Túng Ngã Triêu Mộ

Túng Ngã Triêu Mộ - Chương 76




EDITOR: Thư Huỳnh.

- -------------

Điều làm cho Thư Hoài Đạt và Úc Uyển Ương kinh ngạc là Tống Lan Anh chủ động kêu Thư Hoài Đạt ở lại. Cách cư xử của Bà vẫn bình thường hoà ái như trước kia, giống như hoàn toàn không biết chuyện của Chung Dật Minh dây dưa với hai người.

Sau đó, Thư Hoài Đạt đi ra xe lấy hành lý của mình lên lầu, cùng với Úc Uyển Ương tắm xong ngồi dựa vào đầu giường.

Thư Hoài Đạt nhắm mắt lại, mày nhíu chặt, hình như có chuyện gì làm cho nàng không thể làm thả lỏng được. Úc Uyển Ương kéo nàng lại gần, để đầu nàng dựa vào vai của mình, hô hấp của nàng vững vàng, phảng phất như ngủ bình thường, nhưng hai tay của nàng vòng qua hông của cô làm cho Úc Uyển Ương biết nàng chưa còn ngủ.

"Hoài Đạt, có phải rất mệt hay không?" Úc Uyển Ương nhẹ nhàng đem tóc nàng vén ra sau tai, lộ ra gương mặt trắng nõn tinh xảo. Tuy Thư Hoài Đạt nói thời gian còn sớm nên đã đặt chuyến bay sớm nhất để trở về, nhưng Úc Uyển Ương lớn mật suy đoán, nàng là vì cô nên mới gấp gáp quay về giải quyết mọi chuyện thay cô.

"Chị không sao, chỉ là đang suy nghĩ phải nói với dì như thế nào thôi!!!" Thư Hoài Đạt mở mắt, mi phong của nàng vẫn nhíu chặt, ánh mắt trong suốt giống như dòng sông có thể nhìn thấy đáy: "Dì nhất định rất lo lắng cho em, cho dù dì đối với chị ấn tượng rất tốt, cũng không thể tránh được chuyện đối với chị có chút oán trách. Nhưng như vậy cũng đúng, là chị không có xử lý chuyện này chu đáo, chị cho rằng Chung Dật Minh sẽ không đối với em nhớ mãi không quên."

Nàng như thế nào có thể yên tâm như vậy để cho Chung Dật Minh tiêu dao làm bậy như vậy chứ? Biết rõ hắn là một người như thế nào, ở biệt thư của Trầm Mộ Ngôn còn tỏ vẻ đối với Úc Uyển Ương có hứng thú, hứng thú như vậy chẳng lẽ vì sự xuất hiện nàng mà không còn chứ?

Không, chưa từng có.

Úc Uyển Ương cười khẽ một tiếng, khoé môi hiện lên một độ cong mê người: "Chị dùng sai từ rồi, đối với hắn tại sao lại dùng "Nhớ mãi không quên?"

Úc Uyển Ương cúi đầu hôn lên trán của Thư Hoài Đạt, xa xăm lên tiếng: "Chuyện chúng ta không thể tưởng tượng được còn nhiều lắm, Hoài Đạt, không cần đối với mình hà khắc quá. Mỗi một chuyện chị đều muốn làm đến tốt nhất, có lẽ Chung Dật Minh từng bị mê hoặc vì sự hoàn mỹ của chị, nhưng đối với em không như vậy, em đau lòng vì chị, chị là người yêu của em, không phải là thần."

Úc Uyển Ương không muốn Thư Hoài Đạt luôn cho rằng mọi chuyện phải làm tới tốt nhất, không thể nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa, là một người gần như hoàn mỹ, càng không muốn người khác đem những cái hư danh úp lên người nàng. Vô luận ở ngoài hay là ở nhà thì Thư Hoài Đạt cũng là một nữ nhân, mà là nữ nhân thì cần được yêu thương che chở.

