Túng Ngã Triêu Mộ

Túng Ngã Triêu Mộ - Chương 25




EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

- ------------------------

Trong khoảng thời gian này, Trầm Mộ Ngôn tương đối an phận, mặc dù phần lớn nguyên nhân là vì công tác bận rộn, nếu không phải bởi vì công tác có vấn đề, thì nàng đã sớm hẹn hò với tiểu minh tinh nhỏ bé. Ngày hôm nay hiếm thấy công tác nhanh kết thúc nhanh như vậy, Trầm Mộ Ngôn trang điểm chính mình thật đẹp, chọn một đôi giày cao gót, dự định rời khỏi Trầm gia.

Nếu như Phạm Dĩnh biết nắm bắt cơ hội, đêm nay có thể sẽ qua đêm ở bên em ấy.

"Mộ Ngôn, đứng lại!" - Trầm Bách Phúc Kiến từ trên ghế salông đứng lên, sắc mặt nghiêm túc.

"Ba, có việc a?" - Trầm Mộ Ngôn xoay người nhìn lại, khá lắm, ngồi trong phòng khách không chỉ có mình ba mà còn có thêm một người đàn ông mặc đồ tây, xem ra vô cùng có tu dưỡng. Chỉ là lúc người đàn ông kia nhìn vào nàng, con mắt theo bản năng mà liền hướng ngực của nàng mà lén lút liếc nhìn.

"Lại đây cùng khách mời chào hỏi đi. Đây là con trai của một người bạn của ba. Hai đứa làm quen với nhau đi." - Trầm Bách Phúc Kiến cũng không quanh co lòng vòng mà trực tiếp biểu đạt mục đích của chính mình, là muốn cho đứa con gái Trầm Mộ Ngôn này nhận thức thêm một ít thanh niên tuấn kiệt, để có thể đoạn tuyệt quan hệ với những đám hồ bằng cẩu hữu kia.

"Ba, hiện tại con có việc, không có thời gian để quen biết." - Trầm Mộ Ngôn trong mắt chứa trào phúng, hướng người đàn ông kia mà liếc một cái, muốn kiểm nghiệm một người đàn ông có tốt hay không, đầu tiên chính là lần gặp mặt ngay tại chỗ này.

Người đàn ông này đứng trước mặt Trầm Bách Phúc Kiến thì sẽ biểu hiện như thế nào, nàng không biết, nhưng thời điểm hắn nhìn đến nàng thì đầu tiên chính là nhìn bộ ngực của nàng, nàng dĩ nhiên sẽ cho rằng, loại đàn ông như vậy chẳng có bao nhiêu đáng tin.

"Vậy cũng được, Tiểu Hà cùng con đi, vừa vặn quen biết một chút." - Trầm Bách Phúc Kiến quyết định cự tuyệt lời của Trầm Mộ Ngôn, ông cúi đầu nói chuyện với người thanh niên, khách khí nói, "Tiểu Hà a, cháu cùng Mộ Ngôn đi ra ngoài đi. Một người con gái buổi tối đi ra ngoài cũng không an toàn."

Này rõ ràng chính là đã đem lời cự tuyệt của Trầm Mộ Ngôn bỏ qua. Người thanh niên vội vã đứng lên lễ phép đáp lại, "Được, vậy chú Trầm, cháu đưa Trầm tiểu thư ra ngoài đây."

Trầm Mộ Ngôn nhướng mày cười, nếu đã dũng cảm như thế, thì mình không chấp nhận coi sao được?

Người đàn ông quy củ này đi theo Trầm Mộ Ngôn ra gara, hắn có chút ngại ngùng nói, "Trầm tiểu thư, tôi họ Hà, không biết có thể hay không lưu lại số điện thoại của cô, lần sau chúng ta..."

"Không thể." - Trầm Mộ Ngôn dừng bước lại, xoay người, nụ cười nhợt nhạt và đầy rẫy lạnh lùng - "Thế nào, nhìn nhiều như vậy rồi, ngực của tôi lớn lắm sao?"

"Chuyện này.. tôi không phải cố ý... xin lỗi..." - Hắn vội vàng xin lỗi, vốn là sắc mặt bình thường nhưng sau khi bị lời nói của Trầm Mộ Ngôn chọc thủng, nháy mắt liền đỏ lên.

"Thật ra nhìn cũng không có vấn đề gì, nhưng tôi thích quang minh chính đại mà nhìn, sau đó thì phải khen tôi." - Trầm Mộ Ngôn khóe môi tươi cười, càng phát ra châm chọc - "Nhưng giống anh như vậy, nhìn xong còn nói không cố ý, khiến cho tôi thật sự phi thường chán ghét. Không cố ý mà lại vô tình nhìn ngực tôi nhiều lần như vậy?"

