Từng Thấy Sóng Thần Nhưng Chưa Từng Thấy Nụ Cười Của Em

Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em - Chương 152: Những bông hoa trên tầng áp mái (hạ)




Bãi biển, sóng xô đến từng đợt trắng xóa, từng đợt trắng xóa lan rộng ra không gian vô tận, giống như một góc của trăng non.

Buổi chiều 3h, đây đúng là thời điểm tốt nhất để tắm nắng, trêи bờ biển đâu đâu cũng thấy người nằm ngửa hoặc nằm sấp phơi nắng, những cô gái chàng trai có làn da rám nắng, thỉnh thoảng lại thấy 2-3 chiếc dép vứt lộn xộn một chỗ, chủ của bọn nó đang bận theo đuổi những con sóng, đám trẻ con cũng không chịu yếu thế, chơi đùa với cát trêи bãi biển, bỗng sóng biển nổi lên làm đổ ập bức tường vườn hoa của bọn trẻ.

Qua Việt Tú nhấc chân bước qua lâu đài của bọn nhóc.

Bước qua cực kỳ đẹp nhưng lại làm rơi mất dép.

Hôm nay, hình như cô luôn làm mất đồ, kẹp tóc hình chiếc mũ, lần này là dép, không, kính râm cũng không thấy đâu.

Dép rơi rồi, chân cũng không nhúc nhích nổi

Cô đứng đó, đáng thương mà cầu xin Tống Du Liệt, sau này em sẽ không lừa anh nữa, sau khi cầu xin lại thề, thề cũng không có ích gì, chỉ có thể mặt dày mà nói anh dứt khoát ném em vào biển luôn cho xong.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf, FB: Kiên Quả Mama. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Để Tống Du Liệt ném cô vào biển có thể xem là một biện pháp đẹp cả đôi đường, vừa có thể xua đi những suy nghĩ lúc nãy, vừa có thể nhân cơ hội thoát khỏi chiếc quần thụng đáng ghét này, thay bằng một bộ đồ tắm một mảnh.

(đây nha mí em)

Nhưng Tống Du Liệt không hề hứng thú với lời đề nghị này của cô chút nào.

Cô tiếp tục cắn răng nói, ví dụ như cho anh đánh cô một cái, hoặc cô sẽ biểu diễn xoạc chân cho anh xem, hoặc cho anh giật tóc cô một lần.

"Giật tóc?" con người luôn giữ im lặng mở miệng

Đúng ý rồi chứ gì?

Cô nhân lúc nóng mà rèn sắt: "Đúng vậy, giật tóc, Tống Du Liệt, anh không biết là giật tóc đau biết bao đâu, tóc em không phải rất dài sao? Lúc trước khi Khiết Khiết chải đầu cho em, cũng đã khiến em đau đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, chứ đừng nói là giật tóc, đúng rồi, anh có nhớ cô thư ký của bố em không? Chỉ có cô ta đã từng giật tóc em thôi đó, anh là người thứ hai".

Tống Du Liệt xem ra thật sự muốn giật tóc cô, Qua Việt Tú lại phát cáu rồi, không phải đã nói với anh là rất đau sau? Anh sao lại vẫn tiếp tục muốn làm, không phải nói là thích cô à?

"Tống Du Liệt, anh thật sự muốn giật à?". Cô vẫn chưa chết tâm, lại hỏi một lần nữa.

"Cũng có thể không giật". Ánh mắt của Tống Du Liệt lại trở nên càn rỡ rồi.

Thôi được, thôi được.

Cô hướng đầu đến trước mặt Tống Du Liệt

Trước khi giật tóc, Tống Du Liệt nói phải có một nghi thức đếm ngược, bảo anh đếm từ ba đi anh không chịu, anh đếm từ 10 :) lúc đếm đến 5, Qua Việt Tú không kiên nhẫn quát "Nhanh một chút đi!".

"5, 4..."

"Tống Du Liệt, nếu anh giật đau em, em sẽ không tha cho anh".

"3"

"Nếu giật đau em, em chắc chắn sẽ không để ý đến anh nữa"

"2"

"Giật nhẹ nhẹ thôi được không?"

"1!"

Cô hét thất thanh, tiếng hét càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành một câu "giật xong rồi à?"

"Xong rồi"

"Vậy thôi hả?"

"Vậy thôi"

"Nhưng tại sao không đau chút nào vậy anh?"

"Không phải em bảo anh giật nhẹ chút à?"

