EDITOR: Thư Huỳnh.
- -------------
"Hoài Đạt, em không thể cứ tiếp tục đi xuống như vậy được, em không thể cứ tránh sau lưng chị để chị một mình gánh vác tình yêu của chúng ta, em không thể đem tất cả tương lai đều đặt trên người chị. Em đã từng nói, chị không phải thần, chị là người yêu của em, em không nhẫn tâm..."
Những hình ảnh trong quá khứ lần lượt hiện lên trước mắt, ánh mắt cô nhu hòa, hốc mắt đỏ một vòng.
Hình dáng của mộc gỗ vẫn như vậy, chỉ là những góc cạnh lúc cô điêu khắc đã hoàn toàn nhẫn bóng, cầm trong tay có cảm giác lành lạnh, không hề cảm thấy bị thô ráp. Cô không biết Thư Hoài Đạt đã sờ nó bao nhiêu lần mới làm nó có cảm giác như hiện tại, nhưng ít ra có thể đem nó bỏ trong túi, nhất định nàng luôn mang theo bên mình.
"Em đang làm cái gì?"
Một đạo âm thanh thản nhiên truyền tới, Úc Uyển Ương bộn rộn xoay người qua chỗ khác, kích động làm cô quên là mình nên nói cái gì. Khối gỗ vẫn được nắm trong tay, cô nhìn Thư Hoài Đạt đứng đó nhăn mi.
"Thực xin lỗi, Hoài Đạt, em không phải cố ý..." Úc Uyển Ương chỉ cúi đầu nhìn khối gỗ, thấp giọng nỉ non nói: "Lúc nãy em định giúp chị treo cái túi lên, sau đó thấy nó..."
Úc Uyển Ương nói được một nửa rồi không nói nữa, thấy là một chuyện, nhưng cô quả thật chưa được sự đồng ý của Thư Hoài Đạt, đã tự tiện lấy nó ra.
Cái mộc gỗ này không chỉ là hàng mỹ nghệ thông thường, nó đại diện cho Úc Uyển Ương được Thư Hoài Đạt giữ lại, tình cảnh này giống như tình cảnh hôm đó.
Thư Hoài Đạt chỉ cảm thấy tâm của mình đau như bị ai nhéo, hai tay ở phía sau nắm chặt thành quyền, mày thì nhăn chặt.
Nhìn Úc Uyển Ương đỏ mắt đứng đó, nàng gần như muốn bước nhanh tới nắm cổ tay cô, để cô nhìn thẳng mình, từng câu từng chữ hỏi cô 'Em có biết hai năm qua, chị sống như thế nào không? Có biết chị vượt qua như thế nào không? Chị giữ lại tất cả quần áo của em, nhìn bàn chải khăn mặt của em từng sử dụng, nằm trên giường mà chúng ta đã từng ôm nhau ngủ hằng đêm. Chị với em đã từng yêu nhau như vậy, nhưng hôm nay trong lòng chị, chỉ là hư không và vắng lặng'.
Suy nghĩ, ủy khuất ào ạt tràn về, giống như nham thạch bùng nổ làm máu toàn thân nàng sôi trào, những oán niệm trong mấy trăm ngày kia làm nàng đau đến hít thở không thông, mà giờ khi nhìn Úc Uyển Ương hai mắt rưng rưng đứng ở đây thì những cảm xúc đó bị tình yêu thôn phệ biến mất không còn một chút.
Cuối cùng, Thư Hoài Đạt từ từ đi qua, lên tiếng: "Không sao, chị không trách em, đưa nó cho chị, em tiếp tục nghỉ ngơi đi." Thư Hoài Đạt đưa tay lấy khối gỗ, đầu ngón tay theo thói quen cẩn thận vuốt ve nó, ôn nhu bỏ nó vào trong túi, sau đó không nói gì nữa, treo túi lên rồi rời khỏi phòng nghỉ.