Trầm Mộ Ngôn nghiêng đầu, "Trả lời nghe chơi coi."

Không hiểu tại sao, nàng chính là chán ghét cái loại giả vờ đạo mạo, ngụy quân tử này. Quang minh chính đại mà nhìn, sau đó thoải mái thừa nhận, có cái gì không tốt?

Lần thứ nhất nói là vô tình thì còn nghe chấp nhận được, nhưng sau lần đó thì lại có thêm nhiều lần vô tình khác sao?

Người đàn ông vẻ mặt quẫn bách, không dám nhìn thẳng khuôn mặt Trầm Mộ Ngôn. Hắn cảm thấy một người phụ nữ với lối suy nghĩ "tự do và thoải mái" như vậy sẽ không để ý hành vi của hắn, ai biết nàng lại như vậy chú ý nhiều đâu.

Trầm Mộ Ngôn sóng mắt lưu chuyển, nụ cười thu lại. Nàng nâng tay lên kéo cà vạt của hắn khiến cho hắn phải cúi người thấp xuống, theo đó là bờ môi nàng kề cận vành tai của hắn, thấp giọng nói, "Bất quá, cho dù anh có thừa nhận thì cũng chả liên quan đến tôi. Đàn ông cứng rắn lại còn thô lỗ, đáng ghét muốn chết. Tôi đây thích nhất là gần gũi với phụ nữ, anh có thể quay lại mà báo với ba tôi như vậy."

Sau khi nói xong, nàng dùng ngón tay đẩy một cái nhẹ nhàng vào lồng ngực hắn, xoay người đi hướng gara, không hề để ý đến hắn đứng phía sau đang trợn mắt mà há hốc mồm.

Chỉ một chút chuyện nhỏ xảy ra như vậy cũng không có quá mức ảnh hưởng đến tâm tình của Trầm Mộ Ngôn, đặc biệt lúc cánh cửa kia vừa mở ra thì liền có một làn hương thơm nhập vào trong lòng nàng, khiến cho nàng quăng luôn chuyện phiền muộn lúc nãy lên chín tầng mây.

"Mộ Ngôn, lâu như vậy rồi cũng không đến tìm em, em đều nhớ chị muốn chết." - Phạm Dĩnh làm nũng, hướng về Trầm Mộ Ngôn bên tai mà thổi khí, ám chỉ phải vô cùng rõ ràng.

Trầm Mộ Ngôn cũng rất nghiêm túc, hai tay ở trên người Phạm Dĩnh đang chỉ bọc một chiếc khăn tắm mà trượt lên xuống. Nàng cố ý đè thấp thanh âm, cười nói, "Em nhớ tôi, chỗ nào nhớ tôi?" - Trầm Mộ Ngôn nhẹ giọng - "Hay là từng chỗ trên người em đều nhớ tôi?"

"Chị đoán thử xem.. ai nha.. chậm một chút.. đau người ta.."

Bóng đêm hãm sâu, có hương thơm say mê ôn nhu, thì dĩ nhiên cũng sẽ có một cô đơn chiếc bóng.

Cố Thấm Phong mặt mày tái nhợt, một tay ôm lấy bụng dưới của mình, một tay cầm điện thoại di động mà gọi điện, nàng lật nhật kí cuộc gọi nửa ngày, cuối cùng chọn đến cái tên Đường Quân Hạo mà gọi một cú điện thoại.

"Quân Hạo, em có chút không thoải mái, anh có thể hay không...."

Nàng còn chưa nói hết lời, Đường Quân Hạo liền vội vàng cắt đứt, "Ai nha vợ à, anh đây đang bề bộn lắm, chính em tìm thuốc uống đi ha."

Cố Thấm Phong nhìn thấy cuộc điện thoại đã bị ấn kết thúc, vốn cũng không có ôm chút hi vọng nào trog lòng, tâm lý nàng cũng cảm thấy gọi cho Đường Quân Hạo cũng không thích hợp, chỉ là nàng biết tâm của mình càng lúc càng trong suốt, tựa hồ như đã nhìn mọi chuyện theo cách rõ ràng hơn.

Bụng đau đến mức để cho nàng không đứng thẳng dậy được, giống như là có rất nhiều bả đao ở nơi đó mà loạn xạ chém xuống, vầng trán của nàng thấm ra một làn mồ hôi mỏng. Nàng lại một lần nửa mở ra điện thoại di động, híp mắt mà tìm kiếm những cuộc trò chuyện gần nhất trong nhật kí, cuối cùng hướng tới dãy số của Úc Uyển Ương mà nhấn xuống.