Thư Hoài Đạt ngồi thẳng dậy cười cười, có chút gợn sóng trong mắt. Tay nàng áp vào mặt của Úc Uyển Ương, ôn nhu hôn trả lại: "Được rồi, chị đã biết. Nhưng bây giờ chị cần phải tới phòng của dì, phải giải thích cho dì hiểu. Nếu em buồn ngủ thì ngủ trước đi, đừng chờ chị."

Có một số việc nhất định phải được chính nàng giải quyết, Úc Uyển Ương đã vì vậy mà bị liên luỵ quá nhiều rồi.

Bất luận quan hệ của hai người bây giờ thân mật như thế nào, nàng cần phải để cho Tống Lan Anh thấy yên tâm mới được. Chuyện phát triển tới hôm nay, nếu không phải Úc Uyển Ương vì dấu chuyện của hai người, đã có thể giải thích rõ ràng làm cho Tống Lan Anh yên tâm.

Tống Lan Anh hình như đã đoán được Thư Hoài Đạt sẽ tới tìm mình, Bà vẫn mặc quần áo chỉnh tề, vẫn chưa có dấu hiệu muốn nghỉ ngơi, mở cửa cho Thư Hoài Đạt đi vào rồi cùng nhau ngồi xuống.

"Hoài Đạt, đã khuya sao con còn chưa ngủ?" Tống Lan Anh rót cho nàng ly nước, sắc mặt ôn hoà: "Buổi tối trước khi ngủ có thể uống một chút nước lọc, nhưng không thể uống quá nhiều, vì uống nhiều ngày hôm sau sẽ bị phù thũng."

Hai tay Thư Hoài Đạt tiếp nhận ly nước, uống một ngụm rồi đặt lên bàn trà trước mặt mình, chậm rãi thể hiện sự thong dong của mình: "Dì không phải cũng chưa nghỉ ngơi sao? Nếu như con đi ngủ, dì sẽ phải chờ lâu hơn rồi."

Đáy mắt Thư Hoài Đạt cười cười, ngày xưa hiếm thấy có vãn bối thân cận đối với trưởng bối như vậy.

Tống Lan Anh cười cười, thân thiết vỗ vỗ tay nàng, vẻ mặt ôn hoà nói: "Hoài Đạt, dì đã rất lâu không có thích một vãn bối như vậy, con cho dì cảm giác giống như con gái mình vậy."

Tuy rằng cho tới bây giờ Tống Lan Anh vẫn có thái độ hoà ái như vậy nhưng nói như vậy cũng là lần đầu tiên. Nhưng trong lúc nhất thời Thư Hoài Đạt cảm thấy không khí không có cứng ngắt như nàng nghĩ, ngược lại giống như người trong gia đình tán gẫu bình thường làm cho người trong cuộc dỡ xuống phòng bị.

"Dì..." Tuy rằng như vậy, Thư Hoài Đạt vẫn đang tính toán đem mọi chuyện chủ động nói rõ, nàng thoáng dừng, chậm chạp nói: "Chuyện xảy ra với Uyển Ương lần này là do con suy nghĩ không chu toàn, trên mạng nói nguyên nhân con ly hôn dì chắc cũng biết được tám phần. Còn lại một ít không muốn người ngoài biết, Chung Dật Minh là chồng trước của con đã từng gây rối với Uyển Ương, mà con với Uyển Ương vì chuyện này mới quen biết nhau.

Thư Hoài Đạt đã đem suy nghĩ mà nàng đã nghĩ cẩn thận nói ra, sau khi nói xong được một lúc vẫn không nghe Tống Lan Anh nói cái gì.

Thư Hoài Đạt vẫn lẳng lặng mà chờ, nhìn, phát hiện Tống Lan Anh sau khi nghe xong, ánh mắt vẫn không có dao động gì quá lớn, khoé miệng vẫn tươi cười như cũ. Giống như nội dung Thư Hoài Đạt nói Bà đã biết từ trước rồi.

Đối phương không có biểu lộ cảm xúc gì, Thư Hoài Đạt cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ duy trì thần sắc ôn hoà chăm chú chờ đợi. Cũng không biết trải qua bao lâu, Tống Lan Anh mới thả lỏng xuống, khe khẽ thở dài.

