Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]

Chương 24: 24: Trong Chốn Lao Ngục




Đại Lý tự, trong nhà lao.

Mộ Dung Nhan ngồi yên trên ván giường đơn sơ, nghe từ thông đạo có hai ngục tốt đang thấp giọng châu đầu ghé tai thì thầm.

"Aish, đừng nói, thật đúng là nhìn không ra Thất điện hạ tư văn nhã nhặn sẽ làm ra chuyện như thế..."

"Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm."

"Aish, có lẽ hắn xem như là vị hoàng tử đầu tiên của Đại Yên chúng ta từ khi khai quốc tới nay bị bắt vào ngục nhỉ?"

"Còn không phải thế, cũng không biết bệ hạ rốt cuộc muốn xử trí hắn thế nào...Nghe nói ah...thậm chí có khả năng sẽ bị..." Ngục tốt kia nói đến đây, thanh âm càng phát ra thấp đến không thể nghe thấy, dừng một chút, mới nhẹ nhàng phun ra hai chữ kia: "Xử tử."

Mộ Dung Nhan nghe thế, trong lòng lộ nụ cười sầu thảm, quả nhiên, các ngươi là muốn mạng của ta.

Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân của mấy người, chỉ nghe hai ngục tốt bên ngoài cung kính hô: "Ty chức tham kiến Tề Vương điện hạ!"

Mộ Dung Nhan vừa nghe bốn chữ "Tề Vương điện hạ" liền vội vàng đứng lên, thầm nghĩ, Tứ ca đến đây! Chắc chắn hắn tin tưởng ta trong sạch!

Đột nhiên, Mộ Dung Nhan nghe được một thanh âm vô cùng quen thuộc: "Hắn...hắn ở nơi nào?"

Ngay sau đó, một bạch y nữ tử vọt vào, chính là người mà mình ngày đêm mong nhớ, Lãnh Lam Ca.

Lãnh Lam Ca một phen bổ nhào lên song sắt, thấy Mộ Dung Nhan bị cầm tù trong một gian nhà đá ước chừng khoảng hai trượng, vách tường đều là từ vô số tảng đá thô ráp ghép lại thành, trên vách tường chỉ để lại một lỗ hổng vừa hai nắm tay, miễn cưỡng có thể có vài tia nắng mặt trời tiến vào trong phòng giam ẩm thấp lạnh lẽo này.

Lãnh Lam Ca nhìn Mộ Dung Nhan đứng dưới ánh sáng mỏng manh, khuôn mặt tiều tuỵ không chịu nổi, trên tay mang còng, trên chân có xích sắt, trên eo còn bị tròng vào một vòng sắt thô to, một đầu dây xích gắn lên tường, nàng liền nhịn không được nước mắt liên tiếp rơi xuống.

"Ca nhi...ta không sao..." Mộ Dung Nhan nhìn Lãnh Lam Ca khóc khổ sở như thế, cũng không kìm được đỏ hốc mắt, liền không bận tâm chính mình, muốn đi qua đưa tay an ủi nàng, lại cách song sắt chừng một bước chân thì bị vòng sắt thô to bên hông gắt gao túm trụ, vô luận dùng lực thế nào cũng không thể đi tới trước một bước.

Chỉ nghe Mộ Dung Huyền nghiêm túc mở miệng nói: "Mau mở cửa nhà lao, bổn vương muốn đi vào."

"Chuyện này..." Hai ngục tốt kia có chút do dự, đêm hôm qua, Hoàng Hậu còn tự mình lại đây ra lệnh, trừ nàng cùng Hoàng Thượng ra, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào thăm Thất điện hạ, nay để cho Tề vương cùng vị Lãnh đại tiểu thư tiến vào đã là không đúng, nếu lại mở cửa nhà lao, để cho Hoàng Hậu nương nương biết thì chẳng phải sẽ mất mạng sao...

"Làm sao? Còn không mau mở ra cho bổn vương?" Mộ Dung Huyền lại lên tiếng nói.

"Chuyện này...thứ cho ty thức khó có thể tòng mệnh..." Ngục tốt kia cúi đầu: "Cấp trên đã hạ mệnh lệnh, trừ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp cận Thất điện hạ, thỉnh điện hạ đừng làm khó xử tiểu nhân..."

"Ngươi..." Mộ Dung Huyền nhíu mày.

"Quên đi, Tứ ca..." Mộ Dung Nhan uể oải nói: "Ta lần này là thật sự...có khổ mà khó có thể nói..."