Đúng vậy, lúc nãy cô bảo anh giật nhẹ một chút

Trong lòng không kiềm được chút vui vẻ rạo rực, đứa trẻ đến từ hòn đảo Greenland thật nghe lời, nghe lời như vậy, xứng đáng được thưởng vì đã thỏa mãn tâm lý đặc thù của một người bệnh tâm thần phân liệt.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf, FB: Kiên Quả Mama. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Cô bước về phía trước một bước.

Mặt cô áp lên lồng ngực của anh, hai tay ôm lấy eo anh

Không có ý gì cả, đây chỉ là một phần thưởng thôi.

Nước biển chậm rãi dâng lên chân họ, không ai có ý định chạy lên bờ cả, những đứa trẻ chơi trốn tìm chạy qua bọn họ, gió biển thổi tung mái tóc cô, sự chán ghét quần thụng lại dâng trào nữa rồi, chắc chắn xấu xí lắm đây.

Mưa ở Thái Bình Dương, nói đến là đến

Những giọt mưa nặng trĩu rơi từ trêи trời xuống, trong chớp mắt đã biến thành một cơn mưa tầm tã, bọn họ chạy theo đám người vào bờ.

Chỗ trú mưa này chật kín người, chỗ trú kia cũng chật ních, nhiều người quá, trong cơn mưa tầm tã, bọn họ giống những con ruồi không đầu, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ trú mưa sau một chiếc xe bán đồ ăn, không gian được tạo nên bằng hai tấm bảng ghép lại miễn cưỡng cũng chứa được hai người họ.

Vừa đứng vững, cô thở ra một hơi, tạnh mưa rồi.

Tạnh mưa rồi, áo quần của cô cũng ướt sũng rồi, trong lòng Qua Việt Tú mắng một câu, nhưng cũng cảm thấy vui vẻ, đồ bơi một mảnh gợi cảm xinh đẹp lại vẫy gọi cô.

Quần áo của cô ướt sũng rồi, chẳng lẽ Tống Du Liệt để cô mặc quần áo ướt đi chơi

Đồ bơi một mảnh có vẻ khó xin hơn hoa Hawaii, cô phải lên kế hoạch thật kỹ mới được, biển đẹp như thế, cô không mặc đồ bơi sao được?

"Tống Du Liệt, quần áo em ướt sũng rồi". Cô đáng thương nói.

"Anh biết"

Biết thì tốt, nhưng giọng Tống Du Liệt có hơi kỳ quặc, giống như buổi trưa hôm ấy, cô mặc áo sơ mi của anh chờ nước sôi, vừa quay đầu liền nhìn thấy anh đứng ở cửa phòng bếp, đứng đó không nhúc nhích, không biết sao mà trong lòng đột nhiên khẩn trương dã man, cô lắp bắp nói em đang nấu nước sôi, "anh biết", anh nói.

"Anh biết" ngày hôm đó với "anh biết" hôm nay không khác nhau lắm.

Cô ngẩng đầu, chạm vào một đôi mắt, trong lòng trở nên hoang mang, theo ánh mắt của Tống Du Liệt, cô nhìn chiếc áo t-shirt ướt đẫm của mình, nó dán chặt vào cơ thể cô, vải áo trong suốt, bộ ngực mềm mại cao ngất bị áo ngực giữ lại một nửa, một nửa hiện ra ngoài, mỗi lần hít thở đều khiến hai em nó trở nên sinh động.

Cô hoảng loạn dùng tay che lại, muốn trốn cũng không kịp, anh đã chặn lại đường đi của cô, cô muốn hét lên nhưng----

Cũng không biết đã qua bao lâu

Cô chậm rãi mở to hai mắt, lưng dựa vào xe đồ ăn, tấm bảng trêи đầu che mất nửa bầu trời, nửa còn lại là trời xanh mây trắng.

Cánh môi nóng như bị bôi ớt, cúc áo ngực bị cởi ra, anh đứng trước mặt cô, thỏa mãn, đơn thuần, giống đứa trẻ lén lút, cuối cùng cũng chọc được một lỗ thủng lớn trêи vách cửa kính nhà hàng xóm.

Cô cài áo ngực xong, không nghĩ ngợi gì mà giơ tay.

Phút cuối, lại thu tay về.

Khốn nạn, không phải nói cùng nhau đi chơi, cùng nhau đi ăn, cùng nhau phơi nắng hóng gió biển sao? Cô cũng không tốt, mới có mấy câu đã ngốc nghếch nghe theo anh

Qua Việt Tú là một cô gái xấu xa miệng nói một đằng, làm một nẻo

"Có trách thì phải trách trận mưa kia". Tống Du Liệt không hối cải hay áy náy chút nào.

