Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta

Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta - Chương 49




Tổn thương nương tử, tuyệt đối không thể tha!

Tịch Phi Nghiêu vốn nhắm mắt chờ chết, nào biết đợi nửa ngày nhưng đầu vẫn treo trên cổ, dù lúc nãy biểu hiện oai phong lẫm liệt, nhưng có ai lại thật muốn chết? Con kiến mà còn muốn sống, huống chi là người?!

Nửa thân người đau đớn dữ dội, ngoài mặt nàng ổn định, nhưng trong lòng cũng là hoảng sợ.

Mở mắt ra, ngoài dự liệu nhìn thấy mặt mũi cứng ngắc của Liễu Trì, theo tầm mắt của nàng liền nhìn thấy tướng công nhà mình cả người tản ra một cổ sát khí đứng cách đó không xa, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, phỏng chừng Liễu Trì muội muội đã chết rất nhiều lần.

Máu tươi đầy đất, đỏ đến nhìn giật mình.

Bất quá, nhìn hai múi thịt gà bị chém làm hai nằm trên vũng đỏ thẫm, Tịch Phi Nghiêu không nhịn được co giật khóe miệng, thì ra vừa rồi nó đã đỡ cho mình một nhát kiếm.

Phim trên tivi, nói cái gì chứ, quả nhiên đều là gạt người.

Tịch Phi Nghiêu ngược lại không nghĩ tới Vệ Linh Tê sẽ thật sự xuất hiện, hơn nữa còn xuất hiện vừa vặn như vậy, quả nhiên, đến trời cũng yêu thích đôi ‘phu thê’ các nàng. Liền như nhân vật chính trong truyện, đầu cũng đã treo lên, nhưng làm sao cũng không chết được, thậm chí còn có các loại kỳ ngộ. Bây giờ, Tịch đại chủ tịch có một chút tin tưởng, mình có ‘mẹ ruột’ sinh, không phải ‘mẹ ghẻ’ sinh.

“Tổn thương nương tử, tuyệt đối không thể tha!”

Mắt Vệ Linh Tê đều đỏ, vừa rồi nàng còn tưởng mình nghe lầm, bất quá cảm giác bất an trong lòng lại để cho nàng không kịp nghĩ nhiều chạy về tới đây. Cũng thật may nàng tới kịp thời, bằng không nhất định sẽ hối hận cả đời.

Cảnh tượng trước mắt thật đã hoàn toàn chọc giận Vệ manh vật, nương tử nhà mình lại nửa người đều bị thấm ướt máu, sắc mặt tái nhợt như sắp chết, nếu không phải dựa lưng vào thân cây, sợ rằng đã vô lực mềm yếu ngã xuống.

Nhắm mắt lại, cho dù yếu ớt đến mức này cũng khó che được ngạo khí, mà bằng hữu thân nhất của mình lại rút kiếm mặt đối mặt nương tử, kiếm sáng lạnh lẽo, một khắc đó, xém chút đã đóng băng tim nàng.

Nếu nương tử chết đi như vậy, Vệ Linh Tê không biết mình sẽ thế nào nữa, cơ bản không thể tưởng tượng bản thân sẽ chính mắt nhìn thấy một giây cảnh tượng kia.

Kiếm Liễu Trì nhanh, động tác Vệ Linh Tê nhanh hơn.

Bắt được gà núi xem như là vũ khí, dùng hết toàn bộ khí lực ném về phía thanh kiếm tản ra hàn quang.

Có thể nói, Tịch đại chủ tịch đã đi một vòng trước quỷ môn quang, vận khí đúng là chống lại trời.

“Tướng công!”

Tịch Phi Nghiêu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, ta với tướng công nhà ta đúng là thần giao cách cảm a.

Nói không kích động là giả, nói thế nào cũng xém chút đã bị tử thần gọi rồi, bây giờ rõ ràng đã nhặt lại được cái mạng, nên trộm mừng mới đúng.

“Nương tử, nàng đợi ta, một hồi liền không sao!”

Vệ Linh Tê nhìn thảm trạng của Tịch Phi Nghiêu thật đau lòng sắp nổ tung rồi, người trong tim mà nàng một mực muốn bảo vệ che chở, cứ vậy dưới đáy cái chết trước mắt mình, xém chút là bị bằng hữu mình tin tưởng nhất gϊếŧ hại, sự đả kích này không thể bảo là không lớn.