Thư Hoài Đạt không có đi xa, nàng dựa lưng vào cửa, ngửa đầu từ từ nhắm hai mặt lại, lẳng lặng đứng đó. Giống như ma xui quỷ khiến nàng lại đi vào lần nữa, lại nhìn thấy Úc Uyển Ương ôm chăn của nàng, cuộn mình nằm trên giường ngủ, tư thế ngủ này quá quen thuộc, Úc Uyển Ương cũng giống như nàng, chứng tỏ hai năm qua người này cũng không dễ dàng gì.
Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng đi tới bên giường, lặng lẽ kéo ghế ngồi gần bên cạnh Úc Uyển Ương, chăm chú nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, cho đến hai mắt đau xót, nước mắt cũng từ trong hốc mắt trượt xuống.
Nếu lúc này Úc Uyển Ương tỉnh lại, nhất định sẽ nhìn thấy hai tròng mắt luôn bình thản thì bây giờ lại tràn đầy tơ máu.
Thư Hoài Đạt nghiêng thân mình tới phía trước, đưa tay nắm lấy cổ tay Úc Uyển Ương, thì lại nghe được một tiếng mơ hồ 'Hoài Đạt', đánh nát kiên trì còn sót lại trong lòng nàng. Mọi cảm xúc quấn quanh trái tim nàng, bị một tiếng gọi này nghiền nát thành bột phấn, mọi thứ không còn quan trọng nữa.
Nàng cầm tay Úc Uyển Ương đưa lên môi mình, nhẹ nhàng hôn lên khớp ngón tay cô, nàng biết trái tim của Úc Uyển Ương cũng đau không kém nàng.
Thư Hoài Đạt nhẹ vỗ về khuôn mặt của Úc Uyển Ương, cố nén rung động, thấp giọng nói: "Uyển Ương, chị không trách em. Là chị sai rồi, chị ích kỷ, trong lúc đó em với chị có ai dễ chứ! Chị tại sao còn muốn làm em thêm thống khổ chứ? Xin lỗi em, xin lỗi em..."
Thư Hoài Đạt từng cho rằng chỉ cần mình bảo vệ tốt cho Úc Uyển Ương, là có thể bảo vệ được tình yêu của hai người, nàng cũng tưởng là chỉ cần hai người luôn yêu thương nhau, thì cho dù người ngoài có nói gì thì cũng không ảnh hưởng.
Nhưng sau khi nàng thử đặt mình vào hoàn cảnh của Úc Uyển Ương, mới hiểu rõ được tâm tình của cô, nàng không có cách nào trách Úc Uyển Ương được nữa.
Úc Uyển Ương nhất định rất để ý những gì Thư Hòa Thái nói, cô rất muốn cùng Thư Hoài Đạt có một tương lai vô tư vô lực, cô không muốn để một mình nàng gánh vác, nhưng lúc đó cô chỉ có thể đứng nghe rồi chịu đựng cái đau thấu xương mà không thể phản bác lại.
Từng giây từng giây trôi qua, phòng nghỉ yên tĩnh vô cùng.
Thư Hoài Đạt vẫn duy trì tư thế đó không biết bao lâu, tằm mắt của nàng không dời khỏi mặt của Úc Uyển Ương, cho đến khi ngón tay ở gần môi nàng có chút động đậy.
Úc Uyển Ương cảm thấy trước mặt một mảnh mông lung, thấy được hình dáng quen thuộc trước mắt, nhưng cô không có cách nào nhìn rõ mặt. Người trước mặt cũng im lặng không lên tiếng, lặng lặng nhìn cô, chờ cô tỉnh táo lại.
Không biết bao nhiêu đêm luôn mơ thấy Thư Hoài Đạt vẫn ở bên cạnh cô, cùng cô đối mặt với tất cả khó khăn, cùng cô gánh vác toàn bộ áp lực. Nhưng mơ cũng chỉ là mơ thôi, cô không thể chỉ dựa vào Thư Hoài Đạt, tỉnh lại, cuối cùng cô cũng chỉ có một mình.
