Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi - Chương 26: Cửa bồng lai vì quân mà hé mở




Tô Đường cảm giác mình vừa mơ màng ngủ được một giấc, lại bắt đầu thấy khó chịu, cơ thể như bị côn trùng cắn, vừa ngứa vừa tê dại, nhưng lại không biết cụ thể là ngứa ở chỗ nào, vì thế, chỉ có thể vặn vẹo người, cọ lung tung, muốn làm cho mình dễ chịu hơn một chút, miệng còn không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ.

Tống Thế An đang nằm bên trong, vốn cũng rất tỉnh ngủ, sau khi cảm nhận được động tĩnh của người bên cạnh, hắn lập tức mở mắt, chống người dậy.

Tô Đường nhắm mắt, nhíu mày, vẻ mặt vô cùng khổ sở, vì cơ thể nóng lên, áo ngủ bằng gấm đã bị vén lên, lộ ra thân thể chỉ mặc lớp áo ngủ mỏng, mà áo ngủ vốn đã rộng rãi, chỉ kéo một lúc đã lộ hết cả da thịt trần trụi. Mái tóc đen cũng xõa tung trên gối vì nàng vặn vẹo người, hình ảnh này lọt vào mắt Tống Thế An, thực sự là quyến rũ, ái muội đến không tả nổi.

Nhưng lúc này, hắn đã không còn để ý được những điều đó nữa, nhìn dáng vẻ này của Tô Đường, da đầu hắn như run lên, cứ tưởng đêm nay có thể bình yên vô sự, ai ngờ dược hiệu này lại mạnh mẽ như vậy, tiếp tục phát tác!!!

Bây giờ, có nên tiếp tục ném nàng vào thùng nước lạnh nữa không?

Nhìn hai chân Tô Đường cọ xát vặn vẹo vào nhau, Tống Thế An càng khó xử! Từ trước đến giờ hắn vốn là người quyết đoán, giờ lại gặp phải chuyện này, đúng là không biết nên làm thế nào cho phải!

Cô nàng này, đúng là phiền phức!

Tống Thế An còn đang do dự, Tô Đường lại dần tỉnh lại, nhìn thấy hắn, nàng nức nở nói: “Hu hu, khó chịu quá…”

Nàng lúc này, đâu còn vẻ cứng cỏi càn quấy thường ngày nữa, chỉ giống như một đứa bé bị bắt nạt vậy, nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Tống Thế An đã cảm thấy người mình nặng trịch, bị Tô Đường đè xuống!

Mặt Tô Đường đỏ bừng lên, ngồi trên người Tống Thế An, nói: “Việc giang hồ cấp bách, huynh cũng để ta húc huynh một cái đi!” Nói xong, nàng đưa tay xé rách y phục hắn.

Dược này quá lợi hại, lần này còn mạnh mẽ hơn lần trước, ở bên dưới vừa trống trải vừa tê ngứa đến kịch liệt, đúng là chết người mà!

Tống Thế An lại như bị năm tia sét đánh vào đầu, kinh hãi đến nửa ngày cũng không phải ứng gì, chỉ trơ mắt nhìn người con gái trên người mình cởi y phục của mình ra!

Chuyện gì thế này?

Thấy tay nàng sờ loạn trên người hắn, Tống Thế An vội trấn tĩnh tinh thần, giữ chặt tay nàng, ngăn hành động của nàng lại, trầm giọng hỏi: “Nàng định làm gì?”

Vừa hỏi xong hắn đã thấy vô cùng hối hận — mấy lời này nói thế nào cũng thấy vô cùng kỳ quặc!

Tô Đường gạt tay hắn ra, ngẩng đầu lên, mái tóc đen xõa xuống, y phục hỗn loạn, ánh mắt mềm mại như tơ, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Cho ta mượn cái đồ chơi kia của huynh dùng một chút!”

Tống Thế An suýt hộc máu.

Tô Đường tiếp tục chịu đựng sự thống khổ đó, nói: “Lần trước huynh bị hạ dược, chiếm lợi của ta, lần này ta uống nhầm dược, cũng chiếm lợi của huynh một lần, như vậy coi như chúng ta hòa nhau!”

Nói xong, nàng lại kéo tiết khố của hắn.

