EDITOR: Thư Huỳnh.
- -------------
Quả nhiên là danh gia vọng tộc, tòa nhà Thư gia so với đế hào sơn trang và Quang Hoa uyển thì càng khí thế hơn nhiều.
Đây chính là kết hợp giữa đế hào sơn trang xa hoa bậc nhất và Quang Hoa uyển kiến trúc cổ điển, khí thế nghiêm trang, làm người ta chỉ cần đứng trước cổng lớn nhìn vào, đáy lòng cũng tự dưng sinh ra kính sợ.
Bốn phía Úc Uyển Ương đều có những nam nhân mặc tây trang vây quanh, dẫn cô đi về phía trước, mắt Úc Uyển Ương sắc lạnh nhìn, không hề nói một câu nào.
Khi bước vào cửa, ngoại trừ sự sợ hãi không biết từ đầu xuất hiện còn có rất nhiều suy nghĩ đối với chỗ này.
Đây là chỗ mà Thư Hoài Đạt lớn lên, bất luận hiện tại có mang tới cho cô bao nhiêu bất an nhưng nó chứ đựng tuổi thơ và quá trình trưởng thành của Thư Hoài Đạt.
Người tự xưng là trợ lý chủ tịch dẫn cô tới thư phòng, bên cạnh bàn trà có một nam nhân đang ngồi pha trà, Ông dừng tay một lát do nghe được động tĩnh, lại nhanh chóng khôi phục lại động tác.
"Chủ tịch, Úc tiểu thư tới rồi." Trợ lý cung kính lên tiếng.
Khuôn mặt Thư Hòa Thái trầm ổn, cũng chưa từng ngẩng đẩu nhìn tới dù là một cái liếc mắt, chỉ đạm thanh nói: "Ân, xong việc rồi thì đi đi."
Trong suốt quảng đường tới đây, Úc Uyển Ương luôn tưởng tượng cảnh cô gặp mặt Thư Hòa Thái, chỉ là không nghĩ tới tình cảnh bây giờ lại hòa bình hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.
Ông pha hai chén trà, sau đó mỉm cười ngẩng đầu nhìn cô, đưa tay chỉ tới vị trí đối diện: "Tới, lại đây ngồi, trò chuyện với lão già này một chút."
Ông tươi cười tuy rằng dễ dàng làm người ta dỡ xuống sự phòng bị, nhưng vừa mới nửa cưỡng chế dẫn Úc Uyển Ương tới chỗ này, nếu không cô sẽ cho rằng hắn thật sự hòa ái như vậy. Thư Hoài Đạt tuổi còn trẻ đã làm cho người khác không thể nhận được nàng đang vui hay buồn, đây lại là người sinh và dưỡng dục nàng, thì chắc chắn sẽ không kém hơn nàng rồi.
Nếu không thể phản kháng, chỉ có thể tùy hoàn cảnh mà xử sự. Úc Uyển Ương bước tới vị trí đối diện bàn trà, ngồi xuống, sắc mặt vẫn như vậy không có bất cứ thay đổi gì, làm Thư Hòa Thái có một chút tán thưởng.
"Tiểu cô nương, không ngại lão già này gọi tên con chứ?" Thư Hòa Thái đem ly trà đưa tới trước mặt Úc Uyển Ương, tuy là câu hỏi, nhưng rõ ràng không cho cô từ chối.
Bất quá Úc Uyển Ương cũng không thèm để ý chuyện nhỏ này, cũng nhếch môi cười cười, lễ phép đưa tay tới nhận chén trà nói: "Ngài khách khí rồi, trưởng bối gọi thẳng tên vãn bối, là chuyện đương nhiên có thể."
Thư Hòa Thái gật gật đầu, cúi đầu nhấp một miếng trà, giương mắt hỏi: "Uyển Ương, nghe nói bộ phim con là diễn viên chính vừa đóng máy, đang ở giai đoạn chế tái hậu kì, khoảng cách truyền bá cũng không còn xa, đối lần bộ phim này có cảm tưởng gì không?"
