EDITOR: Thư Huỳnh.
- -------------
Mưa kéo dài gần như cả đêm, sáng hôm sau, ngay cả bùn đất cũng tản ra khí tức tươi mát. Nhiệt độ trong không khí không hề vì cơn mưa mà hạ thấp, mọi thứ xung quanh mang lại cảm giác thoải mái cho mọi người.
Thư Hoài Đạt mơ mơ màng màng tỉnh lại, gáy nàng cảm nhận được hơi thở nóng rực do người phía sau phả vào, nàng chống thân thể bủn rủn xoay người lại, thấy Úc Uyển Ương vẫn nhắm chặt mắt, mày nhíu chặt, vừa nhìn cũng biết dù ngủ say nhưng vẫn không thoải mái.
"Hoài Đạt, Hoài Đạt..." Úc Uyển Ương không tự chủ được mà nỉ non gọi tên Thư Hoài Đạt, mày vẫn chưa từng giản ra.
Môi cô có chút khô, đâu giống với người tối qua mang lại cảm giác ướt át cho Thư Hoài Đạt, bây giờ nhìn cô giống như đang bị vay hãm trong sự sợ hãi, đang cố giãy dụa vùng vẫy muốn thoát ra.
Thư Hoài Đạt nhìn mà đau lòng không thôi, nhít lại gần hơn, ôm thân thể trần trụi của cô vào lòng, thủ thỉ vào tai cô: "Chị đây, Uyển Ương, chị đang ở bên cạnh em."
Lỗ tai Úc Uyển Uơng có chút nóng, khi môi Thư Hoài Đạt chạm vào thì cảm nhận được, nàng nghi hoặc, lần nữa hôn trán, hai má, cuối cùng cũng xác định rõ ràng, Úc Uyển Ương phát sốt.
Đêm qua cô tới đây bị mắc mưa, cả người ướt hết, không tắm nước nóng lại, khó trách sáng ra phát sốt. Thư Hoài Đạt tự trách bản thân không kiên quyết ngăn cô, chậm rãi nhích thân thể xuống giường đi lấy nhiệt kế.
Cho dù Thư Hoài Đạt đã cố gắng thật nhẹ nhàng, nhưng vẫn làm Úc Uyển Ương thức giấc, cô cố gắng mở hai mắt nặng trĩu, tay giơ lên, cố dùng sức kéo nàng vào lòng, ôm chặt không chịu buông tay.
"Hoài Đạt, chị muốn đi đâu?" Giọng nói gợi cảm của Úc Uyển Ương vì cơ thể không được khoẻ nên khàn khàn, nghe vào tai càng tăng thêm phần dụ hoặc, cô dùng cằm ma sát bả vai nàng, cười nhẹ nói: "Hoài Đạt, nằm xuống ngủ với em thêm chút nữa, em mệt mỏi."
Thư Hoài Đạt bất đắc dĩ dừng động tác lại, nàng đưa tay lên trán Úc Uyển Ương, thử nhiệt độ lần nữa, ôn nhu hống cô: "Uyển Ương, em đang bị sốt, để chị đi lấy nhiệt kế, xem có cần đi bệnh viện không!"
Úc Uyển Ương đâu biết mình phát sốt, chỉ cảm thấy cơ thể mệt mỏi hơn hôm qua rất nhiều, không muốn động đậy, bây giờ cô chỉ muốn nằm trong lòng Thư Hoài Đạt, ngoài ra không muốn làm gì nữa.
Úc Uyển Ương đem mặt chôn vào giữa cổ Thư Hoài Đạt, mềm mại lên tiếng: "Không, em không muốn, chị ở lại với em, em muốn ngủ." Ý thức của cô mơ hồ, buồn ngủ là triệu chứng của bệnh, cô chỉ biết ôm chặt Thư Hoài Đạt, không để nàng đi.
Thư Hoài Đạt không biết phải làm sao, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, trấn an, cố gắng xua tan những bất an tồn tại trong hai năm qua, để cho cô cảm nhận được nàng ở bên cạnh cô là thật, lần nữa lên tiếng hống: "Uyển Ương, chị không đi đâu hết, chị muốn đi vệ sinh, em để chị đi rồi quay lại được không?"
