại mỹ nhân muốn đưa mình đến bệnh viện thú cưng, hẳn là vì chuyện mình ăn đồ vặt.



Vì biết đại mỹ nhân đang quan tâm mình nên ngay cả khi bị đông cứng bởi không khí lạnh lẽo quanh người của đại mỹ nhân, cậu cũng không thể hiện chút bất mãn nào.



Khi nhóm người ngồi vào trong xe, Diệp Tứ tự kiểm điểm trước, "Tôi đã không giải thích rõ ràng cho cấp dưới." Hắn chỉ nói hãy chăm sóc cho tiểu tiên sinh thật tốt, chứ không dặn là không được cho cậu ăn.



Diệp Vọng liếc nhìn con hồ ly đang không ngừng nghiêng mặt cọ cọ vào khuỷu tay mình với ý đồ làm nũng. Lông mày đang cau lại cũng giãn ra một chút, nhưng vẫn nghiêm mặt.



Sau khi Thư Thời thấy thủ đoạn này vô dụng, cậu lại nhảy lên lưng của đại mỹ nhân dụi dụi vào đầu hắn, nhưng không nhận được một phản ứng nào, đại mỹ nhân mặt không thay đổi chỉ nhấc cậu xuống đặt sang một bên.



Thư Thời làm nũng bán manh cả chặng đường, Diệp Vọng vẫn luôn giữ mặt lạnh. Cuối cùng, Thư Thời bắt đầu cảm thấy tủi thân.



Chẳng phải là quá lâu rồi cậu mới được ăn vặt nên phát thèm hay sao!



Từ khi đến nhà bên, cậu chưa từng đụng tới mấy túi đồ ăn vặt, mỗi ngày chỉ có thịt luộc, nhạt nhẽo đến mức đầu lưỡi cũng tê dại, chẳng còn nhớ đắng cay ngọt bùi.



Và thế là, Diệp Tứ ôm Thư Thời với vẻ mặt hờn dỗi bước vào bệnh viện thú cưng.



Bác sĩ biết cậu đã ăn mấy thứ không tốt, nói: "Trước tiên, hãy kiểm tra phân để xem có gì bất thường... trong đường ruột hay không".



Nghe xong, Thư Thời, đang trưng bộ mặt mệt mỏi tủi hờn, ngẩng đầu lên, không thể tin được những gì mình vừa mới nghe.



Phân, khám phân?





Không phải cái mà cậu đang nghĩ đến đấy chứ?



Năm phút sau, một người một hồ ly nhìn nhau đứng trước bồn cát vệ sinh cho mèo, không ai nhúc nhích.



Thư Thời không muốn hành sự trước mặt người khác nên không nhúc nhích; còn Diệp Vọng sợ tiểu hồ ly hoang dã này không biết dùng cát mèo nên không rời đi.



Nhìn tình hình có vẻ bế tắc, Diệp Tứ bước đến hỏi: "Tiên sinh, ở nhà tiểu tiên sinh có dùng cát mèo không?"



Lẽ nào bình thường không dùng cát mèo nên nó không quen?



Hơn nữa, trước đó hắn vào nhà cũng không thấy bồn cát trong phòng khách. Diệp Vọng nghe câu hỏi này thì im lặng một lúc, mày cau lại.



Dưới bầu không khí như thế này, đương nhiên là Thư Thời không thể làm gì đó ở nơi công cộng. Vì vậy, cậu nhanh nhẹn ngậm cái chén nhỏ vừa đặt sang một bên, chạy vào phòng tắm, sau đó dùng thân mình đẩy cửa đóng lại.



Chỉ còn lại những người trong phòng đứng nhìn nhau.



Y tá bên cạnh có chút lo lắng: "Chắc sẽ không có việc gì nhỉ?"



Nghe vậy, tâm trạng trong ánh mắt Diệp Vọng càng thêm phức tạp, "Sẽ không."



Hắn không mua bồn cát vệ sinh cho mèo, vậy chắc tên nhóc kia cũng hành sự kiểu đó ở nhà. Mười phút sau, có tiếng "cạch" từ trong cửa phòng tắm phát ra, Diệp Vọng bước tới mở cửa.



Ngay khi cánh cửa mở ra, Thư Thời bước ra ngoài, chân có hơi lảo đảo, không biết là thân mệt hay tâm mệt.