Mày Úc Uyển Ương có chút chau lại, trong lúc nhất thời không hiểu rõ dụng ý Thư Hòa Thái, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nhất định không chỉ đơn thuần là nói chuyện phiếm. Nghĩ tới đây, cô khẽ cười một tiếng, đáp: "Tin tức lan truyền chắc Ngài nghe cũng không ít rồi, con cũng không nói nhiều làm gì. Mỗi một nhân vật đều có tình cảm riêng, khi hóa thân vào, nhất định phải hiểu rõ tình cảm trong đó. Chỉ có thể tận khả năng để suy đoán mình có hợp với nhân vật này hay không, sau đó có thể đón nhận mình chính là nhân vật đó hay không?"
Nói xong thì thấy Thư Hòa Thái vậy mà gật đầu khen gợi cô, lại chỉ tay ý nói cô hãy uống trà.
Mặc dù Úc Uyển Ương cũng không rõ ý của Ông, nhưng cũng có chút hoài nghi trong trà có Huyền Cơ gì đó, liền cúi đầu hớp ngụm trà.
Một cảm giác đắng chát làm lưỡi cô cũng tê luôn, khi nuốt xuống cổ họng thì lại có cảm giác ngọt thơm nhè nhẹ, thậm chí dần dần che lấp vị đắng khi nãy, khoang miệng tràn đầy vị ngọt. Thư Hòa Thái lên tiếng: "Cảm thấy rất đắng, rất khổ sở khi uống sao?"
Úc Uyển Ương đặt ly trà xuống, nhìn nó một lát mới mở miệng: "Vừa mới bắt đầu thật là rất đắng, phải rất cố gắng nuốt xuống, nhưng khi hoàn toàn nuốt xuống thì lại có cảm giác ngọt ngào..." Cô dừng lại một chút, mày không tự giác mà nhăn lại, suy nghĩ rồi nói tiếp: "Vị ngọt hoàn toàn thay thế vị đắng trước đó, sẽ cảm thấy cay đắng trước đó không tính là cái gì."
Úc Uyển Ương nói xong, nhịn không được cúi đầu nhìn ly trà, nước trà thanh thấu trong vắt, ai ngờ lại có thể làm cho người khác phải suy nghĩ sâu xa.
"Nói rất hay." Thư Hòa Thái liên tục gật đầu, tán thưởng trong mắt càng nồng đậm hơn, chỉ là đồng thời cũng có sự thâm trầm, làm Úc Uyển Ương vẫn như vậy không dám thả lỏng.
Thư Hòa Thái tựa hồ nghĩ tới cái gì, ngón tay cái và ngón trỏ thong thả vuốt ve ly trà, tươi cười hiền lành: "Từ nhỏ Hoài Đạt đã rất hiểu chuyện, rất thông minh, hầu như là không khóc nháo, cũng không làm cho ba mẹ có phiền phức gì. Có đôi khi Ta hy vọng nàng có thể giống với những đứa trẻ khác, tâm tư đơn giản một chút, hoạt bát một chút, nhưng tính tình của nàng càng ngày càng trầm lặng hơn so với tuổi của nàng, Ta cùng với mẹ của nàng luôn luôn đối với nàng rất yên tâm."
Úc Uyển Ương nghe, trước mặt hình như xuất hiện hình ảnh Thư Hoài Đạt lúc còn nhỏ, tuổi trẻ mà thành thục, cùng với bộ dáng hiện tại đè lên nhau, làm khóe môi cô tự giác giương lên.
Thư Hòa Thái dừng một chút, tiếp tục nói: "Sau khi Hoài Đạt kết hôn, vẫn là bộ dáng đó, lúc nào cũng đem công việc đặt lên vị trí đầu tiên, tuy rằng cùng với con trai của Chung gia ở chung một chỗ, cũng không hề giận hờn, không hề tức giận. Ta vốn tưởng đây chính là chứng minh của tình cảm ổn định, cũng tưởng nàng sẽ qua một đời như vậy, vì hai lão già chúng ta mà sinh một đứa cháu ngoại, bình thản trải qua cả đời như vậy."
