Từng Thấy Sóng Thần Nhưng Chưa Từng Thấy Nụ Cười Của Em

Chương 31: Đừng chia rẽ ánh trăng




Editor: Las the leaf

Qua Việt Tú cuối cùng cũng nghe được những thứ cô muốn từ miệng Tống Du Liệt, hai người cùng nhau tiến vào thang máy.

"Qua Việt Tú, em nhớ kỹ cho tôi, tôi là giúp em, chứ không phải giúp người bạn tốt của em" anh nói vậy với cô.

Không sao cả, chỉ cần Cố Lan Sinh có thể an toàn trở về, cô lại có thể được ăn bánh bao dưa chua anh làm.

Làm điệu bộ chăm chú lắng nghe.

Tống Du Liệt ngày càng giống một thương nhân rồi, người làm ăn chỉ toàn nói về lợi ích. Anh đồng ý giúp cô, đồng thời cô cũng phải đáp ứng anh bao nhiêu là điều kiện.

"Nói đi, muốn tôi làm gì cũng được" ngữ khí rất sảng khoái của người dễ nói chuyện, trong lòng lại nghĩ-----

Có một trường hợp như thế này, ngày hôm qua bạn mượn tiền của một người bạn, nhưng đến hôm nay, bạn chỉ có thể nói với nó rằng bạn không thể trả tiền được, và khoản đầu tư thất bại của bạn cũng đang cần tiền gấp.

Cửa thang máy đóng lại.

anh đứng ở bên trái, cô đứng ở bên phải, cách nhau một khoảng. Bóng dáng hai người phản chiếu trên cửa tháng máy. Lúc đầu nhìn có vẻ hơi mơ hồ, nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy cô đang khoác áo khoác của Tống Du Liệt. Tống Du Liệt đang nói chuyện với cô.

"Được, được" cô đồng ý

Nửa năm không quậy phá, đây cũng là do cô tự nói.

Nửa năm không đi gây chuyện cũng không phải không thể, nhưng phải xem trạng thái của cô đã, nếu tâm trạng tốt, không ai chọc giận cô thì cô sẽ là một cô gái ngoan ngoãn, hiền lành.

Tiếp tục nhìn cửa thang máy, nhìn kỹ một chút, Qua Việt Tú phát hiện áo khoác của Tống Du Liệt đang ở trên người cô, vạt áo dài đến đầu gối.

Điều này có nghĩa là gì?

Thở ngắn than dài, điều này có nghĩa, quả mâm xôi ngọt ngào của cô từ một ngọn cỏ chỉ cao 10mm trở thành một cây trưởng thành đón gió, che trời.

Bây giờ Tống Du Liệt là người đàn ông cao lớn, trẻ tuổi khiến các cô gái mơ ước được chạm tay vào cơ bụng của anh, dùng ngón tay vẽ lại từng tấc da thịt tinh tế. Điều này làm Qua Việt Tú hơi buồn, nhưng nhìn thấy chiếc giày cao gót của cô trong tay Tống Du Liệt, cô quyết định không giận dỗi nữa.

Giày cao gót trên tay Tống Du Liệt nhìn khá vừa mắt. Không vừa mắt chính là chiếc tất đen trên chân cô, tất là của Tống Du Liệt, cô bị trật chân nên không mang được giày cao gót, thế là cô bắt Tống Du Liệt cởi tất ra cho cô mang.

Áo khoác màu xám đậm kiểu nam đi cùng với tất đen, chẳng thời trang gì cả.

"Qua Việt Tú."

Cuống quít thu hồi suy nghĩ, miệng trả lời: "đang nghe mà, đang nghe mà"

"Tôi vừa nói gì?"

Anh vừa nói cái gì hả? Cô đúng là có nghe nhưng không tập trung suy nghĩ, tập trung tinh thần, Tống Du Liệt mới nói cái gì?

Nói cái gì...

Hoàn hồn, trong miệng kêu to "Không được!"

Miệng la còn chưa đủ, chân nhón lên nắm lấy cổ áo của anh "Anh đừng nằm mơ!"

Nghe kìa, thằng nhóc lúc trước bị cô "kêu thì đến đuổi thì đi" bây giờ đang nói gì với cô kìa.