Nàng đã sắp khó chịu chết đi rồi, không thể lo quá nhiều như thế được nữa! Hu hu…

Nói thì nói vậy, nhưng Tống Thế An là một đại nam nhân, làm sao chấp nhận chuyện này được! Cô nàng này còn nhóm lửa khắp nơi, sắp đốt rụi cả người hắn, thấy nàng vội vàng như vậy, đầu Tống Thế An cũng nóng lên, liền ôm Tô Đường, lật người một cái, đặt nàng dưới thân mình!

Tô Đường chịu, đã nói là nàng chiếm lợi của hắn, sao có thể để hắn đè được chứ! Vì thế, nàng đẩy mạnh hắn ra, thừa lúc hắn chưa kịp phản ứng, lại lật người lên chiếm thế chủ động!

Tống Thế An thấy nàng cương quyết, sợ dùng sức nhiều quá sẽ làm đau nàng, nên cũng không động đậy nữa.

Tô Đường vừa kéo vừa xé, cởi tiết khố của Tống Thế An ra, chờ đến khi nhìn thấy cái vật to to vừa cao thẳng, vừa cứng như sắt kia, nàng lại choáng váng — cái này… cái này… có phải là quá lớn không?!

Nhớ đến cảm giác đau như bị xé rách của đêm đó, Tô Đường bắt đầu muốn rút lui, đau lắm!!!

Nhưng cơ thể nàng lại đang bị những con côn trùng nhỏ không ngừng gặm cắn, sắp làm cho người ta khổ chết đi được rồi.

Tô Đường vẫn còn đang rối rắm, mặt Tống Thế An lại hơi đỏ lên — cô nàng này, cứ nhìn chằm chằm làm cái gì thế?!

Tống Thế An lại muốn xoay người đè nàng xuống, thì Tô Đường nhận ra ý đồ của hắn, cũng không nghĩ nhiều nữa, một tay đè lồng ngực đang vùng dậy của hắn, sau đó nhấc người muốn ngồi lên cái vật to to kia…

A, đợi đã, quên cởi quần rồi!

“Chờ chút!” Tô Đường đứng dậy muốn cởi quần, ngẩng đầu lại thấy mặt Tống Thế An lặng như nước nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt già của nàng đỏ bừng lên, nói: “Không có kinh nghiệm thôi mà! Huynh… huynh nhắm mắt lại đi!”

Cởi quần trước mặt hắn, xấu hổ lắm!

Tống Thế An đúng là không tiêu hóa nổi cô nàng này, đã ngồi lên người mình, cởi hết y phục của mình ra rồi, mà giờ còn bày đặt thẹn thùng nữa! Không chỉ có vậy, nàng cọ qua cọ lại, hắn sắp không nhịn nổi nữa rồi!

Tô Đường cởi quần ra, lại ngồi lại lên người hắn, sau đó, cắn môi, nhắm thẳng thứ đồ chơi kia, định ngồi xuống, nhưng mà, nhưng mà…

“Sao lại không vào được?!” Tô Đường thấy trừ việc trơn tuột ra, thì vẫn cứ là trơnuột, làm cách nào cũng không chính xác được, không khỏi sốt ruột, lửa dục vọng bùng lên, khó chịu chết mất!

Tống Thế An kiềm nén bao nhiêu lâu, bị nàng giày vò suốt thế này, cũng sắp phải giao vũ khí đầu hàng rồi, thấy bộ dạng vụng về không chịu nổi, hắn cũng không để mặc nàng nữa, lại lật người một cái, đè nàng xuống dưới!

Tô Đường muốn cử động, Tống Thế An liền đưa tay ra giữ nàng lại, thở hổn hển nói: “Để ta làm đi!”

Giọng nói vốn trầm thấp dễ nghe của hắn giờ thêm hương vị tình dục khiến giọng nói càng trở nên quyến rũ mê người hơn. Hơn nữa, hắn còn dịu dàng nói như vậy, khiến Tô Đường nhất thời bị mê hoặc, thật sự không động đậy nữa.

Thấy dáng vẻ dịu ngoan đáng yêu của nàng, lòng Tống Thế An chợt rung động, thoáng thấy đôi môi hé mở, đầu hắn nóng lên, cúi đầu chạm nhẹ vào một cái, tay lần tìm đến khu vườn bí mật đã sớm ẩm ướt, ngón tay nhẹ vê nắn, chờ nghe thấy tiếng thổn thức khó kìm nén của nàng, hắn mới nhẹ nhàng nâng mông nàng lên, cầm thứ to lớn của mình, nhắm thẳng, chậm rãi tiến vào.

