Túng Ngã Triêu Mộ

Túng Ngã Triêu Mộ - Chương 79




EDITOR: Thư Huỳnh.

- -------------

Sinh hoạt giống như nước suối trong núi yên ổn chảy xuôi, thời gian lặng lẽ trôi qua gần tới sinh nhật của Úc Uyển Ương.

Ban ngày Thư Hoài Đạt đi làm trước, Úc Uyển Ương cùng nàng hai người đem hành lý đem lên xe, để cho nàng sau khi xong việc thì trực tiếp về nhà luôn. Trước hết Úc Uyển Ương tự mình ở lại bồi Tống Lan Anh, dù sao cũng là năm đầu tiên không ở nhà mừng sinh nhật với mẹ, trong lòng cô có chút không yên lòng.

Tống Lan Anh cũng giống như năm vừa rồi, buổi trưa thì nấu cho Úc Uyển Ương một chén mì trường thọ, trên mặt có một cái trứng chim. Hình thức đơn giản nhất, mỗi năm vẫn không thay đổi, năm nay cũng giống với năm trước.

"Mẹ, vất vả rồi." Úc Uyển Ương đứng bên cạnh bàn chờ Tống Lan Anh ngồi xuống, hai tay nhận lấy chén mì, lên tiếng khuyên mẹ mình: "Kỳ thật không cần mỗi lần đều làm mì trường thọ cho con, con biết tâm ý của mẹ."

Mỗi lần Úc Uyển Ương về nhà, Tống Lan Anh nhất định sẽ cẩn thận an bài một phen, hầu như là rất chu đáo. Đồ ăn đều là những món mà cô thích ăn từ nhỏ, phòng cũng luôn thu dọn gọn gàng, sạch sẽ, để Úc Uyển Ương có ở lại cũng cảm thấy thật thoải mái.

"Cho dù là con biết rõ thì mẹ cũng phải làm." Tống Lan Anh cười cười, ngồi xuống kéo tay Úc Uyển Ương đặt trên đùi của mình vỗ nhẹ: "Con có bao giờ nhìn thấy người mẹ nào chỉ quan tâm trong lòng thôi không? Không chăm sóc cho con, mẹ làm sao có thể yên tâm được."

Úc Uyển Ương cúi đầu mím môi cười cười, Tống Lan Anh đem tóc của cô bị rơi xuống vén ra tay, hỏi: "Hôm nay mẹ thấy con giúp Hoài Đạt sắp xếp quần áo, chuyện của con đã giải quyết xong, Hoài Đạt có phải chuẩn bị về nhà hay không?"

Úc Uyển Ương giật mình, nghĩ tới ý tưởng hai người muốn có không gian riêng, ánh mắt có chút lóe ra. Cuối cùng cô cũng giương mắt, nhẹ nhàng lên tiếng: "Dạ đúng rồi, nàng ở chỗ này cũng lâu lắm rồi, có chút ngượng ngùng."

Ánh mắt Tống Lan Anh nghiền ngẫm, rất nhanh lại biến mất. Bà biết cảm tình của Úc Uyển Ương và Thư Hoài Đạt, tự nhiên cũng đoán được hai người muốn cùng nhau đón sinh nhật đầu tiên của Úc Uyển Ương, chỉ là nhất thời phấn khích, muốn trêu ghẹo Úc Uyển Ương thôi.

"Uyển Ương, con thực thích Hoài Đạt sao?" Tống Lan Anh đột nhiên hỏi, thoạt nhìn cũng không giống như muốn dò hỏi cái gì, làm cho Úc Uyển Ương cảm giác được, mẹ mình chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.

"Dạ, nàng là người rất tốt." Dù vậy, Úc Uyển Ương cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ cười khẽ một cái.

Tống Lan Anh thấy Úc Uyển Ương cố ý thu liễm lại tình cảm của cô, trong lòng có chút buồn cười. Bà cũng không tính nói cho Úc Uyển Ương biết quá sớm, mà muốn chậm rãi dùng ngôn ngữ và hành động để ám chỉ, Bà muốn con gái của mình hiểu, tình yêu của mình thì phải chính mình thẳng thắng nói ra.

"Được rồi, không nói nữa. Con mau ăn mì đi, nếu không chút nữa sẽ bị lạnh hết." Tống Lan Anh đưa đũa cho cô, thúc giục cô mau ăn.

Úc Uyển Ương sờ sờ mũi, hai tay nhận đũa, chậm rì rì ăn chén mì đã bị lạnh, vừa ăn vừa suy nghĩ. Đại khái ăn được gần nửa chén, cô đưa tay kéo kéo góc áo Tống Lan Anh, ánh mắt tràn đầy do dự.