"Cháu trai của Marian sắp kết hôn, Marian sẽ về quê một chuyến, Marian đi rồi, trong nhà không ai quét tước, dọn dẹp, không ai nấu cơm, ủi quần áo, dọn dẹp hoa viên. Tuần tới, tôi hy vọng em có thể đảm nhận nhiệm vụ của Marian"

Hy vọng em có thể đảm nhận nhiệm vụ của Marian nói thì dễ nghe, thật ra là hầu hạ anh ta!

Làm người hầu cho anh ta, Tống Du Liệt đây là muốn chọc cho cô tức chết! Cô mà tức chết thì anh ta có thể quang minh chính đại mà thay thế thân phận thừa kế của cô.

"Tống Du Liệt, anh lặp lại một lần nữa!" mắt tức giận trợn lên.

"Đúng rồi, Marian là người làm của tôi, là người Zimbabwe" Tống Du Liệt nói.

Giọng nói dễ nghe chỉ thuộc riêng về người thanh niên thật dễ dàng khiến người khác mê đắm nhưng nội dung của nó thì làm người khác phát điên.

Căm tức nhìn gương mặt gần ngay trước mắt kia.

Đôi mắt yên tĩnh, con ngươi đen như mực, tựa hồ như giây tiếp theo bão tố sẽ ập đến, lại phảng phất như giây tiếp theo sẽ nghênh đón tháng năm bình yên.

Cô suy sụp buông tay ra.

Đây là phương thức của riêng Tống Du Liệt để đòi lại những sỉ nhục năm xưa mà cô gây ra cho anh ta.

Mũi chân nhón lên hơi run run, thật vất vả mới đứng vững, cô không để cho bản thân mình lảo đảo, tay vịn vào tường thang máy, lui về phía sau vài bước, lưng dựa vào tường thang máy.

Hiện tại bọn họ đang ở tầng 25

25, 24, 23.

Ánh mắt không ngừng tập trung vào con số đang thay đổi kia, miệng nói: "Tống Du Liệt, quên đi"

Thang máy cũng chỉ có giọng nói của cô, nghe có vẻ bất lực.

"Tống Du Liệt, để tôi nấu cơm, ủi quần áo, dọn dẹp nhà cửa, quên đi"

19, 18

Khi con số trong thang máy biến thành 17, Qua Việt Tú nghe chính mình nói "Cũng không phải không thể, nhưng nhiều nhất chỉ có thể là ba ngày."

Ba ngày cũng đủ để cô quậy nhà anh đến long trời lở đất, trước tiên cô sẽ phá hư công tắc nguồn điện, sau đó sẽ lấp kín bồn cầu tự hoại; tiện đà cắt đứt nguồn nước; sàn nhà phòng bếp toàn là cà chua hỏng.

Ý tưởng này không tồi.

Giọng nói sung sướng hơn nhiều: "nhiều nhất chỉ có thể là ba ngày, được không?"

"Đợi lát nữa tôi gọi điện báo cho Marian, nghe được tin kỳ nghỉ từ một tuần nâng lên thành 10 ngày chắc bà ấy vui lắm"

"Ý gì?" trong lòng cảm giác toang toang

"Mười ngày"

ĐM!

"Tống Du Liệt, người đầu óc khùng khùng điên điên hình như là anh á!"

"Hai tuần" giọng nói tràn đầy ngữ khí sẵn sàng cò kè mặc cả.

"Tống...... Tống Du Liệt." ngữ khí ngập tràn tức giận nhưng khi chạm đến ánh mắt anh ta thì giọng dịu xuống, cuối cùng,...cuối cùng cô lại nói: được...vậy thì hai tuần.

Qua Việt Tú bị chính lời nói của mình làm cho khiếp sợ, ngơ ngác nhìn Tống Du Liệt, nhìn ý cười nhàn nhạt đọng nơi khóe miệng của anh, quả mâm xôi của cô cười như vậy làm cho lòng cô hơi rung động, trong lòng nghĩ như thế.

Ý tưởng này giống như Qua Việt Tú tự cho mình một cái tát.

Dời ánh mắt đi.