Có điều, tuy nơi đó của Tô Đường đã ướt đẫm, nhưng dù sao cũng chỉ mới được một vài lần được mây mưa, nơi đó vẫn cực kỳ chặt như xưa, thứ kia của Tống Thế An lại quá lớn, vì vậy, dù tìm đúng được lối vào, thì cũng mới chỉ chen được một chút đầu vào mà thôi.

Tô Đường lại cảm thấy đau như bị xé rách, nước mắt rơi xuống không kìm được, sợ hắn lại đâm chọc bừa bãi như lần trước, vội đưa tay đẩy nhẹ bụng hắn nói: “Huynh… huynh nhẹ một chút.”

Nghe thấy tiếng cầu xin diễm nũng nịu này, Tống Thế An cũng không dám mạnh mẽ dùng sức tiến vào nữa, đành phải kiềm chế dục vọng muốn nhanh chóng đẩy mạnh của mình xuống, chậm rãi ma sát ra vào.

Nơi u cốc càng thêm ẩm ướt qua những lần ra vào chậm rãi của hắn, cũng dần thích ứng với thứ to lớn của Tống Thế An, từng phân từng phân một, từng tấc từng tấc một, dần dần xâm nhập vào trong, đến cuối cùng, thấy Tô Đường không còn ngăn cản nữa, Tống Thế An mới hơi dùng sức, đẩy mạnh hết vào.

Vừa chạm tới đỉnh, Tống Thế An trầm giọng rên lên một tiếng, cực kỳ sảng khoái. Cơ thể Tô Đường l᩠cong lên, tay chân đều cứng ngắc, phát ra những tiếng rên rỉ mê hồn — ngay khi Tống Thế An hoàn toàn tiến vào, toàn thân nàng như vừa được tiếp thêm linh đan thần dược, hóa giải vẻ tê dại của nàng, trong khoảnh khắc lập tức khiến nàng như bay lên mây, bồng bềnh sung sướng!

Cao trào đã dần nhẹ nhàng đi, động tác ra vào của Tống Thế An lại mang đến cho nàng cảm xúc khác. Nàng cong người, dán vào bụng hắn, nghênh đón động tác ra vào của hắn.

Ban đầu Tống Thế An còn kiềm chế không dám dùng sức nhiều, đến khi cảm nhận được phản ứng của Tô Đường, liền từ từ tăng thêm lực. Nơi bí mật ấm áp đó, ôm lấy của hắn, khiến hắn như lên miền cực lạc. Hắn hơi nhắm mắt, khuôn mặt đỏ hồng, ánh mắt cũng trở nên mơ màng, đưa đẩy thắt lưng, mỗi lần đều đẩy vật to lớn vào nơi sâu nhất. Mà mỗi khi tới được điểm kia, hắn lại run rẩy toàn thân đến không kiềm chế được.

Mái tóc đen của Tô Đường rối tung vì bị đẩy đưa, ngực rung lên, cơ thể lay động. Dù nàng vốn cao gầy, nhưng so với Tống Thế An thì vẫn có vẻ bé nhỏ, yếu ớt hơn. Cảm giác sung sướng đến tận cùng ập tới, nàng khẽ cắn răng, thỉnh thoảng phát ra những tiếng nức nở vụn vỡ, nước mắt chảy xuống hai bên khóe mắt, cũng không biết là do đau đớn hay vì sung sướng.

Thấy nàng như vậy, trong lòng Tống Thế An bất giác nảy sinh thứ tình cảm mềm mại, cúi đầu hôn lên đôi môi đang bị cắn của nàng, sau đó đánh thẳng vào trong, để môi lưỡi triền miên quấn quít.

Tô Đường cũng động tình, đưa cái lưỡi đinh hương ra, cuốn lấy Tống Thế An, cơ thể dường như được đẩy lên một đỉnh cao mới, hai tay nàng vòng qua ôm cổ hắn, kéo hắn dán chặt vào mình, lại cong thắt lưng, nghênh đón từng đợt tiến công mạnh mẽ vào tận cùng của hắn.