Cô vốc một nắm cát dưới đất ném vào anh.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf, FB: Kiên Quả Mama. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

"Dáng vẻ ướt sũng vì mưa của cô ấy thật quyến rũ"

Còn nói nữa! Cô lại vốc một nắm cát nữa, không do dự gì mà ném vào anh.

"Qua Việt Tú"

Còn muốn nói nữa phải không? Không sao, cát nhiều lắm, hai bàn tay cô đều nắm đầy cát, lần này muốn ném vào mặt Tống Du Liệt.

"Dứt khoát khiến cô ấy tát anh một cái, như vậy thì cô ấy sẽ không còn xuất hiện trong giấc mơ của anh nữa, trách anh tại sao lại tát cô ấy, Tống Du Liệt sao anh nỡ tát em một cái chứ? Tủi thân giống như trời vừa mới sập xuống vậy. Đúng vậy, Tống Du Liệt sao lại nỡ tát Qua Việt Tú một cái chứ?". Giọng nói của anh càng ngày càng trầm.

"Lúc đó, chắc cô ấy đau lắm, yêu quý còn không đủ, sao lại...."

Âm cuối biến thành một tiếng thở dài.

Nắm cát trong tay cô từ từ rơi xuống.

Chỉ cần bước một bước, tay của anh đã chạm được vào cô, ngón tay anh nhẹ nhàng xoa vùng má bị anh tát hôm đó, giọng khàn khàn nói: "Lúc đó, chắc đau lắm".

Thật kỳ quái, hôm đó anh tát cô một cái cô còn không rơi nước mắt, nhưng lúc này cô lại rơi nước mắt.

Nhưng rơi nước mắt, cát trong tay không chào hỏi anh không có nghĩa cô tha thứ cho hành động lúc nãy của anh.

Cô không thể để anh được đắc ý, cô phải cho anh biết.

Cô hất tay anh ra nói "Em không tha thứ cho anh đâu".

Giọng cô lại mềm như bông, không được.

Chỉnh lại tư thế, cô nói từng câu từng chữ "Nghe đây, Tống Du Liệt, EM! KHÔNG! THA! THỨ! CHO! ANH! ĐÂU"

"Anh biết".

Trong phòng xông hơi, đầu cô đầy mồ hôi, anh cũng vậy.

Không để ý đến anh nhưng không ngại cùng anh đi xông hơi.

Sau khi ăn những đĩa hải sản thật lớn, tắm nắng, hóng gió biển, còn bị xối một trận mưa, rồi cãi nhau, chuyện thích hợp làm tiếp chính là tắm xông hơi, cùng lắm thì không nói chuyện thôi.

Gần một tiếng đồng hồ, cô thật sự đã không nói một câu nào với anh.

Mặc dù cô rất muốn mở miệng cảnh cáo anh không được nhìn chằm chằm cô nữa, khuôn mặt cô có gì đẹp đâu, hơn nữa, từ 4 tuổi đến 26 tuổi nhìn chưa đã à?

Nhưng không được, đã nói là không thèm để ý đến anh rồi, phải có lập trường kiên định, hơn nữa, đây có lẽ là âm mưu của Tống Du Liệt, âm mưu bắt cô phải nói chuyện với anh trước.

Càng quan sát, Qua Việt Tú càng cảm giác đây đúng là âm mưu của Tống Du Liệt

Bạn nhìn kìa, bây giờ anh ta cứ nhìn chằm chằm cô mãi, ý cười nơi khóe miệng chính là cái bẫy tạo ra cho Qua Việt Tú.

Cái bẫy đã giăng xong rồi, còn đợi cô quát anh: Không được nhìn nữa, anh đang cười nhạo em à?

Đối diện với khuôn mặt đẹp trai đang cười kia, cô chỉ hận không thể chiếm làm của riêng T.T

Thật là!

Cô quay mặt đi.

Mồ hôi liên tục nhỏ xuống, khuôn mặt bởi vì nhiệt độ cao mà đỏ bừng. Trong phòng xông hơi chỉ có hai người bọn họ, ánh mắt không nghe lời mà lén lút....

Cô lại chạm vào tầm mắt anh nhìn cô.

Cô đứng dậy, giận dữ ném chiếc khăn vào mặt anh rồi mở cửa phòng xông hơi.