Hai tuần và không quậy phá hai năm cũng không khác nhau, chỉ cần cô muốn, đều có thể giũ bỏ nó sạch sẽ. Quyết định như vậy đi, Qua Việt Tú cũng không thèm để ý đến Tống Du Liệt

Cửa thang máy mở ra, một người đàn ông da trắng mặc áo tối màu đứng trước cửa thang máy, người đàn ông da trắng tay đang cầm chiếc túi mà Qua Việt Tú đã đánh rơi.

Tốt quá rồi! Lúc nãy cô còn đang không biết làm thế nào để lấy lại túi về. Trong túi có hộ chiếu, thẻ, bằng lái xe, và chứng minh nhân dân, thẻ chức vụ công tác.

Tay của Tống Du Liệt còn nhanh hơn.

Qua Việt Tú trơ mắt nhìn Tống Du Liệt đem các giấy tờ chứng minh thân phận của cô giao lại cho người đàn ông da trắng.

Còn lại mấy thứ trong túi đưa lại cho cô.

Bị động tiếp nhận.

Người đàn ông da trắng đưa qua một chiếc hộp. Trong hộp là một đôi sneaker của nữ. Tống Du Liệt ném đôi sneaker đến trước mặt cô. Quả mâm xôi ngọt ngào của cô chẳng có chút ga lăng nào cả, sau này sao có thể khiến phụ nữ vui, trong lòng cô lại lải nhải, chân không nhàn rỗi.

Giày thật sự vừa chân.

Ba người cùng đi hướng bãi đỗ xe, ở chỗ ngã ba, người đàn ông da trắng rẽ trái, Qua Việt Tú cùng Tống Du Liệt rẽ phải, cô bừng tỉnh liền kéo kéo Tống Du Liệt. chỉ vào người đàn ông da trắng, Qua Việt Tú nói: "hộ chiếu, chứng minh chức vụ công tác của tôi đều ở trong tay người kia"

Không có phản ứng.

Giậm chân: ""Tống Du Liệt! Anh còn không mau đuổi theo!"

"Đừng lo, hai tuần sau sẽ lại về tay em nguyên vẹn" Tống Du Liệt nhẹ giọng mà ném qua một câu.

Bóng dáng của người đàn ông da trắng biến mất chỗ rẽ, Qua Việt Tú bị động đi theo phía sau Tống Du Liệt, cúi đầu nhìn tay mình bị anh ta nắm, hậu tri hậu giác giãy tay ra. Không thành công.

"Tống Du Liệt, anh cảm thấy tôi sẽ quỵt nợ sao?" cô thở phì phì nói với cái ót của Tống Du Liệt.

Đến bãi đỗ xe, Qua Việt Tú còn đang càu nhàu. Tống Du Liệt mở cửa ghế phụ ra, khom lưng tiến vào.

Chiếc xe rời khỏi bãi đỗ xe, dưới sự nhắc nhở của Tống Du Liệt, cô mới không tình không nguyện thắt đai an toàn vào. Cô xem mấy lời nhắc nhở đó như không khí.

Đơn giản, Qua Việt Tú ngậm miệng lại.

Hộ chiếu, chứng minh, thẻ chức vụ công tác chỉ có thể chờ Cố Lan Sinh an toàn thoát hiểm rồi mới nghĩ cách lấy về.

Cô và Tống Du Liệt đã lâu không gặp, cũng không biết hiện tại chất lượng sinh hoạt có thay đổi không, cũng đã làm đến chức CEO chấp hành của SN Energy mà.

Nhìn xung quanh chiếc xe, thùng xe thiết kế giống với xe đều thấp, thấp bằng các xe mà những người thu nhập bình thường có thể mua trên đường.

Ồ, hình như đây là chiếc xe mà những người có thu nhập bình thường hay mua.

"Không phải anh nói lương một năm có thể đạt được 100 vạn sao?" Qua Việt Tú nhướng mày hỏi

Năm ngoái, bên ngoài đều nói Tống Du Liệt vừa được vào danh sách những người có thu nhập hơn một trăm vạn một năm. Ở công cộng, quả mâm xôi ngọt ngào của cô cứ nói đi nói lại mấy lời này.

Trong lòng cười nhạo, ngữ khí lại mang theo sự quan tâm "Tại sao lại không đổi một chiếc xe tính năng tốt hơn?"

