Tuổi Dậy Thì Ô Long Sự Kiện

Chương 19: Đi tắm




"Thật ư?" Tôi quay đầu mở to hai mắt nhìn hắn: "Vậy đi tắm rửa thôi, tớ một thân mồ hôi, thật thối."

Biên Nham gật gật đầu, chống đầu gối đứng lên.

Tôi vừa nghĩ tới thân thể, đột nhiên lại nhớ tới chuyện khác, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, lại ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Ai, Nha Nha, các cậu còn chưa có thi xong đâu? Bây giờ còn một khoảng thời gian nữa, tớ ngồi ở đây chờ cậu. Thi xong đi, rồi buổi trưa cùng cậu trở về tắm rửa."

Hắn vừa nghe lời này, cổ ngửa ra sau, tay làm một động tác giống như 'toi rồi'. Cư nhiên dứt khoát từng chữ một mà cự tuyệt lời đề nghị tốt bụng của tôi: "Đừng... nghĩ!.. Đi... thôi!"

Tôi không đứng dậy, lấy tay đẩy nhẹ eo hắn: "Đi đi đi, cũng chẳng còn bao lâu."

"Đúng vậy, cũng chẳng còn bao lâu, nhiều lắm cũng chỉ được mười điểm điền vào chổ trống." Hắn không nhìn tôi, ánh mắt nhìn thẳng về sân thể dục phía trước, trong giọng nói mang theo chút cố chấp: "Giờ quay lại nói không chừng còn bị mắng, tớ mới không quay lại đâu."

"Đúng vậy, đừng trở về, lúc này trở về thầy giáo nhất định cũng không cho cậu vào phòng thi tiếp đâu." Phương Khiếu ở một bên phụ họa: "Lại nói, Biên học thần của chúng ta toán, lý, hóa nào có ai bì kịp, một môn tiếng Anh bị thiếu chút điểm thì có là gì, đúng không Nha Nha?"

"Ừm, nói cũng đúng!" Biên Nham nghe xong lời này, cư nhiên không chút khiêm tốn mà gật đầu hai cái.

...... Cái tên tiểu tử chết tiệt này có hiểu cái gì gọi là khiêm tốn mới khiến người ta tiến bộ không.

Tôi không còn biện pháp với hắn, hơn nữa thúc giục hắn quay lại thi tiếp chỉ vì xuất phát từ một chút tinh thần trách nhiệm không kiên định của tôi. Kỳ thật sâu trong nội tâm, tôi vẫn muốn ở bên cạnh hắn thêm một chút, vì thế rất nhanh đã thỏa hiệp dưới sự cố chấp của Biên Nham và sự giúp đỡ của Phương Khiếu: "Được rồi được rồi, vậy thì không quay lại."

Hắn nghe tôi nói như vậy, rốt cục mới cúi đầu nhếch miệng nhìn tôi cười hì hì. Giống như một tiểu hài tử yêu cầu vô lý nhưng vẫn được thỏa mãn.

Hóa ra học bá cũng không thích thi cử à?

Một tay chống đầu gối muốn đứng lên, bất đắc dĩ chân vẫn còn nhũn ra, chao đảo một chút, lại ngồi trở về. Nhân cơ hội, tôi ngửa đầu làm nũng với hắn: "Đỡ tớ một chút a, chân tớ mềm nhũn đến mức không đứng dậy nổi."

Hắn đi tới trước mặt tôi ngồi xổm xuống, lưng hướng về phía tôi hai tay đưa ra sau, nghiêng đầu cười nói: "Đến, Lư Phái! Lên, tớ cõng cậu."

...... Nói giỡn, với vóc dáng cao trên một mét tám của tôi nếu thật sự leo lên, còn không sợ đem thân thể nhỏ bé này của hắn đè chết sao?