"Dì, con xin lỗi..."

"Người không phải là thánh hiền, chuyện gì cũng có thể giải quyết hoàn hảo được, Dì lo lắng cho Uyển Ương là thật, những gì con làm dì đều nhìn thấy tất cả, thì tại sao lại không thể phân biệt trắng đen?" Bà thu hồi lại ánh mắt, không nhìn Thư Hoài Đạt nữa, mà nhìn bóng đêm nặng nề bên ngoài cửa sổ.

Cảm xúc của Tống Lan Anh làm cho Thư Hoài Đạt có chút không hiểu rõ, nên nàng lựa chọn trầm mặc không lên tiếng.

Quả nhiên, Tống Lan Anh lại cười cười: "Kỳ thật dì không có trách con, ngược lại còn muốn cám ơn con. Nếu không phải có con, có lẽ Uyển Ương sẽ phải gánh chịu nhiều hơn, thậm chí có thể không thể minh oan được, dì biết rõ chuyện này đối với một nghệ sĩ mà nói có sức ảnh hưởng nghiêm trọng như thế nào! Tuy rằng dì cũng muốn Uyển Ương rời khỏi nơi phức tạp này, nhưng đây là niềm đam mê của con bé."

Ánh mắt từ ái của Tống Lan Anh dừng lại ở ngón tay đang giật giật của Thư Hoài Đạt, lại chuyển qua nhìn gương mặt tinh xảo của nàng, ánh mắt bình thản nhìn thẳng nàng: "Hoài Đạt, con sẽ thay dì chiếc cố Uyển Ương thật tốt, có phải hay không?"

Thư Hoài Đạt còn chưa kịp nói gì, sắc mặt của Bà bỗng nhiên nghiêm túc lên, lời nói vẫn ôn hoà như vậy nhưng lại có thêm nhiều uy nghiêm: "Dì không cần cái gì khác, chỉ hy vọng con có thể kiên trì, chẳng sợ gia đình con biết, cũng không dễ dàng buông tay Uyển Ương ra."

Ngay giây phút này, Thư Hoài Đạt giống như một khúc gỗ, cứng ngắt không thể nhúc nhích, ngay sau đó thì như có một chậu nước lạnh hắt từ trên đỉnh đầu xuống. Nàng bình tĩnh thành thục nhưng trong mắt là cuồn cuộn kinh đào hãi làng, suy nghĩ trong lòng hổn loạn, sau một lúc lâu vẫn như cũ cứng ngắt ngồi đó, một câu cũng không nói ra được.

Thư Hoài Đạt không biết Tống Lan Anh phát hiện từ lúc nào, nàng thậm chí còn không biếtđã để lộ manh mối ở chỗ nào.

Đã hao tổn tinh thần để che dấu, vậy mà Tống Lan Anh lại có thể dễ dàng nhìn rõ cảm tình thật sự của hai người một cách rõ rang như vậy.

"Hoài Đạt, có phải con đang suy nghĩ, tại sao dì lại biết được?" Tống Lan Anh đứng lên vòng qua bàn trà đi vài bước, Thư Hoài Đạt cũng không ngồi trên ghế nữa, gật đầu rồi nhìn Tống Lan Anh vẫn bình tĩnh tự nhiên như vậy.

"Bởi vì biểu hiện của Uyển Ương." Bà đứng nói chuyện với Thư Hoài Đạt, khuôn mặt có vài phần hồi ức: "Khi các con đứng trước mặt của dì, Thấm Phong với Uyển Ương từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhưng sau khi con bé xảy ra chuyện, khi lần đầu tiên gặp lại, ánh mắt của con bé chỉ dừng lại trên người của con. Là dạng tình cảm gì mới có thể làm con bé bỏ qua tình cảm thân thiết nhiều năm như vậy? Là tình cảm gì, dì hiểu rất rõ."