Hiểu được ý của người dưới thân mình, Tống Thế An nâng hai cái đùi trắng mịn của Tô Đường vòng lên ngang hông mình, để nơi gắn kết của hai người càng chặt chẽ hơn, không có chút khe hở. Từ lúc đó, vật to lớn càng tiến càng sâu, khoái cảm bùng lên như cơn thủy triều, ùn ùn kéo đến lan tràn khắp cơ thể!

Hắn mạnh mẽ đâm vào, muốn đi vào càng sâu hơn, Tô Đường liên tục nức nở, rên rỉ, theo từng đợt tấn công của hắn, cuối cùng, vì không thể đè nén khoái cảm đến điên cuồng, nàng lại bắt đầu khàn giọng van xin: “Tướng công, nhẹ một chút… a… a…”

Tiếng gọi “tướng công” này khiến vật to lớn kia càng trở nên cứng rắn hơn, mặt Tống Thế An đỏ ửng, hai mắt chứa đựng tình cảm, càng không chịu trói buộc nữa, mạnh mẽ xông lên, đến cuối cùng, hai tiếng rên rỉ vì cùng lên cao trào phát ra, dục vọng bị Tống Thế An kiềm chế bao nhiêu lâu, rốt cuộc cũng tuôn trào.

Một dòng nóng rực phun vào trong cơ thể khiến Tô Đường run lên, khoái cảm như thủy triều cuối cùng cũng đẩy nàng lên mây, đầu óc nàng choáng váng mơ hồ, hồn vía như bay lên.

Tống Thế An chống người dậy, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Tô Đường, chậm rãi nhắm hai mắt ngủ, khóe miệng hắn nở nụ cười bất đắc dĩ. Thấy hai chân nàng đã mềm nhũn nhưng vẫn vòng lên người hắn như cũ, vật to lớn trong cơ thể nàng lại có dấu hiệu thức tỉnh.

Hắn đỡ chân nàng, chậm rãi đẩy đưa, để khoái cảm được kéo dài, mà giữa hai tay lại cảm nhận được một vùng mềm mại, nhẵn nhụi.

Tống Thế An đặt chân của nàng xuống, nhìn trên người Tô Đường vẫn còn mặc áo ngủ, hắn chỉ cảm thấy thật vướng víu, liền nhấc tay tháo dây buộc, cởi hết xiêm y của nàng. Vì thế, hai nơi mềm mại đầy đặn trước ngực Tô Đường liền hiển hiện trước mắt hắn. Ngắm nghía hai nơi non mềm đó, Tống Thế An lại không kiềm chế được, cúi đầu hôn lên môi nàng, hông càng tăng thêm lực.

Tô Đường dần tỉnh lại trong cơn mơ màng, cảm nhận được ngay từng đợt khoái cảm. Khoái cảm này không mạnh mẽ, nhưng lại kéo dài. Tô Đường mở mắt nhìn người đàn ông trên người, nhớ lại màn mây mưa tiêu hồn vừa rồi, mặt nàng đỏ bừng lên, nhắm chặt hai mắt lại.

Tống Thế An cũng nhanh chóng nhận ra nàng giả vờ ngủ, trên mặt vẫn còn đang đỏ bừng lên rất đáng ngờ, khiến hắn không khỏi đùa giỡn, mạnh mẽ đẩy vào.

“Ưm… hư…” Cơ thể Tô Đường lúc này cực kỳ nhạy cảm, làm sao chịu được sự kích thích đó, nàng lại rên lên thành tiếng.

Thấy nàng mở mắt, Tống Thế An liền nở nụ cười đắc ý vì thực hiện được mưu đồ của mình.

Bình thường khuôn mặt Tống Thế An đều không thay đổi, hoặc là lạnh lùng, luôn mang dáng vẻ không vướng bận bụi trần, hiếm khi nào mỉm cười dịu dàng, thậm chí là quyến rũ như vậy, khiến Tô Đường không khỏi ngẩn người, tim lại đập loạn lên từng nhịp mạnh mẽ. Nhưng nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại, đưa tay đẩy bụng hắn ra nói: “Để chàng chiếm lợi lâu như vậy rồi, giờ đến lượt ta!” Nói xong, nàng đẩy hắn ngã xuống, lật người ngồi lên!