Tôi liền nhanh trí, không thể bỏ qua cái cơ hội ăn đậu hũ này. Bèn đứng dậy nằm sấp trên lưng hắn, cánh tay vòng qua cổ hắn, hai chân vẫn để trên mặt đất, nhắm mắt theo hắn mà bước đi.

Bất quá chưa đi được mấy bước tôi liền đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp. Bộ vị nào đó trên thân thể tôi quá gần với hắn, hơn nữa không ngừng ma sát, mơ hồ có xu hướng muốn ngẩng đầu.

Chết tiệt... Trong lòng tôi thầm kêu lên một tiếng, vội vàng buông hắn ra đi sang một bên.

"Làm sao vậy?" Hắn có chút nghi hoặc mà hỏi.

Tôi vuốt lấy mái tóc ướt sũng của mình nói cho có lệ: "Cậu... gầy quá, cộm làm ngực tớ đau..."

"Ai, ngươi!..." Hắn ngược lại hít sâu một hơi, nhíu mày thở phì phò mà nhìn tôi một cái, sau đó quay đầu bỏ đi: "Đúng là chó cắn Lữ Động Tân."(*)

(*)Nguyên câu tạm dịch là "Chó cắn Lữ Động Tân, không biết người có lòng". Câu chuyện đại khái như thế này: có một con chó vì quá hung dữ nên đã bị nhốt lại trong một bức tranh. Lữ Đồng Tân thấy tội nghiệp không hiểu sao con chó này bị nhốt nên đã thả ra thế là gây họa. Câu này ý nói mỗi một việc làm đều có lý do của nó, đừng nên nhìn theo khía cạnh của mình mà không hiểu được tấm lòng của người khác.

Tôi cúi đầu, thừa dịp hắn không để ý mà sấn tới làm biểu tình nhe răng trợn mắt, lại rũ mắt len lén nhìn hạ thân mình: Cũng may còn tốt, may mà phản ứng của tôi nhanh, kịp thời nhảy ra. Bằng không nếu như bị Biên Nham phát giác, vậy hậu quả quả thực là... không thể tưởng tượng được!

Ai, Lư Phái ơi là Lư Phái, ban ngày ban mặt mà ngươi cũng có thể phát tình, thật là chỉ có ngươi a...

"Đầu còn choáng váng sao?" Biên Nham đột nhiên quay đầu, có chút lo lắng mà nhìn tôi: "Biểu tình này là như thế nào, có phải là rất khó chịu hay không?"

"A?" Lúc này tôi mới nhận ra mình bất giác mà nắm chặt nắm tay, gác lên trán. Trên mặt là biểu tình nghĩ lại thấy hoảng nhưng nhìn như là đang căng thẳng mệt mỏi không chịu nổi. Nghe hắn hỏi như vậy, tôi liền thuận nước đẩy thuyền gật gật đầu: "Ừm... còn một chút khó chịu."

Hắn nghe tôi nói, liền nhanh chóng nắm lấy một cánh tay của tôi mà kéo choàng qua vai hắn: "Đến, tớ đỡ cậu đi."

Hắn càng đối xử tốt với tôi, trong lòng tôi càng cảm thấy mình không phải là người mà, xong lại tự mắng mình từ đầu đến chân: Ai, Lư Phái, Biên Nham coi ngươi như anh em tốt, vậy mà ngươi lại nghĩ cái gì trong đầu vậy!

Về đến phòng ngủ của bọn Biên Nham, vừa vào cửa hắn liền đẩy tôi vào phòng tắm: "Mau đi tắm đi, toàn thân ướt sũng, lau khô rồi hãy ra a."

"...... Ò" Tôi trả lời hắn rồi đóng cửa phòng tắm lại.

Lúc tắm rửa tôi vẫn còn sợ hãi, thầm nghĩ may mắn là đã phát hiện kịp thời, không nhìn thấy cái gì. Rốt cuộc, cho dù là ai đi nữa, phát hiện ra bạn tốt thuở nhỏ có phản ứng với mình, khẳng định từ nay về sau đều sẽ lẩn tránh đúng không?

