Từng Thấy Sóng Thần Nhưng Chưa Từng Thấy Nụ Cười Của Em

Chương 49: Kẹo ngọt vị đắng




Editor: Las the leaf



Qua Việt Tú xoa xoa bả vai tê dại, đi theo phía sau Tống Du Liệt tiến vào phòng ăn.

Vài phút tiếp theo đối với cô rất quan trọng.

Duy trì cách Tống Du Liệt một bước, khoanh tay đứng bên trái bàn ăn.

Tống Du Liệt uống nước xong, nhưng tay vẫn không chạm vào dao nĩa, mắt nhàn nhạt nhìn cô một cái, lông mày hơi nhíu lại.

Sao còn chưa ăn đi? Tại sao lại còn nhíu mày? Có phải không tin tưởng kỹ thuật nấu nướng của cô không? Thật ra, chính Qua Việt Tú cũng không tin tưởng bản thân.

Như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Cuối cùng, Tống Du Liệt cũng bắt đầu, đặt một miếng bắp vào đĩa, cắt thành bốn phần, rất nhanh chỉ còn lại lõi bắp.

Mùi vị có lẽ cũng ổn, Qua Việt Tú nghĩ thầm.

Thật ra, làm bữa sáng cũng không phải việc gì khó, chờ cô rời khỏi nơi này, nhất định sẽ trổ tài cho Cố Lan Sinh xem, nghĩ thôi Qua Việt Tú đã hy vọng hai tuần tới trôi qua thật nhanh, cô rất muốn Cố Lan Sinh phải lau mắt kính mà nhìn cô

Cái ho nhẹ kéo Qua Việt Tú đang chìm trong suy nghĩ về.

Lúc này sao cô có thể xao nhãng được thế?

Phục hồi tinh thần, măng tây được xếp thành hình kim tự tháp đã mất phần đầu rồi, nó đi đâu mất rồi? Tất nhiên là bị Tống Du Liệt ăn rồi.

Nhưng cũng không biết hương vị thế nào.

Marian nói, bữa sáng khó xử lý nhất là món măng tây, bởi vì phải tự tay làm sốt để rưới lên măng tây, sốt sẽ quyết định vị của nó.

Qua Việt Tú hiện tại không muốn hồi tưởng lại quá trình làm sốt, trong lòng cô loáng thoáng cảm giác được quá trình chế biến có vấn đề.

Không dám nhìn Tống Du Liệt, cô cẩn thận hỏi: vị măng tây...

"Qua Việt Tú."

"Có" thẳng lưng theo phản xạ

"Em muốn đứng mãi ở đó sao?" Tống Du Liệt đặt dao nĩa xuống.

Bởi vì quá chú ý đến mùi vị của bữa sáng, cô đã quên hết quy định rồi.

Marian nói, khi cậu chủ dùng cơm, tránh đến nhà bếp, nhưng không thể tùy tiện đi ra, bởi vì có khả năng cậu chủ sẽ cần cô.

Lúc này cô nên ra khỏi phòng bếp, nhưng trước khi đi cô phải biết rõ một việc.

Căng da đầu hỏi: "vị măng tây ăn được không?"

Một lát sau.

"Ừm"

Câu trả lời ngắn ngủi này khiến tảng đá trong lòng Qua Việt Tú rơi xuống, muốn quay người rời đi, Tống Du Liệt lại gọi cô lại.

"Cởi cái đó ra." Tống Du Liệt nói với cô.

Ngây người một lúc, bất giác biết được cái đó trong miệng Tống Du Liệt là gì, anh muốn cô cởi tạp dề ra.

Marian lúc nấu cơm cũng mặc tạp dề, tạp dề có thể khiến cô nhập vai Marian, nếu không, bệnh kiêu ngạo của cô tái phát, chắc chắn mọi thứ sẽ thất bại trong gang tấc.

Qua Việt Tú không muốn trở lại phòng tạm giam một chút nào.

Há miệng, muốn nói gì đó thì giọng nói lớn của Marian chui vào tai cô: Cậu chủ muốn cô làm cái gì thì phải làm cái đó"

Thôi được.

"Qua Việt Tú, còn chờ cái gì?" giọng nói của Tống Du Liệt mang theo nhàn nhạt thiếu kiên nhẫn.

