Từng Có Một Giấc Mơ

Chương 44: Là thanh mai trúc mã sao?




An Ngọc nhận được tin báo từ phía bệnh viện nên vội vã chạy tới. Cô đứng bên ngoài phòng bệnh, ngẩn người nhìn bác sĩ đang không ngừng cấp cứu cho người phụ nữ đã hôn mê, cuối cùng họ đành bất lực đứng sang hai bên, cúi đầu thông báo thời gian tử vong của bệnh nhân vì ung thư di căn quá nhiều, không thể chạy chữa được nữa.

Nhìn tấm vải trắng phủ lên người nọ, An Ngọc thất thần, môi mấp máy nhưng lại không nói nên lời. Bác sĩ đi qua đều vỗ vai cô, nhỏ giọng bảo cô hãy nén bi thương, rồi từng người từng người rời đi, cuối cùng căn phòng lạnh lẽo ấy chẳng còn một ai nữa.

An Ngọc nhúc nhích, nhấc chân bước vào bên trong. Cô kéo ghế qua ngồi xuống, im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên rồi dừng lại ngay trước cửa phòng, cô có thể nhìn thấy hình dáng người đó thông qua cửa kính, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, quay đầu lại nhìn người vừa mới xuất hiện.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương. An Ngọc đứng lên nhìn người đàn ông kia, mấp máy môi gọi.

- Chú? - Cô chớp mắt, nhận ra bản thân đang khóc thì luống cuống quay mặt sang hướng khác, gạt nhanh những giọt nước mắt vừa rơi, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng đi về phía cửa. - Sao chú lại ở đây vậy?

Đoàn Đức Tùng - chú của cô, lúc này vẫn chưa hết bàng hoàng khi thấy cô xuất hiện ở đây. Ông nhìn cô, rồi nhìn về phía giường bệnh. Nhận thấy người nằm phía trên lúc này đã bị phủ một lớp vải trắng, đồng tử ông co rút, mắt phiếm hồng.

- Bà ấy...

Nghe đến đây, nước mắt khó khăn lắm mới ngừng lại được của An Ngọc lại không kìm được chảy xuống. Cô cúi đầu, giọng run run.

- Bà ấy... không chống đỡ được nữa. - Cô bật khóc thành tiếng. - Khó khăn lắm cháu mới tìm được bà ấy, khó khăn lắm mới hội ngộ, vậy mà...

- Cháu... - Đức Tùng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lùi ra phía sau một bước, nhường một khoảng trống cho cô. - Có chuyện gì chúng ta ra ngoài rồi nói. Hãy để bà ấy được yên nghỉ.

An Ngọc theo Đức Tùng đi tới quán cafe nhỏ trong bệnh viện. Cô ngồi chờ ông đi mua nước, bản thân vẫn đang cố gắng kìm lại nước mắt không ngừng rơi. Lúc này, hai mắt cô phiếm hồng, mắt long lanh nước, trông yếu đuối lại tội nghiệp.

Đức Tùng vừa thanh toán vừa nhìn về phía cô, nhíu mày nghi hoặc. Nhưng khi tiến lại gần, ông lại quay về bộ dạng hiền từ như ngày nào, ngồi xuống đưa nước cho cô. An Ngọc nhận lấy, lí nhí đáp bằng âm mũi.

- Cảm ơn chú.

Thái độ kính trọng và phản ứng quá mức bình thường của cô khiến ông không nhịn được sinh lòng nghi ngờ. Ông còn nhớ, lần cuối cùng hai người gặp nhau không về vui vẻ chút nào. Chính ông lừa cô tới cái nơi địa ngục ấy, cũng chính ông tận mắt trông thấy ánh mắt chuyển từ sợ hãi sang căm hận của cô khi phát hiện bản thân bị lừa. Vậy mà bây giờ, cô vẫn có thể bình tĩnh khi nhìn thấy ông, thái độ so với trước đây không hề khác chút nào.



Thật sự rất đáng nghi.

- Sao cháu lại ở đây? Cháu quen người vừa mới mất sao? - Đức Tùng lên tiếng sau khi An Ngọc đã bình tĩnh lại. Nghe vậy, cô cười buồn, không trả lời ông mà hỏi ngược lại. - Vậy còn chú thì sao ạ? Sao chú lại xuất hiện ở đây vậy? Chú cũng quen bà ấy sao?

- Bà ấy là bạn của chú. - Đức Tùng cảm thấy không cần phải tránh né câu hỏi này nên nói thẳng, khuôn mặt có chút bi thương. - Là bạn từ nhỏ của chú.

Nghe tới đây, An Ngọc đột ngột quay phắt sang nhìn ông, đôi mắt mở to đầy ngỡ ngàng. Đức Tùng cảm nhận được ánh mắt của cô thì quay sang nhìn, nhưng cô nhanh chóng cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm ly nước trong tay mình, hai tay hơi siết chặt lại. Đức Tùng chú ý tới hành động bất thường của cô nhưng vẫn chỉ lặng lẽ quan sát. Cuối cùng, ông lên tiếng thăm dò.

- Thời gian qua, cháu vẫn khỏe chứ? Lâu nay cháu đã ở đâu?

An Ngọc cười khổ.