Ài..., tôi hướng vòi hoa sen để những tia nước phun mạnh vào mặt của mình, trong lòng có một loại tư vị không thể nói ra.

Tại sao tôi lại thích thằng bạn thân đã cùng lớn lên với tôi chứ? Tại sao không phải là ai khác? Kiều Dịch Hạ, Thôi Phóng, Diêm Lỗi... thích ai cũng được, nếu như vậy thì tôi cũng không cần lo được lo mất.

Tắt vòi nước, tôi lau mặt, trong lòng yên lặng nghĩ, về sau phải cẩn thận một chút, tuyệt đối không thể liều lĩnh như hôm nay.

Tôi nhìn vào một hàng khăn tắm được phơi trên tường, rồi hét ra bên ngoài cửa: "Nha Nha, khăn nào là của cậu?"

"Màu xanh da trời."

Tôi kéo khăn mặt của hắn, lau khô được phân nửa, lúc này mới phát hiện ra là không mang theo quần áo vào thay. Quần áo vừa mới thay ra dính một thân mồ hôi thối, lại bị tôi hắt một thân nước, thế nào cũng không mặc được nữa. Đành phải hướng ra ngoài cửa mà kêu: "Nha Nha, tìm cho tớ một bộ quần áo."

Nhưng ai ngờ hắn lại lười biếng, ở ngoài cửa trả lời: "Cậu tự đi ra mà tìm, tớ nào biết cậu muốn mặc gì."

"...... Tớ không mặc quần áo, cậu có thể tìm cho tớ cái gì đó cũng được." Tôi hét lên với cánh cửa.

"Ài, ai biết cậu muốn mặc cái gì, cậu đi ra tự mình lựa đi a. Cậu có phải là cô nương đâu, khi còn bé không phải cũng đều đã nhìn qua rồi sao."

Đùa à... Khi còn nhỏ, tôi nào có cái suy nghĩ đó với cậu! Cứ như vậy mà mặc quần lót đi ra ngoài, tâm tư của tôi đối với Biên Nham nhất định sẽ bại lộ không sót một chút nào, tôi cũng không có cái can đảm đó a.

Chỉ còn có cách đe dọa: "Nếu không lấy cho tớ, tớ cứ mặc quần áo bẩn như vậy mà đi về ah."

Ngoài cửa dừng vài giây mới tiếp lời: "... Cậu muốn mặc gì?" Tôi nghe thấy tiếng ghế di chuyển, biết rằng cuối cùng hắn cũng đã đứng lên.

"Tùy tiện đi, áo thun với quần jeans."

"Có muốn quần lót không?"

"Không cần!"

Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên hai cái.

Tôi hí cửa ra một khe nhỏ, thò một nửa khuôn mặt và một cánh tay ra để nhận quần áo.

Biên Nham nhét quần áo vào tay tôi, mặt không chút biểu tình hướng về phía tôi hất cằm: "Tớ thấy cả rồi."

Ta vội vàng dịch người vào sâu bên trong hơn, đóng sầm cửa lại, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng cười: "Lư Phái, bình thường thấy da mặt cậu rất dày a, sao lúc này lại giống như tiểu cô nương vậy?"

...... Tôi chỉ hận không thể mở cửa nghênh ngang đi ra ngoài mà hô to một tiếng: Lão tử là người có cơ bụng, có cái gì không dám lộ?

Ài, mà thôi thôi, ai bảo tôi chột dạ, có tâm niệm bất chính chứ.

Đợi đến khi tôi đi ra, Biên Nham cũng vào phòng tắm rửa.

Lúc ở bên ngoài chờ hắn, tôi nhìn nhìn quần áo trên người mình mặc. Hắn thấp hơn tôi hai ba cm, lại gầy hơn tôi một chút, quần áo mặc trên người hắn nhìn tương đối rộng rãi, đến trên người tôi lại có chút chật chội, bất quá cũng coi như phù hợp.