"Ngươi bị oan đúng không?" Lãnh Lam Ca vội vã hỏi.

Mộ Dung Nhan gật gật đầu, nghĩ nghĩ, theo sau lại lắc đầu.

"Ngươi đây là có ý gì?" Mộ Dung Huyền thấy hắn một hồi gật đầu, lại một hồi lắc đầu, thập phần khó hiểu: "Ngày ấy ngươi...ngươi cùng Tiêu cô nương đi ra, sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Mà Lãnh Lam Ca vừa nghe ngay cả Tề Vương cũng nói ngày ấy Mộ Dung Nhan đi theo Tiêu Tử Yên ra ngoài, trái tim lập tức lạnh lẽo, run giọng hỏi: "Chẳng lẽ...ngươi thật sự cùng Tiêu cô nương kia..."

"Không! Đây là oan uổng ta mà!" Mộ Dung Nhan vội la lên: "Đây là đổ oan cho ta!"

"Cái gì gọi là đổ oan cho ngươi?" Mộ Dung Huyền nghe thế lại càng hoang mang.

"Đây là chuyện tốt do Mộ Dung Cảnh kia làm, không giết chết hắn, ta thật sự không cam tâm!" Mộ Dung Nhan nghiến răng nghiến lợi nói, vừa nghĩ đến bản mặt của Mộ Dung Cảnh, nàng liền nổi giận.

Mộ Dung Huyền và Lãnh Lam Ca nghe xong kinh hãi, thầm nghĩ, thì ra hắn thật sự muốn giết huynh trưởng...

Mộ Dung Huyền lại hỏi: "Cho nên tên thị vệ kia quả thật là do ngươi giết?"

"Kẻ vẽ đường cho hươu chạy đó, là ta tự tay đánh chết hắn." Mộ Dung Nhan không hề phủ nhận.

"Kia...ngươi cũng quả thật muốn giết chết Lục đệ?"

"Phải! Hắn đạp hư Tiêu cô nương! Không giết chết tên cầm thú này, khó có thể giải được mối hận trong lòng!" Mộ Dung Nhan căm thù đến xương tuỷ nói.

"Thất đệ, lời này ngươi nói là thật sao?" Mộ Dung Huyền nghe xong, trong lòng trở nên sáng tỏ.

"Đương nhiên là thật!" Mộ Dung Nhan bình tĩnh nói.

"Có thế chứ! Thất đệ ngươi được cứu rồi! Chỉ cần tìm Tiêu cô nương kia ra làm chứng, phủ định mọi lý do thoái thác của tên hỗn đản Mộ Dung Cảnh kia là được! Còn có thể tố cáo hắn tội khi quân!" Mộ Dung Huyền lòng đầy căm phẫn nói, nghĩ hắn đường đường là nam tử hán đại trượng phu, cũng không thể chịu nổi loại trơ trẽn vô sỉ thâu hương thiết ngọc đó.

"Aish..." Nghe Mộ Dung Huyền nói, Mộ Dung Nhan lại sâu thẳm thở dài, buồn rầu cúi đầu.

"Làm sao vậy, Thất đệ?"

Mộ Dung Nhan lại thở dài, buồn khổ nói: "Aish, cũng không biết Mộ Dung Cảnh kia dùng thủ đoạn gì, làm cho chính Tiêu cô nương cũng không biết là bị hắn...ngược lại tưởng cùng ta...Hơn nữa, nàng là một cô nương gia, đi ra làm chứng loại chuyện đó, cũng thật sự không ổn...Mộ Dung Cảnh có lẽ chính là biết không có người có thể đi ra làm chứng cho ta nên mới dám già mồm nói láo, đem tội lỗi đều đổ hết lên đầu ta..."

"Nàng...nàng dựa vào cái gì lại cảm thấy là cùng ngươi..." Lãnh Lam Ca nghe xong, trong lòng càng nổi lên tư vị không thoải mái, nhưng lại cảm thấy khó có thể mở miệng, lập tức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

"Này thật sự là một lời khó nói hết...Nhưng Ca nhi, ta tuyệt đối không làm chuyện gì có thẹn với nàng! Ta...ta có thể thề với trời, nếu ta phụ lòng nàng, ắt gặp thiên đao vạn quả, chết không được tử tế!" Mộ Dung Nhan vội vàng nói, sợ Lãnh Lam Ca lại hiểu lầm gì.