Thư Hoài Đạt bỗng nhiên nhớ tới phản ứng hôm nay của Úc Uyển Ương khi nhìn thấy mình, mà chính nàng cũng lẳng lặng nhìn em ấy như vậy, thậm chí theo bản năng nắm lấy tay của em ấy.

Bản năng của một người có thể tiết lộ rất nhiều chuyện. Thích một người hoặc chán ghét một người, ngoài miệng tuy có thể phủ nhận nhưng cảm xúc trong mắt là không thể che dấu, chỉ có những động tác theo bản năng mới không thể che lấp được.

"Dì, nếu con đã lựa chọn em ấy, con sẽ không buông tay, chuyện này dì có thể hoàn toàn yên tâm.." Thư Hoài Đạt nhìn Tống Lan Anh kiên định mà ôn hoà.

Tống Lan Anh gật đầu mỉm cười, tới gần nâng lên bàn tay phải của Thư Hoài Đạt, trên ngón áp út đã không còn dấu vết của chiếc nhẫn mà nàng đã đeo nhiều năm.

Tống Lan Anh bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, tươi cười sâu, buông tiếng thở dài nhưng cũng làm người kế bên nghe được rõ ràng: "Dì không muốn gì nhiều, cả đời này dì không có được, nhưng dì hy vọng con gái mình có thể có được, cũng hy vọng con sẽ đạt được. Hoài Đạt, không cần uỷ khuất chính mình."

Bà nhìn chăm chú vào mắt Thư Hoài Đạt, trong ánh mắt thể hiện rõ sự yêu thương đơn thuần, đây là một loại thân cận nhất mà trưởng bối đối với vãn bối. Từ giờ trở về sau, Bà không hề nghĩ nàng là người ngoài nữa, đây là người yêu của con gái Bà, tự nhiên, cũng sẽ là con gái của Bà.

Môi Thư Hoài Đạt mím chặt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, ánh mắt thế nhưng có chút ấm áp, mũi cũng cảm thấy chua xót vô cùng. Nàng chưa từng nghĩ vượt qua cửa ải của Tống Lan Anh lại thuận lợi như vậy, nàng cũng không thể tưởng tượng mình lại được Tống Lan Anh đối đãi giống như Úc Uyển Ương.

Tiếng gõ cửa được vang lên, Tống Lan Anh bật cười, thấp giọng nói: "Con bé tới đòi người."

Cửa vừa được mở ra, Úc Uyển Ương ở ngoài cửa liền vội vàng nhìn trong phòng một vòng, Tống Lan Anh trêu ghẹo nói: "Uyển Ương, nhìn cái gì đó? Hoài Đạt cũng còn hoàn hảo đứng ở đây, con xem mẹ mình là dã thú ăn thịt người sao?"

Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng nở nụ cười, nàng đã điều chỉnh cảm xúc của mình xong rồi, đi qua nắm tay của Úc Uyển Ương: "Chị với dì đã trò chuyện xong rồi, giờ có thể trở về phòng rồi, không phải đã nói em hãy ngủ trước rồi sao!!!"

"Em chỉ ra ngoài uống nước mà thôi, không phải cố ý qua đây tìm chị." Úc Uyển Ương mạnh miệng lên tiếng, chỉ là vẻ mặt vô cùng xấu hổ nhưng không dễ dàng qua được mắt của Thư Hoài Đạt và Tống Lan Anh.

"Được rồi, mau trở về ngủ đi, hơn nữa đêm chen chúc trong phòng Ta làm gì?" Tống Lan Anh vỗ vỗ vai Thư Hoài Đạt, lên tiếng thúc giục hai người về phòng của mình đi.

Úc Uyển Ương tự nhiên không biết hai người nói chuyện về vấn đề gì, Thư Hoài Đạt và Tống Lan Anh liếc mắt nhìn nhau rất có thâm ý mà cô cũng không có phát hiện.

Chỉ có Thư Hoài Đạt hiểu được sự kỳ vọng Tống Lan Anh dành cho mình, nhỏ nhẹ lên tiếng: "Vậy chúng con về phòng, dì ngủ sớm một chút."