"Ân?"

"Mẹ, sinh nhật năm nay con muốn ăn mừng với bạn bè ở bên ngoài." Úc Uyển Ương dùng khăn giấy lau miệng, khẽ nhếch khóe miệng nói ra lời trong lòng.

"Bạn của con là người nào? Không phải Thấm Phong?" Tống Lan Anh làm như thuận miệng hỏi.

"Dạ, không phải, là Hoài Đạt." Úc Uyển Ương ngẫm lại nên nói thật thì hay hơn.

Tống Lan Anh sáng tỏ cười, Úc Uyển Ương thấy như vậy biết Bà đã đồng ý, ngữ điệu nhảy nhót hẳn lên: "Con có thể đi?"

"Ăn xong rồi hãy đi, nhanh lên." Tống Lan Anh lại lần nữa vén tóc ra sau tai cho cô, xoa xoa cái ót cho cô, cười lên tiếng thúc giục.

Úc Uyển Ương nhịn không được nhếch môi cười.

Ăn xong, Úc Uyển Ương ở lại nhà Tống Lan Anh thêm một hồi, chuẩn bị rời khỏi mới gọi cho Thư Hoài Đạt.

Thư Hoài Đạt nói Úc Uyển Ương tới Thịnh Quang tìm mình, sau đó hai người sẽ cùng nhau trở về.

Trợ lý sớm đã được Thư Hoài Đạt kêu ở dưới sảnh đón Úc Uyển Ương, tuy rằng đeo kính râm, nhưng theo miêu tả của Thư Hoài Đạt, dung mạo xuất chúng như vậy chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra.

Văn phòng của Thư Hoài Đạt ở tổng bộ Thịnh Quang lớn hơn phòng ở Hoa Duệ rất nhiều, hơn nữa thiết kế, trang thiết bị xa hoa hơn rất nhiều.

Úc Uyển Ương đi vào phòng liến thấy Thư Hoài Đạt đứng ở ngày chính giữa phòng. Cô tháo kính râm xuống, nhìn Thư Hoài Đạt ở nghịch ánh sáng, gương mặt được giấu trong bóng tối, chỉ mơ hồ thấy được hai tròng mắt với khóe môi.

Nhưng mà ở góc độ này nhìn, hình như ánh sáng phảng phất là từ người Thư Hoài Đạt phát ra, vô cùng chói mắt. Loại ánh sáng này bao phủ làm cho người đối diện nhất thời cảm thấy rất là xa xôi, không thể chạm tới, mọi người có thể tận tình hưởng thụ ánh mặt trời tẩy lễ, nhưng không có cách nào chạm tới mặt trời.

Cảm giác này giống như ngày thường Thư Hoài Đạt đem lại cho người khác, vô số người đem nàng để vào mắt, nhưng lại có được bao nhiêu người được nàng để vào mắt? Không ai có thể tới gần nàng được, tựa như không thể chạm được mặt trời.

Úc Uyển Ương bị ý nghĩ của chính mình đâm một cái, trong lòng ẩn ẩn đau lên. Cô cười cười, đem ý nghĩ lung tung vứt ra khỏi đầu.

"Uyển Ương, làm sao? Cười cái gì?" Hai tay Thư Hoài Đạt vòng ra sau người, giọng nói mang theo ý cười rõ ràng, từng bước đến gần. Khi nàng đi lại có gió nhẹ hiu hiu phất qua, Úc Uyển Ương lắc đầu cười khẽ, hai tay cô ôm chặt eo nàng: "Không có gì, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy, chị giống như mặt trời..."

"Hả? Mặt trời?"

"Đúng, mặt trời." Ánh sáng ấm áp chảy xuôi trong mắt Úc Uyển Ương: "Ánh sáng xung quanh chị đều sáng như vậy, giống với sự chói mắt của mắt trời, ánh sáng ấm áp làm cho người khác nhịn không được mà tới gần. Nhưng là, mặt trời thì sờ không tới..." Ngữ khí của Úc Uyển Ương từ từ thấp xuống, sự tự ti như vậy làm cho lòng Thư Hoài Đạt phát đau.

"Em nói bậy bạ cái gì đó?" Thư Hoài Đạt cười mắng cô một câu, hai tay thả lỏng, ôm lấy Úc Uyển Ương, đem Úc Uyển Ương ôm chặt vào lòng, cho đến khi lồng ngực của hai bị ép chặt đến khó chịu, thấy hô hấp có một chút khó khăn.

