Túng Ngã Triêu Mộ

Túng Ngã Triêu Mộ - Chương 35




EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

- -----------------------

Úc Uyển Ương khóe môi nâng thành một độ cong, phản bác một câu đùa giỡn, "Thư Hoài Đạt, cô cầm tinh con thỏ sao, lấy cà rốt làm gì a?"

Nàng cảm thấy Thư Hoài Đạt là một người thực sự ác liệt, thời điểm mới quen thì là một người nghiêm túc như vậy, công phu bắt thóp người khác không hề có chút yếu kém nào, còn muốn ở trước mặt lấy mình ra trêu chọc.

"Tôi là mua cho con thỏ ăn nha." - Người đi sau lại cầm một củ cà rốt bỏ vào trong xe đẩy hàng, vẻ mặt bình tĩnh, đáy mắt nhưng là không che giấu được nụ cười, liền ngay cả khóe môi cũng đều hơi cong lên rồi.

Nàng cảm giác mình càng ngày càng thích trêu chọc Úc Uyển Ương, xem Úc Uyển Ương từng chút một thu vào sự ngụy trang trước ống kính, thay vào đó là lộ ra từng tấc từng tấc con người thật sự của nàng.

Ánh mắt của nàng rơi vào người đang kén chọn nguyên liệu thực phẩm là Úc Uyển Ương, đôi lông mày của nàng ấy đang nhẹ nhàng cau lại. Thư Hoài Đạt nhớ đến lúc trước, nguyên nhân nàng muốn tiếp cận Úc Uyển Ương chỉ là muốn giải quyết chuyện của Chung Dật Minh, muốn biết Úc Uyển Ương có thể tiếp thu hắn hay không, muốn biết bọn họ tiến triển đến đâu rồi, sau đó lấy phương thức tốt nhất của mình mà đi xử lý chuyện này.

Nhưng là không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng cùng Úc Uyển Ương gặp mặt không còn là vì Chung Dật Minh. Nàng cũng không muốn biết bọn họ đã tiến triển đến đâu rồi. Cho dù biết Chung Dật Minh vẫn còn đang u mê không lối thoát, thế nhưng nàng cũng không còn dục vọng muốn đi lý giải chuyện này.

Bởi vì nàng biết Úc Uyển Ương sẽ không đáp ứng, mà cũng chính vì nàng muốn vứt bỏ lý do tiếp cận Úc Uyển Ương là vì Chung Dật Minh. Nàng chỉ muốn cẩn thận mà cùng Úc Uyển Ương quen biết, thấu hiểu nhau.

Chỉ là bây giờ quay trở về tâm cảnh đơn thuần như vậy, liệu vẫn còn kịp sao?

Đi đến nhà của Tống Lan Anh, Thư Hoài Đạt giúp Úc Uyển Ương đem nguyên liệu nấu ăn tiến vào nhà bếp. Tống Lan Anh theo phía sau rót một ly nước đến cho Thư Hoài Đạt.

"Đến, Hoài Đạt, cực khổ cho con rồi."

"Không sao, vì muốn nếm thử tay nghề của dì, chừng này cũng không là gì cả." - Thư Hoài Đạt đưa tay tiếp nhận ly nước, cười nói.

Úc Uyển Ương thấy vậy cũng không hài lòng, "Mẹ, mẹ làm sao chỉ rót nước cho Hoài Đạt thôi, con cũng cực khổ lắm mà?" - Trong giọng nói có một tia mùi vị làm nũng, để cho Thư Hoài Đạt đang uống trà nghe xong, đôi mắt không tự chủ ánh lên mấy phần hiếu kỳ và cân nhắc.

"Con đứa nhỏ này.." - Tống Lan Anh cười xòa - "Hoài Đạt là khách mời, đương nhiên phải lấy khách mời làm đầu rồi, con tự mình rót nước đi." - Tống Lan Anh giả vờ quát khẽ, trong lòng nhưng là càng yêu thích Thư Hoài Đạt rồi.

Bà rất hiếm thấy qua Úc Uyển Ương có thể đối với người khác mở rộng cửa lòng, cơ hồ đều là ở mặt ngoài ứng phó mà thôi, tâm tình thật sự ẩn giấu trong lòng, cũng sẽ không nói nhiều. Nhưng này hai lần mời Thư Hoài Đạt về nhà, bà lại phát hiện Úc Uyển Ương đối xử Thư Hoài Đạt bằng một thái độ đi ngược lại với sự ôn hòa, thứ mà con bé thường dùng để đối đãi với người khác, lần này lại còn ở trước mặt Thư Hoài Đạt mà nổi lên tính tình trẻ con đùa bỡn, những thứ này đều chứng minh rằng, cảm tình con bé đối với Thư Hoài Đạt không chỉ là sơ giao.