Tống Du Liệt bày ra bộ dáng muốn cô lập tức cởi tạp dề ra.

"Phải chờ đến khi vào nhà bếp mới cởi được" Thấp giọng nói một câu.

"Tại sao phải về nhà bếp mới cởi?" Tống Du Liệt một lần nữa cầm lấy dao nĩa.

Dao nĩa hướng về đĩa măng tây, cũng không thèm liếc cô một cái.

Tình cảnh này, giống như đã từng trải qua.

Chẳng qua người dùng bữa sáng đã đổi chỗ với người đang đứng ở bàn ăn. Có một đoạn thời gian, lúc ăn cơm cô thích nghe Tống Du Liệt đọc thơ bằng tiếng Na Uy, lúc đó cô thật sự không có khẩu vị, nguyên nhân là vì dì nhỏ.

Nếu không phải hiện tại, có xíu chút nữa đã quên những chuyện xưa cũ đó.

Xem ra, có người không muốn để cô quên những chuyện này, không những không cho quên mà bắt phải nhớ lại.

Không, không, đây là sự quan tâm của người giám hộ đối với người được giám hộ.

Cũng chẳng sao, anh muốn cô cởi tạp dề thì cởi tạp dề thôi.

Tạp dề vắt trên khuỷu tay, cung kính: thong thả ăn ạ.

Qua Việt Tú trở lại nhà bếp.

Cửa sổ gần nhà bếp có đặt một chiếc sofa cho một người ngồi. Đây là chỗ ngồi cố định của Marian khi Tống Du Liệt dùng cơm, từ hướng bắc của vị trí này có thể nhìn thấy hoa viên.

Vừa có thể nhìn hoa nở trong hoa viên vừa chờ chủ nhân sai bảo.

Ngồi trên sofa gần 20p mà Qua Việt Tú không nghe thấy Tống Du Liệt gọi cô.

8h30, theo như sổ ghi chép của Marian, Tống Du Liệt hẳn là đã dùng xong bữa sáng.

Quả nhiên, trên bàn ăn không còn một bóng người.

Nhìn trên bàn ăn không còn chén dĩa nào cả, Qua Việt Tú hơi đắc ý; việc này có thể dùng chiến trận thắng lợi để hình dung không? Tống Du Liệt đã ăn sạch đồ ăn sáng cô làm.

Qua Việt Tú trở lại phòng bếp, lúc trước vẫn còn dư lại một ít, cô vẫn chưa ăn thử bữa sáng mình làm, có lẽ thêm bánh mì nữa thì mùi vị càng ngon.

Nhưng trên thực tế --

Mới thử một miếng đã khiến Qua Việt Tú sặc đến nỗi xém rơi nước mắt.

Uống nửa ly nữa mới bình tĩnh lại. Không thể nào, cô tận mắt nhìn thấy Tống Du Liệt ăn măng tây, lông mày cũng không nhíu lại

Chưa từ bỏ ý định, Qua Việt Tú lại dùng bánh mì chấm một chút nước sốt.

Lại uống sạch nửa ly nước.

Mùi vị của sốt khiến cô không phân biệt được là do bỏ quá nhiều ớt hay quá nhiều muối, hoặc có khả năng bỏ nhầm những thứ khác nữa.

Có lẽ lạp xưởng Ba Lan sẽ ổn hơn, Qua Việt Tú bỏ một cục lạp xưởng vào miệng, lần này, cô có thể xác định là bỏ nhiều muối, bắp thì hấp nửa sống nửa chín, thứ duy nhất có thể ăn được là trứng chiên.

Muốn nấu một bữa sáng thật sự rất khó, không, là siêu khó.

Nếu cô buổi sáng mà phải ăn loại thức ăn này, cô sẽ lập tức cho đầu bếp cuốn gói chạy lấy người, trước khi cuốn gói phải mắng một trận cho đã.

Như quả bóng cao su xẹp lép, cô đặt mông ngồi xuống sofa, cảm giác mệt mỏi vô cùng, đầu gác trên cửa sổ xem từng khóm hoa trong hoa viên nở rộ.