Mặt trời lặn ở Thái Bình Dương giống như một giàn hoa Đồ Mi(*), cô bước chậm lại bằng với những vị khách phương xa đang đi trêи đường, vẫn chưa rời khỏi nơi này đã bắt đầu nhung nhớ rồi.

(*) Loan dùng 荼蘼花事 trong câu 开到荼蘼花事了 (Khai đáo Đồ Mi hoa sự liễu), bắt nguồn từ tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng. Theo Phật giáo, sau khi hoa Đồ Mi nở, thế giới này sẽ không còn hương thơm nữa. Ý nghĩa của Khai đáo Đồ Mi chính là hoa tàn, mọi thứ cũng kết thúc.

Cô đi phía trước, anh đi phía sau. Cô vẫn đang mặc chiếc quần thụng không động đậy gì mà vẫn phình ra, gió thổi hướng nào là phình ra hướng đó, bây giờ cô không trông mong gì vào bộ đồ bơi một mảnh nữa rồi, ai bảo trong túi cô không còn đồng bạc nào chứ

Cô quay đầu, hung dữ trừng Tống Du Liệt một cái.

Nhìn gì mà nhìn? Đi đường thì nhìn đường đi! Hơn nữa, cô gái mà anh nhìn bây giờ đã là hoa có chủ rồi đấy

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf, FB: Kiên Quả Mama. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Hoa đã có chủ! Nếu anh lại dùng ánh mắt đó nhìn cô.....cô sẽ dùng sự tùy hứng của một bệnh nhân tâm thần phân liệt đấy, giống như lời lúc đó anh nói: Cô là bệnh nhân tâm thần, còn anh không phải

Không những không phải, mà còn là một nhân vật của công chúng đó nha.

Đừng nhìn nữa Tống Du Liệt, em chỉ muốn tốt cho anh thôi

Tại sao anh không hiểu?

Sao vẫn còn nhìn thế kia?

Mỗi ánh mắt nhìn cô, lại dễ như trở bàn tay mà khiến hư vinh của một bệnh nhân tâm thần được thỏa mãn đến cực hạn.

Tống Du Liệt, nguy hiểm rồi.

Cô đi chậm lại, đến trước mặt anh

Nói: "Tống Du Liệt, cô gái mà anh đang nhìn còn chưa đến 42 giờ nữa sẽ trở về bên cạnh người đàn ông tên Cố Lan Sinh"

Anh nhíu mày

Vẫn còn cho rằng khuôn mặt đẹp trai của anh chính là chân lý à?

"Rất nhanh thôi, anh sẽ nhận được thiệp cưới có in tên của Qua Việt Tú và Cố Lan Sinh thôi".

Anh nhún vai

Anh xem lời của cô như gió thoảng bên tai phải không?

Cô càng nhấn mạnh: "Qua 1-2 năm nữa sẽ có một đứa bé vừa giống Qua Việt Tú vừa giống Cố Lan Sinh đến với thế giới này, sẽ có người nói với nó, ahhh, người này chính là cậu của con".

Không chỉ xem lời cô là gió thoảng bên tai, còn làm điệu bộ xin rửa tai lắng nghe.

Cô thật sự bị anh chọc cho tức chết mà, anh có biết là những lời này khi vừa mới bước lên máy bay, cô đã nghĩ trong đầu rồi, luôn muốn nói, nhưng nói không được, tốt quá, cuối cùng cũng đã cắn răng nói ra, trong lòng khó chịu muốn chết.

"Tống Du Liệt!". Cô xụ mặt

"Nói xong chưa?". Biểu cảm của anh rất bình tĩnh

Một người đàn ông cao lớn ôm một cô gái xinh xắn đi ngang qua họ, Tống Du Liệt nhìn cũng không thèm nhìn, tay vươn ra chặn đôi nam nữ đó lại.

Khuôn mặt của Tống Du Liệt nhìn vào cô gái trong vòng tay của người đàn ông, đôi mắt không rời khỏi cô ta, dùng giọng điệu ngả ngớn nói với cô ta "Nếu được nếm thử thì chắc cô ngọt ngào như vị ngũ cốc quả hạch ấy nhỉ". Câu đó còn dùng giọng điệu của đám lưu manh Los Angeles nói nữa chứ

Điên rồi, Tống Du Liệt điên rồi.

Không có người đàn ông nào có thể chịu được người phụ nữ của mình bị đánh giá như thế.

Hấn ta điên cuồng nhảy đến trước mặt Tống Du Liệt, nhân lúc hắn đang cân nhắc liệu trêи người Tống Du Liệt có mang theo súng không, Qua Việt Tú hoảng hốt bước lên trước xin lỗi và giải thích.