"Vậy được, chị đi đi..." Nghe Thư Hoài Đạt muốn đi vệ sinh, Úc Uyển Ương mới chịu buông tay.
Thư Hoài Đạt chống tay đứng dậy, mặc váy ngủ vào, nàng cũng mặc vào cho Úc Uyển Ương, đỡ cô dựa vào đầu giường, nàng đi vào nhà vệ sinh một lúc rồi trở ra, lấy nhiệt kế trong tủ đầu giường rồi kẹt vào nách Úc Uyển Ương.
Nàng ngồi xuống, thường xuyên giơ tay kiểm tra nhiệt độ ở trán Úc Uyển Ương, thấy thời gian đã đủ thì lấy nhiệt kế ra, xem xét và thở ra: "May quá, chỉ sốt nhẹ mà thôi." Nàng rót ly nước và lấy thuốc sốt tới, kéo cô vào lòng, nhỏ giọng kêu: "Uyển Ương, tỉnh tỉnh, uống thuốc trước đã."
Úc Uyển Ương chưa có ngủ sâu, ý thức dần dần thanh tỉnh, lúc này cô mới cảm thấy người có chút nóng, cả người không có sức.
Úc Uyển Ương chậm rãi mở mắt, thấy Thư Hoài Đạt cúi đầu nhìn mình, sắc mặt thể hiện nàng đang rất lo lắng, cô bật cười thành tiếng, bắt chước theo thói quen của nàng, nâng tay nhéo nhéo mũi nàng, cười nói: "Em không sao, chị đừng lo lắng."
Nói xong thì ngoan ngoãn mở miệng để Thư Hoài Đạt đúc thuốc, uống xong ngụm nước, thấy cổ họng dễ chịu hơn, bớt khàn khàn, nói: "Em sốt không cao, uống thuốc chút sẽ bớt thôi, tối nay sẽ khoẻ."
Thư Hoài Đạt để ly nước xuống, rồi quay đầu, thở dài lên tiếng: "Tại chị không tốt, sao lại theo em tùy hứng như vậy!!!"
Rõ ràng nhìn thấy Úc Uyển Ương toàn thân ướt hết, cũng biết cô nhất thời xúc động vì nhớ mặc kệ mưa gió mà đến, nhưng trong giây phút đó, nàng cũng không thể dùng lý trí để nghĩ cái gì khác, bản thân cũng muốn thoả mãn nhớ nhung và khát vọng của mình. Không quan tâm, cùng Úc Uyển Ương trầm luân.
Úc Uyển Ương nắm lấy tay Thư Hoài Đạt đưa lên môi mình, mở miệng cắn cắn, lên tiếng trêu chọc: "Cái này sao gọi là tùy hứng? Chẳng lẽ chị không muốn sao? Thời gian dài như vậy, chị không đói sao?"
Thư Hoài Đạt bị những lý dó muốn thoái thác này của Úc Uyển Ương làm cho đỏ mặt, tay dùng sức đem thân thể cô dựa vào đầu giường, chân thành nói: "Chị có thể kiềm chế được." Nàng tự nhận mình không phải vì là người tham dục, nếu không phải lúc đó tình chi sở tới, nàng sẽ không phóng túng như vậy.
Mà nói gì cũng vô ích, những chuyện xảy ra chứng minh, Úc Uyển Ương là người rất quan trọng với nàng.
"Vậy em là người không kiềm chế được, biết chị tha thứ cho em vẫn chưa đủ, được ôm chị cũng không đủ, em càng muốn càng nhiều, giống như là tối qua vậy." Ý cười trong mắt Úc Uyển Ương dần dần trầm xuống, hoá thành một mảnh tình thâm.
Cô nắm tay Thư Hoài Đạt, đem năm ngón tay của mình chen vào khe hở tay nàng, thân mật mười ngón tương khấu.
