Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 7: Hồi Ức ( Năm )




Gia Cát Dật vừa mới tìm được đường sống từ trong chỗ chết, liền duỗi tay sờ sờ trong nước, chỉ sờ soạng vài cái, liền vuốt trúng mục tiêu.

Mềm mềm, nhỏ nhỏ, nhăn nhăn, trắng trẻo a trắng trẻo~~

Chỉ chạm được một chút, hắn liền xác nhận: Thì ra thật là nam hài tử!

Tiếp theo làm như cái gì cũng chưa từng phát sinh, rất tự nhiên mà bỏ tay ra, ngay sau đó, chậm rì rì vẩy bọt nước lên người, trong miệng còn lẩm bẩm nói: “Nước này thật thần kỳ a, làm sao mà vẫn luôn ấm áp?”

Vị bên cạnh kia mặt nhỏ đã sớm sa sầm, sắc mặt đã quẫn bách lại khó coi, y cắn chặt răng, nói trong lòng: Gia hỏa này vậy mà ….. hắn đúng là cố ý! Tuyệt đối đúng!

“Ơ!” Gia Cát Dật nhìn trộm thấy được sắc mặt y không đúng, làm bộ nghi hoặc hỏi, “Tiểu Nguyệt, ngươi làm sao không tắm a?” trong lòng kỳ thực có chút lo âu, sẽ không lại chết một lần đi, hắn không muốn uống nước tắm nữa, suy nghĩ lần nữa, hẳn sẽ không vì loại sự tình này mà tức giận đi, mọi người đều là nam hài tử, có cái gì đáng ngượng ngùng, lại nói, sờ một chút cũng không chết. Nghĩ như vậy, liền cảm thấy kiên định nhiều hơn.

“Đi ra ngoài!” Nam Phác Nguyệt đen mặt nhỏ, lấy thanh âm còn non nớt nói với người nào đó.

Người nào đó tay vẩy nước sững sờ, xem ra vẫn tức giận rồi, ngược lại lập tức một bộ lấy lòng nói: “Hắc hắc, hồ tắm lớn như vậy, chỉ một mình ngươi tắm quá đáng tiếc, huống chi sắc trời đã tối, ngươi một tiểu hài tử ở đây không sợ gặp được “đồ vật dơ bẩn” gì sao?” Vừa nói vừa giả trang một chút bộ dạng quỷ, thấy y không động tĩnh, da mặt dày tiếp tục thở dài nói: “ Ai ~ ai khiến ta lương thiện như vậy đâu, ta liền miễn cưỡng ở lại đây bồi ngươi vậy!”

“Ta lặp lại lần nữa, đi ra ngoài!” Nam Phác Nguyệt mới không ăn bộ này, thầm nghĩ: Đồ vật dơ bẩn sao? Ta làm sao cảm thấy ngươi so với đồ vật dơ bẩn còn dơ hơn vậy?

Gia Cát Dật gục đầu xuống: “Được thôi, tiểu nhân tuân mệnh!”

Thật cẩn thận bò lên trên bậc thang, sau đó thật cẩn thận đi tới bên ngoài, bởi vì toàn bộ phòng tắm đều có thiết lư hương, cho nên mặc dù trên người ướt nhẹp cũng không cảm giác lạnh như vậy.

Hắn ở ngoại thất ngồi đại khái trong một khắc, người bên trong rốt cuộc cũng tắm xong đi ra.

Khi Nam Phác Nguyệt khoác khăn tắm sạch sẽ đi đến ngoại thất, nhìn thấy hắn vẫn còn ở, vội vàng che người kín mít: “Không phải bảo ngươi đi ra ngoài sao?”

Gia Cát Dật kinh ngạc nói: “Ta đi ra rồi a.”



Căn bản vô pháp cùng hắn giao lưu, Nam Phác Nguyệt lười cùng hắn tiếp tục dây dưa cái đề tài này: “Đi ra ngoài cửa, ta muốn thay quần áo.”

“Không muốn đâu, bên ngoài rất lạnh a.” Thật sự rất lạnh, lần này Gia Cát Dật không có nói bậy, hắn ủy khuất nói, “Quần áo ta còn ướt a, nếu đi ra ngoài như vậy, bị cảm lạnh thì làm sao? Được thôi, bị cảm lạnh cũng không sao, nhưng mà, ta liền như vậy bệnh không dậy nổi thì làm sao? Được, cái này cũng không nói, nếu như để mẫu phi ngươi cùng phụ thân ta biết….