"Thật thiên vị, tự mình rót thì tự mình rót." - Úc Uyển Ương kéo tay Thư Hoài Đạt đi đến nhà bếp, xem ra thật có chút dáng vẻ tức giận mà.

"Làm sao mang tôi vào nơi này, đây là phòng riêng của Uyển Ương?" - Thư Hoài Đạt nhìn quanh bốn phía, trang trí khá là đơn giản và tươi mát, có khả năng rất lớn là phòng của nàng rồi.

"Ân, là phòng riêng của tôi đó." – Bầu không khí lắng xuống, úc Uyển Ương lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Đặc biệt có Thư Hoài Đạt ở đây, khí tức của nàng đang vây quanh mình, căn bản không thể khiến bản thân mình cảm thấy tỉnh táo, trái lại làm cho mình cảm thấy an lòng hơn, rất muốn ngủ một giấc.

Thư Hoài Đạt đi đến mấy bước, nhìn thấy Úc Uyển Ương ngồi ở mép giường, hai mắt mông lung, dáng vẻ buồn ngủ, thì nàng liền ngồi xuống bên cạnh người Úc Uyển Ương.

"Uyển Ương, muốn ngủ rồi hả?"

"Đúng vậy a, vẫn là buồn ngủ quá." - Úc Uyển Ương cúi đầu nói, thanh âm thật thấp, nghe không có tinh thần chút nào.

"Chắc cũng không làm cơm xong nhanh như vậy đâu, Uyển Ương có muốn nghỉ ngơi trước hay không?" - Thư Hoài Đạt giơ tay, thay nàng đem vài sợi tóc kéo lên, tóc dài nhu thuận lại giống như tơ lụa mà trượt qua khe hở giữa lòng bàn tay Thư Hoài Đạt, để cho nàng nhất thời lưu luyến, đưa tay phủ lên mái tóc dài đang nằm trên lưng của Úc Uyển Ương.

"Nhưng là cô đang ở đây a, tôi làm sao ngủ đây, thật không tiện cho lắm.." - Úc Uyển Ương ảo não nói, mình tại sao lại ở trong xe Thư Hoài Đạt mà ngủ thiếp đi chứ, hơn nữa còn bị Thư Hoài Đạt đánh thức đây?

Đường xá dài như vậy đều không cùng nàng nói chuyện tâm sự, nàng bỏ thời gian dài như vậy đi một chuyến lại tìm mình, thế mà nàng cũng không trách mình vài câu.

Thư Hoài Đạt nở nụ cười, "Vừa nãy ở trong xe làm sao ngủ, hiện tại liền như thế mà ngủ, hoặc là tôi đi ra ngoài..?" - Thư Hoài Đạt ôn nhu nhìn Úc Uyển Ương - "Ân?"

"Đừng!" - Úc Uyển Ương gấp rút đưa tay bắt được một tay khác của Thư Hoài Đạt - "Một chút nữa là ăn cơm rồi, tôi chợp mắt một chút là ổn thôi. Cô đừng đi, không cho cô đi."

Nàng muốn Thư Hoài Đạt ở bên cạnh mình, nàng yêu thích Thư Hoài Đạt mang đến cho nàng cảm giác này, một chút chờ mong a, thêm một chút phiền muộn, nhiều hơn nữa là Thư Hoài Đạt sẽ mang đến một cảm giác vô cùng an tâm. Ở một hoàn cảnh xa lạ mà ôn nhu đối xử với nàng, và một khoảnh khắc xoay người trước ánh bình minh kia, trong nháy mắt sự bao dung của nàng ấy gần như là gần trong gang tấc.

Thư Hoài Đạt quá tốt, tốt đến mức làm cho nàng biết rõ là không nên, nhưng không khống chế được tâm của mình, cứ muốn đến gần nàng.

"Vậy cứ như thế ngủ đi, cơm làm xong rồi tôi sẽ gọi Uyển Ương." - Thư Hoài Đạt nhẹ giọng nói, tay đặt ở sau lưng nàng lướt lên một ít, nắm bờ vai của nàng, nhẹ nhàng một chút rồi kéo nàng hướng về phía mình, để nàng ngã đầu lên vai.

Giữa hai nàng chẳng những không có cự ly, trái lại càng gần gũi hơn. Úc Uyển Ương nhìn mặt nàng, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một trận an bình. Phảng phất giống như, chỉ cần có nàng ở đây, cho dù là trời có sập đi, chính mình cũng không cần mảy may lo lắng.

Vai bị một trọng lượng đè lên, thế nhưng Thư Hoài Đạt không hề động đậy mà ngồi im, mãi đến khi ở cổ cảm nhận được một luồng hô hấp vững vàng và đều đặn. Nàng thử giật giật bàn tay mình đang bị Úc Uyển Ương nắm, vẫn là không thể giật ra được, chuyện này có ý nghĩa rằng ngay cả trong giấc ngủ, thì Úc Uyển Ương mơ hồ vẫn không có ý tứ muốn để mình rời đi.