"Hoài Đạt, em rất nhớ chị..." Úc Uyển Ương cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn rõ hơn, cố gắng giãy dụa tỉnh lại. Cô đưa tay muốn sờ người trước mặt, nhưng khi cô giật giật tay mới biết tay của mình đang bị nắm chặt, không thể động đậy.
Thư Hoài Đạt nghe được câu nói khàn khàn kia, lòng mềm nhũn, khom người nhẹ nhàng dán môi xuống khóe mắt Úc Uyển Ương. Nàng cảm nhận được người đang nằm thân thể cứng đờ, lăng lăng tùy ý để nàng hôn hôn, thậm chí trong nháy mắt đó, nàng cảm nhận được vị đắng của nước mắt.
"Chị ở đây, em sờ sờ xem." Thư Hoài Đạt lại hôn xuống trán cô, đem tay cô vòng qua cổ mình, nhu thanh, một tiếng một tiếng hống cô: "Uyển Ương, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Môi Thư Hoài Đạt run rẩy, quá nhiều nhớ nhung điều được thể hiện qua nụ hôn này, nàng không quản lý trí của mình, càng không quản sự tùy hứng trong lòng của mình. Lòng nàng tràn đầy ý nghĩ muốn nói với Úc Uyển Ương, nàng đã sai rồi, thật sự sai rồi.
Cuối cùng, Úc Uyển Ương cũng thanh tỉnh, cô nhìn thấy tai Thư Hoài Đạt đỏ bừng, cảm thấy tay nàng dùng lực ôm cô vào trong ngực, càng ôm càng chặt.
"Hoài Đạt, cuối cùng chị cũng chịu gọi tên em, em tưởng chị sẽ giận em thêm một thời gian nữa." Úc Uyển Ương phủng lên mặt nàng, đầu ngón tay vuốt ve khóe mắt nàng, nhẹ nhàng nở nụ cười lại nói tiếp: "Bất quá không có chuyện gì, chúng ta còn có thời gian dài trước mặt, em sẽ từ từ chờ chị nguôi giận, chị trừng phạt em sao cũng được hết, dù sao em cũng có nhiều thời gian, từ trước tới giờ em không có theo đuổi chị, lần này coi như có thể thỏa mãn nguyện vọng của mình."
Cô rất hiểu Thư Hoài Đạt, Thư Hoài Đạt đối với cô vĩnh viễn không thể cứng rắn được.
Giống như Trầm Mộ Ngôn đã nói, từ lúc mới quen biết, Thư Hoài Đạt chưa làm việc gì ép buộc Úc Uyển Ương, so với những người cô đã quen biết thì người này có tâm lương thiện hơn bất cứ người nào, đối với cô thì thì tuyệt đối yêu thương.
Thư Hoài Đạt bị bộ dáng cố làm ra vẻ thoải mái của Úc Uyển Ương chọc cười thành tiếng, nói: "Nếu em thấy còn chưa đủ, có thể tiếp tục, chị cũng không cản em, dù sao người chịu thiệt cũng không phải là chị."
Tay Úc Uyển Ương vuốt ve khóe môi Thư Hoài Đạt, dùng ánh mắt quyến luyến nồng hậu nhìn chằm chằm Thư Hoài Đạt. Cô nhìn Thư Hoài Đạt, ôn nhu mà chuyên chú, cô vuốt ve im nhãn của nàng, thong thả mà mềm mại.
Lúc Thư Hoài Đạt cũng dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô, thì âm sắc nhu hòa của cô vang lên: "Hoài Đạt, em yêu chị. Từ khi chúng ta xa ngày, mỗi ngày em đều nhớ tới chị, nếu ngày hôm sau có thể nhìn thấy chị, thật là tốt biết bao, cho dù chị giận em, la em, em đều chấp nhận tất cả."