Gió liu riu thổi qua cùng với hương hoa khẽ khàng ru cô vào giấc ngủ

Trong lúc mơ mơ màng màng, có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi lại bên tai, cùng với tiếng va chạm rất nhỏ của chén dĩa.

Tiếng động cơ đánh thức Qua Việt Tú.

Ngoài cửa sổ, mặt trời ngày càng lên cao.

Có một người mặc áo sơ mi sáng màu đứng dưới ánh mặt trời, tường của hoa viên đã che mất một nửa thân ảnh của anh ta, người này có một bên sườn mặt rất đẹp, lúc này nếu cô là một nhà thơ, cô bằng lòng dùng những từ ngữ tốt đẹp nhất để tán thưởng hoa tươi nở rộ trong hoa viên và con người mỹ lệ bên ngoài bức tường kia.

Nhan sắc tuyệt trần kia trong khoảnh khắc khiến cô lại rơi vào trong mộng.

Bàn tay chống lên cửa sổ, chân đạp lên sofa, đầu ló ra khỏi cửa sổ-------

Cùng lúc, người đứng ngoài bức tường kia cũng ngoảnh mặt qua.

Thấy rõ gương mặt kia, xuất phát từ bản năng, cô lấy tay che mặt mình.

Lảo đảo một cái, cổ chân truyền đến đau nhức khiến Qua Việt Tú hiểu ra: đây không phải đang nằm mơ.

Đáng chết.

Tống Du Liệt, cái tên đáng chết này, làm gì mà chạy ra ngoài tường hoa viên vậy? Chỉ tại hương hoa quá thơm, làm cô tưởng vẫn ở trong mơ, cho rằng sau một phen làm bộ làm tịch ỡm ờ sẽ có được chút duyên gì đó với anh trai bên ngoài bức tường

Ai biết đó là Tống Du Liệt, mà cũng chỉ có Tống Du Liệt thôi, thực tế thì Qua Việt Tú chưa gặp qua ai đẹp hơn Tống Du Liệt, cho dù là các cậu nhóc hay đàn ông.

Hiện tại, cảnh trước mắt có thể áp dụng câu nói nổi tiếng của người Đài Loan: Tổn thọ mất!

Tiếng đề xe motor vang lên lần hai, so với lúc đầu còn lớn hơn mấy dexiben, thật kiêu ngạo.

Ồn muốn chết!

Không biết Tống Du Liệt có nhìn thấy cô không? Có lẽ là có, khuôn mặt của người phụ nữ bên cửa sổ tràn đầy dục vọng

Bỏ tay khỏi mặt, nhớ tới chân còn đạp lên sofa, nhanh chóng nhảy xuống.

Động cơ xe máy nhanh chóng đi xa

Cũng không biết xuất phát từ dây thần kinh nào, Qua Việt Tú lại thẳng người lên.

Đạp chân lên sofa, tầm mắt lướt qua bức tường của hoa viên.

Căn nhà tọa lạc ở dải đất cao, gắn liền với đường quốc lộ là một bình nguyên đỏ lớn, người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi sáng màu lái một chiếc xe máy màu đỏ đi từ điểm cao nhất của bình nguyên xuống.

Ống bô thải ra rất nhiều khói, giống như một cơn lốc xoáy tầng mây lượn lờ, kiêu ngạo vô cùng.

Đi nhanh như vậy, không sợ té lăn trên mặt đất, biến thành một đống bùn đỏ à?

Nhìn cơn lốc màu đỏ đi xa dần, cũng không biết tại sao, hốc mắt nhói nhói, nếu Hạ Yên nhìn Tống Du Liệt của hiện tại, chắc là trong lòng vui lắm. Một đứa trẻ đến từ đảo Greenland, cũng có những sở thích giống đám bạn cùng lứa, theo đuổi tốc độ, độ xe máy thành màu gai góc, nhưng tiếc là hiện tại không có cô nàng váy ngắn củn cỡn.

Xe máy của Tống Du Liệt chạy về hướng vườn bách thú hoang dã.

Marian nói, thứ bảy, sau khi cậu chủ dùng xong bữa sáng sẽ đi đến vườn bách thú hoang dã gần đây, ở đó có ngựa vằn và đà điểu cậu chủ nhận nuôi.

