Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta

Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta - Chương 27




Sự nghiệp của Tịch đại chủ tịch

Về phần tại sao Tịch Phi Nghiêu không tìm Vệ gia, mà tìm thái nữ, rất đơn giản, người trẻ tuổi dễ khai thông hơn, hơn nữa có một số việc cũng không dễ cho ba mẹ chồng biết, tối thiểu bây giờ vẫn chưa được.

Tịch Phi Nghiêu từ đầu không có ý định làm sâu gạo, cho nên kinh doanh là chiều hướng phát triển.

Nàng muốn cho Vệ Linh Tê cuộc sống tốt nhất, cho dù trên phương diện tiền cũng tốt. Mặc dù nói nương tử nên phải cho tướng công ăn, nắm giữ tướng công, ngủ cùng tướng công, cái cuối cùng kia là nàng đồng ý nhất, còn sự khác biệt với lúc trước, tiền của Vệ Linh Tê cũng là tiền tiêu vặt ba mẹ chồng cho, bây giờ thêm một khoản để tiền của nàng ít đi một chút rồi. Hỏi lại nhu cầu của các nàng, nàng vẫn thấy hơi ngại, tiền do chính mình đẻ ra mới là phương pháp tốt nhất.

Dùng sính lễ với ‘tiền tài trợ’ đầu tư làm ăn của đại cô tử, mới là lựa chọn tốt nhất, vừa vặn cũng có thể giải quyết cuộc sống nhàm chán của mình, tránh cho rỗi rãi sinh bệnh.

Cho nên, gần đây Tịch Phi Nghiêu bận rộn tối mày tối mặt.

Dân lấy ăn làm gốc, người ta chuyển kiếp điều đầu tiên nghĩ đến chính làm tửu lâu tám phần sẽ thành.

Còn nguyên nhân, đầu tư nhỏ sẽ hồi lại vốn trong thời gian ngắn.

Thêm vào món lẩu không món nào mới lạ bằng, ngoại trừ cần có nồi giữ nhiệt tương đối mất thời gian ra, vật liệu với gia vị cũng tương đối phiền phức, thì mấy thứ còn lại chỉ cần tay chân là được, thái rau thái rau thái rau, ngay cả thái rau cũng không biết, ngươi cũng không cần làm đầu bếp nữa. Điều quan trọng nhất là, chỉ cần nắm giữ vật liệu với gia vị, người khác muốn bắt chước cũng không dễ dàng, quan trọng nhất vẫn là nước súp.

Trong hội học sinh có một bạn học nam nọ trong nhà mở tiệm lẩu, nàng từng có may mắn thăm quan qua nhà bếp, có lúc ở nhà cũng sẽ động thủ làm, cho nên đối với việc nấu lẩu ăn uống nàng vẫn là có chút lòng tin.

Mà mấy ngày này nàng chủ yếu chính là đi xem việc sửa sang một chút, những thứ còn lại cũng chính là tuyển người.

Cho nên, ngược lại có chút không để ý đến Vệ Linh Tê, cũng may Vệ manh vật biết nương tử có chuyện phải làm, xem như tướng công vì sự nghiệp của nương tử, không muốn gây thêm rối loạn cho nương tử, rất biết điều nghe lời cùng sư phụ Vô Nhai Tử luyện công trong phủ.

Nương tử nói, chỉ cần có tiến bộ, thì sẽ có thưởng! Vì thế, manh vật rất để ý.

Nàng muốn hôn hôn, nàng thích cảm giác này, cho nên, nàng sẽ cố gắng.

Tịch Phi Nghiêu lúc trở lại là giữa trưa, cũng là thời điểm ăn cơm, còn buổi chiều nàng không tính lại đi tửu lầu, nên giao phó cũng đã giao phó, cho nên những ngày này chỉ cần chờ kết quả là được, cũng đúng lúc ở bên cạnh Vệ Linh Tê, các nàng đã hai ngày không có thân thiết. Đối với những người vừa mới tân hôn mà nói, đây quả thực là tội lớn vô cùng, cho nên, xế chiều này phải nghỉ ngơi cho khỏe dưỡng tinh thần tốt buổi tối đem Linh Tê ăn sạch sành sanh mới là đúng lý.

“Nương tử, nàng về rồi!”

Vệ Linh Tê đang luyện tập chưởng pháp Vô Nhai Tử dạy cho, khóe mắt liếc thấy Tịch Phi Nghiêu chầm chậm đi tới, lập tức ngừng tay muốn hướng nàng chạy tới, trời đất bao la cũng không lớn bằng nương tử! Làm một người tướng công hợp cách, lúc nương tử về nhà phải cho một cái ôm thật nồng nhiệt! Đạo lý này là nàng gần đây có cảm hứng, nghe nói bởi vì nhìn thấy tình cảnh hai con chó cách vách phố tương thân tương ái, lúc một con trở về nhà thì con kia luôn sẽ chạy tới, sau đó rất thân mật cọ cổ nó. =)))))))))))))

Vô Nhai Tử ngồi trên mái hiên ngửa mặt lên trời thở dài, đối với hành động của cả hai đã không còn thấy lạ, ngoại tử thần kỳ, nội tử thần kỳ, chẳng giống ai.

Nàng ngược lại cảm thấy hai đứa có khả năng đảo ngược một chút, ngoại tử không giống ngoại tử, nội tử không giống nội tử, nói không được nói không được.