Hiện tại, hình như thế giới của Tống Du Liệt chỉ tập trung vào lái xe

"Hay là..." cười ha ha "Dự định tiết kiệm tiền cưới cháu dâu?"

Không trả lời.

Đúng rồi, Tống Du Liệt vẫn chưa từng tới Bắc Kinh.

"Tôi ở Bắc Kinh có quen một người, người này nói rằng kết hôn có thể gọi là cưới cháu dâu, tôi nghĩ cách nói này rất dễ thương" cô nói

Vẫn không có phản ứng.

Thật nhàm chán, Qua Việt Tú mở ngăn kéo xe ra, trừ những thứ đồ dùng hàng ngày thì chẳng có gì, giấy vệ sinh, bàn chải, kem đánh răng, thuốc nâng cao tinh thần, mấy bình nước, soda, bánh quy.

Ánh mắt dừng lại ở thuốc nâng cao tinh thần, cách đây không lâu, Tống Du Liệt có nói ở hành lang rằng "tôi đã quá mệt mỏi cái văn phòng đó rồi"

Đóng ngăn kéo lại.

Cơ thể ngã ra sau ghế, mắt xuất thần nhìn bàn tay đang cầm lái.

Đôi tay đó đã từng như mũi tên nhọn thoát cung mà chỉ vào cô như thể cô là mãnh thú, đôi tay đó đã từng đẩy cô ngã vào bể bơi, mặc dù biết là cô không biết bơi; kỳ quái hơn là, đôi tay này cũng sẽ lau nước mắt đọng trên khóe mắt cô những lúc cô bất lực nhất, sợ hãi nhất, càng kỳ quái hơn là chính đôi tay này còn...làm chao đảo cơ thể cô đến long trời lở đất trong bóng đêm thâm trầm.

Trên thế giới này, có duyên phận, cũng có nghiệt duyên.

Nhắm mắt lại.

Suy nghĩ hỗn độn

Tiếng chuông di động chợt vang lên xua tan cơn buồn ngủ, nhưng Qua Việt Tú lười mở mắt, dù sao, Tống Du Liệt cũng không để ý tới cô.

Di động không được bắt máy, nhưng thật ra là được vặn nhỏ âm lượng, có lẽ người được gọi đang cân nhắc có nên bắt máy hay không.

Cuối cùng vẫn bắt máy. Giọng nói bắt máy được ép xuống rất thấp, câu đầu tiên là "Đang lái xe." tiếp theo là "ừm", "được" v.v

Thời gian trò chuyện ước chừng khoảng 5p, cuối cùng người bên này nhàn nhạt nói "tôi không sao, hẹn gặp lại, ngủ ngon" cúp máy. Câu "ngủ ngon" kia ngữ khí ôn nhu, lông mi run lên, ánh đèn từ bên ngoài cửa sổ tràn vào bên trong.

Nghiêng người, đưa lưng về phía ghế điều khiển, điều chỉnh ổn thỏa xong bỗng nhiên phát ra âm thanh "ọc ọc" làm Qua Việt Tú cảm thấy mất mặt.

Tống Du Liệt sẽ hoài nghi cô giả vờ ngủ để nghe lén anh ta với chuyện với người con gái kia.

Dựa vào giọng nói ôn nhu của Tống Du Liệt, 9/10 người đầu kia là một cô gái. Có lẽ scandal của hai người tuyệt đối không phải là tin đồn vô căn cứ.

Có lẽ qua 2 năm nữa, có có thể nhận được tin tức tốt từ Tống Du Liệt, như vậy cũng tốt, đến lúc đó có không cần phải mang cảm giác tội lỗi nữa.

Xe ngừng lại.

Qua Việt Tú mở to mắt.

Xe dừng lại trước cửa hàng tiện lợi, giữ chặt Tống Du Liệt chuẩn bị xuống xe, nhìn thoáng qua màn đêm đen đặc, nói "Làm gì vậy?"

Gỡ tay cô ra, mở cửa xe, Tống Du Liệt đi vào cửa hàng tiện lợi. Ra khỏi cửa hàng, trong tay Tống Du Liệt có một túi mua hàng, anh dừng lại trước máy bán sữa tự động trước cửa hàng.

Chỉ mấy giây trôi qua thôi, tinh thần Qua Việt Tú hơi hoảng hốt.