Phải nửa tiếng nữa mới có kết quả xét nghiệm phân, Thư Thời vừa nghe xong, lập tức đi đến đệm êm trong góc, cả người mệt mỏi thể chất lẫn tinh thần.



Ban đầu có bốn con mèo và một con chó đang nằm trên đệm, nhưng khi Thư Thời bước vào, hai con mèo và con chó đều mở mắt và chạy trốn với tốc độ ânh sáng, trong lúc chạy cơ thể còn vô thức run rẩy vì sợ.



Nhìn kỹ thì những con vật nuôi trong lồng gần tấm đệm hầu như đều thu mình vào góc, như thể chúng đã cảm nhận được một mối nguy hiểm trí mạng.



Rất bất thường.



Nhưng vào lúc này, không ai phát hiện ra điều gì bất ổn.



Nửa giờ sau, kết quả xét nghiệm phân đã có, bác sĩ cầm tờ xét nghiệm lên cười: "Không có vấn đề gì, mọi người có thể về."



Nghe vậy, Diệp Vọng quay đầu nhìn thoáng qua con hồ ly vẫn đang nhắm mắt trên đệm, hỏi: "Nhưng nó đã ăn quà vặt của con người, trong đó có rất nhiều gia vị, và theo như tôi biết thì, hồ ly không thể ăn."



Bác sĩ không để ý lắm nói: "Đúng là không thể, nhưng trong trường hợp chỉ ăn một lượng nhỏ thì sẽ không sao."




Ầm ĩ nửa ngày, rốt cuộc chỉ là sợ bóng sợ gió.



Mà lúc này Thư Thời vẫn đang ở trong trạng thái ngẩn ngơ, chẳng để tâm lời bác sĩ nói, dù sao hẳn là không sao.



Nói xong chuyện chính, vị bác sĩ lại liếc nhìn Thư Thời rồi xúc động nói: "Nói mới nhớ, tôi vào nghề nhiều năm như vậy, cũng từng nhìn thấy những con hồ ly khác, nhưng chưa từng thấy con nào ngoan như vậy. Người ta nói hồ ly rất thông minh, nhưng đồng thời cũng rất hiểu chuyện, nếu không phải là chủ nhân thì khó mà quản lý. Vậy mà cậu nhóc này khác hẳn. Vừa rồi khi kiểm tra, dù là tôi hay y tá kiểm tra thì nó đều rất hợp tác, ngoan đến mức khiến tôi nghi ngờ liệu nó có thành tinh rồi hay không hahaha... "



Diệp Vọng nghe bác sĩ nói xong thì nhìn lại Thư Thời, trầm ngâm.



Mà đương sự nghe những lời này thì cực kỳ chột dạ, không dám nhìn người khác, nằm im giả chết, mãi đến khi lên xe cũng không nhúc nhích.



Rề rà ở bệnh viện đến tận ba giờ chiều, đoàn người cũng không trở lại công ty nữa mà về thẳng nhà.



Sau khi trở về, Diệp Vọng liếc mắt nhìn Thư Thời có vẻ như đang ngủ say, sau đó đi vào phòng làm việc bấm gọi điện thoại.



Sau khi kết nối, một giọng nam ấm áp từ phía đối diện truyền đến: "Hiếm khi thấy cậu chủ động gọi cho tôi, có chuyện gì thế?"



Diệp Vọng nói thẳng: "Làm sao để biết động vật bình thường sắp thành tinh?"



Người đối diện lắng nghe, bất chợt bế tắc một hồi, dường như không thể tin được: "Cậu đã đói đến mức muốn ăn thịt cả động vật sắp thành tinh luôn sao?"



Trước đây, linh thú có thể ăn bất cứ thứ gì mà nó chộp được, nhưng ở thời đại linh khí khan hiếm này, không dễ để động vật có thể tiến hóa thành tinh, vậy mà đã gặp phải Diệp Vọng rồi ư?



Diệp Vọng: "...Tôi có nuôi một con, nó có vẻ rất thông minh, hơn nữa còn rất hiểu chuyện." Bạch Trạch: "!! Cậu có chắc con đó là vật nuôi chứ không phải lương thực dự trữ không?" Diệp Vọng không nói nữa, cúp điện thoại.



Không lâu sau có một cuộc gọi đến. Ngay khi bắt máy, Bạch Trạch nhanh chóng nói: "Những con sắp thành tinh đều rất thông minh, dù sao chúng đã bắt đầu sinh ra ý thức, nhưng những thứ khác thì không chắc lắm, không có tiêu chuẩn cố định để đánh giá."