Trở lại phòng của Úc Uyển Ương, cô nằm xuống giường trước, Thư Hoài Đạt vừa nằm xuống giường thì cô đã nhào lên người nàng: "Hoài Đạt, chị với mẹ nói cái gì?"

"Không nói cái gì, chỉ giải thích mọi chuyện với dì mà thôi. Dì rất khoan dung, không có trách chị, cũng không có trách em gạt dì." Thư Hoài Đạt trừng mắt nhìn, ôm Úc Uyển Ương sau đó cười khẽ.

"Vậy là tốt rồi, chúng ta ngủ đi." Úc Uyển Ương luôn luôn không bao giờ nghi ngờ năng lực của Thư Hoài Đạt, cô dúi đầu vào cổ Thư Hoài Đạt, nhúc nhích một chút tìm vị trí thoải mái mà nằm.

"Uyển Ương, sau này chúng ta hãy thường xuyên về thăm dì đi." Thư Hoài Đạt sờ tóc của cô, hít vào mùi hương tự nhiên trên người cô.

"Ân? Sao đột nhiên lại muốn như vậy?" Úc Uyển Ương ngẩng đầu nhìn nàng, không biết Thư Hoài Đạt tại sao lại đặc biệt muốn như vậy. Thường xuyên tới thăm Tống Lan Anh là chuyện đương nhiên rồi, chẳng qua tự mình Thư Hoài Đạt nói thì hình như có chút không thích hợp.

Thư Hoài Đạt giương khoé miệng lên, đáy mắt đều là ý cười, nói: "Bởi vì bỗng nhiên chị nghĩ tới một chuyện, thân phận của mình đã khác hơn trước, cho nên đương nhiên phải hiếu thảo với dì rồi." Một tay nàng ôm chặt eo của Úc Uyển Ương, một tay còn lại theo phần eo trượt đi, cho đến khi lòng bàn tay cảm nhận được sự mềm mại, mới ôn nhu cười nói: "Dì là mẹ của vợ chị, thì tất nhiên cũng là mẹ của chị."

"Hoài Đạt, tay của chị..." Gương mặt Úc Uyển Ương ửng hồng, vẻ kiều diễm động lòng người. Thân thể của cô đã bị Thư Hoài Đạt điều khiển rồi, chỗ mẫn cảm bị tay của nàng bao phủ không thể xem nhẹ, thật sự rất ngượng ngùng.

Úc Uyển Ương theo bản năng mà vặn vẹo thân thể, nhưng ở khoảng cách này làm cho sự ma sát như có như không làm cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Thư Hoài Đạt đem Úc Uyển Ương ôm chặt vào trong lòng, tới gần vành tai của cô thấp giọng nói: "Uyển Ương, đừng nhúc nhích, cử động nữa chị sẽ tiếp tục đó!"

Úc Uyển Ương nghe vậy không dám tiếp tục cử động nữa, Thư Hoài Đạt khẽ hôn bên tai của cô, trêu tức một câu: "Phòng của em cách âm không tốt, âm thanh của em rất lớn, chúng ta về nhà thì sẽ tiếp tục..."

"Cái gì? Âm thanh của em lớn? Âm thanh của em lớn lúc nào?" Úc Uyển Ương tức giận mà đẩy đẩy thân thể của Thư Hoài Đạt.

Chỉ là Thư Hoài Đạt lại cười khẽ, làm cho Úc Uyển Ương vừa tức giận vừa xấu hổ, cũng chỉ có thể nhận mệnh ôm eo Thư Hoài Đạt, một đôi chân dài tự giác kẹp lấy chân của Thư Hoài Đạt, thấp giọng nói: "Thư Hoài Đạt chị cho em chờ..."

Cái gì đổ thừa âm thanh mình quá lớn? Đổi thành Thư Hoài Đạt xem, coi âm thanh nàng có lớn không, thật sự là, chiếm tiện nghi của người ta còn có ý kiến...

Tác giả có lời muốn nói: Thư tổng của chúng ta ngày càng sắc.