Qua Việt Tú nhớ mình cũng có nhận nuôi một con đà điểu ở Los Angeles, lúc ấy cô còn hăng hái đặt tên cho nó, nó tên là...tên là....

Lát sau, Qua Việt Tú từ bỏ suy nghĩ tên của đà điểu, đến nó giống gì cô cũng lười nghĩ. Tuổi càng ngày càng lớn, ký ức của cô cũng càng ngày càng thích lười biếng.

Chút nữa thì quên, cô còn chưa dọn dẹp bàn ăn.

Quay đầu lại, tình trạng trước mắt xíu chút nữa làm Qua Việt Tú dụi mắt.

Nhìn nhìn, cô còn tưởng rằng Marian đã quay về.

Bàn ăn lộn xộn lúc trước bây giờ đã ngay ngắn, trật tự, thùng rác được rửa sạch, sàn nhà cũng vậy.

Qua Việt Tú đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Tiếng xe motor vang lên lần nữa khi Qua Việt Tú đang quét dọn phòng khách.

Theo <Hướng dẫn của Marian>: cậu chủ sẽ trở lại từ vườn bách thú hoang dã khoảng 9h30, 9h55, xe của cậu chủ sẽ dừng bên ngoài, đúng 10h, cậu chủ sẽ ngồi xe rời đi.

Hướng dẫn ghi chép lại cũng chuẩn ghê, hiện tại đúng 9h30.

Nghĩ một chút, đi đến hành lang, vì chuyện bữa sáng mà trong lòng Qua Việt Tú hơi băn khoăn.

Khi bóng Tống Du Liệt xuất hiện, Qua Việt Tú nặn ra một nụ cười.

Cô thì cười, anh lại nhíu mày.

Đúng rồi, cô hiện tại đang mặc tạp dề, Tống Du Liệt không thích cô mặc tạp dề.

Chạy nhanh cởi tạp dề, ấp úng giải thích: mặc tạp dề....mặc tạp dề thì làm việc dễ dàng hơn.....

Chưa nói xong, tạp dề đã bị cướp đi, trong chớp mắt, tạp dề bị ném vào thùng rác.

Thôi được, không mặc cũng không sao.

Tiếp tục đi theo Tống Du Liệt.

Marian nói, đa số thứ 7, cậu chủ không ăn cơm trưa, cơm tối nhưng vẫn nên dò hỏi, vì vẫn có ngoại lệ. Marian còn nói, chỉ có thể đi cùng đến cầu thang, không thể theo cậu chủ lên cầu thang.

Ngừng ở chân cầu thang, khi Tống Du Liệt bước lên bậc thứ ba, hỏi "Có muốn ăn cơm trưa không?"

Không trả lời, cũng không dừng bước chân.

"Còn bữa tối thì sao?"

Bước chân lên cầu thang thả chậm, từng bước từng bước, ngừng ở cái thứ 4 đếm ngược, vị trí đó chỉ có thể khiến cô ngẩng đầu, mắt trông chờ nhìn anh.

Qua Việt Tú không chờ được bất kỳ câu nói nào, thậm chí, ngay cả cái quay đầu lấy lệ, liếc mắt cũng không có.

Cô chỉ chờ được tiếng "rầm" đóng cửa.

Không sao, chẳng sao, đây vẫn là bài test mà người giám hộ giao cho người bị giám hộ, bài test lần trước là kiên nhẫn, lần này là kiềm chế.

Qua Việt Tú tiếp tục dọn dẹp phòng khách.

Sau khi dọn dẹp phòng khách xong thì điều chỉnh trần nhà quang hợp của vườn rau hữu cơ, nghe nói đây là công việc của chồng Marian, nhìn xem, cô đã làm việc của cặp vợ chồng luôn rồi.

9h55, Qua Việt Tú không nghe thấy tiếng xe của Tống Du Liệt, chẳng lẽ hôm nay Tống Du Liệt không đi xã giao? 10h cũng không thấy bóng sáng của Tống Du Liệt đâu.

Chắc là không có xã giao, Marian nói, có những buổi thứ bảy, cậu chủ cũng sẽ ở nhà tập gym, đọc sách, cưỡi ngựa.

10h30, Qua Việt Tú vẫn không thấy bóng dáng Tống Du Liệt đâu.