“Quay người đi.” Nam Phác Nguyệt đánh gãy lời hắn, đột nhiên phát hiện, bản thân với hắn thật sự không có tiếng nói chung.

“Mọi người đều là nam hài tử, ngươi như thế nào làm như một tiểu cô nương che che giấu giấu?”

“Ngươi có thể lựa chọn đi ra ngoài!”

Gia Cát Dật vừa nghe, lảo đảo lắc lư quay người đi.

Nam Phác Nguyệt nhanh nhẹn thay quần áo, vẫn thật lo lắng tiểu tử này sẽ nhìn lén y.

“Xong chưa?” Gia Cát Dật ngửa mặt thúc giục nói.

Không ai trả lời hắn

? Hắn vừa quay đầu.

“Oa! Ta không phải cố ý.” Gia Cát Dật vội vàng xua tay nói.

Người nào đó đang muốn thay áo ngủ, chỉ thấy gia hỏa không khiến hắn yên tâm kia quả nhiên xâm phạm lôi khu* của y, sau khi hắn luống cuống tay chân mặc xong, cảm giác thật uất nghẹn, từ xưa đên này chưa từng bị uất nghẹn!

*雷区 lôi khu: là một thứ gì đó mà một người không thể đề cập đến hoặc chạm vào

“Đi thôi!” Nam Phác Nguyệt đi qua quát vào lỗ tai hắn.



Ngoài cửa hai thị nữ đang có chút mệt rã rời, bên trong đột nhiên dọa như vậy, tỉnh táo lên không ít.

Sau khi Gia Cát Dật nhìn thấy người nào đó, đã nhanh chóng xoay người nghiêm trang chờ, thình lình rống lên như vậy, lỗ tai vẫn luôn ong ong vài lần mời khôi phục bình thường, đi theo phía sau hắn, hai người đi đến tẩm điện.

Gia Cát Dật mặc quần áo ướt nhịn một cơn ớn lạnh nhỏ, rốt cuộc thấy được Thính Tuyết Điện, bước xa một bước liền vọt vào.

Chân sau Nam Phác Nguyệt đến, thấy hắn đang muốn sờ soạng trên giường mình, y vội vàng ngăn chặn nói: “Chậm đã!”

“Ta ~ rất lãnh ~” hắn ôm cánh tay run run nói.

Nam Phác Nguyệt thấy hắn không giống nói giỡn, từ trong buồng ôm đến một bộ chăn bông, ném trước mặt hăn: “Xem ngươi lần sau còn không dám không nghe lời.”

Sau khi Gia Cát Dật cảm động bọc chăn bông lên người, không chỉ trên người có một dòng nước ấm, ngay cả trong lòng cũng ấm áp, đột nhiên cảm thấy, người trước mắt ngày thường tuy có chút lạnh lùng, nhưng cũng có một mặt mền lòng ấm áp.

Càng nghĩ càng vui vẻ, vui vẻ đến cười ngây ngốc.

Thấy Nam Phác Nguyệt lại lấy tới đệm chăn, Gia Cát Dật vẻ mặt thẹn thùng nói: “Nhiều như vậy không tốt, ta tự mình làm.”

Vốn tưởng rằng Nam Phác Nguyệt chuẩn bị đặt trên giường, không lường trước được, hắn hướng tay rải trên sàn nhà: “Ngươi ngủ trên sàn nhà.”

“A?” Gia Cát Dật tức khắc kinh ngạc, miệng lớn đến có thể chứa một quả trứng gà.

“Bổn hoàng tử mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi, ngươi tự nhiên đi.” Nói xong đem tóc quấn quấn, leo lên giường, vén chăn, nghiêng người.

Mà ngay lúc này người nào đó vẫn đang đứng ngẩn ra ở chỗ cũ, thấy chủ nhân đã ngủ rồi, làm khách nhân nào đó không có lý do để không ngủ, vì thế trải đệm chăn, đóng kỹ cửa sổ, tắt đèn dầu, nháy mắt, trong điện dị thường yên tĩnh.

Đêm nay, người nào đó đang ngủ trên sàn nhà khóe miệng khẽ nhếch, bộ dạng thập phần điềm tĩnh, chẳng những không có mất ngủ, ngược lại một đêm vô mộng, rất an tâm…..