Thư Hoài Đạt thấp giọng nói: "Em đã cảm nhận được chưa? Em cho là mặt trời không thể sờ, nhưng chỉ cần là em, chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm được. Huống chi, chị chưa bao giờ nghĩ mình là mặt trời,nếu có thể thì đó chỉ là mặt trời của riêng mình em, sẽ không để em sờ không tới, lại càng không thể vì nóng quá mà bỏng tay."

Thư Hoài Đạt dùng cách nói trực tiếp như vậy để thể hiện rõ lòng mình với Úc Uyển Ương, mặc kệ người khác chờ đợi nàng như thế nào, đánh giá nàng như thế nào, nhưng ở trước mặt của Úc Uyển Ương, nàng chỉ muốn là chính mình mà thôi. Không có quá nhiều lo sợ, cũng chẳng muốn là thái dương sáng chói, chỉ muốn là một người có thể đem lại ấm áp cho Úc Uyển Ương là đủ.

Chỉ là ấm áp chứ không phải đem cô đốt thành tro.

Úc Uyển Ương thoáng ngẩng đầu, thấy Thư Hoài Đạt đang rất nghiêm túc, lập tức nở nụ cười. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, đáy lòng mềm mại, không biết mình có tài đức gì hay kiếp trước đã làm chuyện tốt gì, bây giờ mới được Thư Hoài Đạt yêu thương như vậy.

"Biết rồi, em vừa mới nói đùa, chị đừng để trong lòng." Úc Uyển Ương nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng, lại thân mật ma xát má nàng: "Còn công việc thì chị cứ làm đi, em tự tham quan văn phòng của chị."

"Ân." Thư Hoài Đạt buông cô ra, giương mắt nhìn bốn phía, dặn dò nói: "Chỗ này của chị, em cứ tùy tiện xem, phòng nghỉ cũng có thể vào, nếu em mệt thì ngủ một chút đi, nhưng đừng đi xa chị quá."

"Được rồi, dong dài quá..." Úc Uyển Ương đem nàng đẩy về phía bàn làm việc, nhìn thấy nàng ngồi xuống bắt đầu làm việc, mới bắt đầu đánh giá văn phòng.

Bởi vì chỗ rất rộng, thiết kế đơn giản nhưng rất tinh xảo, phù hợp với tính cách của Thư Hoài Đạt. Úc Uyển Ương cố gắng bước đi nhẹ rất có thể, cô không muốn làm ảnh hưởng tới công việc của nàng.

Úc Uyển Ương mở cửa đi vào phòng nghỉ, không gian bên trong nhỏ hơn bên ngoài nhiều, đại khái cũng bằng với phòng của cô, trên cơ bản cái gì cần dùng đến, ở đây đều có đủ.

Úc Uyển Ương ở trong lòng có chút thầm trách Thư Hoài Đạt phung phí. Quả nhiên là người có tiền, chỗ nào cũng có quần áo hết, hơn nữa tất cả đều là hàng hiệu, đi chỗ nào cũng không cần phải thu xếp hành lý, nhà thuộc quyền sở hữu của nàng thì không ít.

Bất quá đồ dùng sinh hoạt vẫn được sắp đặt rất chỉnh tề, hiển nhiên lúc Thư Hoài Đạt vào đây nghỉ ngơi cũng chỉ tranh thủ làm công việc mà thôi, cái bàn kế bên giường vẫn còn tài liệu vẫn đang mở ra. Úc Uyển Ương cong cong khóe môi, tiến tới giúp nàng xếp gọn lại.

Cũng không biết qua bao lâu, Úc Uyển Ương đang giúp Thư Hoài Đạt phân loại lại quần áo trong tủ, lúc này cửa phòng được mở ra. Thư Hoài Đạt đi rất nhẹ nhàng và chậm chạp, muốn dùng hai tay che mắt Úc Uyển Ương, hai tay mới giơ tay đưa qua, thì nghe Úc Uyển Ương thản nhiên lên tiếng: "Chiêu này là của em đã dùng, chị bây giờ mới học, hình như muộn rồi."

Thư Hoài Đạt ngượng ngùng nhẹ nhàng ho một tiếng, bỏ tay xuống: "Uyển Ương, em đang làm gì đó?"

"Giúp chị phân loại quần áo thôi, có chút loạn. Chị luôn là như vậy, tài liệu xem xong không thu dọn, quần áo ở đây không nhiều, nhưng xếp gọn gàng, chị sẽ thuận tiện chọn lựa hơn..." Úc Uyển Ương treo cái áo cuối cùng vào tủ, đóng cửa tủ lại rồi mới quay đầu: "Chị xong rồi?"