Úc Uyển Ương giật mình khi nghe tới chỗ đó, hơi hơi cúi đầu cắn cắn môi mình, Thư Hòa Thái cũng chú ý tới điểm này.
Sinh hoạt của Thư Hoài Đạt vốn bình thản như vậy, cho dù có ly hôn với Chung Dật Minh, nàng cũng sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì.
"Nhưng thì ra, Ta đã hiểu làm bộ dáng vui vẻ của nàng..." Thư Hòa Thái cười khổ làm Úc Uyển Ương nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt của Ông vốn yên ổn thì bây giờ lại toát ra vài phần đau thương.
Úc Uyển Ương lẳng lặng mà nghe, vốn là cầm ly trà lại đặt xuống bàn lần nữa, rồi thu hồi tay đặt trước người.
Thư Hòa Thái thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Ta lần đầu tiên biết con gái của mình sẽ năm lần bảy lượt giúp một người thoát khỏi khó khăn như vậy. Cũng là lần đầu tiên biết, con gái của Ta lại vì một người mà có thể cười vui vẻ như vậy. Mà cũng là lần đầu tiên biết, nàng sẽ vì một người mà thay đổi nhiều như vậy..."
Ánh mắt của Ông nhìn Úc Uyển Ương không còn hảo cảm như vừa rồi nữa, mà rất là yên tĩnh, loại yên tĩnh này chính là báo hiệu giông bão sắp tới.
Tâm tư của Úc Uyển Ương như treo một tản đá lớn, làm cô vô cùng khó chịu, hầu như là không thở nổi, không vì cái gì khác, chỉ là có thể vì Thư Hoài Đạt mà thỏa hiệp tất cả.
Thư Hòa Thái cười cười, đem tài liệu bên cạnh đưa cho Úc Uyển Ương: "Uyển Ương, coi cái này đi."
Tay Úc Uyển Ương run rẩy, mở túi tài liệu ra. Nội dung của tài liệu sẽ có thể làm cho một nghệ sĩ trong giới giải trí vĩnh viễn không bao giờ ngẩng đầu lên được, mà tài liệu này tất cả đều có tên của cô trong đó.
"Không, chuyện này không phải là con làm, chuyện này một chút cũng không liên quan tới con!" Úc Uyển Ương kích động lên, sắc mặt nghiêm túc, nhưng trước mặt Thư Hòa Thái khí thế của cô vẫn thua kém rất nhiều.
"Ta nói con làm, thì chính là con làm." Đáy mắt Thư Hòa Thái xuất hiện sự sắc bén, nâng tay cầm ly trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn Úc Uyển Ương như nhìn con cờ trên bàn cờ của mình: "Nếu Ta cắt mọi chức vụ của Hoài Đạt, rồi đem những thứ này công bố ra ngoài, Uyển Ương, con cảm giác còn có ai có thể giúp được con?"
Mấy câu nói đó làm cho Úc Uyển Ương cảm thấy như nuốt phải hoàn liên, nửa câu cũng không nói được, một luồng khí lạnh chạy khắp người cô, lạnh tận xương tủy.
Thư Hòa Thái hoãn hoãn lại khí lực, còn nói thêm: "Vì cuộc tình này, lại làm sự cố gắng của Hoài Đạt trong những năm qua bị chôn vùi, con đành lòng sao? Ta cũng không phủ nhận nàng sẽ có năng lực gây dựng lại sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng không có bối cảnh sau lưng, cần phải bao nhiêu cố gắng bao nhiêu thời gian để có được nó, con đành lòng để nàng khổ sở bắt đầu lại từ đầu sao?"
Úc Uyển Ương sắp tài liệu lại đặt lên bàn trà, nhất thời có chút hoảng hốt, nàng lắc đầu lên tiếng: "Không có khả năng, Ngài sẽ không nhẫn tâm như vậy được, làm cho nàng trở thành hai bàn tay trắng, nàng là con gái của Ngài, hổ dữ cũng không ăn thịt con mà không phải sao?"