Thật muốn cứ vậy chạy đến bên cạnh nương tử cái gì cũng không quản không để ý, nhưng là không thể, không hiểu rõ là chuyện gì, nàng không cam tâm!

Nhìn Liễu Trì không nói lời nào chỉ lạnh lùng đối mặt mình, tức giận trong lòng càng sâu hơn, một loại sâu đậm cảm giác bị lừa dối tràn ngập trong buồng tim.

“Liễu Trì, tại sao, tại sao lại làm như vậy?”

Nàng là người bạn đầu tiên, nhưng lại tổn thương người mà mình yêu thương nhất, có lẽ, ngay cả cái từ ‘bằng hữu’ này cũng là giả.

Lúc này Vệ Linh Tê suy nghĩ dị thường rõ ràng, hoặc nên nói, phàm là chuyện liên quan đến Tịch Phi Nghiêu, nàng tựa như biến thành người khác.

Con người, luôn sẽ lớn lên.

Mà Tịch Phi Nghiêu, chính là thời cơ.

Hai mắt Liễu Trì hơi đổi, nhưng vẫn không nhịn được xếch lên, hơi có vẻ châm biếm nói.

“Tại sao à? Không có tại sao, đạo bất đồng thì bất tương vi mưu thôi. Ta sớm đã nhắc nhở ngươi, để ngươi không nên tin tưởng ta, là chính ngươi không nghe ta khuyến cáo, còn trách móc ai?”

Các nàng vốn cũng không phải chung đường, cũng không có khả năng chung đường.

Thân bất do kỷ cũng được, tâm địa sắt đá cũng thế, Liễu Trì đã không muốn lại suy nghĩ.

Vệ Linh Tê cắn môi, nhìn người ngày càng xa lạ, sau đó liếc nhìn nương tử đang che bả vai hồi lâu không lên tiếng, cười như trút được gánh nặng, chỉ là nụ cười này để cho người nhìn tự dung thấy đau lòng.

“Liễu Trì, ta không ngại ngươi lừa dối ta, nhưng mà, tổn thương đến nương tử, ta tuyệt đối không thể tha thứ! Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta vĩnh viễn không còn là bằng hữu!”

Tịch Phi Nghiêu là thiên đường bất khả xâm phạm trong đời Vệ Linh Tê, ai cũng không thể tổn thương!

“Ngươi, là kẻ địch của ta!”

Vệ Linh Tê sắt thép nghiêm mặt, mặt không biểu cảm nói.

Liễu Trì nghe thấy lời này, có nhiều ý vị nhìn Tịch Phi Nghiêu đang tựa vào thân cây.

“Vệ Linh Tê, lừa gạt ngươi há chỉ có một mình ta? Hỏi nương tử tốt của ngươi một chút, xem nàng ta lại lừa gạt ngươi chuyện gì? Ta tại sao phải gϊếŧ nàng ta, nàng ta so với ta càng rõ ràng hơn!”

Ai cũng đều có bí mật, cũng chỉ có kẻ ngốc như ngươi mới đối xử chân thành với người.

Ngươi có biết, nương tử tốt của ngươi lại che giấu ngươi chuyện gì?!

Vệ Linh Tê nghe thấy, không thèm để ý chút nào nói: “Vậy thì sao? Xem như nương tử lừa gạt ta, vậy cũng là chuyện của ta, ta tin tưởng nương tử sẽ không hại ta, nàng gạt ta nhất định cũng vì muốn tốt cho ta! Liễu Trì, ngươi đừng hòng ly gián ta và nương tử.”

Tịch Phi Nghiêu một bên nghe thấy trong lòng cực kỳ thoải mái, nếu không phải nàng thật sự không còn khí lực, thật muốn ở một bên vì tướng công nhà mình mà vỗ tay, chỉ là ——

Nói lại thì, các ngươi có phải quá xàm xí quá nhiều lời rồi không? Muốn đánh thì đánh, không đánh liền rút lui, các ngươi đây là đang ‘nói chuyện yêu đương’ sao? Ta là người đang trọng thương đang bị bệnh còn phải đi khám bác sĩ a, cái tên ngốc này, muội muốn đợi ta chảy máu đến chết sao?! Nói nhảm nhiều như vậy!