Có điều, chỉ cần hai đứa cảm thấy hạnh phúc là đủ rồi, người ngoài cơ bản không có tư cách chen miệng vào.

Hiển nhiên, hai đứa nó so với mình sẽ hiểu hơn.

“Tướng công, hôm nay luyện tập thế nào rồi? Có hay không tiến bộ? Sau này nương tử là phải dựa vào muội bảo vệ đấy.”

Lấy khăn tay lướt qua mồ hôi trên trán cho Vệ Linh Tê, Tich Phi Nghiêu như vô ý hỏi.

“Nương tử, nàng yên tâm, ta bảo đảm sẽ bảo vệ nàng!”

Vệ Linh Tê vỗ bộ ngực không lớn, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng nói.

“Ta nhất định sẽ luyện tập thật giỏi, không phụ lòng kỳ vọng của nương tử.”

Như vậy sau này nương tử ra cửa là có thể mang theo ta!

“Ân, cái này ngoan.”

Vô Nhai Tử đỡ trán, chỉ cảm thấy đầu thiệt đau, nha đầu ngốc này có thể hay không không cần nói những lời vang dội như vậy? Nghe thấy lời của nàng, chỉ cảm thấy thiệt ớn lạnh!

“Tiền bối, cùng ăn cơm đi?”

Tịch Phi Nghiêu thấy Vô Nhai Tử ngồi trên mái hiên, hướng lên kêu một tiếng.

“Không cần, các ngươi ăn đi!”

Vô Nhai Tử phất phất tay, ăn cơm với các ngươi, ta còn ăn được không?

Tịch Phi Nghiêu đối với Vô Nhai Tử đi hay không không thành vấn đề, kéo bàn tay nhỏ bé của Vệ Linh Tê liền đi.

Trước hết để cho nàng đi tắm, lúc này cho hạ nhân làm cơm, vừa vặn.

Để cho người hun nước tắm, sau đó cho nha hoàn lui xuống.

“Tướng công, không được lôi thôi, nhanh đi tắm.”

“Nga.”

Bạn học Vệ rất biết điều gật đầu, đến phía sau bình phong định cởi thắt lưng, lúc này lại bị Tịch Phi Nghiêu kéo vạt áo lại.

“Tướng công, hay là nương tử tới giúp muội cởi đi, tướng công luyện võ cũng mệt rồi.”

Vệ Linh Tê vừa nghe lời của Tịch Phi Nghiêu, lập tức ngượng ngùng, mặc dù không đến trình độ hai tay ôm ngực, nhưng vẫn sợ không thoát được bàn tay Tịch Phi Nghiêu.

“Nương tử, hay là ta tự mình đi, nương tử trưa giờ cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi cho khỏe.”

Không hiểu tại sao, đối với những tầng trao đổi sâu sắc hơn, Vệ Linh Tê vẫn rất mắc cỡ.

“Vậy cũng được, ta đi nhìn xem vài thứ.”

Tịch Phi Nghiêu thấy Vệ Linh Tê như vậy, trong lòng nóng lên, bất quá cũng không tiếp tục trêu đùa, mà lựa chọn lấy lui làm tiến, bằng không tên ngốc này cứ kiên trì, lúc nào mới có thể cởi được?

Ra tới bên ngoài, sau đó ngồi nghỉ xả hơi trên bàn, từ trong bình trà rót ra một ly nước cho mình, uống hết một hơi.

Nghe bên trong tiếng cởϊ qυầи áo loạt xoạt loạt xoạt, gian trá cười một tiếng.

Chuyển cái ly trong tay, tính toán thời gian.

Thay vì giằng co cởϊ qυầи áo cho tướng công, không bằng chờ muội ấy đang tắm rửa, đi vào quang minh chính đại rình coi.

Mặc dù nói không nên nhìn cũng nhìn rồi, nhưng các loại tình cảnh sẽ mang tới cảm thụ mỗi người không giống nhau, đây cũng chính là lý do tại sao có nhiều loại quần áo như vậy. Rõ ràng là cùng một người, tại sao thay quần áo khác thì sẽ khơi dậy cho người ta ham muốn không giống? Cùng đạo lý.

Tịch Phi Nghiêu là một người rất kiên nhẫn, cho nên, nàng không ngại chờ lâu các loại.

Trước đó nàng đã phân phó cơm nước đặt trong phòng ăn, lúc này phòng của các nàng sẽ không có ai tới.

Đem ly nước thứ hai uống cạn, Tịch Phi Nghiêu nhẹ nhàng đứng dậy, đi vào trong.

Phía sau bình phong khói sương lượn lờ, chỉ có thể nhìn được nửa cái bóng người mơ hồ.

Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, hơn nữa Vệ Linh Tê thật ra cũng coi như là một tiểu cô nương thanh tú. Đương nhiên, đó là vì nơi này không có nam nhân cho nên mới nhìn ra muội ấy là cô nương, đáng yêu không phân được nam nữ mới chính là bản sắc của muội ấy.

Rình coi loại chuyện này Tịch đại chủ tịch chưa từng làm, ngược lại vì Vệ Linh Tê nàng không ngại phá lệ một lần.

Bất quá, bởi vì không có gì che chắn, rình coi cũng rất có khả năng biến thành nhìn coi.

Vậy lại là tình cảnh như thế nào đây chứ?

Trêu đùa Vệ manh vật, là giở mọi mánh khóe.