Tuổi Trăng Rằm

Chương 18: Chương XVI: - Quá Khứ Của Reina -




“Theo như lời chị ấy nói…Ả thực sự đang sống trong khu rừng đó sao? Vậy, đêm hôm sau mình sẽ tới đó lần nữa…”

“Tạm biệt cả nhà, khi khác con sẽ lại tới đây”

Trở lại thực tại, bây giờ đã là ba giờ sáng, Reina sau khi hồi tưởng về những chuyện mà Harpy đã nói với mình, quyết định sẽ tới khu rừng đó lần nữa, nhưng vào đêm hôm sau. Ngay sau khi nói lời tạm biệt với những ngôi mộ kia, bóng hình cao lớn ấy dần mờ đi, rồi lập tức xuất hiện trước một ngôi nhà nằm trong một góc phố ít người qua lại.

Đây là ngôi nhà mà Katherine và Rilloni từng sống, giờ đã bị bỏ hoang. Reina nhẹ nhàng bước tới cửa, nhưng thay vì mở cửa để vào nhà, bóng hình hư ảo ấy lại đi xuyên qua nó. Reina đi thẳng tới phòng riêng trước kia của Katherine. Ở một góc phòng, khá trống trải, dưới sàn đã có sẵn một đường đi xuống hầm, khá rộng và cửa hầm dường như luôn được mở. Bằng những bước chân nhẹ nhàng, Reina bước xuống tầng hầm. Nơi này kể cả Rilloni cũng không hề biết nó có tồn tại. Trước đây, căn hầm này là nơi mà Katherine dùng để tàng trữ ma túy, thuốc lá và rượu nhập lậu để tránh bị cảnh sát phát hiện khi bà thực hiện những hành vi phạm pháp, cũng là nơi ánh nắng mặt trời không thể lọt tới. Khác với những nơi khác trong nhà khi chúng bám đầy bụi và mạng nhện, căn hầm này lại khá sạch sẽ.

Trong căn hầm, mọi thứ đã được Reina bố trí đầy đủ từ khi mới tới đây, gồm có đèn điện, giường đơn, bàn làm việc và có thêm những loại hóa chất, ống nghiệm trên bàn cùng một số những thứ linh tinh khác; nhưng lại không hề có tủ quần áo hay bàn trang điểm hoặc là gương soi – những thứ hầu như không thể thiếu đối với một cô gái, hoặc cũng có thể Reina là một bán linh và cô không cần tới chúng. Reina sau khi xuống hầm thì hiện về thể hữu hình rồi ngả lưng lên giường, chìm vào giấc ngủ như một con người bằng xương bằng thịt.

Ngày 11/03/2003, tại một bệnh viện ở Nhật, một bé gái tóc nâu, mắt nâu được sinh ra, an toàn và khỏe mạnh. Bé gái đó được đặt tên là Reina, nhưng khi Reina chào đời, cha của cô bé không có mặt ở bệnh viện, vì ông ấy đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông vào ba tháng trước khi kịp đón cô con gái đầu lòng. Mẹ của cô bé là Tanaki Jubia – một geisha đã giải nghệ, quyết định để Reina theo họ mình và một mình nuôi dưỡng Reina. Năm lên bốn, Reina và mẹ cô bé phải chuyển qua Mỹ sống, để chăm sóc cho ông nội Reina. Một năm sau đó, ông của Reina mất, cũng là lúc cô bé tới tuổi đi học, nhưng Jubia lại để Reina ở nhà và một mình dạy cô bé học. Một năm sau, Jubia kết hôn với một người đàn ông gốc Đức, tên Noah Paul Philip. Sau khi kết hôn, Reina đã được cha mẹ cho mời giáo viên về dạy riêng. Lại một năm nữa trôi qua, gia đình Reina lại chào đón một thành viên mới – em trai cũng cha khác mẹ của Reina tên Noah Richard. Hai chị em lớn lên cùng nhau, rất yêu thương nhau và cha mẹ của họ cũng không có sự thiên vị trong cách đối xử với cả hai. Năm lên cấp hai, Reina được cha mẹ cho tới trường, vì phương pháp học tại nhà không còn phù hợp với cô bé nữa. Tới khi Reina lên mười ba tuổi, hết nửa năm học, lớp của Reina có thêm học sinh mới.

Đó là một nữ sinh với mái tóc xanh đen, cao tầm một mét sáu, có đeo băng bịt mắt che đi mắt trái và con mắt phải có màu xanh lam. Nữ sinh mới đó được xếp chỗ ngồi ngay sau Reina. Vì là học sinh mới nên trong giờ giải lao có khá nhiều những người bạn trong lớp tới bắt chuyện. Reina không quá quan tâm vì cô ngồi ngay bàn trên nên có thể nghe hết tất cả. Bỗng dưng nữ sinh mới kia tới trước mặt Reina và bắt chuyện:

“Tên tớ là Horuka Rilloni, sống ở phía Tây thành phố này. Tớ có thể biết cậu là ai, được không? Vì tớ thấy cậu không hề nói gì từ đầu buổi học tới giờ, nên tớ có chút tò mò.”

“À, cậu ấy ít nói lắm, và cũng hầu như không có bạn thân trong lớp.”

Một nữ sinh đứng ngay cạnh đó đã thay Reina trả lời, nhưng ngay sau đó Rilloni trong vô thức đã đáp lại bằng tiếng Nhật vì thói quen dùng ngôn ngữ khi còn ở với Alice. Câu trả lời đó đã lập tức thu hút sự chú ý của Reina

“Kimi mo Nihon jin da? (Cậu cũng là người Nhật à?)”

Sau khi được hỏi, Rilloni đã rất ngạc nhiên vì cô bé không nghĩ Reina có thể là người Nhật; mái tóc nâu và nước da trắng trẻo ấy đã khiến Rilloni nghĩ theo một hướng khác rằng Reina là người gốc Tây Âu.

“Không…Tớ…Sống ở Mỹ từ nhỏ, cha tớ là người Nhật, mẹ tớ là người Mỹ gốc Pháp. Tớ được mẹ dạy tiếng Nhật nên biết thôi…”

Rilloni ấp úng trả lời Reina mà không nhìn thẳng mặt cô ấy. Trước khi giờ giải lao kết thúc, Reina cũng đã nói với Rilloni rằng do gia đình cô có việc nên mới từ Nhật sang và sẽ sống ở Mỹ luôn. Từ sau buổi học đó, Rilloni và Reina bắt đầu trở nên thân với nhau hơn và tới kì nghỉ hè năm đó, họ cũng thường xuyên đi chơi với nhau, hầu như luôn xuất hiện với nhau khi ở ngoài đường phố hay bất kể nơi nào khác trừ nhà của hai người. Năm mười bốn tuổi, Reina đăng kí tham gia câu lạc bộ võ thuật của trường, cô có rủ Rilloni đi chung nhưng bị từ chối

“Tớ không thích võ thuật đâu nên cậu cứ đi một mình đi!”

Năm lên mười lăm, khi cuộc thi hoa khôi của trường được tổ chức, Reina đã đăng kí tham gia, bởi lợi thế từ ngoại hình khi tập võ từ một năm trước đã cho phép Reina có một thân hình chắc khỏe và quyến rũ, cộng với tài năng và khuôn mặt xinh đẹp do di truyền từ Jubia, Reina đã giành giải quán quân của cuộc thi hoa khôi năm đó khiến nhiều người ngưỡng mộ, ganh tị.