Cô nói là bởi vì lúc nãy cô cãi nhau với anh, nên anh mới nói mấy lời như thế, cô vừa nói vừa dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô gái kia, hy vọng khuôn mặt đẹp trai của Tống Du Liệt có thể phát huy tác dụng một chút.

Người đàn ông nghe theo lời khuyên của cô gái nên bỏ đi rồi.

Qua Việt Tú thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vừa mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô liền đối mặt với ánh mắt trào phúng của Tống Du Liệt: "Qua Việt Tú, thành thật mà nói, những lời vừa nãy em nói thật khiến người khác buồn nôn".

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf, FB: Kiên Quả Mama. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Buồn nôn thật sao?

"Nhưng đó là sự thật của cuộc sống!". Anh lạnh lùng nói

Lại....lại nữa!

Lần này, bị Tống Du Liệt bắt được vẫn là một người đàn ông to con, người này còn cường tráng hơn người kia nữa.

Tống Du Liệt dùng giọng điệu quan tâm hỏi người đàn ông: "Sao mặt mày đưa đám thế, có phải mẹ mày cho bố mày đội nón xanh rồi không?"

Hắn vung một quyền, cô hét thất thanh.

Trong tiếng hét của cô, Tống Du Liệt đã khéo léo tránh sau lưng hắn, ánh mắt anh dán chặt vào cô, lại khiêu khích hắn: "Xem ra tao đã đoán đúng rồi, mẹ mày đúng là đã đội nón xanh cho bố mày".

Chuyện này kết thúc khi Tống Du Liệt bị đội cảnh sát tuần tra trị an phạt 500 đô.

Cảnh sát trị an còn chưa đi xa, Tống Du Liệt lại xác định đối tượng là một tên đô con xăm trổ: "Người anh em, hình xăm ngầu nhất chẳng lẽ không phải là dòng chữ "Tôi thề, đ* vợ tôi dễ như qua đường vào buổi sáng sớm" trêи bụng mày ư?" :)

Tống Du Liệt vừa nói xong, Qua Việt Tú hận không thể dùng một cái gậy sắt đập vào đầu anh.

Bên cạnh tên đô con xăm mình còn có đồng bọn của gã, mỗi người đều hung tợn, hơn nữa nhìn mặt là biết người địa phương, cho dù đến bất cứ đâu, người không thể đắc tội nhất là dân địa phương.

Tống Du Liệt muốn gây chuyện, nhưng cô không hề muốn một chút nào, cô muốn bình an rời khỏi đây.

Tên đô con xăm mình dừng bước, quay đầu nhìn, rõ ràng, hắn không chắc lời của tên châu Á đó có phải nhắm đến mình không, cũng rất rõ ràng là Tống Du Liệt đâu có định dừng lại

Cô vọt lên, trước khi Tống Du Liệt lặp lại những lời vừa nói, cô giống như con bạch tuộc mà ôm dính lấy Tống Du Liệt.

Dáng vẻ của anh cực kỳ vui khi nhìn thấy cô lao vào lòng mình, anh rủ mắt nhìn cô.

"Tống Du Liệt, anh im miệng cho em, có nghe thấy không?". Cô nhỏ giọng cảnh cáo.

"Qua Việt Tú"

"CÁI GÌ?". Cô phẫn nộ

"Tên đó đang đi về phía chúng ta". Anh nói với cô

Cô lớn tiếng mắng chửi nhưng chỉ dám làm thế trong lòng, miệng cô thì nói "Tống Du Liệt. anh nói cực kỳ đúng, những lời em nói lúc nãy đều vô nghĩa, cực kỳ vô nghĩa, còn rất buồn nôn nữa".

Một lát sau.

Cô quay đầu, làm gì có tên đô con xăm mình nào

Cô phẫn nộ, hét lớn: "Tống Du Liệt, em thấy anh mới là người mắc bệnh tâm thần phân liệt, là anh đấy!"

"Bây giờ em mới biết hả?" Anh cười nhẹ, ôn nhu nói "Qua Việt Tú bị bệnh tâm thần phân liệt, Tống Du Liệt cũng bị bệnh tâm thần phân liệt, thế này là vừa đẹp".

Cô há hốc mồm, muốn nói gì đó

"Con nhỏ điên" anh cốc nhẹ vào đầu cô "Bác sĩ Cố kia là người bình thường, em vẫn nên buông tha anh ta thì hơn".

Nói cái gì thế hả?