Thư Hoài Đạt ngồi một bên, khoé môi luôn giương lên, đầu tiên cúi đầu nhìn mười ngon đan nhau, sau đó đưa mắt nhìn Úc Uyển Ương, đáy mắt cũng tràn ngập ý cười: "Em theo đuổi chị như vậy sao? Tính thực chất của theo đuổi còn chưa có, đã đuổi tới nhà chị rồi."
Giờ phút này Thư Hoài Đạt còn nhớ tới chuyện này, bất quá Úc Uyển Ương đã đồng ý chuyện này rồi, nên bây giờ không có lý do phủ định. Cô giương môi mỉm cười: "Theo đuổi thì nhất định phải theo đuổi rồi, chẳng qua trước tiên hưởng thụ thành quả sau khi theo đuổi thành công. Bây giờ tiến độ được kéo tới trước tối hôm qua, em muốn tiếp tục theo đuổi chị."
Bộ dáng này là đang theo đuổi sao? Rõ ràng là ba hoa.
Thư Hoài Đạt mỉm cười, buông tay ra nói: "Theo đuổi còn chưa được tới tay, làm sao em biết chị sẽ đồng ý? Một chút thành ý cũng không có." Nói xong nàng đưa tay lên trán cô thử nhiệt độ, rồi lại lên tiếng dặn dò: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, chị đi làm bữa sáng, em nghỉ ngơi chút đi."
Úc Uyển Ương gật đầu, nhìn Thư Hoài Đạt ra khỏi phòng.
Lúc Thư Hoài Đạt làm bữa sáng, Úc Uyển Ương cảm thấy mình bệnh cũng không đến nỗi phải nằm trên giường, cô chống thân thể dậy, xuống giường, những gì trước mắt có chút lung lay, quả thật chóng mặt.
Úc Uyển Ương dọc theo bên giường đi trong phòng, đi tới bên cạnh tủ quần áo, rồi tới chỗ treo TV, đi cả một vòng, mỗi một chỗ đều không có thay đổi gì. Cách sắp xếp trong phòng vẫn giống như trước khi cô đi, thậm chí cả vị trí đồ đạc cũng không xê dịch.
Cô không hề sợ hãi, từ từ nhắm hai mắt lại, đi tới chỗ mà cô nghĩ, hoàn toàn không có khó khăn gì, giống như cô chưa rời khỏi chỗ này ngày nào.
Úc Uyển Ương nhớ rõ, phòng tranh của Thư Hoài Đạt kế bên thư phòng của nàng, nhưng từ khi quen Úc Uyển Ương thì phòng tranh trở thành nơi chuyên dụng của cô. Bởi vì bên trong toàn là tranh vẽ một mình cô.
Úc Uyển Ương nhìn cánh cửa kia, chờ mong, không yên vẫn giống như lần đầu, cô đi tới đẩy cửa ra, nhìn khe hở từ từ rộng ra, đủ để cô đi vào thì ngừng lại.
Úc Uyển Ương nhìn một vòng trong phòng, dưới mỗi bức vẽ đều có một chữ 'Thư'.
Úc Uyển Ương từ cửa chậm rãi từ vào bên trong, eo lưng của cô thẳng tắp, cô bước từ từ nhè nhẹ đi qua mỗi bức vẽ, đầu ngón tay cô vuốt ve mỗi chỗ mình đi qua. Cô bước tới một bức vẽ gần mình nhất, trong đó chứng tỏ nỗi nhớ suốt thời gian của Thư Hoài Đạt.
Hai trong mắt Úc Uyển ương nhu hòa như nước, hốc mắt chớp động, nước mắt bắt đầu bảo quanh, nhìn những bức vẽ trong suốt hai năm qua, nước mắt rốt cuộc không nhịn được nữa mà rơi xuống.
Lúc cô nhớ tới Thư Hoài Đạt thì còn có thể dùng công việc để làm chết lặng bản thân, nhưng lúc Thư Hoài Đạt nhớ cô thì có thể làm gì đây? Nàng sẽ tới đây để thể hiện nỗi nhớ của bản thân, nhìn xung quanh toàn là hình ảnh của cô. Quả thật, Thư Hoài Đạt cô đơn hơn Úc Uyển Ương nhiều, Thư Hoài Đạt càng đau hơn chính cô nhiều.