"Ngươi đừng lập lời thề kiểu này...ta tin ngươi!" Lãnh Lam Ca cũng vội vàng nói, hốc mắt không khỏi lại nổi lên nhiệt lệ.

Mà Mộ Dung Huyền đứng một bên cảm thấy mình căn bản là một người thừa. Hắn ảm đạm thầm nghĩ, Mộ Dung Huyền a Mộ Dung Huyền, nàng cùng Thất đệ tình thâm không dời như thế, ngươi lại muốn si tâm vọng tưởng có xuân thu đại mộng gì.

"Tề Vương điện hạ, kia có thể có biện pháp gì khác để cứu hắn không?" Lãnh Lam Ca xoay người hỏi.

Mộ Dung Huyền chống lại đôi mắt Lãnh Lam Ca, thật lâu sau vẫn yên lặng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tuy quả thật thiệt thòi cho vị Tiêu cô nương kia, nhưng trước mắt xem ra, trừ bỏ cách này, không còn phương pháp khác..."

"Quên đi, Tứ ca...Chúng ta cứ nghĩ cách khác đi...Huống chi nàng ấy cũng vì đi tìm ta mới lọt vào vũ nhục bực này..." Mộ Dung Nhan thật sự không đành lòng để cho Tiêu Tử Yên biết chân tướng, chính mình cũng là một nữ tử, đương nhiên biết một nữ tử nếu biết bản thân từng chịu sự vũ nhục bực này, kia thật sự còn thống khổ hơn cái chết.

Lãnh Lam Ca cắn cắn môi dưới, cúi đầu không nói.

Sau một lúc lâu, Lãnh Lam Ca ngẩng đầu nói với Mộ Dung Huyền: "Thỉnh cầu Tề Vương điện hạ đi cầu xin bệ hạ, thỉnh bệ hạ cần phải làm rõ oan tình của Thất điện hạ..." Nàng dừng một chút, lại chuyển hướng Mộ Dung Nhan, thấp giọng nói: "Ngốc tử...ta phải cứu ngươi, ngươi đừng oán ta..." Nói xong, xoay người bước ra khỏi đường ngầm.

Nàng tâm ý đã quyết, chỉ có thể đi tìm Tiêu Tử Yên.

"Ca nhi! Ca nhi!" Mộ Dung Nhan ở trong lao ngục hô to, nhưng tiếng bước chân của Lãnh Lam Ca đã dần dần đi xa.

Mộ Dung Huyền khẽ thở dài, nói: "Thất đệ, muốn cứu ngươi ra, sẽ không thể có lòng dạ đàn bà...Ta sẽ tiến cung đi tìm phụ hoàng, nói với hắn chân tướng thực sự, để cho hắn phúc thẩm án này..." Nói xong, cũng xoay người rời đi.

Mộ Dung Nhan nghe tiếng bước chân của Mộ Dung Huyền cũng càng lúc càng xa, cuối cùng suy sụp ngã ngồi trên mặt đất...

Chẳng lẽ vì cứu một người vô tội liền không thể không hại một người vô tội khác sao?

Vì cái gì kẻ chân chính làm chuyện ác, ngược lại có thể nhàn nhã tự tại trường tồn hậu thế?

Chính Mộ Dung Nhan cũng không phát giác, có một chỉ linh tước màu vàng đang đứng trên lỗ hổng chỉ lớn bằng hai nắm đấm trên vách tường, lặng lẽ nhìn nàng, hai nhãn châu tối như mực lộ vẻ lo lắng cùng khẩn trương.

Chỉ linh tước kia đúng là Linh nhi.

Linh nhi đã ở trong cung cùng Mộ Dung Nhan gần mười năm, nhìn Mộ Dung Nhan từ một thiếu niên còn đầy nét trẻ con, mặt mày như hoạ lúc trước trưởng thành thành một quý công tử phiên nhược kinh hồng*, đã sớm lâu ngày sinh tình.

("Hồng" chỉchim nhạn, "phiên nhược kinh hồng" nghĩa đen là bay vụt qua như chim nhạn bịhoảng sợ, hình dung về dáng vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng của người con gái)

Tuy nàng đã sớm biết được thân phận chân chính của Mộ Dung Nhan, nhưng nàng cũng không biết tam cương ngũ thường, luân lý đạo đức của nhân loại trên thế gian, chỉ biết là khi mình ở cùng Mộ Dung Nhan, trong lòng liền vui mừng ngọt ngào không nói nên lời, một khi rời xa, liền cảm thấy tịch mịch khó chịu.