Trầm Mộ Ngôn đang "vùi đầu khổ làm", đột nhiên điện thoại đặt ở tủ đầu giường đổ chuông, nàng mở to đôi mắt nửa mê loạn nửa tỉnh táo ra, một tay khác đặt lên tủ đầu giường cầm lấy điện thoại, âm thanh không vui, "Làm sao?"

Trầm Mộ Ngôn thanh âm có chút gấp rút, một bên chờ đối phương trả lời, một bên nhìn chằm chằm khuôn mặt mê ly của Phạm Dĩnh.

"Uyển Ương, chị hiện tại không thoải mái. Em có thể hay không lại đây một chuyến?" - Cố Thấm Phong thanh âm rất suy yếu, cùng lạnh nhạt lúc bình thường là khác xa trăm dặm, để Trầm Mộ Ngôn nghi hoặc mà nhìn lại màn hình điện thoại.

Ôi cha Cố Thấm Phong, chị gọi nhầm người đi?

"Ai, trước khi gọi điện thoại thì cô có thể nhìn rõ ràng một chút hay không, tôi.." - Trầm Mộ Ngôn vẫn chưa nói xong liền nghe đối phương hừ nhẹ một tiếng, sau đó cũng không có thêm âm thanh nào.

"Alo, Cố Thấm Phong?"

Trầm Mộ Ngôn mặt mày ghét bỏ mà cầm điện thoại di động ném về phía đầu giường, chỉ là ngón tay đang ở trong nơi ấm nóng kia rõ ràng chậm lại.

"Mộ Ngôn, làm sao vậy..? Chúng ta tiếp tục đi a..?"

Trầm Mộ Ngôn liếc mắt nhìn gương mặt đang đỏ ửng của Phạm Dĩnh, đem ngón tay đang ở bên trong kia mà nhẹ nhàng rút ra, nhanh chóng dùng khăn tay lau sạch sẽ mật dịch, sau đó bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất để mặc quần áo.

"Mộ Ngôn, chị muốn đi đâu vậy?" - Phạm Dĩnh nhìn thấy nàng không còn hứng thú, kéo tấm chăn mỏng che lại thân thể của chính mình.

Làm nũng thích hợp là có thể, nhưng Phạm Dĩnh cũng không dám ngăn cản Trầm Mộ Ngôn muốn đi đâu làm gì, dù sao nói trắng ra thì giữa các nàng chẳng qua là quan hệ chủ mướn, một người nguyện mua, một kẻ nguyện bán.

Trầm Mộ Ngôn một bên mặc đồ, một bên dặn dò, "Đêm nay em ngủ đi, tôi có việc gấp, không thể chậm trễ."

Nàng vội vàng cầm lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài, để cho cơn gió kia thổi bớt mùi tình dục trên người mình. Đi được nửa đường, nàng lại gọi cho Cố Thấm Phong, sốt ruột hỏi, "Cô bây giờ đang ở nơi nào?"

Đối phương tựa hồ như rất gian nan mới có thể trả lời vấn đề. Trầm Mộ Ngôn nghe xong liền cảm thấy gấp rồi. Đã biết rõ bản thân không thoải mái, không ở trong nhà, cũng không ở nhà bạn trai, nhất định phải ở nhà riêng của bản thân, đây không phải là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay sao?

Trầm Mộ Ngôn tăng nhanh tốc độ xe hướng về phía biệt thự ngoại ô mà chạy đi, theo đường đi đều ghét bỏ chính bản thân mình. Căn phòng có dịu dàng mật ngọt thì lại không ở, nhất định phải ở nửa đêm mà chạy đi quan tâm con người bệnh hoạn này. Mà con người bệnh hoạn này còn đối với chính mình ấn tượng không tốt lắm, thật chẳng ra sao.

Thực sự là, lấy mặt nóng dán mông lạnh của người ta, theo sau đó còn phải chịu hết ủy khuất vào người.

Cố Thấm Phong vừa mở cửa thì gục vào người Trầm Mộ Ngôn, chống thân thể đến mở cửa thì đã là cực hạn cố gắng của nàng rồi, nàng thấp giọng lúng túng, "Uyển Ương..."

"Uyển cái gì mà Uyển, Ương cái gì mà Ương. Cô có thể hay không mở to hai mắt ra mà nhìn tôi là ai?" - Trầm Mộ Ngôn nói, đỡ lấy thân thể của nàng, vừa tức giận mà vừa đạp cửa một cái đóng lại.

Cố Thấm Phong nghe vật, híp mắt ngẩng đầu mà nhìn lên. Người ôm mình tựa hồ như không hề nội liễm như Uyển Ương, người phụ nữ này yêu thích đem cao ngạo và mỹ lệ của nàng mà phô trương ra ngoài, trước ánh mắt của mọi người.

Nàng rất đẹp, nhưng không phải Uyển Ương.