- Cháu ở bệnh viện. - Cô nhìn Đức Tùng, cười gượng.

- Ngày đó chú đưa cháu tới chỗ kia, sau đó cháu thoát được nhưng lại xảy ra tai nạn. Bây giờ chỗ này của cháu... - Vừa nói, cô vừa chỉ lên đầu mình. - Bác sĩ bảo vì va đập quá mạnh và chịu kích thích quá lớn khiến cho một phần kí ức của cháu bị mất.

- Mất trí nhớ tạm thời sao? - Đức Tùng nheo mắt. - Vậy cháu còn nhớ được những gì?

- Cháu nhớ bố mẹ cháu tự vẫn, nhớ hôm đó chú đưa cháu tới chỗ cho vay để xin khất nợ. Sau đó... - An Ngọc nhíu mày, mím môi khó xử. - Cháu cũng không rõ nữa. Đến chỗ ấy cháu lại không nhớ đã xảy ra chuyện gì, lúc tỉnh lại cháu đã ở trong bệnh viện rồi, người đâm cháu cũng ở đó và chăm sóc cháu cho đến khi xuất viện.

- Cháu đã ở bệnh viện nào vậy? Vì sao không gọi cho chú? Chú đã lo lắng và tìm cháu bấy lâu nay. - Đức Tùng nhìn cô đầy đau lòng. An Ngọc khẽ lắc đầu. - Cháu cũng ở bệnh viện này, nhờ vậy nên... cháu mới được gặp bà ấy.

Nói đến đây, cô cười buồn, khẽ nói.

- Đáng tiếc, thời gian quá ngắn.

- Sau này đã có chú rồi. - Đức Tùng đặt một tay lên vai cô, vỗ nhè nhẹ. - Bố mẹ cháu phạm lỗi, nhưng chuyện này không liên quan đến cháu. Đừng quá khổ sở, cháu vẫn còn có chú. Từ bây giờ chú sẽ là gia đình của cháu.

- Vâng. Thật ra cháu không trách họ. - An Ngọc lau nhẹ giọt nước mắt vừa rơi trên khóe mi. - Họ sẽ mãi mãi là bố mẹ cháu, cho dù thế nào đi chăng nữa.

Đoạn, cô ngước lên nhìn Đức Tùng, cười nhẹ.



- Cảm ơn chú.

Ánh mắt cô bình tĩnh, chỉ có đau thương buồn tủi chứ không mang chút thù hận nào. Dù Đức Tùng mỉm cười với cô, nhưng ánh mắt lại lóe lên sự đánh giá. Ông cố ý nhắc tới bố mẹ cô, vậy mà cô vẫn thản nhiên như vậy, hoàn toàn không mang ý nghĩ nào khác lúc nhìn ông. Cô thật sự bị mất trí nhớ sao?

Còn chưa kể, vì mải thăm dò nên ông chưa hỏi về việc cô quen biết thế nào với người bạn của ông, vì sao cô lại đau thương như thế lúc nhắc tới bà. Cô luôn bày ra vẻ tiếc nuối, ân hận, đau lòng, trong khi lúc nhắc tới bố mẹ đã khuất của mình lại hoàn toàn xem nhẹ và không có quá nhiều cảm xúc mãnh liệt như ông đã nghĩ.

- Cháu và bạn chú... - Đức Tùng lấp lửng hỏi, ngay lập tức, khuôn mặt An Ngọc hơi tái đi, nhìn ông với vẻ nghi hoặc. - Chú, bà ấy... thực sự là bạn từ nhỏ của chú? Là thanh mai trúc mã sao?

- Đúng vậy.

- Có phải... cũng là mối tình đầu của chú không?

Nghe tới đây, lần này đến lượt Đức Tùng giật mình. Đây là việc mà chỉ có ông và bà ấy mới biết, vì sao một kẻ không liên quan như An Ngọc lại có thể đoán ra được? Ban nãy lúc nhắc đến bà ấy, ông tự tin rằng đã khống chế biểu cảm của mình rất tốt, hoàn toàn không có sở hở nào cơ mà.

An Ngọc nhận thấy phản ứng của chú mình, khuôn mặt tỏ ra bi thương. Cô cười gượng, nhưng lại thể hiện rõ thái độ không thể chấp nhận được. Cô còn lầm bầm nói.

- Hóa ra là chú sao?

Dù cô nói rất nhỏ, ấy thế nhưng vẫn lọt được vào tai ông. Đức Tùng nhíu mày quay sang nhìn cô.

- Sao cơ?

An Ngọc nhìn ông với ánh mắt tổn thương, giống như trăm ngàn điều muốn nói nhưng lại không thể thốt nên lời. Cô nhìn một hồi lâu, cuối cùng khẽ lắc đầu.

- Cháu đã hứa với bà ấy sẽ không nói chuyện này với bất cứ ai. Chú... càng không thể nói.

- Rốt cuộc có chuyện... - Chưa dứt câu, An Ngọc đã đứng phắt dậy, ánh mắt né tránh nhìn vào ông. - Chú, gặp được chú cháu thật sự rất vui. Bây giờ cháu còn có chút việc, cháu xin phép rời đi trước.

Nói xong, không chờ ông phản ứng, cô đã vội vã chạy đi.