Tôi kéo cổ áo ngửi ngửi một chút, bên trong hơi thở tràn ngập mùi vị của hắn, nhàn nhạt, giống như hương vị của mùa hè.

Tôi không khỏi bắt đầu mơ mộng lung tung, nghĩ chờ sau này hai chúng tôi ở cùng một chỗ, vậy trong nhà chỉ cần một cái tủ quần áo là được. Quần áo của cả hai đều đặt ở trong đó, muốn mặc cái nào thì mặc cái đó, không cần phải phân biệt là đồ của ai với ai.

Nói đến cũng kỳ quái, ở tuổi thầm mến Biên Nham, thứ tôi ảo tưởng nhiều nhất chính là sau này ở cùng một chỗ với hắn như thế nào. Lại chưa bao giờ đi tưởng tượng cảnh không ở cùng một chỗ.

Đại khái lúc thích một người, bản năng xua lợi tránh hại vẫn là chiếm thế thượng phong đi. Cho dù có đôi khi lo được lo mất, nhưng thường trong lòng vẫn thầm mong may mắn.

Buổi chiều hôm đó, khi công bố thứ hạng, cả lớp đều vỗ tay cho tôi. Ánh mắt mọi người rơi trên người tôi, ngược lại làm cho tôi có chút ngượng ngùng.

Tôi đoán nếu lúc đó Biên Nham ở bên cạnh tôi, vậy tôi nhất định phải thả lỏng mà ôm cổ hắn, làm bộ như không gì to tát, hất cằm mà nói với hắn: "Thế nào, được chứ?"

Tôi ngốc nghếch mười ngày liền mỗi ngày đều chạy hai mươi dặm, lại liều mạng trên đường đua mà không ngừng tăng tốc vượt lên. Bất quá cũng chỉ chờ đến thời điểm này để có thể nhẹ nhàng nói ra một câu, sau đó chờ hắn đáp lại.

Nhưng hắn đang ở trong phòng thi, cũng không biết có thể nghe được tin tức trên loa tuyên bố tôi đứng thứ hai hay không.

Tôi nghĩ chắc tôi thực sự quá tham lam, không những muốn hắn nhìn thấy quá trình liều mạng chạy đua của tôi, còn muốn hắn phải thấy tôi đạt được kết quả như mong muốn. Giống như... tôi muốn hắn biết rằng tôi thích hắn nhưng lại không muốn hắn xa lánh tôi.

Nhưng vào thời điểm đó, tôi đã cho rằng đây là một đề bài có hai đáp án, và tôi còn tự cho mình thông minh mà chọn cái đáp án thứ hai.

Sau khi đại hội thể thao kết thúc, tất cả các lớp trở về lớp học. Đại diện các lớp học đã ôm một chồng các bài thi, trên bảng đen thì viết đầy các bài tập cuối tuần. Mọi người vừa chép bài vào tập vừa hào hứng thảo luận về các môn thi thể thao vừa rồi, cuối cùng lại thêm vài câu phàn nàn: Thầy toán điên rồi sao? Ba bộ đề bài tập!

Tiếng Anh phải thuộc 4 trang? Thứ hai tới kiểm tra... OMG!

Ngữ văn còn phải viết bài luận? Mà cái đề bài quỷ quái gì đây?!

Đợi đến khi lớp Biên Nham thi xong, người trong lớp chúng tôi cũng đã rời đi gần hết. Hắn vác cặp xách đứng bên ngoài cửa lớp mà gọi tôi: "Lư Phái!"

"Tới đây, tới đây!" Tôi ném cặp xách đã khóa lại lên vai rồi sải bước về phía hắn: "Làm kiểm tra thế nào?"

"Cũng chỉ như vậy." Hắn bĩu môi.