Nhưng đáng tiếc mình là một yêu tinh, còn là một tiểu yêu tinh ngay cả hình dạng nhân loại cũng biến ảo không được...Chuyện mình có thể làm, cũng chỉ là vẫn ở bên cạnh nàng, đợi nàng ngủ say, sau đó nhẹ nhàng tựa vào bên gối, lắng nghe mọi nỗi khổ não cùng vui sướng của nàng.

Chỉ là gần hai năm qua, từ khi Mộ Dung Nhan quen biết với Lãnh Lam Ca, liền thường thường đi sớm về muộn, thời gian cùng mình ngày càng ít...

Rốt cục ở đêm Nguyên Tiêu năm đó, khi Linh nhi nhìn thấy Mộ Dung Nhan vẻ mặt khẩn trương ôm cô nương tên gọi Lãnh Lam Ca kia, nhìn thấy Mộ Dung Nhan gắt gao ôm cô nương đó, nhìn Mộ Dung Nhan vì cô nương ấy cài lên một chiếc trâm hoa mai, nhìn Mộ Dung Nhan hôn lên môi cô nương ấy...Linh thi sâu kín thở dài một tiếng, liền yên lặng giương cánh bay ra khỏi hoàng cung.

Aish, từ nay về sau, có Lãnh cô nương cùng ngươi nắm tay bên nhau, ta tốt hơn nên trở lại phiến rừng nhỏ trên núi, tiếp tục làm tiểu yêu của ta...

Linh nhi rời xa Tử Cấm Thành, ở trên núi chuyên tâm tu luyện, nàng thầm nghĩ, nếu lúc ngươi còn sinh thời, ta có thể tu luyện huyễn hoá thành người, liền lại đến gặp ngươi một lần thì thật tốt...

Nhưng hai tháng sau, vào một ngày, Linh nhi chợt cảm thấy một trận tâm thần không yên, làm thế nào cũng không có cách bình ổn tâm tình tu luyện, không thể ngăn được mình tưởng niệm Mộ Dung Nhan, cuối cùng quyết định trở về liếc nhìn nàng một cái.

Kết quả Linh nhi bay đến Chiêu Lan điện, đợi suốt hai ngày cũng chưa thấy Mộ Dung Nhan trở về, trong lòng bắt đầu ẩn ẩn bất an, liền bay trong hoàng cung, cẩn thận tìm kiếm thân ảnh của nàng. Kết quả qua lời mọi người nói chuyện với nhau mới biết nàng ấy gây ra đại hoạ, bị giam giữ trong nhà lao của Đại Lý Tự.

Lúc này, Linh nhi dừng chân ở lỗ hổng trên vách tường nhà lao, ngóng nhìn người mà mình ngày nhớ đêm mong, cảm thấy mình không bao giờ có thể rời xa người này nữa, vô luận nàng sinh lão bệnh tử, mình đều phải ở bên cạnh nàng...Chẳng sợ chỉ nhìn cũng tốt.

***

Lại bước vào đại môn của Vọng Nguyệt Lâu, Lãnh Lam Ca nâng mắt nhìn chằm chằm cửa phòng Tiêu Tử Yên, khẽ cắn môi dưới, vẫn dứt khoát đi lên thang lầu.

Lúc này Tiêu Tử Yên đang ở trong phòng luyện tranh, kiên nhẫn chờ Mộ Dung Nhan trở về tìm nàng, hai ngày qua nàng không hề bước chân ra khỏi cửa, tất nhiên còn không biết chuyện Mộ Dung Nhan đã bị bắt vào ngục.

"Cốc cốc cốc", từ cửa truyền đến một tràng tiếng gõ.

Tiêu Tử Yên khẽ run, chẳng lẽ hắn đến đây?

Nàng vội vàng đứng dậy, mở cửa ra.

Tiêu Tử Yên kinh ngạc nhìn người trước mắt, hai tay đỡ trên cánh cửa, thân mình vẫn không nhúc nhích, ngay cả chính nàng cũng không biết lúc này trên mặt mình đến tột cùng là biểu tình gì.

Nàng sớm biết sớm muộn sẽ có một ngày như thế, chỉ không ngờ ngày đó nhưng lại tới nhanh đến vậy...

"Tiêu cô nương, không chào đón ta sao?" Lãnh Lam Ca thấy Tiêu Tử Yên nhìn mình chằm chằm không nói gì, liền mở miệng trước.

Hết chương 23