Thư Hoài Đạt hai bàn tay trắng, điều này sao có thể chứ? Thư Hoài Đạt là một doanh nhân thành công sao có thể rơi xuống đáy vực được chứ, nàng là người vĩ đại như vậy mà... Không, không thể...
Thư Hòa Thái nhìn Úc Uyển Ương đã không thể bình tĩnh được nữa, không lập tức nói thêm cái gì, Ông lại vì Úc Uyển Ương mà rớt thêm nước trà vào ly, ý vị thâm trường, mà giọng nói cũng tăng thêm vài phần: "Ta sẽ không nhẫn tâm như vậy, bởi vì Ta chính là ba của nàng, Ta có nhiệm vụ phải thay nàng che mưa chắn gió. Con thì sao? Con là người yêu của nàng, vậy con đã từng vì nàng làm được cái gì? Con chỉ biết tránh sau lưng của nàng! Khi có nguy hiểm, khi nàng bị ngã xuống, với tình trạng bây giờ của con, con có thể giúp được nàng cái gì! Ngay cả bản thân con còn không bảo vệ được!"
Lời Ông nói giống như búa tạ, từng cái từng cái đập xuống đầu Úc Uyển Ương, làm cho cô không thể đứng thẳng được, hai mắt đỏ bừng. Chuyện cũ từng chút từng chút hiện lên trước mặt, Thư Hoài Đạt luôn đứng ra bảo vệ cô, mọi thứ như có người cầm dao nhọn đâm thẳng vào tim cô, rồi rút ra, rồi lại đâm vào, làm cho máu me đầm đìa.
Mắt của Úc Uyển Ương bịt kín tầng hơi nước, trước đây đã cùng Thư Hoài Đạt bàn bạc nên nói cái gì khi gặp ba mẹ nàng, nhưng bây giờ một câu cô cũng không nói được.
Đúng vậy, cô có thể làm được gì cho Thư Hoài Đạt chứ? Trừ bỏ con người và trái tim, cô không thể cho nàng được cái gì hết! Xã hội bây giờ là người ăn người, không phải ai cũng đều là Thư Hòa Thái, có thể đối với Thư Hoài Đạt thủ hạ lưu tình được, nếu một lúc nào đó Thư Hoài Đạt đỡ không nỗi nữa, cô có thể giúp được cái gì?
Sau khi cuộc họp kết thúc, Thư Hoài Đạt trở về phòng làm việc của mình, thì mới biết Lê Nhu Mẫn đã gọi rất nhiều cuộc cho nàng, trong thời gian nàng đang họp với các phòng ban.
Trong lòng đột nhiên có một chút bất an, lập tức gọi cho Lê Nhu Mẫn, điện thoại được nối thông, nàng còn chưa nói gì, đã nghe mẹ mình lên tiếng trước: "Hoài Đạt, mau trở về nhà liền, tiểu cô nương đang ở cùng với con, bị ba con gọi tới nhà rồi." Sau khi nghe xong, nàng cảm thấy mọi thứ đều sụp đổ trong nháy mắt.
Nói cho cùng Lê Nhu Mẫn cũng không đành lòng, thừa dịp Thư Hòa Thái không có chú ý, lặng lẽ gọi điện báo cho Thư Hoài Đạt.
Mọi người trong công ty chưa bao giờ thấy Thư Hoài Đạt sốt ruột hỗn độn như vậy, phân phối các quản lý cũng không rõ ràng, để trợ lý tiếp tục thay nàng giải quyết những công việc còn lại, lòng nàng bây giờ chỉ đều suy nghĩ chuyện người yêu mình đang cô độc đối mặt với ba mình.
Nàng ngay cả gara cũng không kịp cho xe đậu vào, vội vàng cho xe ngừng ngay trước cửa, vừa tới cửa dì Lý thấy nàng, lên tiếng: "Hoài Đạt, con trở về..." Mới nói được một nửa, trước mặt đã không còn thân ảnh của Thư Hoài Đạt nữa.
"Oành!"
"Uyển Ương!" Cửa phòng bất ngờ bị mở ra, giọng nói của Thư Hoài Đạt đã không còn sự bình tĩnh của thường ngày nữa.