"Trầm Mộ Ngôn.. A...." - Ý thức được điểm này Cố Thấm Phong liền muốn chống đỡ thân thể mình rời khỏi Trầm Mộ Ngôn, chỉ là trong nháy mắt bụng dưới của nàng lại kịch liệt mà đau quặn lên, làm cho nàng đột nhiên chuẩn bị không kịp lại nhào vào lồng ngực Trầm Mộ Ngôn.

"Được rồi, đừng nhúc nhích, tôi dìu cô trở về phòng." - Trầm Mộ Ngôn cũng không phải là người có tâm địa cứng rắn, giờ khắc này nhìn Cố Thấm Phong dáng dấp yếu ớt như vậy, theo dọc đường đi lời oán giận cũng vì vậy mà biến mất không ít.

Đỡ Cố Thấm Phong lên giường, Trầm Mộ Ngôn kéo qua chăn mà tỉ mỉ đắp kín cho nàng, nhẹ nhàng hỏi, "Chỗ nào khiến cô không thoải mái?"

Cố Thấm Phong cau mày, môi giật giật, Trầm Mộ Ngôn cúi đầu xuống, nghe nàng nói nhỏ nhẹ, "Tôi đến cái kia."

Trầm Mộ Ngôn "Phốc" một tiếng, sau đó nở nụ cười, "Hành kinh đau bụng a, tôi còn tưởng là cô đau cái gì ghê gớm lắm."

Ngẫm lại cũng không sai, Cố Thấm Phong thân thể thực yếu ớt. Lần gặp mặt ở buổi tối kia mặc dù ngoài trời chỉ có chút lạnh, nhưng nàng dù có mặc áo khoác thì sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt, thân thể này tốt nhất nên ở nhà mà tịnh dưỡng thật lâu.

"Không cho cười, cô chưa từng đau qua sao?" - Cố Thấm Phong mạnh miệng phản bác, chỉ là giọng nói vốn là vô lực, bây giờ nghe tới lại có thêm hương vị làm nũng.

Hiếm thấy Trầm Mộ Ngôn không phản bác Cố Thấm Phong, bởi vì nàng cảm thấy Cố Thấm Phong như vậy tình cờ mà yếu ớt cũng rất tốt, nhẹ nhàng yếu ớt so với Phạm Dĩnh ngọt ngào làm nũng nghe còn mê người nhiều hơn nữa là.

"Nơi này của cô có hồng đường hòa khương* không?" - Trầm Mộ Ngôn thay nàng chỉnh thật tốt góc chăn, đưa tay vén vài sợi tóc vướng trên mặt nàng ra sau tai.

"Có, ở nhà bếp, tôi lấy cho cô.."

"Thôi đi, cô cứ nằm, tự tôi đi là được." - Trầm Mộ Ngôn bận bịu đè lại nàng - "Nước đường cũng rất hữu dụng, nhưng cho dù tốt mấy cũng đừng uống nhiều, đã là thuốc thì cũng sẽ có ba phần độc."

Cố Thấm Phong cảm giác chiếc bóng ở trên mặt mình từ từ đứng lên, âm thanh giày cao gót dần dần đi xa. Trong phòng bếp leng keng leng keng một hồi tiếng va chạm của những dụng cụ làm bếp. Nàng trở mình, chợt thấy một dòng nước ấm chảy qua bụng, và thế là bụng lại quặn đau trở lại.

Trầm Mộ Ngôn nấu nước nóng, lững thững đi đến phòng khách. Phòng này nhìn không ra có người thứ hai vào ở, dép lê tuy có mấy đôi, nhưng đều là cùng kích cỡ, ban công bên ngoài có phơi đồ cũng chỉ là đồ của phụ nữ.

Nơi này xác thực chỉ có Cố Thấm Phong một người ở mà thôi, không có dấu vết của những người khác. Một người phụ nữ sắp cận kề việc đính hôn, tại sao thời điểm yếu ớt lại không có bạn trai ở bên cạnh nàng? Mà hai người họ cũng chẳng ở chung một chỗ, trái lại Cố Thấm Phong lúc sinh bệnh còn phải gọi điện thoại cho bạn bè nhờ giúp đỡ sao?

Trầm Mộ Ngôn ánh mắt chạy đến cánh cửa nửa mở nửa đóng nơi phòng ngủ, nghĩ đến, có thể người phụ nữ này là một người vâng theo lời cha mẹ dạy bảo. Cho dù biết không cách nào dựa vào người đàn ông này, cũng không thể tín nhiệm hắn ta, thì nàng ấy cũng chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.

Chỉ vì người đàn ông này thích hợp trở thành chồng. Nhưng trên thực tế, hắn ta thật sự thích hợp sao?