Nước mắt theo má trượt dài xuống, sau lưng đột nhiên phiêu tới một giọng nói rất thản nhiên: "Uyển Ương, em tới chỗ này làm gì?"
Hỏi thì hỏi như vậy thôi, chứ không hề khẩn trương, không có bối rối. Thư Hoài Đạt đã sớm không còn giữ lại gì cho mình rồi, chỗ này tồn tại và lý do nó tồn tại, Úc Uyển Ương đều biết rõ, nên không có gì cần phải hoảng hốt.
Úc Uyển Ương cúi đầu hít hít mũi, thu hồi tay lau nước mắt, lúc xoay người lại thì hốc mắt hồng giống như con thỏ, nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui trêu chọc Thư Hoài Đạt: "Hoài Đạt, chị vẽ càng ngày càng tinh xảo, không định mở triển lãm tranh sao?"
Thư Hoài Đạt cười cười, chậm rãi đi tới trước mặt Úc Uyển Ương thì dừng lại, nhìn mấy bức vẽ xung quanh một vòng, nói: "Chị cũng tự thấy chị vẽ ngày càng đẹp."
Ánh mắt của nàng chuyển qua gương mặt ửng đỏ trước mặt, một tay nắm lấy cổ tay Úc Uyển Ương, một tay thì xoa má ửng hồng của cô, chân thành lên tiếng: "Nhưng chị không muốn để người khác nhìn thấy những gì chị vẽ, chị chỉ muốn một mình chị thưởng thức thôi, tất cả đều là dáng vẻ của người yêu chị. Chị nghĩ tới lúc người đó trở về, có thể biết được, hai người chưa bao giờ xa nhau."
Thư Hoài Đạt không có vì Úc Uyển Ương không bên cạnh mà không dám vào đây, ngược lại mỗi khi nàng nghe được hoặc thấy được tin tức về Úc Uyển Ương, tất cả đều khắc sâu trong đầu nàng và vẽ ra.
Có trầm ổn xa cách, có bình tĩnh nghiêm túc, cũng có lúc ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc. Đôi lúc sẽ là bộ dáng trầm ổn tham gia họp báo, không giây phút nào không nhớ tới cô.
Úc Uyển Ương nâng tay lau nước mắt giúp Thư Hoài Đạt, khóe môi giơ lên độ cong nhất định, nhẹ nhàng thoát khỏi tay Thư Hoài Đạt, rồi dang rộng hai tay ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ xuống trán nàng, ôn nhu nói: "Đúng vậy, chúng ta chưa hề xa nhau, tuy không ở gần nhưng chúng ta vẫn luôn yêu nhau. Em chưa từng rời khỏi nhà vợ em, một ngày cũng không có."
Lúc này sắc mặt Thư Hoài Đạt mới giãn ra, ý cười ôn nhu theo khóe mắt, đuôi lông mày nở ra, đưa tay ra sau nắm lấy tay Úc Uyển Ương, cười nói: "Trở về phòng đi, chị nấu cháo rồi, bây giờ em phải ăn thanh đạm một chút mới tốt."
Thuận theo tâm lý tha thứ, nhân nhượng, trân trọng, so với oán giận Úc Uyển Ương, nhìn thấy cô khóc thì giờ hạnh phúc hơn rất nhiều. Nàng không thể làm tiếp tục làm Úc Uyển Ương gia tăng thêm đau khổ, có thể yêu nhau đã không dễ rồi, nàng cũng như cô, nhớ thương đối phương vô cùng thì cần gì làm cả hai thêm khó chịu.
Tác giả có lời muốn nói: Thư Hoài Đạt nội tâm vung tiểu roi da, nhìn chằm chằm Úc Uyển Ương nhu thuận uống cháo bộ dáng, âm thầm thầm nghĩ: "Chờ ngươi hạ sốt nên ngươi bị."