"Cậu đoán xem tớ hạng mấy?" Tôi gấp đến độ không chờ nổi liền nhanh chóng hỏi hắn.

Biên Nham không chút do dự: "Thứ hai."

"Ai? Sao cậu có thể chắc chắn như vậy?"

"Chỉ thiếu điều muốn in chữ lên mặt cậu luôn rồi!" Hắn nhìn tôi một cái "Tớ có phải ngớ ngẩn đâu?"

"..." Tôi siết cổ hắn: "Nói chuyện như vậy đó hả?"

Một lát sau, tôi đem đầu lại gần hắn: "Thấy thế nào?"

Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi một cái.

Tôi nghĩ rằng trên trán của tôi bây giờ chắc gần như hiện luôn chữ "Khen tớ, khen tớ đi!" luôn rồi.

Hắn suy nghĩ và nói: "Tớ luôn nghĩ rằng cậu có thể chạy."

"Thật sao?" Tôi bán tín bán nghi.

Hắn gật đầu.

Trong lòng tôi đem những lời này soi qua rọi lại mấy lần, cảm thấy câu nói này của hắn không mặn không nhạt. Tuy nhiên so với trực tiếp khen ngợi còn vui vẻ hơn nhiều.

Tối hôm đó, bốn người chúng tôi đạp xe từ trường về nhà, tiếng rao hàng của những người bán hàng rong trên đường phố vang lanh lảnh. Trên đỉnh đầu tầng tầng lớp lớp đám mây bị nhuộm đỏ thành từng mảng, ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh mắt tràn đầy màu sắc rực rỡ.

Tôi chở Biên Nham, dưới chân ra sức đạp xe, muốn bắt kịp Phương Khiếu và Lưu Dương phía trước. Đôi khi tôi quay đầu lại nói một câu: "Giữ chặt a, tớ tăng tốc đây."

Tôi vừa nói như vậy, Biên Nham ở phía sau liền hô: "Lưu Dương, Phương Khiếu, Lư Phái tính tăng tốc, các ngươi mau chạy!"

"..." Tôi tức giận, thò một bàn tay ra phía sau nắm lấy hắn, bị hắn né tránh, chỉ có thể quay đầu phẫn nộ nói: "Nha Nha, cậu quả nhiên là địch quân phái tới nằm vùng!"

"Thế cậu muốn thế nào!" Hắn ngồi ở đằng sau ỷ tôi không thể với tới nên không sợ mà nói: "Nói cậu nghe này Lư Phái, cậu có biết bây giờ tụi mình giống gì không?"

"..."

"Giống châu chấu đang ngồi trên xe đạp!"

"Ai làm châu chấu với cậu." Tôi bị những lời này của hắn chọc cười: "Lát nữa sẽ bắt cậu đem nướng ăn."

Ở phía trước Lưu Dương cùng Phương Khiếu càng đi càng xa. Đường hơi có chút lên dốc, sau lưng tôi thấm ra một tầng mồ hôi, nhưng không hề cảm thấy mệt mỏi.

Tôi đột nhiên hy vọng lúc này xe đạp đột nhiên mọc ra đôi cánh, mất kiểm soát mà đưa hai chúng tôi đến một hòn đảo hoang vắng, hoang vắng đến nổi không thể tìm thấy đường về. Sau khi sức cùng lực kiệt, tôi sẽ ngồi xổm xuống, dùng giọng điệu thương lượng mà nói với Biên Nham: "Này, Nha Nha, cậu thấy mình cũng không thể trở về, ở đây hoang vắng chỉ có hai người chúng ta, tớ lại thích cậu như vậy, cậu cũng thử thích tớ đi?"

Tôi vừa đạp xe vừa tự mãn trong những ảo tưởng không đâu của mình: dù sao thì ngay cả khi hắn không đồng ý, hắn cũng không thể thoát ra khỏi hòn đảo hoang này, vẫn phải ở lại bên cạnh tôi thôi.