"Xong rồi." Thư Hoài Đạt gật đầu, tiếp theo lên tiếng giải thích: "Chị rất ít phòng vào nghỉ, giống như ở nhà, phòng riêng chị không thích cho người khác vào sửa sang." Nàng với Úc Uyển Ương ở Quang Hoa uyển cũng như vậy, trước khi trở về sẽ để cho người làm dọn dẹp lại một chút, sau khi vào ở thì hai người sẽ tự phụ trách phòng riêng của mình, cơ bản không hề cho người làm đi vào.

Khóe miệng Úc Uyển Ương nhếch lên, cô ngồi xuống mép giường thở dài một hơi. Thư Hoài Đạt cũng ngồi xuống, nhìn Úc Uyển Ương đang đánh giá xung quanh, đưa tay vòng qua eo cô, giọng nói rất rõ ràng, ôn nhu như nước: "Uyển Ương, sinh nhật vui vẻ!"

Sau khi Thư Hoài Đạt cảm nhận được người trong lòng cứng lại, chậm rãi quay đầu, trong mắt Úc Uyển Ương là kinh ngạc và vui sướng làm cho Thư Hoài Đạt nhất thời không nên làm thế nào cho phải.

"Em đã nghĩ là chị không biết..." Úc Uyển Ương nỉ non nói, cô cảm thấy năm nay được ở cùng với Thư Hoài Đạt là món quà quí giá nhất rồi. Cho nên hôm nay chỉ cần ở bên cạnh với Thư Hoài Đạt như hiện tại là được rồi, không cần tổ chức cái gì.

"Em không nhớ chúng ta quen biết như thế nào sao? Chị biết rất nhiều chuyện đó nhe..." Thư Hoài Đạt tươi cười nhưng lại có một chút ngượng ngùng, nhưng so với Úc Uyển Ương kinh ngạc, nàng phản ứng nhanh hơn, nhỏ nhẹ nói: "Trước khi chúng ta quen biết, chị đã xem qua tài liệu của em. Từ sau đó, chị luôn nhớ kỹ trong lòng."

Thư Hoài Đạt giơ tay nhéo nhéo mặt Úc Uyển Ương, cười rất tươi, trong lòng không hiểu sao lại muốn làm cái gì đó ngay bây giờ. Nhưng nghĩ lại, thời gian hôm này còn dài, nàng âm thầm cố gắng đè xuống xao động trong lòng.

Úc Uyển Ương nắm tay nàng lại, đôi mắt hẹp dài nhíu lại mỉm cười, tiến lại gần hơn, nhẹ nhàng thở lên mặt Thư Hoài Đạt, câu chữ mềm nhẹ, thần sắc thân cận: "Em biết chỉ có em không thể tưởng tượng được thôi, không có chuyện gì mà chị làm không được. Bây giờ em rất muốn lập tức trở về, về nhà của chúng ta, chỉ là hai chúng ta thôi, muốn làm cái gì thì làm cái đó..."

Ý tứ ám chỉ quá rõ ràng, Thư Hoài Đạt theo bản năng rủ mí mắt xuống, làm cho Úc Uyển Ương không nhịn được mà thấp giọng cười khẽ.

Nhưng chẳng qua chỉ chớp mắt một cái, ý cười của Thư Hoài Đạt chuyển thành gian xảo, mặt gần sát Úc Uyển Ương, cằm để trên vai cô, nhẹ giọng trêu tức: "Chị không biết Uyển Ương đói bụng như vậy, xem ra hôm nay khẩu vị sẽ rất tốt, có thể sẽ ăn nhiều hơn thường ngày có phải không?"

Định trêu chọc nàng, ai ngờ bị trêu chọc lại, trong lúc nhất thời Úc Uyển Ương đỏ mặt lên, trong đầu hiện lên hình ảnh đáng xấu hổ, nhẹ tay nhéo eo của nàng: "Thư Hoài Đạt, chị thật sự..." Quá xấu rồi.

Thư Hoạt Đạt bật cười, xoa nhẹ đầu cô, ở bên tai cô nhẹ giọng: "Thời gian hôm nay còn dài, chị sẽ cho em trải qua sinh nhật không bao giờ quên. Uyển Ương, em sẽ rất thích..."

Đây chỉ là sinh nhất đầu tiên hai người cùng trải qua, sau này sẽ còn rất nhiều năm, có lẽ mỗi năm trải qua sẽ bình thản hơn rất nhiều. Nhân sinh có rất nhiều chuyện không hề biết trước được, Thư Hoài Đạt không muốn lo lắng quá nhiều, chỉ muốn cùng Úc Uyển Ương một chỗ, như vậy là đủ rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Thư tổng có chuyện muốn làm, chuẩn bị sẵn sàng ha ha ha...