Ánh mắt nhìn Thư Hòa Thái đang ngồi, rồi chuyển qua nhìn Úc Uyển Ương, mi mắt của Úc Uyển Ương còn vương nước mắt, tình huống này vừa nhìn đã biết rồi.
Thư Hoài Đạt không có nửa phần do dự đi tới trước mặt Úc Uyển Ương, lãnh thanh hỏi Thư Hòa Thái: "Ba, ba đã nói gì với em ấy?"
Úc Uyển Ương ở phía sau giữ tay nàng lại, đem thân thể nàng chuyển qua đối mặt với mình, miễn cưỡng cười nói: "Hoài Đạt, chúng ta về nhà thôi, em muốn trở về..."
Cặp mắt xinh đẹp tràn ngập tơ máu, hốc mắt sưng đỏ, Thư Hoài Đạt nâng tay lau nước mắt cho cô. Thần tình của Thư Hoài Đạt từ trước tới nay đều là lạnh lùng giờ phút này lại lộ ra vài phần tàn khốc cùng kiên nghị, quay đầu nói với Thư Hòa Thái: "Ba, mặc kệ ba có nói gì làm gì, con đã nhận định em ấy rồi, vô luận như thế nào cũng sẽ không thay đổi."
"Hoài Đạt, không cần nói nữa, chúng ta đi thôi, về nhà được không?" Úc Uyển Ương ôm lấy Thư Hoài Đạt, đột nhiên nước mắt trút xuống như mưa, cô không muốn Thư Hoài Đạt nói tiếp nữa, không muốn Thư Hoài Đạt phải bị kẹp ở giữa.
"Để Hoài Đạt vì con vứt bỏ hết mọi thứ, con thấy an tâm sao? Dùng sự nghiệp của nàng để đổi lại sự yên ổn nhất thời sao, đây cũng không phải an bình một đời đâu."
Cô không thể để Thư Hoài Đạt vì cô mà mất hết những gì nàng vất vả mới gây dựng được, vì tình yêu của hai người mà một mình hy sinh được, không phải là không đáng, mà là cô không nỡ.
Thư Hòa Thái đứng lên, trong mắt pha lẫn nhiều tình cảm phức tạp, chỉ thản nhiên nói: "Hoài Đạt, ba biết khi quyết định một chuyện gì, con sẽ không hối hận, nhưng ít nhất con phải cho ba thấy, kết quả con đạt được phải đáng giá để con trả giá như vậy, để con không phải hối hận vì đem toàn bộ sự nghiệp để đánh đổi. Một người khi còn sống phải có tình yêu, nhưng tình yêu này của con sẽ có rất nhiều khó khăn, cũng đối mặt với nhiều sự chỉ trích..."
Thư Hoài Đạt lạnh lùng nghe Ông nói, hai tay nắm chặt thành quyền, người bên cạnh thì cúi đầu nức nở làm nàng lo lắng vô cùng. Suốt dọc đường tới đây, nàng sợ mình tới trễ sẽ làm Úc Uyển Ương bị ủy khuất, nhưng giờ phút này điều làm nàng thấy kích động chính là không biết ba nàng đã nói gì.
Khi Úc Uyển Ương một lần nữa nhẹ giọng cầu xin nàng đi về, nàng rốt cuộc cũng thu hồi mục quang nhẹ giọng đồng ý, ôm đầu vai Úc Uyển Ương mặt hướng cửa thư phòng.
Người phía sau cũng đứng ngồi không yên, Thư Hoài Đạt triệt để rời khỏi thư phòng, trước kia đi còn theo bản năng quay đầu nhìn lại một cái. Mắt hai người không hề gợn sóng nhìn thẳng nhau, Thư Hòa Thái không hề chớp mắt nhìn bóng lưng hai người rời đi, hoàn toàn không hề thấy có gì ngoài ý muốn, giống như Ông đã đoán được quá trình sẽ như vậy, và có lẽ cũng đoán được kết quả luôn rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả hôm nay không có gì để nói.