Thư Hoài Đạt lộ ra một tia cười, cằm nhẹ nhàng ở trán Úc Uyển Ương mà trượt nhẹ qua một lần, chỉ là bỗng nhiên có một ý nghĩ nổi lên, muốn tiếp tục như thế này mà chiều chuộng Úc Uyển Ương.

Ở lúc mình cảm thấy buồn ngủ, thì lại ở thời điểm đó mà đón điện thoại của Úc Uyển Ương. Ở trước ánh mắt không tưởng tượng nổi của nàng, đáy mắt mừng rỡ, lại giống như một đường chân trời, tỏa ra ánh sáng hào quang khi nhìn thấy mình, cho nàng một nụ cười chân thành của mình. Sau đó, khi nàng muốn ngủ đi, cũng không nguyện ý để cho mình rời khỏi, để cho nàng ngủ say trên vai của mình.

Thời gian không biết trải qua bao lâu, ánh tà dương ngoài cửa sổ dần dần hạ xuống, sắc trời dần dần tối lại. Nghe thấy có tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, Thư Hoài Đạt di dời ánh nhìn của mình, Tống Lan Anh mở cửa, dò nửa người vào nói, "Cơm tối đã làm xong rồi, Uyển Ương đây làm sao vậy?"

Thư Hoài Đạt cúi đầu liếc mắt nhìn, nhỏ giọng nói, "Nàng quá mệt mỏi, nên con để cho nàng ngủ một chút." - Nàng cẩn thẩn rút tay đang bị Úc Uyển Ương nắm chặt ra, động tác chậm rãi đặt Úc Uyển Ương nằm xuống giường, phủ một tấm chăn mỏng rồi sau đó mới thả nhẹ bước chân đi ra khỏi phòng.

Tống Lan Anh nói xin lỗi, "Đã làm phiền con rồi Hoài Đạt."

"Không có chuyện gì, có lẽ là thời gian ăn cơm của Uyển Ương không giống như chúng ta." - Thư Hoài Đạt cùng Tống Lan Anh hướng về phòng ăn, lúc ngồi xuống nàng lại ước lượng mà hỏi một câu - "Dì, lát nữa con có thể đem đi một ít thức ăn được không, sau khi đưa Uyển Ương trở về thì để cho nàng ăn."

"Đương nhiên có thể, dì cũng có ý định này." - Tống Lan Anh tươi cười gắp một ít rau cho Thư Hoài Đạt, nhưng là không bao lâu thì bà liền thu liễm ý cười, dừng lại đũa mà nói - "Hoài Đạt..."

Thư Hoài Đạt nhìn thấy Tống Lan Anh muốn nói lại thôi, động tác cũng chậm theo, "Dì, làm sao vậy?"

"Dì biết thỉnh cầu này rất quá đáng, vì lẽ đó con sau khi nghe xong có thể cho rằng bản thân chưa từng nghe qua." - Ngữ khí của Tống Lan Anh trầm trọng hơn rất nhiều, trên mặt hiện ra một biểu hiện mang hai chữ hồi ức.

"Dì cứ nói đi." - Thư Hoài Đạt trực giác mách bảo nhất định là có liên quan đến chuyện của Úc Uyển Ương. Nàng cùng Tống Lan Anh lúc trước không có gặp mặt quá nhiều đi, đây chỉ là lần thứ hai, Tống Lan Anh càng không nhận ra nàng là lão bản của công ty, bởi vậy sự tình mà Tống Lan Anh sắp nói chắc chắn không liên quan đến nàng.

Tống Lan Anh dừng một chút, thấp giọng nói, "Dì đã từng làm ra một quyết định, dẫn đến việc khiến cho trong tiềm thức từ nhỏ Úc Uyển Ương đã nảy sinh ra một sự kháng sự đối với tình cảm. Sau đó, con bé có nghe lời dì, thử cố đi tiếp thu qua một lần, nhưng là..."

Bà vẫn cho rằng, nếu như không phải là mình cũng Úc Bác Viễn ly hôn, thì Úc Uyển Ương sẽ không còn nhỏ như vậy mà nổi lên tâm tư đề phòng. Sau khi tâm tình được hình thành một cách thâm căn cố đế như vậy, thậm chí phát triển đến mức ngoài Cố Thấm Phong ra, thì ở bên ngoài bất luận là đối đãi với người nào thì Úc Uyển Ương cũng đều dựng lên một bức tường, tính tình thì lạnh nhạt, tuy rằng có chỗ tốt là rất thành thục, nhưng là không phải một cái tâm thái nên có của đám thanh niên thiếu nữ đang tuổi trưởng thành.