Úc Uyển Ương đem tâm tình trong hai năm qua từng chút từng chút nói ra, sợ không có thời gian để nói, gấp gáp muốn nói hết cho Thư Hoài Đạt nghe.
Đã lâu Thư Hoài Đạt chưa nhận được sự ôn nhu như vậy, cũng dễ dàng ngã vào nhu tình của Úc Uyển Ương, nâng tay nhéo nhéo mũi cô, ngữ khí có vẻ trách cứ: "Chị là người như vậy sao? Còn la em? Trước khi chị có như vậy với em sao?"
"Đương nhiên không phải, chị là tốt nhất." Úc Uyển Ương cầm tay Thư Hoài Đạt để vào lòng bàn tay của mình, hai tròng mắt mỹ lệ, phản bác lời nói vừa rồi của chính mình.
Ngay lúc Thư Hoài Đạt hàm chứa lệ quang nhìn chăm chú, Úc Uyển Ương tươi cười, chân thành lên tiếng: "Hoài Đạt, em đã trở về."
Khóe môi Thư Hoài Đạt giơ lên lần nữa, tươi cười này làm Úc Uyển Ương thấy rất quen thuộc, ấm áp động lòng người.
Đã gần tới giờ tan làm, đây là lần thứ hai Úc Uyển Ương tới Thịnh Quang từ sau khi cô trở về, lần này rốt cuộc cũng có thể cùng Thư Hoài Đạt sóng vai đi về.
Thư Hoài Đạt đã có hẹn với Thư Nguyên Khải ăn tối, nên nàng dẫn Úc Uyển Ương cùng đi.
Nhìn hai người trước mặt, thần tình nhu hòa, Thư Nguyên Khải kinh ngạc vì hai người này hòa hợp nhanh như vậy, quả thật đứa em này của hắn đối với Úc Uyển Ương quá sâu đậm rồi. Một chút biến hóa có thể không rõ ràng, nhưng nhìn kỹ, thì không khó để nhận ra, Úc Uyển Ương ở bên cạnh thì cảm xúc của Thư Hoài Đạt nhu hòa hơn nhiều.
"Úc tiểu thư, rất vui khi được gặp lại." Thư Nguyên Khải đưa tay, mỉm cười chào hỏi với Úc Uyển Ương.
"Thư tiên sinh, xin chào. Lần trước chưa kịp trò chuyện nhiều, thất lễ." Úc Uyển Ương duy trì tươi cười khéo léo, thu hồi tay, thì thấy Thư Nguyên Khải chỉ, ý muốn cô ngồi kế bên Thư Hoài Đạt.
Lúc này phục vụ đã đem đồ ăn để lên bàn, Thư Nguyên Khải sang sảng cười, nói: "Chắc Úc tiểu thư không biết? Hoài Đạt đã sớm nhắn tin cho tôi, để tôi gọi sẵn đồ ăn, xem ra, chắc là món cô thích ăn rồi"
Thư Hoài Đạt không nghĩ Thư Nguyên Khải đột nhiên nói nhiều như vậy, giữa nàng và Úc Uyển Ương thì đây là chuyện rất bình thường, nhưng giờ hắn nói như vậy, nàng thấy có một chút không được tự nhiên.
Nàng chỉ mím môi thanh thanh cổ họng, đạm thanh nói: "Chị cảm thấy trên đường đi, không cần phải lãng phí thời gian, tới mới gọi đồ ăn thì sẽ lâu lắm, bây giờ thì vừa đúng lúc, không phải sao?"
Úc Uyển Ương mím môi cười, quay đầu hỏi: "Sao? Thật không? Xem ra là em tự mình đa tình rồi, thiếu chút nữa đã cho là lời của Thư tiên sinh là thật, bất quá ở đây đều là món em thích, như vậy cũng an ủi được một chút."