Bạch Trạch nói xong, thấy Diệp Vọng không có ý định cúp điện thoại, không khỏi hỏi: "Sao đột nhiên nghĩ đến việc nuôi thú cưng?"



Chẳng phải con lúc trước là lương thực dự trữ sao? Tuy nhiên, việc này cũng đã là chuyện của hàng trăm năm trước.



Diệp Vọng trả lời như trước: "Tình cờ gặp phải, sau khi chấm dứt nhân quả thì không còn liên quan."



Bạch Trạch: "..." Sao hắn lại không biết xấu hổ nói ra cái lý do kiểu qué này?



Năm đó, hắn còn không để ý Thiên phạt. Bây giờ, sau hàng chục nghìn năm, đột nhiên hắn bắt đầu tu tâm dưỡng tính, tuân theo Thiên đạo? Nói ra ai tin?



Đương nhiên y không tin, nhưng còn chưa kịp bày tỏ thắc mắc thì điện thoại đã bị cúp.



Bên kia, Thư Thời mở mắt ngay khi Diệp Vọng bước vào phòng làm việc. Vốn là con hồ ly luôn luôn thông thấu tràn ngập ý cười trong mắt nay lại hiện lên một tia ưu sầu ít thấy.




Trải nghiệm chiều nay đã cho cậu quá nhiều sự tra tấn về cả sinh lý và tâm lý.



Bây giờ, cậu không dám nhìn thẳng vào đại mỹ nhân gì cả, sầu cả người.



Cho đến tối, sau khi Cô Hoạch Điểu nấu ăn xong, Thư Thời vẫn trông hơi mệt mỏi.



Cô Hoạch Điểu hơi lo lắng. Tiên sinh nuôi thú cưng mới lần đầu, vẫn chưa có kinh nghiệm, lỡ may tiểu tiên sinh chết thì làm sao đây?



"Tiên sinh, tiểu tiên sinh có chuyện gì vậy?"



Diệp Vọng liếc nhìn tiểu hồ ly vẫn đang ủ rũ không tích cực ăn uống, im lặng một lúc rồi trả lời: "Chắc là vẫn đang cảm thấy mất mặt."



Dù sao nó cũng là một con hồ ly có ý thức sắp thành tinh, bị đối xử như một con vật bình thường lại còn ở nơi công cộng làm chuyện đó, nghĩ lại thì quả thật đúng là mất mặt.



Có thể hiểu được.



"Bà đặt phần ăn của nó trong bếp, nó sẽ tự ăn khi thấy đói. Sau này có thể thêm một số gia vị cho nó, đừng quá nhiều là được."



Thư Thời còn chần chừ chưa dậy, vừa vào bếp thì bị bất ngờ ập đến, cả người ngơ ngác. Cuối cùng, không chỉ là thịt luộc nữa?



Có thể nếm chua cay mặn ngọt?!



Rốt cục cậu đã thoát khỏi khổ nạn rồi ư?



Đợi đến khi Thư Thời tiêu hóa hết tin tức này, Diệp Vọng đã vào phòng ăn. Cô Hoạch Điểu cũng hoàn toàn quên mất vẻ mặt lúc trước của mình là như thế nào, ngượng ngùng xấu hổ, tự trách ăn no căng cả mắt, đáp một tiếng rồi đi vào bếp.



Lúc Diệp Vọng đang ăn liếc thấy Thư Thời nhảy vào phòng bếp, động tác hắn dừng lại một lát rồi trở lại bình thường.



Một người, một hồ ly, hai bát, hai phần, ăn rất hài hòa.



Sau khi ăn uống xong, Diệp Vọng biến mất như thường lệ. Hồ ly Thư Thời nằm trong phòng khách, đột nhiên trong đầu xuất hiện cảnh tượng xế chiều hôm nay đại mỹ nhân ngồi trong xe với khuôn mặt lạnh lùng.



Thành thật mà nói, nó hơi đáng sợ.



Nhưng nghĩ kỹ lại, đây thật ra là lo lắng cho mình. Chính vì hiểu được lý do này, cậu cũng tình nguyện bên cạnh đại mỹ nhân.



Nhắc mới nhớ, cậu đã sống ở đây mấy ngày rồi, vẫn ăn ở miễn phí, cảm giác không tốt lắm. Hay là trả tiền phòng và tiền ăn nhỉ?