Làm nhân vật chính trong kịch này, Tịch đại chủ tịch thật lòng không nhìn nổi, bỗng có loại cảm giác mình là người qua đường không chốn nương thân,

Ta đều sắp hôn mê rồi, các ngươi chính là đang đứng đây ríu ra ríu rít, người biết nhịn cũng hết nhịn được nữa rồi.

“Tướng công, bắt nàng ta lại!”

Tịch Phi Nghiêu nổi giận.

Vệ Linh Tê, muội cái tên ngốc này, nàng ta là đang kéo dài thời gian, muội không nhìn ra sao? Nàng ta muốn đợi ta chảy máu tới choáng váng, để cho muội phân tâm, muội cái đồ ngốc này!

Nếu bình thường, Tịch đại chủ tịch sớm đã lựa chọn ngất đi, nhưng lần này, nàng chỉ có thể chống đỡ, chỉ là, thật không chống nổi nữa rồi.

Hình ảnh trước mắt bắt đầu mờ dần, ngay cả lời của các nàng cũng không thể nghe rõ nữa.

Trạng thái tỉnh táo của Vệ Linh Tê bị Tịch Phi Nghiêu gầm một tiếng, cho nên, lập tức tản đi một nửa, khuôn mặt nhỏ nhắn rét lạnh, lưng thẳng tắp.

“Vâng, thưa nương tử.”

Ô ô ô, mới trạng thái một chút, xém chút đã quên nương tử còn bị tương, lần này thảm rồi!

Vệ Linh Tê thầm hận mình ngốc hết thuốc chữa, một bên lại lo lắng cho thương thế của Tịch Phi Nghiêu, những chiêu thức sư phụ Vô Nhai Tử dạy đều từ trong đầu xuất ra, cũng không hiểu bình thường có ra sao cũng không nhớ được hôm nay lại sâu đậm khắc sâu trong đầu, từng chiêu từng thức, hình thành một cách tự nhiên.

Đương nhiên, chúng ta cũng có thể hiểu thành, có cộng thêm phúc tinh.

Liễu Trì ngược lại không ngờ Vệ Linh Tê sẽ tiến bộ thần tốc như vậy, dù sớm đã biết nàng ‘thâm tàng bất lộ’, nhưng không ngờ lại dưới tay nàng không chống đỡ nổi mười chiêu.

Có đánh tiếp vẫn là cục diện thua cuộc, cho nên, Liễu Trì lựa chọn chạy trốn.

Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt.

Liễu Trì vì phân tán sự chú ý Vệ Linh Tê, thay đổi hướng hướng về Tịch Phi Nghiêu tấn công tới, còn sau lưng thì biến thành trống trãi.

Vệ Linh Tê thấy vậy, dưới tình thế cấp bách, chưởng một chưởng lên lưng Liễu Trì.

Gắng gượng nhận một chưởng, Liễu Trì thừa dịp Vệ Linh Tê phân tâm, bị thương bỏ chạy.

Vệ Linh Tê muốn đuổi theo, chỉ thấy Tịch Phi Nghiêu lảo đảo sắp ngã, dừng bước, quay lại hướng Tịch đại chủ tịch chạy tới.

“Nương tử ——”

Thanh âm thảm thiết, ngửi thấy mùi máu tanh trên người nàng ấy, nhìn khuôn mặt Tịch Phi Nghiêu trắng bệch như tờ giấy trắng, nước mắt đều sắp chảy ra ngoài.

“Nương tử, nàng ngàn vạn lần đừng có chuyện gì. Nàng chết rồi, ta phải làm sao!?”

Tịch đại chủ tịch nghe thấy lời này, thật không biết nên có cảm tưởng gì.

“Tướng công ——”

Miễn cưỡng nâng người dậy mỉm cười với tên ngốc đang không biết phải làm gì kia, trong giọng nói ôn nhu mang theo băng lạnh vô vàn.

“Muội còn không đưa ta đi khám đại phu, nương tử ta liền phải chết thật a!”

“…”

Manh vật nào đó kịp phản ứng, bế Tịch Phi Nghiêu lên, dường như là bay đi.

Nhà có tướng công ngốc nghếch, không có nghị lực to lớn là không được.