Thư Hoài Đạt nhẹ giọng nối liền Tống Lan Anh đang chưa nói hết lời, "Bị làm tổn thương, có thật không?"

"Đúng vậy." - Tống Lan Anh thanh âm có chút ẩn nhẫn, giống như đang tràn ra sự bi ai - "Lần tổn thương đó, chính là do dì khuyên bảo con bé, khuyên con bé nên chấp nhận người đàn ông kia, còn có một người bạn mà con bé rất tín nhiệm. Sau đó, Uyển Ương vội vàng chạy về nhà, dì hỏi con bé làm sao vậy, nó không nói lời nào, dì hỏi đến sắp cuống lên rồi, thì Uyển Ương mới khóc lóc kể ra, sau đó ngoại trừ dì và Thấm Phong ra, ai cũng không tin."

Thư Hoài Đạt biết Úc Uyển Ương tâm tư cẩn thận, lại vô cùng mẫn cảm, Úc Uyển Ương lúc nãy ở trong phòng còn phát sinh những chuyện kia, mới để cho nàng hiểu thêm rằng, sự kiên cường của Úc Uyển Ương chỉ là ngụy trang, trên thực tế rất nàng ấy rất lưu ý những gì mà mình nói. Nhưng đến hôm nay nàng mới biết, thì ra đây là nguyên nhân khiến cho Úc Uyển Ương trong lòng cực lực khống chế sự tín nhiệm của mình đối với người khác.

Nhưng là Úc Uyển Ương đang dần tin tưởng nàng, tin tưởng nàng ban đầu tiếp cận nàng ấy chỉ đơn thuần là muốn quan tâm.

"Dì, con biết rồi." - Thư Hoài Đạt để đũa xuống, biểu hiện trịnh trọng - "Dì yên tâm, con không biết gì cả."

Như là cam kết, như là tự nhủ. Nàng không giống như những người khác.

Tống Lan Anh đặt tay mình lên tay của Thư Hoài Đạt, áy náy nói, "Xin lỗi, không phải dì không tin tưởng con, dì chỉ sợ là nếu như Uyển Ương lại bị thêm một lần, chắc chắn con bé sẽ không thể nào quay trở về như trước được nữa."

Hết lần này đến lần khác, mặc dù người bình thường đều sẽ nảy sinh khúc mắc, huống chi trước đó chính bản thân bà đã khiến cho Úc Uyển Ương rơi vào sự bế tắc.

Thư Hoài Đạt gật đầu, Úc Uyển Ương từ đầu đến cuối đều không hề chủ động liên hệ với nàng, cho dù có, cũng là rất ít. Nếu như không có chuyện bốn người ngày kia gặp nhau ở nhà hàng Tây, cùng nhau ăn cơm, rồi nàng đưa Úc Uyển Ương trở về nhà, không có ở thời điểm Lăng Ỷ khiêu khích mà xuất hiện che chở cho Úc Uyển Ương, càng không có ở bữa tiệc khai máy của "Tích Ngôn" mà cho nàng ấy thấy thái độ của mình, như vậy sau đó, chuyện này cũng sẽ không được phát sinh ra.

Bữa cơm này, hết thảy đều trong ở trong tâm tư của Thư Hoài Đạt mà trầm tư trôi qua, nàng trở lại trong phòng Úc Uyển Ương, ngồi ở mép giường nhìn gương mặt lẳng lặng ngủ yên của nàng, đề tài trầm trọng vừa nãy, mang đến một sự mù mịt không rõ, liền bởi vì hình ảnh tốt đẹp này mà tiêu tán hơn nửa.

Nàng lấy điện thoại di động ra, hướng về gương mặt của Úc Uyển Ương mà nhanh chóng bấm phím chụp. Lưu bức ảnh xong, Thư Hoài Đạt nhéo nhéo đầu mũi của Úc Uyển Ương, ôn nhu nói, "Nhanh rời giường, Uyển Ương. Chúng ta về nhà thôi."

"A...." - Úc Uyển Ương theo bản năng mà đập vào tay của Thư Hoài Đạt, con mắt mở ra một cái khe hở nhỏ - "Thư Hoài Đạt đáng ghét muốn chết, không cho nhéo lỗ mũi của tôi đâu.."

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Úc mở ra hình thức làm nũng rồi kìa.

Editor có lời muốn nói: Thật tình ngoài đời làm gì có bà vợ nào với tiểu tam hụt tình tứ vậy đâu trời. Mình mới đọc báo xong, chính thất đến nhà tiểu tam, bị tiểu tam đập sấp mặt. Sau đó tiểu tam còn vênh váo trên facebook nữa. Thằng chồng thì khỏi nói đi, nồi nào úp vung nấy, một đôi trời sinh vênh váo xấu tính giống nhau. =))