"Nếu thứ 7 cậu chủ không có xã giao, 10h30 phải bắt đầu chuẩn bị cơm trưa." <hướng dẫn của Marian> có nói như vậy.

Thật đúng là chu đáo mọi mặt.

Qua Việt Tú gõ cửa phòng Tống Du Liệt, đa số thời gian cậu chủ sẽ không mở cửa, khi cậu chủ hỏi, cô chỉ cần nói mục đích đến đây, vẫn là từ <hướng dẫn của Marian>.

Nhưng-----

Tiếng gõ cửa vang lên lần thứ hai, cửa liền mở ra.

Tay gõ cửa còn ngừng ở giữa không trung, tay người kia vẫn chưa rời khỏi cúc áo, bên trên còn ba cúc áo chưa gài, xương quai xanh loáng thoáng ẩn hiện, gợi cảm chết người, rất xứng với gương mặt của Tống Du Liệt.

Thật là....

Thu hồi tay, đôi mắt không dám nhìn chính diện.

"Chuyện gì?" người mở miệng trước là người bên trong cửa.

"Cơm trưa....muốn ăn...món gì?" trong <hướng dẫn của Marian> không có câu này.

"Lát nữa tôi sẽ ra ngoài" anh nói.

Lát nữa tôi muốn ra ngoài, nói cách khác cô không cần chuẩn bị cơm trưa, quá tốt rồi, có thể giảm bớt công việc, cô có thể có nhiều thời gian nghỉ trưa hơn.

Một hỏi một đáp, Tống Du Liệt đã mặc xong áo sơ mi, nhìn thế nào cũng không phù hợp đi xã giao, áo sơ mi sáng màu cùng quần jeans bụi bặm màu xám, giống kiểu bình thường, nhìn càng giống cách ăn mặc đi hẹn hò của người trẻ tuổi, xem biểu diễn ăn tiệc đứng, dạo công viên gì gì đó.

Tống Du Liệt không đóng cửa, cứ thẳng tắp đứng đó, cô cũng không thể rời đi, liền tìm chuyện để nói: "Đi...đi...xã giao hả?"

Trả lời rất kiên quyết: "Không đi xã giao"

"Vậy..." âm thanh kéo dài, câu "là đi hẹn hò với em gái xinh đẹp hả?" bị bóp chết trong cổ họng.

Có lúc, Qua Việt Tú cảm thấy là do cái bệnh tâm thần di truyền quấy phá, do nó mà cô có tính chiếm hữu cực kỳ cao với đứa trẻ đến từ đảo Greenland kia, từ thời thơ ấu đến khi thành niên.

Cái loại này gần như là chiếm hữu một cách biến thái, chỉ ngừng hẳn sau vụ cháy ở California.

Sau vụ cháy đó, cô rời khỏi Beverly Hills đến sống ở một nơi tường rất cao, có rất nhiều camera.

Thành niên, mang ba lô chạy khắp thế giới, ba lô chứa đầy bình thuốc, mỗi lần quẹt thẻ là mỗi lần qua một nhà ga, mỗi lần ở tại một khách sạn là mỗi lần kết thêm bạn mới, đều sẽ bị ghi lại thành dữ liệu đưa đến những chuyên gia tâm lý học.

Cô phải nỗ lực rất nhiều mới có thể thoát khỏi cuộc sống đầy số liệu như thế.

Đó là một đoạn hồi ức mà mỗi lần nghĩ lại đều kinh hoàng, cô không thể nào quay lại con đường đó.

"Vậy... còn bữa tối thì sao?" đôi tay bắt chéo lại phía sau, ngón tay khẩn trương véo lòng bàn tay để bình tĩnh lại "Có cần tôi chuẩn bị bữa tối không?"

"Không cần." Tống Du Liệt lạnh lùng trả lời.

Không cần, vậy không có gì để nói nữa, Qua Việt Tú xoay người, xuống thang lầu.

Mới vừa xoay người, tiếng "rầm" sau lưng khiến cho cầu thang lung lay như sắp đổ.

- -----------------------------

Đặc sắc ngày mai: máu ghen của ai đó bùng nổ!!!! đàn ông mà ghen tuông đáng sợ lắm các chị ơi T^T