Thư Hoài Đạt đang giơ tay muốn cầm đũa thì dừng lại một chút, lắc lắc đầu, tươi cười càng sáng lạng hơn, rồi đưa đũa cho Úc Uyển Ương, lên tiếng, lời nói thập phần ung dung: "Được rồi, chị thừa nhận. Em vừa lòng chưa?"
Úc Uyển Ương vốn là muốn trêu chọc Thư Hoài Đạt, giờ thì biến thành không biết làm sao, mở to mắt nhìn Thư Hoài Đạt. Tay Thư Hoài Đạt vỗ nhè nhẹ lên chân cô, ôn nhu nói: "Anh chị còn ở đây, ăn cơm trước đi."
Thư Nguyên Khải cười ha ha thành tiếng, đưa tay mở chai rượu bên cạnh, rót vào ly cho Thư Hoài Đạt và Úc Uyển Ương, sau đó tự rót cho mình, ngồi xuống nói với các nàng: "Hai người muốn làm cái gì thì làm cái đó, đừng bận tâm anh làm gì. Khó được thấy Hoài Đạt vui vẻ như vậy, nên hai người tùy ý đi."
Từ nhỏ hắn đã cảm thấy Thư Hoài Đạt so với những đứa nhỏ khác thì tâm tư quá mức ổn trọng, tính tình nội liễm, hiếm thấy bộ dáng vui vẻ này của nàng. Bây giờ thì trong ngoài đều rất ôn nhu, so với lúc ở cùng Chung Dật Minh thì chân thật hơn nhiều, nhìn ra được toàn bộ tình cảm của nàng đều dành cho Úc Uyển Ương.
"Nếu Thư tiên sinh là anh của Hoài Đạt, thì em cũng xưng hô giống như chị ấy, Thư tiên sinh cũng hãy gọi thẳng tên em đi, không biết ý của anh như thế nào?" Úc Uyển Ương cười nhạt, cô cũng không giữ lễ tiết nữa, dứt lời thì hướng tới Thư Nguyên Khải nâng chén.
"Đương nhiên được rồi, hôm nay mừng cho em rễ chính thức trở về. Được được được, trước tiên anh chúc mừng một tiếng, dù sao hai ngày nữa anh đi rồi, chắc là không tham gia tiệc cả nhà đoàn tụ được rồi."
Thư Nguyên Khải nhẹ nhàng chạm ly của Úc Uyển Ương sau đó nhấp một ngụm rượu, rồi thở dài một tiếng.
Úc Uyển Ương không rõ ý này, quay đầu nhìn thoáng qua Thư Hoài Đạt. Thư Hoài Đạt cười cười, giơ tay cầm ly rượu cũng uống một ngụm, ý vị thâm trường nói: "Anh, đừng có làm bộ làm tịch nữa, anh ước gì có thể lập tức trở về nhà, anh tự nhớ lại đi, là ai đã lãi nhãi bao nhiêu lần chuyện bỏ chị dâu tương lai ở nước ngoài một mình. Hôn lễ cũng sắp tới, một ngày anh cũng không muốn ở lại đây."
Nói đã đến nước, Úc Uyển Ương cũng hiểu được Thư Nguyên Khải sắp thành thân rồi, không khỏi cười cười.
Mặt mày Thư Nguyên Khải càng hớn hở hơn bác bỏ lời của Thư Hoài Đạt: "Ai, Hoài Đạt, ở trước mặt Uyển Ương chừa cho anh một chút mặt mũi, đừng để lộ tật xấu sợ vợ của anh ra chứ, trở về nhà hai người thì nói anh sao cũng được, khi anh có mặt thì không thể được..."
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Úc Uyển Ương thường thường ghé mắt nhìn Thư Hoài Đạt, bộ dáng hiện tại của nàng, giống với bộ dáng trong trí nhớ của cô.
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả hôm nay không có gì để nói.