Hoảng hốt tựa hồ như cô ở ngày tháng năm nào đó, dưới sắc trời cũng rất kỳ quái, cô mua cacao nóng từ máy bán hàng tự động, vừa uống cacao vừa ngắm cực quang. Trong một căn phòng ngũ sắc, cô đang vui đùa ầm ĩ với một người, thân thể của cô linh động như một con cá, đầu dựa vào mép tường, tóc dài trải trên sàn, cơ thể hơi bị ép sang hướng khác, vì thế cô đổ màu xanh lên tường, trần nhà đong đưa, cứ lắc qua lắc lại, bắt đầu giống một con thuyền lắc qua lắc lại, dần dần gió nổi lên, con thuyền gặp gió lốc, càng lắc lư dữ dội, dữ dội đến độ mồ hôi và nước mắt đều chảy ra, qua làn nước mắt, cô thấy một người, người kia chặn tầm mắt của cô, cô nấp dưới thân người đó, khóc thút thít, sợ hãi: "Đừng sợ, chuyện gì cũng chưa xảy ra" người kia thì thầm bên tai cô, mồ hôi trên trán anh ta chảy xuống tóc mai của cô.

Còi ô tô vang lên, che lỗ tai lại, cơ thể cô co lại, nhắm chặt đôi mắt, trong miệng lẩm bẩm, lẩm bẩm gì thì cô cũng không rõ. Nhưng lúc này, lẩm bẩm cũng không giúp được cô, đai an toàn tựa hồ như dây thừng đòi mạng, tay run rẩy sờ soạng, sờ soạng,...

Từ nơi xa xôi truyền đến tiếng vang. "Phanh" một tiếng, mắt đột nhiên mở to, gương mặt kia gần trong gang tấc, nhìn gương mặt kia, mồ hôi đã ướt sũng sau lưng áo

"Qua..."

Không để anh gọi xong tên, cô giật lấy túi mua hàng, miệng lớn tiếng nói: "Sao chậm như vậy, tôi sắp chết đói rồi"

Nhai bánh mì, uống sữa, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nếu lúc này có một chút âm nhạc càng tốt. Nói là làm, cô mở nhạc.

Xe dừng lại ở nơi tương đối...hoang vu.

Mặc dù nói này cách tòa nhà làm việc của Tống Du Liệt khoảng 40 phút lái xe, nhưng nhìn quanh không thấy dân cư, chỗ này nằm ở lưng chừng núi.

Hai cây cao một trái một phải, tạo thành một cánh cổng tự nhiên khiến Qua Việt Tú nhìn hơi quen mắt, nếu cô nhớ không lầm, hình như cô đã đến đây rồi.

Thôi được, cô đã đến đây rồi.

Xoa xoa mặt, trong lòng Qua Việt Tú rất bực Tống Du Liệt tại sao lại đưa cô đến đây. Lần trước cô đến đây, một buổi tối thôi đã bị muỗi cắn mấy cái, muỗi ở lục địa này quả thật là quỷ hút máu. Còn có, buổi tối đó...cô còn uống rượu, một ly không đủ liền uống cả bình.

Trong lòng cười khổ, khi đó cô làm gì muốn học người bình thường mượn rượu giải sầu, phải biết rằng cồn không "chăm sóc đặc biệt" cho một người bệnh nhân tâm thần.

Từ dưới tàng cây, hình dáng của ngôi nhà nằm giữa núi càng trở nên rõ ràng. Lần trước đến cũng chỉ là bán thành phẩm, bậc thang chưa sửa, tường cũng chưa xây xong.

Hiện tại bậc thang đã sửa xong, tường cũng xây xong, hoa viên cũng có.

Kết cấu nhà mang đậm chất "Nam Phi", đơn giản thực dụng, sân dùng để trồng hoa trồng rau, nuôi động vật, còn có một khoảng trống để trẻ con treo giá bóng rổ.

Tới đâu hay tới đó.

Hiện tại, có thể thảo luận vấn đề quan trọng rồi chứ?

Bước chân nhanh chóng đuổi theo Tống Du Liệt, cùng anh sóng vai, nói: "Tống Du Liệt...chuyện của Cố Lan Sinh..."

Lời nói bị ánh mắt đối diện chặn lại.